Tiểu thuyết Cô Gái Hám Tiền Phiền Phức-full
Lượt xem : |
yến không rời của mẹ Uông.
"Anh thì biết cái gì?" Uông Mỹ Lệ không muốn bị anh chất vấn, "Anh không hiểu, lại càng không hiểu cảm giác của em!"
Mạnh Dật Phi bóp chặt vai của cô, vây cô ở giữa anh và vách tường."Anh không hiểu? Không phải chỉ có một mình em lớn lên ở trong thôn, Anh cũng vậy! Anh biết em rất sợ cuộc sống nghèo khổ, nhưng chẳng lẽ ngay cả một chút thời gian em cũng không dành cho gia đình được sao? Em thật nhẫn tâm như vậy à?"
"Em nhẫn tâm ?" Uông Mỹ Lệ khó tin nhìn anh, "Anh lại còn nói em nhẫn tâm? Thấy em đang trên đường thành công, Anh vẫn có thể nói em nhẫn tâm?"
Mạnh Dật Phi ôm con người đang tỏ ra kiên cường của cô vào lòng, "Đừng như vậy! Uất ức của em anh đều hiểu. Chẳng qua là cảm thấy em không cần hy sinh nhiều như vậy. Đạt tới đỉnh cao là có thể đạt được hạnh phúc sao?"
Uông Mỹ Lệ đẩy anh ra, " Hạnh phúc của em chỉ có một kiểu, chính là có tiền, thật nhiều tiền! Anh không phải là em, cũng đừng hy vọng có thể thay đổi được em .
Mạnh Dật Phi giữ chặt tay trong túi, trong lòng cảm thấy rất khổ sở. Cuối cùng. . . . . . Cô không còn muốn anh bảo vệ nữa.
Việc đến nước này, là tại anh sai, hay là cô?
"Lệ Lệ. . . . . ."
Uông Mỹ Lệ không khách khí ngắt lời anh, "Bây giờ em tên là Katherine, gọi em Katherine!"
Đối diện với con người đầy gai góc của cô, anh cũng không nhịn được lại tiếp tục nâng cao giọng, "Em có chắc đổi tên sẽ làm thay đổi xuất thân của mình? Em lại có thể tầm thường tới như vậy!"
"Tầm thường ?" Uông Mỹ Lệ không ngại cười to, "Nếu như nói em tầm thường có thể làm cho em thoát khỏi nghèo khó, vậy tầm thường thì sao chứ? Nói cho anh biết, em chính là người tầm thường đấy. Hãy chờ xem ! Ta nhất định sẽ là người duy nhất trong thôn lấy được người chồng có gia thế giàu có!" Cô ngẩng cao cằm nói.
Mạnh Dật Phi liên tiếp lắc đầu, "Để lấy được người chồng có tiền , em thậm chí bằng lòng ở lại căn nhà thuê trống trải, không quan tâm tới cha mẹ thương chớ em tha thiết sao! ?" Thì ra mục đích của không chỉ là kiếm rất nhiều tiền, Mà là muốn câu rể rùa vàng!
Anh nghĩ chỉ cần mình kiếm đủ tiền, là có thể cầu hôn cô, anh còn nghĩ à! Anh chỉ trích để cô tức giận, "Anh thì biết cái gì? Hy vọng duy nhất của em là lấy được người chồng có xuất thân nhà quyền thế giàu sang, muốn thành công thì phải trả giá một chút."
Thì ra mục đích của cô vẫn chỉ có một —— Lấy chồng giàu có.
Giàu có? Trong lòng Mạnh Dật Phi cảm thấy lạnh lẽo, nếu như cô kiên quyết không phải sang giàu thì không lấy. . . . . .
Làm sao còn cơ hội đây?
"Lệ Lệ, sao phải tự làm khổ mình như vậy? Hôn nhân không có tình cảm làm sao có thể sồng với nhau lâu bền được? Em chắc mình muốn sống theo lối sống vật chất sao?"
Uông Mỹ Lệ hét lên: "Không có tình cảm thì như sao? Năm đó ba mẹ em cũng không phải là tự do yêu mà kết hôn . Nhưng anh thấy họ có tôn trọng nhau không? Chính khách khao khát quyền lực, ta khao khát sự giàu có, có gì không đúng? Em không quan tâm mọi người phê phán đạo đức của em ra sao, hãy tỉnh lại đi! Em muốn có gia tài vô tận, người ta muốn có cái đẹp, bọn em hợp tác với nhau có gì là không được!"
Mạnh Dật Phi bị lời nói của cô làm cho sợ hãi không thể phản bác được gì.
Coi như hám làm giàu cũng không sao cả, nhưng chẳng lẽ. . . . . . Ngoại trừ việc tiêu tiền thoải mái ra, cô không hề muốn có một chút thật lòng sao?
"Trong mắt em cũng chỉ tồn tại tiền bạc thôi sao?"
Uông Mỹ Lệ không chút do dự gật đầu, "Tiền bạc đại biểu tất cả, quần áo đẹp, thức ăn ngon, không lo cuộc sống thiếu thốn. . . . . . Trừ tiền bạc ra, em không cần những thứ khác."
"Còn chân tình của anh?" Mạnh Dật Phi buột miệng hỏi : "Những năm gần đây trong lòng em không hề có sự tồn tại của anh?" Hắn biết nếu không nói, cũng không có cơ hội nói.
"Anh. . . . . . Em vẫn nghĩ chúng ta chỉ là an hem thôi. . . . . ." Sự thật là vậy phải không? Trong lòng Uông Mỹ Lệ nổi lên một câu chất vấn.
"Anh em sao. . . . . ." Mạnh Dật Phi ngửa mặt lên trời cười to, "Ha ha ha —— chỉ trách anh chưa từng xem em là em gái!" Bỏ ra gần hai mươi năm . . . . . . Lại bị nàng dùng tình anh em để giải thích!?
Cô vội vàng lôi kéo hắn, "Đừng như vậy! Chúng ta vẫn có thể như trước kia. . . . . . Chỉ cần ngươi chịu, chúng ta sẽ mãi là anh em tốt của nhau!" Hắn tuyệt vọng làm cô thấy sợ hãi.
Những chuyện khác thì không nghĩ tới, nhưng sư chăm sóc dịu dàng của Mạnh Dật Phi đã khắc sâu trong cô. Nhớ lại những chuyện lúc trước, Anh chỉ luôn xuất hiện vào lúc cô cần nhất, Sao lại ép cô chọn? Tại sao không thể mãi mãi như bây giờ?
Cô lại làm anh tổn thương!
Tay Mạnh Dật Phi nắm lấy vai cô, muốn cô nhìn vào nỗi khổ không hề giấu diếm trong mắt mình.
"Anh em tốt sao ? Có anh em nào lại hôn nhau say đắm không? Có người anh nào lại sảng khoái đặt em gái mình trong tim suốt hai mươi năm sao?" Anh nắm tay nàng đặt lên nơi tim mình, "Em mãi ở đây, từ khi bắt gặp cái nhìn đầu tiên của em lúc bảy tuổi. Nói cho anh biết, anh phải làm thế nào em mới chịu chấp nhận?"
Anh ôm thật chặt cô vào lòng, dịu dàng chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của cô.
"Em đã rất quan tâm lời anh nói, nếu không đã không giữ nguyên mái tóc dài này. Hãy nói không phải anh hoàn toàn không có hi vọng gì. Anh biết em không muốn trải qua cuộc sống khổ cực, nên anh vẫn luôn nỗ lực làm việc kiếm tiền; sáng tác nghệ thuật là đam mê của anh, tuy anh biết nó không kiếm được nhiều tiền, cho nên chỉ xem đó là một sở thích thôi; anh đã được công nhận là nhà thiết kế lập trình tài giỏi. . . . . . Anh vẫn luôn cố gắng, cố gắng để em không phải trải qua cuộc sống khó khăn. Hãy ủng hộ anh, giúp anh có thể kiên trì. . . . . ."
Mạnh Dật Phi dốc hết tình cảm, khiến cho Uông Mỹ Lệ không thể tiếp tục lẩn tránh tình cảm ám muội của hai người.
Anh tuấn tú đa tình. . . . . . Là người chồng lý tưởng mà cô gái nào cũng mơ ước.
Nhưng ——không phải là cô!
Ôm anh thật chặt, Uông Mỹ Lệ biết, đã đến lúc nên đưa ra sự chon lựa . Từ từ lui ra, Uông Mỹ Lệ kinh ngạc nhìn thẳng vào Mạnh Dật Phi.
"Em rất xin lỗi. . . . . . Giữa tình yêu và bánh bao em chỉ chọn bánh bao." Cô xoay người, giọng nói nhẹ bẫng: "Em chính là người hám làm giàu, anh không cần lãng phí thời gian với em."
Đôi mắt đen của Mạnh Dật Phi ngập tràn tổn thương, "Em chắc rằng theo anh sẽ không có bánh bao sao? Anh sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền, sẽ dùng tận lực sáng tác , chỉ cần cho anh một chút thời gian, chắc chắn em sẽ thấy anh thành công! Hay là . . . . ." Anh như có được một tia hy vọng vội la lên: "Anh sẽ ra nước ngoài! Mấy năm nay luôn có người thảo luận với anh, chẳng qua là anh không muốn đi. . . . . . Nếu như em muốn anh đi, anh sẽ đi ngay!"
"Cô nói lời thật lòng—— anh thật muốn đến Mĩ phát triển sao?" Uông Mỹ Lệ nhìn thẳng vào mắt anh.
Mạnh Dật Phi thành thật lắc đầu, "Không! Nếu anh muốn ra nước ngoài thì đã đi từ sớm rồi."
Anh không muốn hai người phải xa xôi cách trở nữa, ngày dài tháng rộng, anh sợ cô bất ngờ lập gia đình —— mà anh muốn ngăn cũng không kịp!
Nhưng nếu cô đồng ý chịu cam kết, thì anh có thể an tâm mà đi.
Uông Mỹ Lệ chậm rãi nói ra lời tàn nhẫn khiến người khác tổn thương : "Không có ích lợi gì. Em đang gặp gỡ với một người ở đó, chính là ông chủ công ty Khoa Học Kỹ Thuật nổi tiếng, trong mắt em anh ta còn chưa được coi là có tiền. Về phần sáng tác? Dật Phi, trước tiên anh cứ ở lại Đài Loan đã, vì anh mới chỉ bắt đầu thích nghệ thuật, anh muốn tìm cách đ
"Anh thì biết cái gì?" Uông Mỹ Lệ không muốn bị anh chất vấn, "Anh không hiểu, lại càng không hiểu cảm giác của em!"
Mạnh Dật Phi bóp chặt vai của cô, vây cô ở giữa anh và vách tường."Anh không hiểu? Không phải chỉ có một mình em lớn lên ở trong thôn, Anh cũng vậy! Anh biết em rất sợ cuộc sống nghèo khổ, nhưng chẳng lẽ ngay cả một chút thời gian em cũng không dành cho gia đình được sao? Em thật nhẫn tâm như vậy à?"
"Em nhẫn tâm ?" Uông Mỹ Lệ khó tin nhìn anh, "Anh lại còn nói em nhẫn tâm? Thấy em đang trên đường thành công, Anh vẫn có thể nói em nhẫn tâm?"
Mạnh Dật Phi ôm con người đang tỏ ra kiên cường của cô vào lòng, "Đừng như vậy! Uất ức của em anh đều hiểu. Chẳng qua là cảm thấy em không cần hy sinh nhiều như vậy. Đạt tới đỉnh cao là có thể đạt được hạnh phúc sao?"
Uông Mỹ Lệ đẩy anh ra, " Hạnh phúc của em chỉ có một kiểu, chính là có tiền, thật nhiều tiền! Anh không phải là em, cũng đừng hy vọng có thể thay đổi được em .
Mạnh Dật Phi giữ chặt tay trong túi, trong lòng cảm thấy rất khổ sở. Cuối cùng. . . . . . Cô không còn muốn anh bảo vệ nữa.
Việc đến nước này, là tại anh sai, hay là cô?
"Lệ Lệ. . . . . ."
Uông Mỹ Lệ không khách khí ngắt lời anh, "Bây giờ em tên là Katherine, gọi em Katherine!"
Đối diện với con người đầy gai góc của cô, anh cũng không nhịn được lại tiếp tục nâng cao giọng, "Em có chắc đổi tên sẽ làm thay đổi xuất thân của mình? Em lại có thể tầm thường tới như vậy!"
"Tầm thường ?" Uông Mỹ Lệ không ngại cười to, "Nếu như nói em tầm thường có thể làm cho em thoát khỏi nghèo khó, vậy tầm thường thì sao chứ? Nói cho anh biết, em chính là người tầm thường đấy. Hãy chờ xem ! Ta nhất định sẽ là người duy nhất trong thôn lấy được người chồng có gia thế giàu có!" Cô ngẩng cao cằm nói.
Mạnh Dật Phi liên tiếp lắc đầu, "Để lấy được người chồng có tiền , em thậm chí bằng lòng ở lại căn nhà thuê trống trải, không quan tâm tới cha mẹ thương chớ em tha thiết sao! ?" Thì ra mục đích của không chỉ là kiếm rất nhiều tiền, Mà là muốn câu rể rùa vàng!
Anh nghĩ chỉ cần mình kiếm đủ tiền, là có thể cầu hôn cô, anh còn nghĩ à! Anh chỉ trích để cô tức giận, "Anh thì biết cái gì? Hy vọng duy nhất của em là lấy được người chồng có xuất thân nhà quyền thế giàu sang, muốn thành công thì phải trả giá một chút."
Thì ra mục đích của cô vẫn chỉ có một —— Lấy chồng giàu có.
Giàu có? Trong lòng Mạnh Dật Phi cảm thấy lạnh lẽo, nếu như cô kiên quyết không phải sang giàu thì không lấy. . . . . .
Làm sao còn cơ hội đây?
"Lệ Lệ, sao phải tự làm khổ mình như vậy? Hôn nhân không có tình cảm làm sao có thể sồng với nhau lâu bền được? Em chắc mình muốn sống theo lối sống vật chất sao?"
Uông Mỹ Lệ hét lên: "Không có tình cảm thì như sao? Năm đó ba mẹ em cũng không phải là tự do yêu mà kết hôn . Nhưng anh thấy họ có tôn trọng nhau không? Chính khách khao khát quyền lực, ta khao khát sự giàu có, có gì không đúng? Em không quan tâm mọi người phê phán đạo đức của em ra sao, hãy tỉnh lại đi! Em muốn có gia tài vô tận, người ta muốn có cái đẹp, bọn em hợp tác với nhau có gì là không được!"
Mạnh Dật Phi bị lời nói của cô làm cho sợ hãi không thể phản bác được gì.
Coi như hám làm giàu cũng không sao cả, nhưng chẳng lẽ. . . . . . Ngoại trừ việc tiêu tiền thoải mái ra, cô không hề muốn có một chút thật lòng sao?
"Trong mắt em cũng chỉ tồn tại tiền bạc thôi sao?"
Uông Mỹ Lệ không chút do dự gật đầu, "Tiền bạc đại biểu tất cả, quần áo đẹp, thức ăn ngon, không lo cuộc sống thiếu thốn. . . . . . Trừ tiền bạc ra, em không cần những thứ khác."
"Còn chân tình của anh?" Mạnh Dật Phi buột miệng hỏi : "Những năm gần đây trong lòng em không hề có sự tồn tại của anh?" Hắn biết nếu không nói, cũng không có cơ hội nói.
"Anh. . . . . . Em vẫn nghĩ chúng ta chỉ là an hem thôi. . . . . ." Sự thật là vậy phải không? Trong lòng Uông Mỹ Lệ nổi lên một câu chất vấn.
"Anh em sao. . . . . ." Mạnh Dật Phi ngửa mặt lên trời cười to, "Ha ha ha —— chỉ trách anh chưa từng xem em là em gái!" Bỏ ra gần hai mươi năm . . . . . . Lại bị nàng dùng tình anh em để giải thích!?
Cô vội vàng lôi kéo hắn, "Đừng như vậy! Chúng ta vẫn có thể như trước kia. . . . . . Chỉ cần ngươi chịu, chúng ta sẽ mãi là anh em tốt của nhau!" Hắn tuyệt vọng làm cô thấy sợ hãi.
Những chuyện khác thì không nghĩ tới, nhưng sư chăm sóc dịu dàng của Mạnh Dật Phi đã khắc sâu trong cô. Nhớ lại những chuyện lúc trước, Anh chỉ luôn xuất hiện vào lúc cô cần nhất, Sao lại ép cô chọn? Tại sao không thể mãi mãi như bây giờ?
Cô lại làm anh tổn thương!
Tay Mạnh Dật Phi nắm lấy vai cô, muốn cô nhìn vào nỗi khổ không hề giấu diếm trong mắt mình.
"Anh em tốt sao ? Có anh em nào lại hôn nhau say đắm không? Có người anh nào lại sảng khoái đặt em gái mình trong tim suốt hai mươi năm sao?" Anh nắm tay nàng đặt lên nơi tim mình, "Em mãi ở đây, từ khi bắt gặp cái nhìn đầu tiên của em lúc bảy tuổi. Nói cho anh biết, anh phải làm thế nào em mới chịu chấp nhận?"
Anh ôm thật chặt cô vào lòng, dịu dàng chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của cô.
"Em đã rất quan tâm lời anh nói, nếu không đã không giữ nguyên mái tóc dài này. Hãy nói không phải anh hoàn toàn không có hi vọng gì. Anh biết em không muốn trải qua cuộc sống khổ cực, nên anh vẫn luôn nỗ lực làm việc kiếm tiền; sáng tác nghệ thuật là đam mê của anh, tuy anh biết nó không kiếm được nhiều tiền, cho nên chỉ xem đó là một sở thích thôi; anh đã được công nhận là nhà thiết kế lập trình tài giỏi. . . . . . Anh vẫn luôn cố gắng, cố gắng để em không phải trải qua cuộc sống khó khăn. Hãy ủng hộ anh, giúp anh có thể kiên trì. . . . . ."
Mạnh Dật Phi dốc hết tình cảm, khiến cho Uông Mỹ Lệ không thể tiếp tục lẩn tránh tình cảm ám muội của hai người.
Anh tuấn tú đa tình. . . . . . Là người chồng lý tưởng mà cô gái nào cũng mơ ước.
Nhưng ——không phải là cô!
Ôm anh thật chặt, Uông Mỹ Lệ biết, đã đến lúc nên đưa ra sự chon lựa . Từ từ lui ra, Uông Mỹ Lệ kinh ngạc nhìn thẳng vào Mạnh Dật Phi.
"Em rất xin lỗi. . . . . . Giữa tình yêu và bánh bao em chỉ chọn bánh bao." Cô xoay người, giọng nói nhẹ bẫng: "Em chính là người hám làm giàu, anh không cần lãng phí thời gian với em."
Đôi mắt đen của Mạnh Dật Phi ngập tràn tổn thương, "Em chắc rằng theo anh sẽ không có bánh bao sao? Anh sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền, sẽ dùng tận lực sáng tác , chỉ cần cho anh một chút thời gian, chắc chắn em sẽ thấy anh thành công! Hay là . . . . ." Anh như có được một tia hy vọng vội la lên: "Anh sẽ ra nước ngoài! Mấy năm nay luôn có người thảo luận với anh, chẳng qua là anh không muốn đi. . . . . . Nếu như em muốn anh đi, anh sẽ đi ngay!"
"Cô nói lời thật lòng—— anh thật muốn đến Mĩ phát triển sao?" Uông Mỹ Lệ nhìn thẳng vào mắt anh.
Mạnh Dật Phi thành thật lắc đầu, "Không! Nếu anh muốn ra nước ngoài thì đã đi từ sớm rồi."
Anh không muốn hai người phải xa xôi cách trở nữa, ngày dài tháng rộng, anh sợ cô bất ngờ lập gia đình —— mà anh muốn ngăn cũng không kịp!
Nhưng nếu cô đồng ý chịu cam kết, thì anh có thể an tâm mà đi.
Uông Mỹ Lệ chậm rãi nói ra lời tàn nhẫn khiến người khác tổn thương : "Không có ích lợi gì. Em đang gặp gỡ với một người ở đó, chính là ông chủ công ty Khoa Học Kỹ Thuật nổi tiếng, trong mắt em anh ta còn chưa được coi là có tiền. Về phần sáng tác? Dật Phi, trước tiên anh cứ ở lại Đài Loan đã, vì anh mới chỉ bắt đầu thích nghệ thuật, anh muốn tìm cách đ
Bài viết liên quan!