watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Cô Nàng Không Muốn Kết Hôn-full

Lượt xem :
o anh biết rõ, cô là cô gái nhu nhược nhẹ như nước, mới mười sáu tuổi, cha mẹ đã chết vì tai nạn máy bay, trên đời này, thân nhân duy nhất của cô là Hạ Viễn Hành, vì em trai, có nỗi khổ gì cô cũng chịu, cho nên khi đưa ra giao dịch này, anh đã biết rõ đáp án của cô là gì.

“Nhưng tôi có một điều kiện.”

Cũng không bất ngờ, yêu cầu của phụ nữ anh vô cùng rõ ràng, khu nhà cấp cao, kim cương, xe nổi tiếng, thẻ tín dụng vô hạn, chẳng qua chỉ để trở thành những vật hy sinh mà thôi.

“Yêu cầu của tôi là…”


Chương 2
“Yêu cầu của cô ta cũng đâu có khó, hà tất gì phải quật cường như vậy, em không thể nhận thua ao?” Từ Miễn Hoa nhìn dung nhan không màng danh lợi của Hạ Di Hàng, không hỏi được nhưng vẫn muốn hỏi.

Sau giờ ngọ của một mùa hè, an tĩnh thư thích ngồi trong quán cà phê, âm nhạc mềm nhẹ khẽ lướt qua trong gió, bao trùm lên cả không gian của tiệm, tách ra sự ồn ào ngoài đường, nơi này phảng phất như ở một thế giới khác vậy, nhưng thỉnh thoảng lại có những chiếc xe lướt qua khung cửa sổ, nhắc nhở người bên trong trở về thực tế.

Hạ Di Hàng chậm rãi khuấy đảo ly cà phê trên bàn, hương vị đắng nguyên thủy của cà phê rất phù hợp với tâm trạng của cô lúc bấy giờ.

“Aizzz, em đúng là, làm người ta cảm thấy chẳng có cách nào với em.” Thấy cô hồi lâu vẫn không chịu trả lời, Từ Miễn Hoa thật sự không biết nên nói như thế, cô em lớp dưới này, một chút cũng không mềm mại ôn hòa như bề ngoài, trong xương cốt của cô, mỗi một tấc đều tràn đầy quật cường và kiêu ngạo. Đã quyết định rồi thì cho dù người khác nói thế nào cũng không thay đổi.

Biết nhau bảy năm rồi mà anh vẫn chỉ hiểu được cô một chút, có phải nên cảm thấy xấu hổ hay không?

“Quản lý không cần lo cho em, em tốt lắm mà.” Hạ Di Hàng ôn nhu cười yếu ớt, phảng phất như mọi chuyện đều không hề xảy ra vậy.

“Bây giờ em vẫn muốn gọi anh là quản lý sao?” Bất lực than thở, thoạt nhìn cô rất dễ nói chuyện, rất dễ gần, nhưng luôn cẩn thận phân rõ giới tuyến với mọi người. Nếu cô ấy nghĩ như vậy có thể giải quyết vấn đề thì không tính, nhưng cô sinh ra đã như vậy, dù có muốn quan tâm cô cũng không có cách nào.

“Mặc dù bị điều đến phòng kế hoạch nhưng anh vẫn là quản lý mà em kính trọng nhất.” Những lời này xuất phát từ thật lòng, từ ngày cô bước vào công ty, anh luôn ở cạnh cô, dạy dỗ cô, giúp đỡ cô, anh rất tốt với cô, không phải cô không hiểu, nhưng từ lúc mọi ảo tưởng đều tan biết hết, cô không còn cảm giác động tâm với anh nữa.

“Di Hàng.” Anh xúc động nắm bàn tay trắng nõn của cô, “Em cũng biết, anh…”

“Quản lý, cà phê không uống sẽ lạnh mất.” Cô rụt tay về, cười nhắc nhở, nhưng thứ lạnh đi đâu phải chỉ có cà phê? Còn có cả trái tim từng rung động vì anh nữa.

Đôi khi, ngay cả cô cũng thấy bất đắc dĩ với tình cảm của mình, vì thích học trưởng, từ năm hai đã nhận định ra một mục tiêu, đó là vào cùng anh một công ty, chỉ cần ở cạnh an, cô đã thấy thỏa mãn, đúng vậy, yêu cầu của cô chỉ nhỏ như vậy thôi.

Vì thực hiện nguyện vọng của mình, cô cố gắng suốt hai năm, cố gắng tìm hiểu về tập đoàn Khai Dương, mọi suy nghĩ đều dồn vào mục tiêu được bước vào công ty này; tốt nghiệp, khổ cực cạnh tranh với nhiều người, rốt cuộc cô cũng thuận lợi, ở lại bên học trưởng trong bộ phận nghiệp vụ.

Có thể nói, mọi việc đều rất tốt, đúng như ý muốn, đáng nhẽ ra, cô nên cảm thấy vui vẻ, nhưng kết quả lai không như vậy.

Sau khi làm việc cùng Từ Miễn Hoa, cô mới phát hiện, con người mà cô rất thích kia đã thay đổi. Cũng đúng thôi, ra xã hội, chịu đựng cạnh tranh mưu toan lừa dối, lai còn ở tập đoàn Khai Dương, áp lực lớn nhưng có nhiều cơ hội, tại sao anh không thể thay đổi?

Ban đầu, vốn là một công tử tuấn lãng tư văn, hôm nay bị thế sự đưa đẩy, mặc dù sự quan tâm đối với cô vẫn không thay đổi, nhưng cô không còn cách nào chấp nhận anh được nữa, có lẽ người thay đổi không phải anh mà là cô cũng không chừng.

Ròng rã ba năm, vì đứng cạnh anh, đến khi về đích rồi mới nhận ra, người trong lòng đã mất đi, một cô gái sẽ thấy thế nào? Cô không biết, nhưng cô không còn cách nào thích anh nữa. Trái tim rung động ban đầu nay đã biến mất, Từ Miễn Hoa với cô mà nói đã chấm dứt, chỉ còn là đàn anh, là cấp trên mà thôi.

“Di Hàng, anh thật sự rất lo lắng cho em.” Lại bị cô né tránh, trong lòng anh cảm thấy thất bại tràn trè, Từ Miễn Hoa đang lo lắng cho tiền đồ của cô.

“Vốn là lỗi của em, hậu quả dĩ nhiên do em gánh chịu.”

Anh nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao cô lại quật cường như vậy, vốn là cấp dưới tính sai một con số, bị tổng giám đốc phát hiện, nhằm lúc lão đại mất hứng, truy cứu tới cùng, cô có thể nói ra sự thật, nhưng lại chịu gánh một mình, hậu quả là bị điều sang phòng kế hoạch, lại phải làm lại từ đầu.

Nếu chỉ giáng chức thôi thì không sao, nhưng phó quản lý phòng kế hoạch lại là Trần Tĩnh Tuyên – luôn xem cô như đối thủ cạnh tranh, luôn thấy cô chướng mắc, bây giờ cô lại sang đó, ngày tháng khó khăn sắp tới không cần nghĩ cũng biết.

Thật ra Trần Tĩnh Tuyên không phải loại người thích tìm rắc rối, chỉ cần được nịnh nọt một chút, chỉ cần cô cúi đầu, Trần Tĩnh Tuyên chắc chắn sẽ không kiếm chuyện với cô, nhưng muốn Hạ Di Hàng hàng phục, đúng là khó khăn.

Nhưng Từ Miễn Hoa không biết, người mà Hạ Di Hàng thấy phiền não không phải là Trần Tĩnh tuyên.

Đáy lòng cô không phục, không cam lòng bởi người đàn ông kia, chỉ một sai lầm nhỏ mà anh ta đã giáng chức cô, biến sự cố gắng trong năm năm nay của cô nháy mắt biến thành hư không, cảm giác tức giận trong lòng đều do anh ta mang đến, chứ không phải Trần Tĩnh Tuyên.

Một cô gái nhỏ thoạt nhìn rất dịu dàng, nhưng khi mạnh mẽ lên thì không ai ngăn được cả.

“Được rồi, quản lý, chuyện đã qua lâu, không còn ý nghĩa gì nữa.” Ý củaTừMiễnHoacô hiểu, nhưng tại sao cô phải cúi đầu trước Trần Tĩnh Tuyên chứ? Tính cô vốn không thích tranh chấp cùng người khác, vừa dịu dàng vừa hướng nội, nhưng cũng không có nghĩa cô dễ dàng tha thứ khi bị người ta khiêu khích vô lý.

“Em ..”

“Đây là bánh anh đào mà tiệm chúng tôi vừa hử nghiệm, chiêu đãi anh đó.” Một gương mặt rực rỡ cắt đứt lời nói của Từ Miễn Hoa, một cái đĩa xinh đẹp xuất hiện trên bàn.

Giơ con ngươi lên, là một gương mặt đáng yêu quen thuộc, tâm trạng uất ức bỗng nhiên tốt lên, “Cám ơn.” Cười ngọt ngào đến mức như vậy, làm cho người ta không cười theo không được.

“Cái này là ông chủ đưa, là bổn phận mà.” Nghê Bối Bối chỉ vào quầy.

Người đàn ông tuấn tú đứng trong quầy thấy bọn họ nhìn mình, gương mặt lập tức đỏ lên.

“Vậy phiền em cảm ơn ông chủ giúp chị nhé.” Quán coffe này nằm gần công ty, trưa nào cô cũng đến đây, uống trà ăn điểm tâm, có thể giúp tâm trạng được thả lỏng, dần dần cũng thân với mọi người ở đây, ít nhất, cô rất thích những cô bé không có tâm cơ như Nghê Bối Bối.

Nhưng không ngờ, trưa hôm nay lại gặp Từ Miễn Hoa ở đây.

Bị Nghê Bối Bối quấy rầu, Từ Miễn Hoa muốn nói cũng không nói được gì, hôn nữa cô bé kia đuổi mãi cũng không được, thậm chí còn dựa vào ghế, hàn huyên cùng Hạ Di Hàng.

“Chị Hàng Hàng, chị có ăn bánh ngọt không?”

“Có.”

“Sao chị không mập chứ? Chị nhìn em này.” Xoa xoa gò má phúng phính trên mặt, “Tất cả đều thịt hết đó, hại người ta thèm mà không ăn được gì.” Ánh mắt thèm thuồng dán vào chiếc
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1079/1915
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT