Tiểu thuyết Con Gái Yêu Của Ác Ma-full
Lượt xem : |
ết được.
“Liên quan gì đến chú?”. Bé nhe răng mặt hung ác.
“Tôi có quyền hỏi”.
“Xí, cái quyền lợi quỷ gì, tôi sẽ không thừa nhận, tôi ——”.
“Tôi là cha nuôi của em”. Anh lạnh nhạt nói.
Cha nuôi?
Bé hít một hơi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân bất động.
“Đợi chút, không phải chị gái xinh đẹp kia sẽ nhận nuôi tôi sao?”. Bé ngước nhìn anh hỏi.
“Nó còn là vị thành niên”. Hít sâu một hơi, rống lên.
“Lừa gạt ——”. Hu hu, gạt người… bé không cần ông chú mặt đá này nhận làm con gái nuôi đâu, chú vừa lạnh lùng vừa tàn bạo, ở bên cạnh chú bé sẽ bị đông cóng vì lạnh mất.
“Không phụ thuộc vào em rồi”. Thượng Quan Lệ cười lạnh một tiếng, lại ấn bé vào nước, dùng sức xoa đầu nhưng dơ bẩn trên tóc vẫn không đi, dầu gội đầu không hề có hiệu quả.
“Tôi muốn về nhà”. Bé bĩu môi không chấp nhận.
“Em không còn nhà để về đâu”. Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lùng.
Thân thể bé nhỏ cứng ngắc lại, không có dấu hiệu cãi lại.
Đúng vậy, từ sau khi mẹ mất, bé đã không còn nhà để về, bé không có nhà. Họ hàng không tìm được cha bé, coi bé như gánh nặng, đẩy qua đẩy lại.
Những đứa bé hàng xóm thích nhất là cầm đá ném bé, nhảy nhảy quanh bé và cười nhạo bé.
Bé không có nhà, bé là người không ai muốn, bé không có nhà ——
Hốc mắt nóng lên, ngực rất đau, bé cắn môi lắc lắc đầu không để cho mình khóc. Bé đã đồng ý với mẹ là bé sẽ không khóc, với lại không việc gì phải khóc trước mặt chú ta. Trực giác nói cho bé biết ông chú này lạnh lùng như thế nước mắt sẽ không có tác dụng với ông chú.
A, đột nhiên bé thấy lạnh, sau đó phát hiện quần áo bị lột ra, làn da cáu bẩn, bàn tay kia còn đang muốn lột quần của bé.
Ông trời! Cái ông chú mặt lạnh biến thái này cởi quần áo của bé! “Chú —— chú —— chú, đang làm cái gì?”. Bé sợ hãi bắt đầu nói lắp.
Bé có nghe nói có một số người biết thái mua bé nam và bé nữ về nhà để chà đạp. Không phải là chú này có sở thích như thế chứ? Hu hu, sao mệnh bé khổ vậy mới gần chín tuổi đã bị người khác ngắt đi, bị cởi hết quần áo.
“Tắm”. Anh không nói nhiều.
“A, biến thái, buông tôi ra, buông tôi ra!”. Tiếng thét chói tai biến thành tiếng kêu thảm thiết.
“Em không tắm rửa sạch sẽ thì đừng hòng bước ra khỏi phòng tắm!”. Anh quyết tâm xé nốt cái quần dài bẩn bẩn.
Tiếng kêu thảm thiết chuyển thành kêu rên.
“Cứu mạng, có kẻ giết người!”. Bé buồn bực kêu lên, anh vẫn không hợp tác.
“Có người không mau đến đây, có người cưỡng gian!”. Tiếng kêu này rất lớn.
Ầm ầm, những người nghe lén ngoài cửa đều sợ hãi ngã xuống đất.
“Tôi không đói bụng ăn quàng đâu”. Thượng Quan Lê xì mũi coi thường, liếc nhìn bé đang đứng run lẩy bẩy.
Đây đúng là sự sỉ nhục! Anh có quyền có thể, cộng thêm mị lực của bản thân, anh chỉ cần vung tay là các mĩ nữ chen lấn nhau lên giường của anh. Anh chỉ quen ôm ấp những mỹ nữ thành thục, làm sao có thể ra tay với cô bé còn chưa trổ mã này?
“Vậy thì tôi tự tắm”. Bé núp trong nước, cảnh giác nhìn anh, trên mặt nước chỉ lộ ra đôi mắt.
“Em tự tắm sẽ không sạch”. Anh từ chối tiến lên về phía bé.
“Tôi là không muốn tắm rửa sạch sẽ”. Bé sửa lại, bơi đến bờ hồ, chỉ là chưa nhảy lên bờ chạy trối chết mà thôi.
“Không muốn? Ý em là em cố ý biến mình thành dáng vẻ bẩn thỉu này?”. Anh cười lạnh, không tiến lên nữa.
“Đúng vậy”. Đầu nhỏ gật gật hai cái.
Anh cười lạnh coi thường.
“Tôi không nói láo đâu, nếu không thì tại sao chú gội đầu tóc tôi không sạch được, còn rất thối. Bởi vì tôi bôi xi đánh giầy lên đó”. Bé kiêu ngạo hất cằm lên, đôi tay khoanh trước ngực.
Mặc dù bé bị thoát hết quần áo, chỉ lể lại một cái quần lót nhỏ nhưng cũng may có nước nên cảnh xuân của bé không bị nhìn thấy.
“Xi đánh giầy”. Mày rậm nhíu chặt lại nhìn chằm chằm bé.
“Không biết à? Đó là đồ bôi ở trên cái giày màu đen đó”. Aish, đúng là người có tiền, xi đánh giầy là cái gì cũng không biết.
“Tại sao lại bôi xi đánh giầy lên tóc?”.
“Để tự vệ đó, dốt quá!”. Bé nói còn thuận tiện mắng một câu. Anh đường đường là tổng giám đốc của “Tuyệt thế” vậy mà lại bị một đứa bé mắng là dốt. “Nếu không làm cho người bẩn một chút, làm cho tên kia ngán thì tôi đã sớm bị ăn sạch sành sanh rồi”. Vì muốn đạt hiệu quả cao nhất, bé còn tìm lọ xi đánh giầy đã hết hạn từ lâu.
Đôi nam nữ kia là thân thích bắn đại bác cũng không tới, ngày nào cũng đánh mắng bé. Khi bé ở nhà còn phát hiện được cuốn băng ghi hình XXOO bé gái vị thành niên, sau đó bé lại nhận ra ánh mắt của người đàn ông đó nhìn bé rất dâm tà làm bé sởn gai ốc.
Bé biết rằng trốn đi không được nên bé quyết tâm biến từ một cô bé sạch sẽ thành một đứa bẩn thỉu, kiên quyết không tắm không gội, từ đó đến nay đã bốn năm rồi.
Đó là cách tự vệ của bé. Dù không thoải mái nhưng vẫn dễ chịu hơn là bị người đàn ông kia giày xéo.
“Hắn ta động vào em?”. Giọng nói trầm thấp, mang theo chút nguy hiểm.
“Có suy nghĩ thôi… nhưng mà hắn ta không bắt được tôi, mỗi lần bắt được đều bị tôi đá cho rất đau, với lại tôi vừa thối vừa bẩn nên sau đó hắn ta không còn muốn làm gì nữa”. Bé nhún nhún vai nói, ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ rằng anh biết điều sẽ tránh ra ngoài.
Nhưng nhìn thấy nét mặt của Thượng Quan Lệ, bé giật mình.
Ông trời! Bé nói gì sai rồi sao? Tại sao ánh mắt của ông chú lại đáng sợ thế? Lạnh quá, lạnh đến nỗi có thể đóng băng được cái hồ tắm rồi, bé đang ngâm mình trong nước nóng cũng cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn bé, trong đáy mắt là lửa giận làm cho người ta sợ hãi.
Anh nhìn bé chằm chằm rồi một lúc sau mới đứng dậy rời khỏi hồ tắm.
“Tìm thứ gì đó gạt hết xi đánh giầy trên tóc tiểu thư đi”. Thượng Quan Lệ nói, cởi áo ướt sau đó dùng khăn lau sạch lồng ngực.
Cửa được mở ra, có hai người làm nữ đứng ở cửa, cung kính gật đầu.
“Nếu như em không tắm gội sạch sẽ thì tôi sẽ cầm dao cắt bọn họ”. Anh nói rồi đi ra ngoài.
“Tắm thì tắm!”. Bé thở phào một hơi, nhưng cũng biết ông chú nói được là làm được.
Người làm cầm một lọ thuốc, đưa bé lên bờ.
Lần này bé không phản kháng nữa, ngoan ngoãn giống như một con mèo con, mặc người định đoạt, những cáu bẩn trên người và trên tóc dần dần bị thuốc hòa tan, bị nước rửa sạch.
Hu, xi đánh giầy, hen gặp lại ——
Chương 3
Hai giờ sau khi Hỏa Nhã Hoan bị xách đi tắm, tổng quản nói phải đưa đến cho Thượng Quan Lệ xem kết quả.
Thật là phiền phức mà!
Bé dùng sức đá tung cửa, kéo vạt áo dài đi vào phòng ngủ chính.
“Được rồi, chú xem đi, tôi đã tắm rửa sạch sẽ”. Bé như người mẫu xoay một vòng trong phòng, muốn nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc bé chuẩn bị chạy thì trên giường có giọng nói truyền đến.
“Đến đây”.
Chết tiệt, bé vẫn chưa đủ nhanh.
Hỏa Nhã Hoan nhỏ giọng nói vài từ thô tục, sau đó từ từ bước đến bên giường: “Chú nhìn nhanh lên một chút tôi còn phải về mặc quần áo”. Đứng trước giường bé vẫn không quên lảm nhảm.
“Ngẩng đầu lên”. Ra lệnh.
Bé trợn mắt một cái đưa mặt ra cho anh nhìn kỹ.
“Liên quan gì đến chú?”. Bé nhe răng mặt hung ác.
“Tôi có quyền hỏi”.
“Xí, cái quyền lợi quỷ gì, tôi sẽ không thừa nhận, tôi ——”.
“Tôi là cha nuôi của em”. Anh lạnh nhạt nói.
Cha nuôi?
Bé hít một hơi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân bất động.
“Đợi chút, không phải chị gái xinh đẹp kia sẽ nhận nuôi tôi sao?”. Bé ngước nhìn anh hỏi.
“Nó còn là vị thành niên”. Hít sâu một hơi, rống lên.
“Lừa gạt ——”. Hu hu, gạt người… bé không cần ông chú mặt đá này nhận làm con gái nuôi đâu, chú vừa lạnh lùng vừa tàn bạo, ở bên cạnh chú bé sẽ bị đông cóng vì lạnh mất.
“Không phụ thuộc vào em rồi”. Thượng Quan Lệ cười lạnh một tiếng, lại ấn bé vào nước, dùng sức xoa đầu nhưng dơ bẩn trên tóc vẫn không đi, dầu gội đầu không hề có hiệu quả.
“Tôi muốn về nhà”. Bé bĩu môi không chấp nhận.
“Em không còn nhà để về đâu”. Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lùng.
Thân thể bé nhỏ cứng ngắc lại, không có dấu hiệu cãi lại.
Đúng vậy, từ sau khi mẹ mất, bé đã không còn nhà để về, bé không có nhà. Họ hàng không tìm được cha bé, coi bé như gánh nặng, đẩy qua đẩy lại.
Những đứa bé hàng xóm thích nhất là cầm đá ném bé, nhảy nhảy quanh bé và cười nhạo bé.
Bé không có nhà, bé là người không ai muốn, bé không có nhà ——
Hốc mắt nóng lên, ngực rất đau, bé cắn môi lắc lắc đầu không để cho mình khóc. Bé đã đồng ý với mẹ là bé sẽ không khóc, với lại không việc gì phải khóc trước mặt chú ta. Trực giác nói cho bé biết ông chú này lạnh lùng như thế nước mắt sẽ không có tác dụng với ông chú.
A, đột nhiên bé thấy lạnh, sau đó phát hiện quần áo bị lột ra, làn da cáu bẩn, bàn tay kia còn đang muốn lột quần của bé.
Ông trời! Cái ông chú mặt lạnh biến thái này cởi quần áo của bé! “Chú —— chú —— chú, đang làm cái gì?”. Bé sợ hãi bắt đầu nói lắp.
Bé có nghe nói có một số người biết thái mua bé nam và bé nữ về nhà để chà đạp. Không phải là chú này có sở thích như thế chứ? Hu hu, sao mệnh bé khổ vậy mới gần chín tuổi đã bị người khác ngắt đi, bị cởi hết quần áo.
“Tắm”. Anh không nói nhiều.
“A, biến thái, buông tôi ra, buông tôi ra!”. Tiếng thét chói tai biến thành tiếng kêu thảm thiết.
“Em không tắm rửa sạch sẽ thì đừng hòng bước ra khỏi phòng tắm!”. Anh quyết tâm xé nốt cái quần dài bẩn bẩn.
Tiếng kêu thảm thiết chuyển thành kêu rên.
“Cứu mạng, có kẻ giết người!”. Bé buồn bực kêu lên, anh vẫn không hợp tác.
“Có người không mau đến đây, có người cưỡng gian!”. Tiếng kêu này rất lớn.
Ầm ầm, những người nghe lén ngoài cửa đều sợ hãi ngã xuống đất.
“Tôi không đói bụng ăn quàng đâu”. Thượng Quan Lê xì mũi coi thường, liếc nhìn bé đang đứng run lẩy bẩy.
Đây đúng là sự sỉ nhục! Anh có quyền có thể, cộng thêm mị lực của bản thân, anh chỉ cần vung tay là các mĩ nữ chen lấn nhau lên giường của anh. Anh chỉ quen ôm ấp những mỹ nữ thành thục, làm sao có thể ra tay với cô bé còn chưa trổ mã này?
“Vậy thì tôi tự tắm”. Bé núp trong nước, cảnh giác nhìn anh, trên mặt nước chỉ lộ ra đôi mắt.
“Em tự tắm sẽ không sạch”. Anh từ chối tiến lên về phía bé.
“Tôi là không muốn tắm rửa sạch sẽ”. Bé sửa lại, bơi đến bờ hồ, chỉ là chưa nhảy lên bờ chạy trối chết mà thôi.
“Không muốn? Ý em là em cố ý biến mình thành dáng vẻ bẩn thỉu này?”. Anh cười lạnh, không tiến lên nữa.
“Đúng vậy”. Đầu nhỏ gật gật hai cái.
Anh cười lạnh coi thường.
“Tôi không nói láo đâu, nếu không thì tại sao chú gội đầu tóc tôi không sạch được, còn rất thối. Bởi vì tôi bôi xi đánh giầy lên đó”. Bé kiêu ngạo hất cằm lên, đôi tay khoanh trước ngực.
Mặc dù bé bị thoát hết quần áo, chỉ lể lại một cái quần lót nhỏ nhưng cũng may có nước nên cảnh xuân của bé không bị nhìn thấy.
“Xi đánh giầy”. Mày rậm nhíu chặt lại nhìn chằm chằm bé.
“Không biết à? Đó là đồ bôi ở trên cái giày màu đen đó”. Aish, đúng là người có tiền, xi đánh giầy là cái gì cũng không biết.
“Tại sao lại bôi xi đánh giầy lên tóc?”.
“Để tự vệ đó, dốt quá!”. Bé nói còn thuận tiện mắng một câu. Anh đường đường là tổng giám đốc của “Tuyệt thế” vậy mà lại bị một đứa bé mắng là dốt. “Nếu không làm cho người bẩn một chút, làm cho tên kia ngán thì tôi đã sớm bị ăn sạch sành sanh rồi”. Vì muốn đạt hiệu quả cao nhất, bé còn tìm lọ xi đánh giầy đã hết hạn từ lâu.
Đôi nam nữ kia là thân thích bắn đại bác cũng không tới, ngày nào cũng đánh mắng bé. Khi bé ở nhà còn phát hiện được cuốn băng ghi hình XXOO bé gái vị thành niên, sau đó bé lại nhận ra ánh mắt của người đàn ông đó nhìn bé rất dâm tà làm bé sởn gai ốc.
Bé biết rằng trốn đi không được nên bé quyết tâm biến từ một cô bé sạch sẽ thành một đứa bẩn thỉu, kiên quyết không tắm không gội, từ đó đến nay đã bốn năm rồi.
Đó là cách tự vệ của bé. Dù không thoải mái nhưng vẫn dễ chịu hơn là bị người đàn ông kia giày xéo.
“Hắn ta động vào em?”. Giọng nói trầm thấp, mang theo chút nguy hiểm.
“Có suy nghĩ thôi… nhưng mà hắn ta không bắt được tôi, mỗi lần bắt được đều bị tôi đá cho rất đau, với lại tôi vừa thối vừa bẩn nên sau đó hắn ta không còn muốn làm gì nữa”. Bé nhún nhún vai nói, ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ rằng anh biết điều sẽ tránh ra ngoài.
Nhưng nhìn thấy nét mặt của Thượng Quan Lệ, bé giật mình.
Ông trời! Bé nói gì sai rồi sao? Tại sao ánh mắt của ông chú lại đáng sợ thế? Lạnh quá, lạnh đến nỗi có thể đóng băng được cái hồ tắm rồi, bé đang ngâm mình trong nước nóng cũng cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn bé, trong đáy mắt là lửa giận làm cho người ta sợ hãi.
Anh nhìn bé chằm chằm rồi một lúc sau mới đứng dậy rời khỏi hồ tắm.
“Tìm thứ gì đó gạt hết xi đánh giầy trên tóc tiểu thư đi”. Thượng Quan Lệ nói, cởi áo ướt sau đó dùng khăn lau sạch lồng ngực.
Cửa được mở ra, có hai người làm nữ đứng ở cửa, cung kính gật đầu.
“Nếu như em không tắm gội sạch sẽ thì tôi sẽ cầm dao cắt bọn họ”. Anh nói rồi đi ra ngoài.
“Tắm thì tắm!”. Bé thở phào một hơi, nhưng cũng biết ông chú nói được là làm được.
Người làm cầm một lọ thuốc, đưa bé lên bờ.
Lần này bé không phản kháng nữa, ngoan ngoãn giống như một con mèo con, mặc người định đoạt, những cáu bẩn trên người và trên tóc dần dần bị thuốc hòa tan, bị nước rửa sạch.
Hu, xi đánh giầy, hen gặp lại ——
Chương 3
Hai giờ sau khi Hỏa Nhã Hoan bị xách đi tắm, tổng quản nói phải đưa đến cho Thượng Quan Lệ xem kết quả.
Thật là phiền phức mà!
Bé dùng sức đá tung cửa, kéo vạt áo dài đi vào phòng ngủ chính.
“Được rồi, chú xem đi, tôi đã tắm rửa sạch sẽ”. Bé như người mẫu xoay một vòng trong phòng, muốn nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc bé chuẩn bị chạy thì trên giường có giọng nói truyền đến.
“Đến đây”.
Chết tiệt, bé vẫn chưa đủ nhanh.
Hỏa Nhã Hoan nhỏ giọng nói vài từ thô tục, sau đó từ từ bước đến bên giường: “Chú nhìn nhanh lên một chút tôi còn phải về mặc quần áo”. Đứng trước giường bé vẫn không quên lảm nhảm.
“Ngẩng đầu lên”. Ra lệnh.
Bé trợn mắt một cái đưa mặt ra cho anh nhìn kỹ.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2200/3036
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2200/3036
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt