watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo-full

Lượt xem :
ng Bạch mã hoàng tử của trường đều thuộc về lớp chúng ta”, Hạ Mẫn vỗ tay hùa theo.

Trời biết, tôi không phát hỏa không phải vì khả năng kiềm chế tốt, mà đơn giản là vì đang bận dồn sức chống đỡ cảm giác muốn ngất ngay tại trận.

Thầy chủ nhiệm bước vào, thấy cả lớp đang ồn ào như thế cũng chỉ cười nói: “Hôm nay Vĩnh Kỳ và Đồng Đồng quay trở lại, cả lớp có vẻ rất vui đấy nhỉ. Các em về chỗ, tôi có chuyện muốn thông báo”.

Mọi người liền về chỗ ngồi. Hà Đông Bình đi ngang qua vỗ vai tôi, lại còn nháy mắt. Vĩnh Kỳ ở phía sau kéo tôi ngồi xuống ghế.

“Sao thế? Chẳng có lấy một chút phản ứng”, hắn thì thầm bên tai tôi.

Tôi nghiến răng: “Anh đi chết đi”.

“Hì hì”, hắn nắm lấy tay tôi dưới gầm bàn: “Có chết anh cũng phải lôi em theo cùng”.

“Ác quỷ.”

Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng bắt đầu cất tiếng: “Lớp chúng ta có thêm một học sinh mới”.

Học sinh mới! Cả lớp trở nên kích động.

Tôi lấy làm lạ, cuối học kỳ một rồi, sắp đến kỳ thi, sao lại có người chuyển trường vào thời điểm này chứ?

Một chàng trai từ ngoài cửa bước vào, áo sơ mi trắng tinh, toàn thân toát ra khí chất cao quý khác người.

Lũ con gái trong lớp càng trở nên phấn khích.

“Đẹp trai quá!”

“Ha ha, xem ra chàng Bạch mã hoàng tử thứ ba của trường này cũng rơi vào lớp chúng ta rồi. Thật quá hạnh phúc”, âm thanh ngây ngất của Uông Ly Ly nổi bật nhất đám.

Anh ta bước lên bục giảng, đến bước chân cũng hết sức nhẹ nhàng thanh thoát, giống như đại minh tinh bước lên sân khấu nhận giải thưởng vậy.

“Chào các bạn, mình là Đàm Diệu Ngôn, là học sinh mới chuyển đến…”

Bàn tay đang bị Vĩnh Kỳ nắm bỗng bị siết chặt đến phát đau, tôi vội vàng giật ra, lườm hắn một cái mới phát hiện vẻ mặt hiếm có của hắn: lông mày dựng đứng, tức tối nhìn chằm chằm tên học sinh mới.

Một nhân vật nổi bật thế này, tôi cũng cố nhìn thêm vài cái, tự lẩm bẩm: “Cậu ta lẽ ra không nên đến đây”.

Vĩnh Kỳ ở bên cạnh nghe thấy, phấn khởi hỏi: “Đồng Đồng, em cũng nghĩ thế à?”.

“Hừ”, tôi nói: “Người ta khí chất cao quý thế kia, đáng lẽ nên xuất ngoại học trường đại học nổi tiếng. Ở đây ngoài lũ biến thái thì còn lại toàn đám thần kinh, có gì hay ho?”.

Thái độ của Vĩnh Kỳ lập tức chuyển thành không vừa lòng, nghiến răng ken két: “Hắn là một thằng khốn kiếp, em nhất định phải khinh bỉ hắn, căm ghét hắn”.

Tôi đốp lại: “Có khốn kiếp thì cũng tốt hơn anh”.

Trong lúc bọn tôi bận cãi vã, màn giới thiệu sơ lược đã kết thúc. Thầy chủ nhiệm để lại Đàm Diệu Ngôn cho cả lớp làm quen. Ngay khi thầy vừa ra khỏi phòng, cả lớp liền nhốn nháo hẳn lên.

Không ngờ Đàm Diệu Ngôn bước xuống bục giảng, tiến thẳng về phía chúng tôi.

“Nhìn kìa, cuộc gặp gỡ của ba Bạch mã hoàng tử.”

Tôi ngơ ngác nhìn nụ cười đầy ẩn ý của cậu ta. Đàm Diệu Ngôn dừng lại trước mặt Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ lập tức bật dậy như thể sẵn sàng nghênh chiến.

Bốn mắt nhìn nhau chăm chú.

Chẳng nhẽ là tình yêu sét đánh sao?

“Vĩnh Kỳ, lâu quá không gặp.”

“Mày đến đây làm gì? Bị đuổi khỏi trường, không còn cách nào khác, đành phải đút lót để vào trường này à?”

Thì ra bọn họ quen nhau từ trước, xem ra còn có thù hận gì nữa kìa.

Đàm Diệu Ngôn không đáp trả đòn công kích của Vĩnh Kỳ, cúi đầu cười với tôi, khoe ra hàm răng trắng tinh: “Cậu là Đồng Đồng phải không?”.

“Im mồm, ai cho phép mày gọi là Đồng Đồng?”, Vĩnh Kỳ lặp lại lời tôi nói ngày nào.

Tôi nhìn bản mặt đắc ý của hắn, lập tức quay ra nở nụ cười dễ thương nhất với Đàm Diệu Ngôn: “Mình chính là Đồng Đồng, cậu là ai vậy?”.

“Mình hả? Vĩnh Kỳ không nhắc gì về mình sao?” Đàm Diệu Ngôn lắc đầu trách cứ Vĩnh Kỳ: “Vĩnh Kỳ, cậu thật chẳng để ý gì cả. Đồng Đồng, mình là bạn học từ cấp một đến cấp ba của Vĩnh Kỳ, cũng là bạn thân nhất của cậu ấy”.

“Bạn thân?”, tôi liếc mắt nhìn Vĩnh Kỳ, lẽ nào là người tình cũ do quá yêu mà đâm ra thù hận?

Đàm Diệu Ngôn gật đầu: “Đúng, kẻ thù lớn nhất, cũng chính là người bạn thân nhất”.

Đám đông vây quanh chăm chú theo dõi màn kịch độc đáo, còn tôi thì chớp chớp mắt, chẳng hiểu chuyện gì.

Tóm lại, lớp chúng tôi có một học sinh mới, tên cậu ta là Đàm Diệu Ngôn.

Tôi cảm nhận được, tên họ Đàm này là khắc tinh của Hà Vĩnh Kỳ, còn cuộc sống đại học thê thảm của tôi thì chuẩn bị có chuyển biến lớn.

Thượng đế, cuối cùng ngài cũng nhận ra nỗi thống khổ của tôi rồi, A men.

Chương 6
Đàm Diệu Ngôn đã nhanh chóng phát huy tác dụng.

Thứ nhất, cậu ta cướp luôn một nửa vinh quang vốn có của Vĩnh Kỳ, hơn nữa còn cố ý xuất hiện ở tất cả những hoạt động ngoại khóa mà ông anh kết nghĩa của tôi tham gia với tư cách là đối thủ.

Thứ hai, ánh mắt vốn luôn dính chặt lấy tôi của Vĩnh Kỳ nay đã dành ra một nửa thời gian để ý đến Đàm Diệu Ngôn, dường như Đàm Diệu Ngôn có một sự đe dọa kì lạ với hắn.

Tôi rất có thiện cảm với những việc làm của Đàm Diệu Ngôn, vì thế lúc ở trong lớp tình cờ chạm mắt, tôi luôn gửi cho hắn một nụ cười nhã nhặn.

Vĩnh Kỳ rất không hài lòng.

“Đồng Đồng, sao em lại cười với hắn?”

“Với ai cơ?”

“Tên khốn kiếp đó!”

“Tôi có cười với anh đâu”, tôi giả ngu.

“Anh nói Đàm Diệu Ngôn!”

Nhìn bộ dạng tức phát điên của Vĩnh Kỳ, tôi sướng âm ỉ, thản nhiên đáp: “Tôi chỉ quen mỗi một tên khốn kiếp là anh thôi”.

“Đồng Đồng…”

“Thôi ngay cái trò làm bộ đáng thương trước mặt tôi đi.” Tôi quay đầu xuống bàn dưới, cố tình cười một cái thật tươi với Đàm Diệu Ngôn.

Eo bỗng bị siết chặt, cả người dựa sát vào Vĩnh Kỳ, tay hắn giữ chặt lấy người tôi, quay đầu ra sau thị uy với Đàm Diệu Ngôn.

Đồ thần kinh! Tôi đập một phát vào gáy khiến hắn rên khẽ một tiếng, ấm ức buông tôi ra.

Đàm Diệu Ngôn thích thú quan sát chúng tôi, ngẩng đầu nhìn thầy giáo một cái rồi cúi xuống hí hoáy viết vài chữ, vo thành cục ném lên mặt bàn của tôi.

Tôi đang giơ tay định cầm thì Vĩnh Kỳ đã đi trước một bước. Hắn mở ra nhìn, hừ hừ hai tiếng rồi xé nát mảnh giấy, vo thành cục, ném vào góc tường.

“Trên đó viết cái gì?”

“Chẳng có gì.”

Tôi thụi một cú vào bụng hắn, hạ giọng đe dọa: “Mau nói ra, nếu không chốc nữa ra chơi tôi tự mình đi hỏi”. Vĩnh Kỳ cau mày bất mãn, gãi đầu nói: “Hắn nói em rất đáng yêu, giống một đứa con gái”.

“Cái gì?”, lông mày dựng đứng, tôi giận dữ quay đầu về phía Đàm Diệu Ngôn.

Chuông reo, thầy giáo bước ra khỏi lớp. Tôi còn chưa kịp đi hỏi tội thì Đàm Diệu Ngôn đã tự dẫn xác đến.

“Sao thế? Cả tiết cứ trừng mắt lườm mình?”

Tôi hùng hổ chất vấn: “Nói cho rõ ràng, ai giống con gái?”. Tôi đứng bật dậy, phô diễn cơ thể cao lớn của mình.

Đàm Diệu Ngôn ngơ ngác: “Ai nói cậu giống con gái? À, mình hiểu rồi, ha ha, lời của Vĩnh Kỳ mà cậu cũng tin à?”.

Vĩnh Kỳ cũng đứng dậy, hừ nhạt: “Đàm Diệu Ngôn, mày đừng có bôi xấu thanh danh của tao”.

Tôi chợt ngộ ra, không sai, trước giờ Vĩnh Kỳ vẫn luôn nói dối không chớp mắt.

Tôi hết nhìn Vĩnh Kỳ lại nhìn Đàm Diệu Ngôn, hừ một tiếng rồi ng
<<1 ... 1415161718 ... 45>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
66/7739
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT