Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc
Lượt xem : |
iường, mặt biểu thị rõ sự lo lắng cho cô bạn gái bỗng dưng biến mất của mình. Anh đã cố gắng liên lạc nhưng vô ích, đối phương đã khóa máy.
Cảm giác bất an cứ quanh quẩn lởn vởn trong đầu Hải Thanh, cứ như là anh sắp bị mất đi một cái gì đó vậy. Anh ko muốn nói cho ai biết việc Hạ Quyên lại biến mất lần nữa, sẽ làm cho nhiều người lo lắng thêm. Bây giờ có tìm cũng chẳng biết đi đâu mà tìm, Hải Thanh đấm mạnh tay vào tường, anh bất lực! Người yêu mình có thể gặp bất cứ chuyện gì…..bắt cóc, tai nạn…..còn chưa kể đến….. Đúng, kẻ mưu sát Hạ Quyên vẫn còn đang nhởn nhơ sống ngoài vòng pháp luật, chẳng lẽ kẻ đó đã bắt cóc cô lần nữa? Nghĩ đến đây, Hải Thanh lập tức lao ra khỏi phòng. Tay lấy chiếc điện thoại ấn nhanh số của Nhật Anh…….
“Without you I am like a ship without its sails, calling the wind to save me. I’d climb the highest mountain, I’d cross the seven seas…….”
-Trời ơi là trời!!!!!! Ngày quái gì vậy hả?
Nhật Anh đạp tung cái chăn xuống nền nhà, điên tiết hét lớn lên. Hai chữ “Hải Thanh” hiện rõ trên màn hình làm cậu thấy nản, tặc lưỡi:
-Mệt thật, chắc lại gọi méc mình vì bị Hạ Quyên ăn hiếp đây mà……
-Em nghe nè anh! – Nhật Anh ngáp dài một cái.
-Nhật Anh, Hạ Quyên lại mất tích rồi!!!
-Hả? – Như ko nghe rõ, Nhật Anh đơ mặt ra.
-HẠ QUYÊN LẠI MẤT TÍCH RỒI!!!!!!!
-Gì? Sao lại như vậy? Chẳng phải anh luôn đi cạnh chị ấy sao????
-Anh…..lúc đó Hạ Quyên đòi ăn kem nên anh đi mua. Vì quầy kem khá đông nên anh đành phải xếp hàng đợi. Lúc sau tự nhiên có một tin nhắn từ số điện thoại cô ấy nói bạn bè gì đó có chuyện nên phải đi, bảo anh đừng lo lắng. Anh thấy lạ liền kiểm tra cách nhắn tin, ko phải của cô ấy. Anh ko biết……có phải kẻ đã từng ám sát Hạ Quyên tại đám cưới lại bắt cóc cô ấy lần nữa hay ko……
-Nghĩ lung tung! Anh bình tĩnh lại xem nào.
-Em nói vậy là thế nào? Cô ấy là chị em đấy.
-Tạm thời đừng cho bất cứ ai biết. Lát nữa 3 giờ 30 anh qua nhà, đi cùng em đến Light Coffee gặp bên cảnh sát, họ bảo có tin tức gì đó…..
-Nhưng…..còn Hạ Quyên?
Nhật Anh đã dập máy trước khi Hải Thanh nói câu đó. Anh nghiến răng kìm nén những xúc cảm ko đáng có hiện giờ của mình. Sau khi đã bình tĩnh hẳn, Hải Thanh tra chìa khóa xe vào ổ rồi phóng vụt ra khỏi nhà.
Trong khi anh đang vô cùng lo lắng cho bạn gái mình, nhưng có vẻ…..cô gái đó lại ko để ý đến, cứ tha hồ nghịch ngợm trong nhà một người con trai khác.
-Oh, căn phòng dễ thương quá àk!!!!!!
Hạ Quyên chạy ào vào trong căn phòng màu đồng, nơi cô đã từng ở nhưng lại ko hề nhớ. Những chiếc chuông gió đa dạng treo lủng lẳng trên trần, thỉnh thoảng có gió thổi vào làm chúng rung rinh phát ra những tiếng leng keng nghe rất vui tai. Từ cửa sổ nhìn ra ngắm cảnh biển rất đẹp, ước gì mau đến chiều nhỉ? Cô sẽ được trông thấy những tia nắng hồng nhạt cuối ngày, cả bầu trời sẽ nhuộm 1 màu đỏ nổi bật. Thật là mong quá đi!
-Ê, em điên rồi hay sao mà đứng nhìn trời rồi cười một mình thế? – Nguyên nhếch mép cười đểu.
“BANG”
Câu nói vừa rồi cứ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Hạ Quyên vậy. Cô tức tối gầm gừ:
-Có anh điên đấy!
-Hi. ^^
-Đó, anh cũng cười một mình kìa. – Hạ Quyên hăm hở bắt thóp ngay.
-Đâu có, anh cười với em mà!
-Xạo…..tôi có cười lại với anh đâu.
-E hèm……..sao ngón tay đau quá.......:(( - Nguyên giả vờ nhăn mặt, ôm lấy ngón tay vừa được băng lại.
Hạ Quyên liếc xéo Nguyên một cái muốn tóe lửa. Lại nhắc đến 2 cái điều kiện đáng ghét lúc nãy mà cô bị ép buộc phải gật đầu. Nhìn cái bản mặt “đê tiện trên từng phương diện” của tên ấm đầu đang đứng trước mặt mình kia, cô chỉ muốn đấm một cái cho nát bấy hết thôi.
-Vâng….em xin lỗi! Nhưng em đâu có cười với anh đâu.
-Em nhìn anh tức là em cũng đáp lại rồi.
-Hừ…..rõ hâm!
Hạ Quyên lẩm bẩm rồi ngoảnh mặt ra thưởng thức hương vị gió biển mặn nồng.
Mát lạnh…….....
Chậu hoa tử đinh hương ở góc cửa sổ toả hương thơm dìu dịu, cư nhiên lồng ghép với làn gió thanh khiết rồi lan ra khắp căn phòng.
Thanh Nguyên đứng nhìn Hạ Quyên một lúc rồi quay đầu đi ra khỏi phòng, tiến về một cái lồng nho nhỏ được giấu ở trong cốp xe. Một chú cún lông xù trắng như tuyết, mềm mại như bông đang cuộn mình nằm ngủ ngon lành. Nguyên nhẹ nhàng mở cửa lồng, đưa tay ôm lấy con cún yêu và bế nó ra.
Cảm thấy im lặng quá mức bình thường, Hạ Quyên xoay ra đằng sau thì giật mình khi chỉ còn có mình cô ở đây, còn cái tên hâm hấp kia biến đi đâu rồi?
-Nguyên!
-Nguyên, anh đâu rồi?
-Hạ Quyên, có bất ngờ cho em này, lại đây! – Nguyên ngồi ở cánh cửa sau từ trong bếp gọi Hạ Quyên. Cô thắc mắc ko biết có gì liền đi nhanh lại đó.
-Cái gì vậy?
Nguyên giơ con cún vẫn còn đang lim dim ngái ngủ lên trước mặt Hạ Quyên. Cô thật sự rất bất ngờ! Con cún này rất chi là mũm mĩm, lông xù và khá dày, cái mũi nhỏ xíu ươn ướt càng làm tăng độ đáng yêu của nó lên gấp trăm lần. =">"> ~
-DỄ THƯƠNG QUÁ ĐI!!!! NÓ Ở ĐÂU RA VẬY?
Hạ Quyên reo lên làm con cún khẽ giật mình, nó ngáp một cái thật lớn làm cái mặt ngô ngố. Với cường độ đáng yêu vượt giới hạn như thế, Hạ Quyên rất muốn được ôm lấy cái “cục bông” trắng muốt đó vào lòng rồi thả sức cưng nựng.
-Anh…..cho em bế được ko?
-Thấy yêu lắm đúng ko?
-Ừm ^^ yêu ko đỡ nổi luôn.
-Yêu anh ko chịu nổi luôn hả? – Nguyên giở giọng trêu chọc, mắt chớp chớp.
-Xí, anh mơ đi……em yêu cún mà. Nó tên gì vậy anh?
-Tên là Anvil!
-Anvil….tên lạ ha…..mà cũng khá quen nữa……
-Quen? Sao lại quen?
Nguyên ngạc nhiên nhìn Hạ Quyên hỏi gấp, đôi mắt vừa xẹt qua một cái gì đó vui vui. Cậu tưởng Hạ Quyên đã nhớ lại một cái gì đó.
-Hình như là nickname của thằng nào đó bị cảnh sát truy nã trên toàn quốc thì phải! Em ko nhớ rõ lắm.
“Tên đó đang ở trước mặt em nè! Nhớ toàn mấy cái gì đâu ko.”
Nguyên phồng má, thầm nghĩ chứ sao dám nói ra được!? Người con gái này ko phải là Bảo Trân, người này là Hạ Quyên – một tiểu thư danh giá. Nếu bí mật này lộ ra.....thì mọi thứ sẽ đi đời nhà ma hết.
-Nguyên hâm, bị gì mà đờ người ra vậy? Bệnh hả? :-s
-Em gọi ai hâm đấy :-
-Á à.....dám hù dọa em luôn ha? Em cứ gọi anh hâm đấy! Nguyên hâm, Nguyên khùng, Nguyên tửng.....làm gì nhau nào?
Hạ Quyên vênh mặt thách thức Nguyên. Cậu phẩy tay như đuổi ruồi rồi nói bằng giọng kênh kiệu:
-Tại em là con gái thôi, lại con nít nữa. Anh đây ứ thèm chấp con nít!
-Ko biết ai con nít à! Lớn rồi mà gấu bông chất đầy trong phòng.
-Xì....em thì biết gì.....
Cả hai tiếp tục cong môi xoáy đểu nhau, ko ai chịu nhường. Con cún Anvil bị tiếng ồn làm mất giấc ngủ cũng chẳng thèm ngủ nữa. Nó ưỡn người một cái rồi lè lưỡi liếm mép. Nhìn thấy Hạ Quyên, Anvil sủa lên 1 tiếng, vẫy đuôi mừng rồi nhảy phóc vào lòng cô làm nũng. Hạ Quyên thích thú ra mặt, cô nựng cái bụng tròn trắng phau và cái cổ đầy lông của con cún.
-Hạ Quyên!
-Hửm?
-Ko có gì!
-Ơ, anh rảnh nhỉ?
-Em ngồi đây chơi đi, anh đi đây một lát.
-Anh đi đâu?
-Thăm mộ mẹ anh!
-Khoan đã!
Hạ Quyên đặt Anvil xuống rồi mang giày vào đi đến cạnh Nguyên, trông cô hiền lành đến lạ. Dù sao mình cũng vào nhà người ta, cũng nên chào hỏi cho phải phép chứ!
-Em đi nữa Vào đây mà ko chào người thân chủ nhà thì thất lễ quá!
Nguyên mỉm cười. Tuy bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng Hạ Quyên lại cảm thấy nụ cười vừa rồi đẹp và bình yên hệt như mặt trăng tròn buổi đêm. Nó ko quá tươi, cũng ko quá nhạt. Nụ cười này....đến Hải Thanh cũng ko có. Tuy anh có hay cười mỉm, nhưng nó chỉ ma
Cảm giác bất an cứ quanh quẩn lởn vởn trong đầu Hải Thanh, cứ như là anh sắp bị mất đi một cái gì đó vậy. Anh ko muốn nói cho ai biết việc Hạ Quyên lại biến mất lần nữa, sẽ làm cho nhiều người lo lắng thêm. Bây giờ có tìm cũng chẳng biết đi đâu mà tìm, Hải Thanh đấm mạnh tay vào tường, anh bất lực! Người yêu mình có thể gặp bất cứ chuyện gì…..bắt cóc, tai nạn…..còn chưa kể đến….. Đúng, kẻ mưu sát Hạ Quyên vẫn còn đang nhởn nhơ sống ngoài vòng pháp luật, chẳng lẽ kẻ đó đã bắt cóc cô lần nữa? Nghĩ đến đây, Hải Thanh lập tức lao ra khỏi phòng. Tay lấy chiếc điện thoại ấn nhanh số của Nhật Anh…….
“Without you I am like a ship without its sails, calling the wind to save me. I’d climb the highest mountain, I’d cross the seven seas…….”
-Trời ơi là trời!!!!!! Ngày quái gì vậy hả?
Nhật Anh đạp tung cái chăn xuống nền nhà, điên tiết hét lớn lên. Hai chữ “Hải Thanh” hiện rõ trên màn hình làm cậu thấy nản, tặc lưỡi:
-Mệt thật, chắc lại gọi méc mình vì bị Hạ Quyên ăn hiếp đây mà……
-Em nghe nè anh! – Nhật Anh ngáp dài một cái.
-Nhật Anh, Hạ Quyên lại mất tích rồi!!!
-Hả? – Như ko nghe rõ, Nhật Anh đơ mặt ra.
-HẠ QUYÊN LẠI MẤT TÍCH RỒI!!!!!!!
-Gì? Sao lại như vậy? Chẳng phải anh luôn đi cạnh chị ấy sao????
-Anh…..lúc đó Hạ Quyên đòi ăn kem nên anh đi mua. Vì quầy kem khá đông nên anh đành phải xếp hàng đợi. Lúc sau tự nhiên có một tin nhắn từ số điện thoại cô ấy nói bạn bè gì đó có chuyện nên phải đi, bảo anh đừng lo lắng. Anh thấy lạ liền kiểm tra cách nhắn tin, ko phải của cô ấy. Anh ko biết……có phải kẻ đã từng ám sát Hạ Quyên tại đám cưới lại bắt cóc cô ấy lần nữa hay ko……
-Nghĩ lung tung! Anh bình tĩnh lại xem nào.
-Em nói vậy là thế nào? Cô ấy là chị em đấy.
-Tạm thời đừng cho bất cứ ai biết. Lát nữa 3 giờ 30 anh qua nhà, đi cùng em đến Light Coffee gặp bên cảnh sát, họ bảo có tin tức gì đó…..
-Nhưng…..còn Hạ Quyên?
Nhật Anh đã dập máy trước khi Hải Thanh nói câu đó. Anh nghiến răng kìm nén những xúc cảm ko đáng có hiện giờ của mình. Sau khi đã bình tĩnh hẳn, Hải Thanh tra chìa khóa xe vào ổ rồi phóng vụt ra khỏi nhà.
Trong khi anh đang vô cùng lo lắng cho bạn gái mình, nhưng có vẻ…..cô gái đó lại ko để ý đến, cứ tha hồ nghịch ngợm trong nhà một người con trai khác.
-Oh, căn phòng dễ thương quá àk!!!!!!
Hạ Quyên chạy ào vào trong căn phòng màu đồng, nơi cô đã từng ở nhưng lại ko hề nhớ. Những chiếc chuông gió đa dạng treo lủng lẳng trên trần, thỉnh thoảng có gió thổi vào làm chúng rung rinh phát ra những tiếng leng keng nghe rất vui tai. Từ cửa sổ nhìn ra ngắm cảnh biển rất đẹp, ước gì mau đến chiều nhỉ? Cô sẽ được trông thấy những tia nắng hồng nhạt cuối ngày, cả bầu trời sẽ nhuộm 1 màu đỏ nổi bật. Thật là mong quá đi!
-Ê, em điên rồi hay sao mà đứng nhìn trời rồi cười một mình thế? – Nguyên nhếch mép cười đểu.
“BANG”
Câu nói vừa rồi cứ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Hạ Quyên vậy. Cô tức tối gầm gừ:
-Có anh điên đấy!
-Hi. ^^
-Đó, anh cũng cười một mình kìa. – Hạ Quyên hăm hở bắt thóp ngay.
-Đâu có, anh cười với em mà!
-Xạo…..tôi có cười lại với anh đâu.
-E hèm……..sao ngón tay đau quá.......:(( - Nguyên giả vờ nhăn mặt, ôm lấy ngón tay vừa được băng lại.
Hạ Quyên liếc xéo Nguyên một cái muốn tóe lửa. Lại nhắc đến 2 cái điều kiện đáng ghét lúc nãy mà cô bị ép buộc phải gật đầu. Nhìn cái bản mặt “đê tiện trên từng phương diện” của tên ấm đầu đang đứng trước mặt mình kia, cô chỉ muốn đấm một cái cho nát bấy hết thôi.
-Vâng….em xin lỗi! Nhưng em đâu có cười với anh đâu.
-Em nhìn anh tức là em cũng đáp lại rồi.
-Hừ…..rõ hâm!
Hạ Quyên lẩm bẩm rồi ngoảnh mặt ra thưởng thức hương vị gió biển mặn nồng.
Mát lạnh…….....
Chậu hoa tử đinh hương ở góc cửa sổ toả hương thơm dìu dịu, cư nhiên lồng ghép với làn gió thanh khiết rồi lan ra khắp căn phòng.
Thanh Nguyên đứng nhìn Hạ Quyên một lúc rồi quay đầu đi ra khỏi phòng, tiến về một cái lồng nho nhỏ được giấu ở trong cốp xe. Một chú cún lông xù trắng như tuyết, mềm mại như bông đang cuộn mình nằm ngủ ngon lành. Nguyên nhẹ nhàng mở cửa lồng, đưa tay ôm lấy con cún yêu và bế nó ra.
Cảm thấy im lặng quá mức bình thường, Hạ Quyên xoay ra đằng sau thì giật mình khi chỉ còn có mình cô ở đây, còn cái tên hâm hấp kia biến đi đâu rồi?
-Nguyên!
-Nguyên, anh đâu rồi?
-Hạ Quyên, có bất ngờ cho em này, lại đây! – Nguyên ngồi ở cánh cửa sau từ trong bếp gọi Hạ Quyên. Cô thắc mắc ko biết có gì liền đi nhanh lại đó.
-Cái gì vậy?
Nguyên giơ con cún vẫn còn đang lim dim ngái ngủ lên trước mặt Hạ Quyên. Cô thật sự rất bất ngờ! Con cún này rất chi là mũm mĩm, lông xù và khá dày, cái mũi nhỏ xíu ươn ướt càng làm tăng độ đáng yêu của nó lên gấp trăm lần. =">"> ~
-DỄ THƯƠNG QUÁ ĐI!!!! NÓ Ở ĐÂU RA VẬY?
Hạ Quyên reo lên làm con cún khẽ giật mình, nó ngáp một cái thật lớn làm cái mặt ngô ngố. Với cường độ đáng yêu vượt giới hạn như thế, Hạ Quyên rất muốn được ôm lấy cái “cục bông” trắng muốt đó vào lòng rồi thả sức cưng nựng.
-Anh…..cho em bế được ko?
-Thấy yêu lắm đúng ko?
-Ừm ^^ yêu ko đỡ nổi luôn.
-Yêu anh ko chịu nổi luôn hả? – Nguyên giở giọng trêu chọc, mắt chớp chớp.
-Xí, anh mơ đi……em yêu cún mà. Nó tên gì vậy anh?
-Tên là Anvil!
-Anvil….tên lạ ha…..mà cũng khá quen nữa……
-Quen? Sao lại quen?
Nguyên ngạc nhiên nhìn Hạ Quyên hỏi gấp, đôi mắt vừa xẹt qua một cái gì đó vui vui. Cậu tưởng Hạ Quyên đã nhớ lại một cái gì đó.
-Hình như là nickname của thằng nào đó bị cảnh sát truy nã trên toàn quốc thì phải! Em ko nhớ rõ lắm.
“Tên đó đang ở trước mặt em nè! Nhớ toàn mấy cái gì đâu ko.”
Nguyên phồng má, thầm nghĩ chứ sao dám nói ra được!? Người con gái này ko phải là Bảo Trân, người này là Hạ Quyên – một tiểu thư danh giá. Nếu bí mật này lộ ra.....thì mọi thứ sẽ đi đời nhà ma hết.
-Nguyên hâm, bị gì mà đờ người ra vậy? Bệnh hả? :-s
-Em gọi ai hâm đấy :-
-Á à.....dám hù dọa em luôn ha? Em cứ gọi anh hâm đấy! Nguyên hâm, Nguyên khùng, Nguyên tửng.....làm gì nhau nào?
Hạ Quyên vênh mặt thách thức Nguyên. Cậu phẩy tay như đuổi ruồi rồi nói bằng giọng kênh kiệu:
-Tại em là con gái thôi, lại con nít nữa. Anh đây ứ thèm chấp con nít!
-Ko biết ai con nít à! Lớn rồi mà gấu bông chất đầy trong phòng.
-Xì....em thì biết gì.....
Cả hai tiếp tục cong môi xoáy đểu nhau, ko ai chịu nhường. Con cún Anvil bị tiếng ồn làm mất giấc ngủ cũng chẳng thèm ngủ nữa. Nó ưỡn người một cái rồi lè lưỡi liếm mép. Nhìn thấy Hạ Quyên, Anvil sủa lên 1 tiếng, vẫy đuôi mừng rồi nhảy phóc vào lòng cô làm nũng. Hạ Quyên thích thú ra mặt, cô nựng cái bụng tròn trắng phau và cái cổ đầy lông của con cún.
-Hạ Quyên!
-Hửm?
-Ko có gì!
-Ơ, anh rảnh nhỉ?
-Em ngồi đây chơi đi, anh đi đây một lát.
-Anh đi đâu?
-Thăm mộ mẹ anh!
-Khoan đã!
Hạ Quyên đặt Anvil xuống rồi mang giày vào đi đến cạnh Nguyên, trông cô hiền lành đến lạ. Dù sao mình cũng vào nhà người ta, cũng nên chào hỏi cho phải phép chứ!
-Em đi nữa Vào đây mà ko chào người thân chủ nhà thì thất lễ quá!
Nguyên mỉm cười. Tuy bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng Hạ Quyên lại cảm thấy nụ cười vừa rồi đẹp và bình yên hệt như mặt trăng tròn buổi đêm. Nó ko quá tươi, cũng ko quá nhạt. Nụ cười này....đến Hải Thanh cũng ko có. Tuy anh có hay cười mỉm, nhưng nó chỉ ma
Bài viết liên quan!