Tiểu thuyết Con Gái Yêu Của Ác Ma-full
Lượt xem : |
Quan Lệ vừa động thì Đậu Đậu lập tức tỉnh, con mắt mở ra. Nhìn xuống nơi ánh mắt lạnh lùng đang nhìn, có một mảng nước đọng. Theo vị trí đó hình như là chỗ lúc nãy bé ngủ.
Bé đưa đôi tay lau khô nước miếng vì ngủ và cắn người chảy xuống.
“Xuống xe”. Anh lạnh lùng nói, giơ cánh tay lên, lôi bé ra khỏi xe.
Bé hơi tiếc nhìn cái ghế da mềm. Sao thế? Không cần ngồi xe nữa sao? Thật đáng tiếc, bé cảm thấy ngồi ở đó thật thoải mái.
Thượng Quan Lệ chậm rãi bước xuống xe, đi về phía tòa nhà màu xám. Đậu Đậu treo trên cánh tay của anh trợn to hai mắt, vội vàng nhìn ngó bốn phía.
Trong lúc bé đang ngủ xe đã đi vào trong một khu núi, một nơi rất yên tĩnh. Tòa nhà sừng sững giữa rừng núi, những căn phòng xinh đẹp. Tòa nhà như thế này bé mới được thấy trong những quyển lịch.
Trong cái đầu nhỏ không ngừng suy nghĩ, càng ngày càng nhiều dấu chấm hỏi.
Theo lý thuyết thì nơi yên tĩnh như thế này không thể là kỹ viện được, nếu không có khách đến thì kỹ viễn sẽ bị đóng cửa.
Đi vào tòa nhà có kiến trúc xinh đẹp, đầu Đậu Đậu ngẩng lên, đôi mắt trong suốt xinh đẹp bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, tất cả những thắc mắc bị ném ra sau đầu.
Thức ăn.
Bé ngửi được có mùi thức ăn, hơn nữa còn là mùi thức ăn rất thơm! Đậu Đậu nhả cổ tay ra, nhảy xuống đất, con ngươi chuyển động tìm kiếm thức ăn, bụng đói phát ra âm thanh. Bé tìm chính xác hướng của mùi thơm sau đó bàn chân như được bôi dầu chạy nhanh không thấy bóng dáng.
Trên bậc thang có tiếng bước chân, giọng nói thanh thúy yêu kiều ngọt ngào vang lên.
“Anh đưa người về rồi sao?”. Một thiếu nữ tóc dài xõa vai, mặc bộ quần áo màu xanh lục, ngồi ở dọc cầu thang, đôi mắt thông minh linh động.
“Chuyện anh giao cho em làm đã xong chưa?”. Anh không trả lời mà hỏi lại, kể cả với cô em gái độc nhất cũng rất lý trí.
Thượng Quan Mị cười khẽ một tiếng, bộ dáng ngọt ngào yêu kiều, đã quen với ông anh tính khí mạnh mẽ.
“Chuyện anh giao cho em, em đã bảo trí giả đi làm rồi”. Cô ấy đưa tay lên, một người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện, đưa ra một túi giấy.
Thượng Quan Mị từ từ đi xuống cầu thang, mặc dù mới 16 tuổi nhưng có sức hấp dẫn điên đảo chúng sinh, trí thông minh và năng lực không hề thua kém anh trai hơn cô 8 tuổi.
Trí giả Mắt Bạc tóc đen không nói gì chỉ đi bên cạnh thiếu nữ. Mắc Bạc trung thành và rất thông minh. Anh ta là phụ ta của cô ấy, luôn phục vụ bên cạnh cô.
Thượng Quan Lệ cầm túi giấy, rút tài liệu bên trong ra rồi kiểm duyệt.
Còn Thượng Quan Mị dựa vào bên cạnh cửa sổ, bàn tay vuốt vuốt những bông hồng trong bình.
“Chứng minh ra đời, hộ tịch, tài liệu chứng minh được học với giáo sư dạy kèm, thậm chí cả ghi chép của bác sĩ gia đình em cũng đã chuẩn bị đủ. Con gái nuôi của anh có bối cảnh không chê vào đâu được, mọi người chỉ biết cô bé là đưa con mồ côi của phú hào người Canada họ Hỏa”. Thượng Quan Mị giải thích.
“Rất tốt”. Anh gật đầu, tròng mắt hiện lên tia sáng cừu hận.
Anh nhận nuôi Đậu Đậu để bắt đầu kế hoạch trả thù, nhiều năm sau, dòng máu của cô bé sẽ phục vụ cho hành vi trả thù của anh ——
“Cô bé đang ở đâu? Sao em không nhìn thấy?”. Thượng Quan Mị hỏi, lông mày nhướn lên.
Bối cảnh của Thượng Quan gia rất đặc biệt, người ngoài không thể tra được lai lịch của bọn họ. Người ngoài chỉ biết đó là hai anh em tuổi còn rất trẻ, có tài phú rất khổng lồ, đứng đầu rất nhiều người. Họ thành lập tập đoàn bán đấu giá “Tuyệt thế”, chỉ trong vìa năm đã lớn mạnh.
Không biết tập đoàn bán đấu giá “Tuyệt thế” thông qua con đường nào mà kiếm được rất nhiều vật phẩm quý giá biến mất mấy chục năm, thậm chí cả những bảo vật trăm năm đều có thể xuất hiện trong những buổi đấu giá của “Tuyệt thế”.
Đối với người ngoài thì “Tuyệt Thế” và những người đứng sau nó đều là những điều bí ẩn.
Tập đoàn thần bí như vậy lại chịu nhận nuôi một cô nhi, còn thay đổi thân phận cho bé tất nhiên là có mục đích đặc biệt.
“Đi kiếm ăn rồi”.
“Kiếm ăn?”. Thượng Quan Mị không tin đi vào trong phòng ăn. Khi cô đi đến cạnh bàn ăn gỗ thì cô dừng lại kinh ngạc mở to mắt nhìn.
Thượng Quan Lệ đứng ở phía sau, lạnh lùng nghiêm khắc, lông mày nhíu chặt lại.
Hai anh em có cùng suy nghĩ, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang vùi đầu ăn.
Trên khăn trải bàn trắng tinh đầy những dấu chân đen kịt, trong mầm đồ ăn bằng sứ đều bị lật ra, nước sốt văng tung tóe khắp nơi.
Đậu Đậu một thân bẩn thỉu đang ngồi trên bàn cầm một cái sườn nướng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhầy nhầy toàn dầu ăn.
“Anh trai, cô bé đang ăn bữa tối của anh”. Thượng Quan Mị tỉnh táo lại, đôi môi đỏ mọng cười hứng thú, quan sát cô gái nhỏ.
Cô vẫn nghĩ rằng anh trai sẽ đem về một đứa nhóc đáng thương run lẩy bẩy nhưng không ngờ cô bé này không hề sợ hãi, như giặc cỏ chạy vào nhà cướp đồ ăn. Dám ăn đồ ăn trên bàn của Thượng Quan Lệ? Cô bé này đói váng đầu rồi hay là rất to gan lớn mật?
Đậu Đậu thấy có người đến gần thì nhanh chóng vơ những món ăn gần mình ôm lại, gặm chặt miếng sườn, chỉ sợ sẽ bị người ta cướp mất thức ăn.
Thịt! Đây là thịt bò đó, bây giờ dù có bị đánh chửi thì bé vẫn muốn ăn cho no bụng, thề phải gặm hết cái sườn nướng này.
Có trời mới biết từ khhi mẹ bé chết bé đã rất lâu rồi không được ăn thịt. Mấy năm nay bé được ăn no là đã vui vẻ rồi làm gì dám mong muốn ăn đồ tốt.
“Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn, sẽ không ai cướp đồ ăn của em đâu”. Thượng Quan Mị ngồi xuống cạnh bàn, bàn tay mảnh khảnh như tuyết xoa cằm, đánh giá cẩn thận. “Em muốn uống gì không?”. Cô ấy hỏi.
Cái miệng đang gặm sườn dừng lại.
“Cái gì?”.
Thượng Quan Mị vẫn cười, nhìn sắc mặt của anh trai mình.
“Em có muốn uống nước trái cây không?”. Cô dùng từ khác.
“Muốn”. Con mắt trong suốt phát sáng.
Người làm bưng nước đến để trên bàn. Bàn tay nhỏ bé đầy dầu mỡ cầm ly thủy tinh uống ừng ực.
“Anh mang về không phải là một con cờ mà là một hòn đá, cần phải qua thời gian trau chuốt, nếu không sẽ không thể lên được bàn cờ!”. Thượng Quan Mị nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
“Có thể giáo dục lại được”. Nhìn bé ngồi ăn trên bàn cơm, mày rậm càng nhíu chặt lại.
Kế hoạch của anh khó khăn hơn so với tượng tưởng, không những nuôi lớn cô bé mà còn phải chăm sóc dạy bảo đàng hoàng để phù hợp với yêu cầu của hắn. Không thể để cô bé dã man quá mức rồi người ta trả lại hàng thì sẽ hòng hết kế hoạch của anh.
“Mong anh có thể hưởng thụ được quá trình thuần thú”. Thượng Quan Mị cười rực rỡ, vẻ mặt muốn xem kịch vui.
“Đừng có mà khoanh tay đứng nhìn”. Tròng mắt đen nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng như gió lạnh tháng mười hai.
Thượng Quan Mị nhún vai, không bị dọa.
“Đối với anh thì cô bé là một quân cờ nhưng đối với em thì đó là một món đồ chơi, em hi vọng cô bé đến đây có thể mang đến cho em một chút vui vẻ”. Dưới ánh mắt lạnh lùng của anh trai cô vẫn quấn quấn tóc, cô không có hứng thú với ân oán.
Miếng sườn nhanh chóng chỉ còn lại xương, sau khi Đậu Đậu ăn uống no đủ, bé bỏ cục xương ra, vỗ vỗ bụng nhỏ.
“Khi nào thì tôi bắt đầu tiếp khách?”. Bé hỏi dứt khoát, sau khi lấp đầy bụng thì lá gan của bé càng
Bé đưa đôi tay lau khô nước miếng vì ngủ và cắn người chảy xuống.
“Xuống xe”. Anh lạnh lùng nói, giơ cánh tay lên, lôi bé ra khỏi xe.
Bé hơi tiếc nhìn cái ghế da mềm. Sao thế? Không cần ngồi xe nữa sao? Thật đáng tiếc, bé cảm thấy ngồi ở đó thật thoải mái.
Thượng Quan Lệ chậm rãi bước xuống xe, đi về phía tòa nhà màu xám. Đậu Đậu treo trên cánh tay của anh trợn to hai mắt, vội vàng nhìn ngó bốn phía.
Trong lúc bé đang ngủ xe đã đi vào trong một khu núi, một nơi rất yên tĩnh. Tòa nhà sừng sững giữa rừng núi, những căn phòng xinh đẹp. Tòa nhà như thế này bé mới được thấy trong những quyển lịch.
Trong cái đầu nhỏ không ngừng suy nghĩ, càng ngày càng nhiều dấu chấm hỏi.
Theo lý thuyết thì nơi yên tĩnh như thế này không thể là kỹ viện được, nếu không có khách đến thì kỹ viễn sẽ bị đóng cửa.
Đi vào tòa nhà có kiến trúc xinh đẹp, đầu Đậu Đậu ngẩng lên, đôi mắt trong suốt xinh đẹp bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, tất cả những thắc mắc bị ném ra sau đầu.
Thức ăn.
Bé ngửi được có mùi thức ăn, hơn nữa còn là mùi thức ăn rất thơm! Đậu Đậu nhả cổ tay ra, nhảy xuống đất, con ngươi chuyển động tìm kiếm thức ăn, bụng đói phát ra âm thanh. Bé tìm chính xác hướng của mùi thơm sau đó bàn chân như được bôi dầu chạy nhanh không thấy bóng dáng.
Trên bậc thang có tiếng bước chân, giọng nói thanh thúy yêu kiều ngọt ngào vang lên.
“Anh đưa người về rồi sao?”. Một thiếu nữ tóc dài xõa vai, mặc bộ quần áo màu xanh lục, ngồi ở dọc cầu thang, đôi mắt thông minh linh động.
“Chuyện anh giao cho em làm đã xong chưa?”. Anh không trả lời mà hỏi lại, kể cả với cô em gái độc nhất cũng rất lý trí.
Thượng Quan Mị cười khẽ một tiếng, bộ dáng ngọt ngào yêu kiều, đã quen với ông anh tính khí mạnh mẽ.
“Chuyện anh giao cho em, em đã bảo trí giả đi làm rồi”. Cô ấy đưa tay lên, một người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện, đưa ra một túi giấy.
Thượng Quan Mị từ từ đi xuống cầu thang, mặc dù mới 16 tuổi nhưng có sức hấp dẫn điên đảo chúng sinh, trí thông minh và năng lực không hề thua kém anh trai hơn cô 8 tuổi.
Trí giả Mắt Bạc tóc đen không nói gì chỉ đi bên cạnh thiếu nữ. Mắc Bạc trung thành và rất thông minh. Anh ta là phụ ta của cô ấy, luôn phục vụ bên cạnh cô.
Thượng Quan Lệ cầm túi giấy, rút tài liệu bên trong ra rồi kiểm duyệt.
Còn Thượng Quan Mị dựa vào bên cạnh cửa sổ, bàn tay vuốt vuốt những bông hồng trong bình.
“Chứng minh ra đời, hộ tịch, tài liệu chứng minh được học với giáo sư dạy kèm, thậm chí cả ghi chép của bác sĩ gia đình em cũng đã chuẩn bị đủ. Con gái nuôi của anh có bối cảnh không chê vào đâu được, mọi người chỉ biết cô bé là đưa con mồ côi của phú hào người Canada họ Hỏa”. Thượng Quan Mị giải thích.
“Rất tốt”. Anh gật đầu, tròng mắt hiện lên tia sáng cừu hận.
Anh nhận nuôi Đậu Đậu để bắt đầu kế hoạch trả thù, nhiều năm sau, dòng máu của cô bé sẽ phục vụ cho hành vi trả thù của anh ——
“Cô bé đang ở đâu? Sao em không nhìn thấy?”. Thượng Quan Mị hỏi, lông mày nhướn lên.
Bối cảnh của Thượng Quan gia rất đặc biệt, người ngoài không thể tra được lai lịch của bọn họ. Người ngoài chỉ biết đó là hai anh em tuổi còn rất trẻ, có tài phú rất khổng lồ, đứng đầu rất nhiều người. Họ thành lập tập đoàn bán đấu giá “Tuyệt thế”, chỉ trong vìa năm đã lớn mạnh.
Không biết tập đoàn bán đấu giá “Tuyệt thế” thông qua con đường nào mà kiếm được rất nhiều vật phẩm quý giá biến mất mấy chục năm, thậm chí cả những bảo vật trăm năm đều có thể xuất hiện trong những buổi đấu giá của “Tuyệt thế”.
Đối với người ngoài thì “Tuyệt Thế” và những người đứng sau nó đều là những điều bí ẩn.
Tập đoàn thần bí như vậy lại chịu nhận nuôi một cô nhi, còn thay đổi thân phận cho bé tất nhiên là có mục đích đặc biệt.
“Đi kiếm ăn rồi”.
“Kiếm ăn?”. Thượng Quan Mị không tin đi vào trong phòng ăn. Khi cô đi đến cạnh bàn ăn gỗ thì cô dừng lại kinh ngạc mở to mắt nhìn.
Thượng Quan Lệ đứng ở phía sau, lạnh lùng nghiêm khắc, lông mày nhíu chặt lại.
Hai anh em có cùng suy nghĩ, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang vùi đầu ăn.
Trên khăn trải bàn trắng tinh đầy những dấu chân đen kịt, trong mầm đồ ăn bằng sứ đều bị lật ra, nước sốt văng tung tóe khắp nơi.
Đậu Đậu một thân bẩn thỉu đang ngồi trên bàn cầm một cái sườn nướng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhầy nhầy toàn dầu ăn.
“Anh trai, cô bé đang ăn bữa tối của anh”. Thượng Quan Mị tỉnh táo lại, đôi môi đỏ mọng cười hứng thú, quan sát cô gái nhỏ.
Cô vẫn nghĩ rằng anh trai sẽ đem về một đứa nhóc đáng thương run lẩy bẩy nhưng không ngờ cô bé này không hề sợ hãi, như giặc cỏ chạy vào nhà cướp đồ ăn. Dám ăn đồ ăn trên bàn của Thượng Quan Lệ? Cô bé này đói váng đầu rồi hay là rất to gan lớn mật?
Đậu Đậu thấy có người đến gần thì nhanh chóng vơ những món ăn gần mình ôm lại, gặm chặt miếng sườn, chỉ sợ sẽ bị người ta cướp mất thức ăn.
Thịt! Đây là thịt bò đó, bây giờ dù có bị đánh chửi thì bé vẫn muốn ăn cho no bụng, thề phải gặm hết cái sườn nướng này.
Có trời mới biết từ khhi mẹ bé chết bé đã rất lâu rồi không được ăn thịt. Mấy năm nay bé được ăn no là đã vui vẻ rồi làm gì dám mong muốn ăn đồ tốt.
“Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn, sẽ không ai cướp đồ ăn của em đâu”. Thượng Quan Mị ngồi xuống cạnh bàn, bàn tay mảnh khảnh như tuyết xoa cằm, đánh giá cẩn thận. “Em muốn uống gì không?”. Cô ấy hỏi.
Cái miệng đang gặm sườn dừng lại.
“Cái gì?”.
Thượng Quan Mị vẫn cười, nhìn sắc mặt của anh trai mình.
“Em có muốn uống nước trái cây không?”. Cô dùng từ khác.
“Muốn”. Con mắt trong suốt phát sáng.
Người làm bưng nước đến để trên bàn. Bàn tay nhỏ bé đầy dầu mỡ cầm ly thủy tinh uống ừng ực.
“Anh mang về không phải là một con cờ mà là một hòn đá, cần phải qua thời gian trau chuốt, nếu không sẽ không thể lên được bàn cờ!”. Thượng Quan Mị nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
“Có thể giáo dục lại được”. Nhìn bé ngồi ăn trên bàn cơm, mày rậm càng nhíu chặt lại.
Kế hoạch của anh khó khăn hơn so với tượng tưởng, không những nuôi lớn cô bé mà còn phải chăm sóc dạy bảo đàng hoàng để phù hợp với yêu cầu của hắn. Không thể để cô bé dã man quá mức rồi người ta trả lại hàng thì sẽ hòng hết kế hoạch của anh.
“Mong anh có thể hưởng thụ được quá trình thuần thú”. Thượng Quan Mị cười rực rỡ, vẻ mặt muốn xem kịch vui.
“Đừng có mà khoanh tay đứng nhìn”. Tròng mắt đen nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng như gió lạnh tháng mười hai.
Thượng Quan Mị nhún vai, không bị dọa.
“Đối với anh thì cô bé là một quân cờ nhưng đối với em thì đó là một món đồ chơi, em hi vọng cô bé đến đây có thể mang đến cho em một chút vui vẻ”. Dưới ánh mắt lạnh lùng của anh trai cô vẫn quấn quấn tóc, cô không có hứng thú với ân oán.
Miếng sườn nhanh chóng chỉ còn lại xương, sau khi Đậu Đậu ăn uống no đủ, bé bỏ cục xương ra, vỗ vỗ bụng nhỏ.
“Khi nào thì tôi bắt đầu tiếp khách?”. Bé hỏi dứt khoát, sau khi lấp đầy bụng thì lá gan của bé càng
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1421/2257
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1421/2257
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt