Tiểu thuyết Cưng Chiều Tình Nhân Trẻ Con-full
Lượt xem : |
u đó cúi mắt, tiếp tục dựa đầu giường xem tài liệu.
“A…” Cô ứng thanh, chống nửa người lên đệm nghỉ ngơi, chân trái thuận thế đưa ra ngoài chăn, lộ ra bàn chân trắng nõn, thân thể nóng bức bỗng nhiên được một cỗ cảm giác mát mẻ bao lấy, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng thoải mái!
Quan Chi Nghiên với lấy bình giữ nhiệt đặt ở tủ đầu giường đưa cho cô, ánh mắt không rời khỏi trang giấy trong tay, miệng lại quăng ra một câu: “Cho chân vào chăn.”
Ngay lập tức, chân cô nghe lệnh làm việc không có nửa điểm chần chờ, thậm chí đến cả mắt cá chân cô còn kinh ngạc vì sao thân thể mình còn nghe theo chỉ thị của Quan Chi Nghiên nhanh hơn nghe theo đầu óc mình vậy?
Ai, bị nô dịch lâu ngày, ngay cả thân thể cũng phản bội cô mà nghe theo quân địch mất rồi, “Ai này bất hạnh, giận này không tranh” Chính là cô nói a.
“Thứ Sáu tuần sau, là sinh nhật cô?” Cô nghe hắn không đầu không đuôi lại ném tiếp theo câu.
“Ừ!”
“Mười tám tuổi.” Quan Chi Nghiên quay đầu, ý vị sâu xa ngắm nhìn cái miệng nhỏ uống nước ở bình giữ nhiệt, mái tóc ngắn củn, đôi mắt long lanh chớp chớp, lông mi thật dài. Hơi
thở nhàn nhạt phả ra trắng đầu mũi, dáng vẻ cực kỳ nhỏ bé, cực kỳ giống một chú sóc chuột vô hại, chỉ nhìn thôi trong lòng hắn cũng nóng lên.
“Ngày đó nhớ phải xin nghỉ.”
“Hả?” Cô ngoái đầu, tò mò xem xét hắn.
“Có việc.” Hắn nhàn nhạt nói.
“Việc gì?”
“Theo tôi đi ra ngoài một ngày.”
“Anh không cần đi làm sao?”
“Tôi cũng xin nghỉ.”
Thật sự là kì quái, Quan Chi Nghiên mặc dù ở Quan gia không được cưng chiều, nhưng về lâu dài khi nhậm chức trong công ty, cũng sẽ được coi trọng, nhiều năm không có một ngày nghỉ, về nhà không xem n bản kế hoạch đầu tư dự án, cũng ngồi máy tính xem bảng biểu và xu thế thị trường chứng khoán, tự nhiên lại phá lệ nghỉ phép?
Vấn đề là lý do gì khiến hẳn xin nghỉ? Niên Nhược Nhược vắt óc suy nghĩ, đột nhiên linh quang vừa hiện, hắn không phải xin nghỉ vì ngày đó là sinh nhật của cô chứ?
Cô ở Quan gia năm năm, trong ba năm đầu không có sinh nhật, mười bảy tuổi sinh nhật lại quá bi thảm, đúng ngày đó, cô bị Quan Chi Nghiên ăn sạch sẽ.
Năm nay sinh nhật xem như lễ trưởng thành của cô, nhưng Niên Nhược Nhược lo trái nghĩ phải cũng không nghĩ ra lý do gì khiến nhị thiếu gia hắn tự mình xử lý mà xin nghỉ.
“Còn nữa……” Hắn lấy đi bình nước trong tay cô, kéo chăn đắp lên người cô, dặn dò : “Nhớ mang theo chứng minh thư.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô ngày càng tò mò, đôi mắt mị hoặc, giống như chú mèo nhỏ quấn bên một thân hình to lớn, meo meo hỏi: “Nói cho người ta được không?”
Cô luôn cảm thấy khó khăn trong việc làm nũng lấy lòng hắn, bằng kinh nghiệm của Quan Chi Nghiên đây chính là thời khắc khó khăn đó của cô, không phải bây giờ, vậy là khi nào?
“Muốn biết?”
“Đúng.” Cô liên tục gật đầu.
Hắn để tập tài liệu đang đọc trong tay sang một bên, cánh tay rắn chắc ôm thân hình nhỏ bé của cô vào lòng, đôi chân dài như con mãng xà quấn lấy người cô, chân tay hắn quấn quýt lấy bắp chân mịn màng của cô, tận hưởng cảm giác động chạm nhẹ nhàng.
Nhiệt độ trong chăn tăng vọt, cô giấu mặt vào vùng ngực tinh tráng nam tính của người đàn ông nửa thân trần trụi đấy, hắn ôm cô chặt tới mức khó thở.
Môi mỏng khẽ nhấc, Quan Chi Nghiên chăm chú nhìn người đang không yên phận mà ngọ nguậy trước ngực mình, mỉm cười ma mãnh, “Cô đã trưởng thành, cho nên……” Hắn vùi chóp mũi vào mái tóc đen của cô, ngửi thấy mùi hương độc đáo của cô, cố ý dừng lại một chút.
Bạn học Niên Nhược Nhược quả nhiên tò mò, ngẩng đầu hỏi một câu ngu ngốc: “Cho nên cái gì?”
“Có thể kết hôn.”
Đùng! Sấm sét, thật sự là sét đánh ngang tai, Niên Nhược Nhược khẽ nhếch cái miệng nhỏ, giống như ngũ lôi oanh đỉnh, cho rằng mình bị sét đánh trúng đầu, hoài nghi chính mình nghe lầm…
Nhưng cô vẫn còn rất trẻ, không phải mắc chứng ù tai của người cao tuổi chứ? Vậy Quan Chi Nghiên thật sự nói là: Kết hôn?
Trời ạ! Có lầm hay không?
“Không sai, đúng ngày sinh nhật cô, chúng ta đi đăng ký.”
Nếu có thể ngất đi, Niên Nhược Nhược thật muốn hôn mê bất tỉnh ngay tức khắc, nhưng bây giờ cô vô cùng tỉnh táo, cho nên chỉ có thể ủy khuất xem xét Nghiên thiếu gia, ảo tưởng hắn đột nhiên thay đổi ý định, không làm gì nữa.
Ở trong nhà này, từ trước tới nay thân thế của cô phân là vị hôn thê của Quan Chi Nghiên, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới có ngày thật sự cùng hắn kết thành vợ chồng.
Bây giờ là thể kỷ hai mươi mốt, thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển, ngay cả nước Mĩ mọi người còn đang tranh luận về sự sống trên sao Hoa, vậy mà ở Quan gia, tập tục cũ hàng ngàn năm vẫn tiến hành công khai, oanh oanh liệt liệt, tuy rằng không có thê thiếp thành đàn, nhưng môn đăng hộ đối là điều tuyệt đối chú trọng. Cô xác định, sẽ có ngày nào đó Quan Chi Nghiên đổi ý, cưới một cô có tài có mạo, có gia thế danh môn về, cô phải lập tức ngoan ngoãn thoái vị, biết vâng lời làm người không danh không phận như vợ bé,
cuối cùng chịu sự hành hạ, bị vứt bỏ.
Thà có kết cục như vậy, còn tốt hơn kết hôn cùng Quan Chi Nghiên. Bị vứt bỏ, cô có lấy lại tự do; Một khi kết hôn, nửa đời sau của cô chắc chắn là “xong” rồi.
“Sao lại sốt rồi? Mau nằm xuống!” Quan Chi Nghiên nhìn nhiệt kế trong tay, nhíu mày, từ trên giường đứng lên, đi ra ngoài sảnh lấy thuốc hạ sốt.
Hỏi hay thật! Còn không phải bị hắn dọa cho phát sốt sao! Cô gái bệnh tật khó khăn nhìn theo bóng lưng đã ra khỏi cửa buồng, cả người như bị rút hết khí lực, nằm vật ra giường.
Giết cô đi, ngay lập tức giết cô đi! Niên Nhược Nhược cảm thấy đời này của cô hết hy vọng rồi.
Uống thuốc xong, lấy nước ấm lau qua thân mình, lại giúp cô áo ngủ mới……Cô lại đột nhiên đổ bệnh, Quan Chi Nghiên cũng không còn tâm trạng mà xem tài liệu nữa, rửa mặt mũi rồi cũng chui lên giường đi ngủ.
Chiếc đèn ngủ kiểu cổ “pop” một tiếng rồi vụt tắt, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Niên Nhược Nhược cuộn mình ở trong chăn, tuy rằng không phải trằn trọc không yên, những ánh mắt lại mở thật to nhìn tấm rèm cửa màu đen như hòa vào màu của bầu trời đêm, không thể ngủ được.
“Không ngủ được sao?” Bên người người đàn ông đột nhiên lên tiếng: “Xem ra tinh thần cô rất tốt! Tuổi trẻ quả nhiên năng động.”
Cô cả người cứng đờ, cảnh giác vểnh tai nghe.
“Nếu thật sự không ngủ được, hay là làm chút gì đó cho dễ ngủ.”
Tiếng nói trần thấp hàm ẩn ý cười cùng dục vọng, rành mạch rót vào tai Niên Nhược Nhược. Cô không dám nói gì, gắt gao nhắm mắt lại, cũng không dám thở mạnh.
“Nghe nói khi phát sốt, nơi đó của phụ nữ vô cùng chặt.” Tên sắc lang này dường như không hề xấu hổ, tiếp tục kích thích cô.
Nói ra những điều này, không phải cầm thì thú là gì?
“Nếu không ngủ, chúng ta thử xem.”
Lời nói của Quan cầm thú luôn luôn có hiệu lực, tựa như nằm bên miệng quái thú, “món ngon” ngủ rất nhanh, không một chút phản kháng chìm sâu vào mộng đẹp.
Giấc ngủ này, Niên Nhược Nhược dường như ngủ rất lâu, lâu đến nỗi cô mơ thấy rất nhiều chuyện cũ, liên quan đến người, không liên quan đến người; Gương mặt cũ, gương mặt mới cũng lẫn lộn với nhau.
Bị cha mẹ mình bỏ rơi, thanh sắc câu lệ bà con xa thân thích, bị khi dễ, đã c
“A…” Cô ứng thanh, chống nửa người lên đệm nghỉ ngơi, chân trái thuận thế đưa ra ngoài chăn, lộ ra bàn chân trắng nõn, thân thể nóng bức bỗng nhiên được một cỗ cảm giác mát mẻ bao lấy, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng thoải mái!
Quan Chi Nghiên với lấy bình giữ nhiệt đặt ở tủ đầu giường đưa cho cô, ánh mắt không rời khỏi trang giấy trong tay, miệng lại quăng ra một câu: “Cho chân vào chăn.”
Ngay lập tức, chân cô nghe lệnh làm việc không có nửa điểm chần chờ, thậm chí đến cả mắt cá chân cô còn kinh ngạc vì sao thân thể mình còn nghe theo chỉ thị của Quan Chi Nghiên nhanh hơn nghe theo đầu óc mình vậy?
Ai, bị nô dịch lâu ngày, ngay cả thân thể cũng phản bội cô mà nghe theo quân địch mất rồi, “Ai này bất hạnh, giận này không tranh” Chính là cô nói a.
“Thứ Sáu tuần sau, là sinh nhật cô?” Cô nghe hắn không đầu không đuôi lại ném tiếp theo câu.
“Ừ!”
“Mười tám tuổi.” Quan Chi Nghiên quay đầu, ý vị sâu xa ngắm nhìn cái miệng nhỏ uống nước ở bình giữ nhiệt, mái tóc ngắn củn, đôi mắt long lanh chớp chớp, lông mi thật dài. Hơi
thở nhàn nhạt phả ra trắng đầu mũi, dáng vẻ cực kỳ nhỏ bé, cực kỳ giống một chú sóc chuột vô hại, chỉ nhìn thôi trong lòng hắn cũng nóng lên.
“Ngày đó nhớ phải xin nghỉ.”
“Hả?” Cô ngoái đầu, tò mò xem xét hắn.
“Có việc.” Hắn nhàn nhạt nói.
“Việc gì?”
“Theo tôi đi ra ngoài một ngày.”
“Anh không cần đi làm sao?”
“Tôi cũng xin nghỉ.”
Thật sự là kì quái, Quan Chi Nghiên mặc dù ở Quan gia không được cưng chiều, nhưng về lâu dài khi nhậm chức trong công ty, cũng sẽ được coi trọng, nhiều năm không có một ngày nghỉ, về nhà không xem n bản kế hoạch đầu tư dự án, cũng ngồi máy tính xem bảng biểu và xu thế thị trường chứng khoán, tự nhiên lại phá lệ nghỉ phép?
Vấn đề là lý do gì khiến hẳn xin nghỉ? Niên Nhược Nhược vắt óc suy nghĩ, đột nhiên linh quang vừa hiện, hắn không phải xin nghỉ vì ngày đó là sinh nhật của cô chứ?
Cô ở Quan gia năm năm, trong ba năm đầu không có sinh nhật, mười bảy tuổi sinh nhật lại quá bi thảm, đúng ngày đó, cô bị Quan Chi Nghiên ăn sạch sẽ.
Năm nay sinh nhật xem như lễ trưởng thành của cô, nhưng Niên Nhược Nhược lo trái nghĩ phải cũng không nghĩ ra lý do gì khiến nhị thiếu gia hắn tự mình xử lý mà xin nghỉ.
“Còn nữa……” Hắn lấy đi bình nước trong tay cô, kéo chăn đắp lên người cô, dặn dò : “Nhớ mang theo chứng minh thư.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô ngày càng tò mò, đôi mắt mị hoặc, giống như chú mèo nhỏ quấn bên một thân hình to lớn, meo meo hỏi: “Nói cho người ta được không?”
Cô luôn cảm thấy khó khăn trong việc làm nũng lấy lòng hắn, bằng kinh nghiệm của Quan Chi Nghiên đây chính là thời khắc khó khăn đó của cô, không phải bây giờ, vậy là khi nào?
“Muốn biết?”
“Đúng.” Cô liên tục gật đầu.
Hắn để tập tài liệu đang đọc trong tay sang một bên, cánh tay rắn chắc ôm thân hình nhỏ bé của cô vào lòng, đôi chân dài như con mãng xà quấn lấy người cô, chân tay hắn quấn quýt lấy bắp chân mịn màng của cô, tận hưởng cảm giác động chạm nhẹ nhàng.
Nhiệt độ trong chăn tăng vọt, cô giấu mặt vào vùng ngực tinh tráng nam tính của người đàn ông nửa thân trần trụi đấy, hắn ôm cô chặt tới mức khó thở.
Môi mỏng khẽ nhấc, Quan Chi Nghiên chăm chú nhìn người đang không yên phận mà ngọ nguậy trước ngực mình, mỉm cười ma mãnh, “Cô đã trưởng thành, cho nên……” Hắn vùi chóp mũi vào mái tóc đen của cô, ngửi thấy mùi hương độc đáo của cô, cố ý dừng lại một chút.
Bạn học Niên Nhược Nhược quả nhiên tò mò, ngẩng đầu hỏi một câu ngu ngốc: “Cho nên cái gì?”
“Có thể kết hôn.”
Đùng! Sấm sét, thật sự là sét đánh ngang tai, Niên Nhược Nhược khẽ nhếch cái miệng nhỏ, giống như ngũ lôi oanh đỉnh, cho rằng mình bị sét đánh trúng đầu, hoài nghi chính mình nghe lầm…
Nhưng cô vẫn còn rất trẻ, không phải mắc chứng ù tai của người cao tuổi chứ? Vậy Quan Chi Nghiên thật sự nói là: Kết hôn?
Trời ạ! Có lầm hay không?
“Không sai, đúng ngày sinh nhật cô, chúng ta đi đăng ký.”
Nếu có thể ngất đi, Niên Nhược Nhược thật muốn hôn mê bất tỉnh ngay tức khắc, nhưng bây giờ cô vô cùng tỉnh táo, cho nên chỉ có thể ủy khuất xem xét Nghiên thiếu gia, ảo tưởng hắn đột nhiên thay đổi ý định, không làm gì nữa.
Ở trong nhà này, từ trước tới nay thân thế của cô phân là vị hôn thê của Quan Chi Nghiên, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới có ngày thật sự cùng hắn kết thành vợ chồng.
Bây giờ là thể kỷ hai mươi mốt, thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển, ngay cả nước Mĩ mọi người còn đang tranh luận về sự sống trên sao Hoa, vậy mà ở Quan gia, tập tục cũ hàng ngàn năm vẫn tiến hành công khai, oanh oanh liệt liệt, tuy rằng không có thê thiếp thành đàn, nhưng môn đăng hộ đối là điều tuyệt đối chú trọng. Cô xác định, sẽ có ngày nào đó Quan Chi Nghiên đổi ý, cưới một cô có tài có mạo, có gia thế danh môn về, cô phải lập tức ngoan ngoãn thoái vị, biết vâng lời làm người không danh không phận như vợ bé,
cuối cùng chịu sự hành hạ, bị vứt bỏ.
Thà có kết cục như vậy, còn tốt hơn kết hôn cùng Quan Chi Nghiên. Bị vứt bỏ, cô có lấy lại tự do; Một khi kết hôn, nửa đời sau của cô chắc chắn là “xong” rồi.
“Sao lại sốt rồi? Mau nằm xuống!” Quan Chi Nghiên nhìn nhiệt kế trong tay, nhíu mày, từ trên giường đứng lên, đi ra ngoài sảnh lấy thuốc hạ sốt.
Hỏi hay thật! Còn không phải bị hắn dọa cho phát sốt sao! Cô gái bệnh tật khó khăn nhìn theo bóng lưng đã ra khỏi cửa buồng, cả người như bị rút hết khí lực, nằm vật ra giường.
Giết cô đi, ngay lập tức giết cô đi! Niên Nhược Nhược cảm thấy đời này của cô hết hy vọng rồi.
Uống thuốc xong, lấy nước ấm lau qua thân mình, lại giúp cô áo ngủ mới……Cô lại đột nhiên đổ bệnh, Quan Chi Nghiên cũng không còn tâm trạng mà xem tài liệu nữa, rửa mặt mũi rồi cũng chui lên giường đi ngủ.
Chiếc đèn ngủ kiểu cổ “pop” một tiếng rồi vụt tắt, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Niên Nhược Nhược cuộn mình ở trong chăn, tuy rằng không phải trằn trọc không yên, những ánh mắt lại mở thật to nhìn tấm rèm cửa màu đen như hòa vào màu của bầu trời đêm, không thể ngủ được.
“Không ngủ được sao?” Bên người người đàn ông đột nhiên lên tiếng: “Xem ra tinh thần cô rất tốt! Tuổi trẻ quả nhiên năng động.”
Cô cả người cứng đờ, cảnh giác vểnh tai nghe.
“Nếu thật sự không ngủ được, hay là làm chút gì đó cho dễ ngủ.”
Tiếng nói trần thấp hàm ẩn ý cười cùng dục vọng, rành mạch rót vào tai Niên Nhược Nhược. Cô không dám nói gì, gắt gao nhắm mắt lại, cũng không dám thở mạnh.
“Nghe nói khi phát sốt, nơi đó của phụ nữ vô cùng chặt.” Tên sắc lang này dường như không hề xấu hổ, tiếp tục kích thích cô.
Nói ra những điều này, không phải cầm thì thú là gì?
“Nếu không ngủ, chúng ta thử xem.”
Lời nói của Quan cầm thú luôn luôn có hiệu lực, tựa như nằm bên miệng quái thú, “món ngon” ngủ rất nhanh, không một chút phản kháng chìm sâu vào mộng đẹp.
Giấc ngủ này, Niên Nhược Nhược dường như ngủ rất lâu, lâu đến nỗi cô mơ thấy rất nhiều chuyện cũ, liên quan đến người, không liên quan đến người; Gương mặt cũ, gương mặt mới cũng lẫn lộn với nhau.
Bị cha mẹ mình bỏ rơi, thanh sắc câu lệ bà con xa thân thích, bị khi dễ, đã c
Bài viết liên quan!