watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết - Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại

Lượt xem :
ữ " không ép em" khiến Mạc Tiểu Mễ cũng không nhịn được đau lòng.
"Em. . . . . . Chờ em nghĩ rõ, sẽ chủ động liên lạc với anh. Tin tưởng em, em sẽ nhanh chóng cho anh đáp án." Mạc Tiểu Mễ xuống xe, quay đầu hướng anh nói.
"Được."
Cả hai đều không phải là kiểu người thích dây dưa không rõ ràng, một khi đã xác nhận tình cảm của mình, sẽ toàn tâm toàn ý đắm chìm trong nó.
Giản Nhẫn tin vào cách nhìn của mình, cũng tin tưởng trong ánh mắt Mạc Tiểu Mễ chắc chắn có tình yêu.
Mặc dù cô trước sau chết cũng không thừa nhận.
Ân Trần vẫn chưa tới.
Mạc Tiểu Mễ khẽ thở dài, quyết định chờ đợi, bởi vì cô đã sớm quen cá tính hay trễ hẹn của anh.
Cô đem chiếc nhẫn trên ngón tay tháo xuống, thả vào trong túi, thay quần áo luyện võ, những bạn hay cùng tập với cô cười chào hỏi, sau đó bắt đầu khởi động.
Nửa giờ sau, cô mệt mỏi khắp người đầy mồ hôi, Ân Trần vẫn chưa tới.
" Thế nào, Tiểu Mễ ? Hôm nay tâm trạng không tốt." Bạn cùng tập quan tâm đỡ cô trên mặt đất dậy.
"Không có chuyện gì." Mạc Tiểu Mễ lắc đầu, lau mồ hôi trên trán, chống người đứng dậy, "Tiếp tục!"
Mạc Tiểu Mễ là từ nhỏ đã tập võ, cha là bác sĩ nên đặc biệt chú trọng đến sức khỏe, từ nhỏ luôn dạy con của mình rèn luyện thân thể, chỉ là cha dạy bọn họ là võ thuật dưỡng sinh Trung quốc truyền thống —— Thái Cực quyền.
Luyện tập Thái Cực quyền cần tính nhẫn nại rất lớn, động tác chậm rãi, cộng thêm lý thuyết với một đứa bé mà nói khó hiểu vô cùng, làm cho Mạc Tiểu Mễ đối với Thái Cực quyền không có thiện cảm.
Cô thích loại võ thuật hoạt bát hiếu động lại có thể mạnh mẽ đánh nhau, vì vậy cô liền bắt đầu học võ thuật tại võ quán Không Thủ nay, thói quen này vẫn duy trì đến bây giờ.
Bởi vì tập võ, cũng khiến cô có tính cách thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ, mặc dù làm chuyện tốt cũng không được báo đáp, còn thường nhận lấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, nhưng Mạc Tiểu Mễ vẫn kiên trì với quan điểm của mình: làm chuyện tốt để không phải cắn rứt lương tâm.
"Tiểu Mễ, bên ngoài có người tìm cháu." Quán trưởng dùng giọng oang oang được dùng mỗi lần luyện công hô to gọi Mạc Tiểu Mễ.
"Ai vậy ạ?"
"Là một người đeo mắt kính ." Quán trưởng đi tới Mạc Tiểu Mễ vỗ vỗ một cái, "Một anh chàng rất điểm trai, Tiểu Mễ của chúng ta cũng đến tuổi kết hôn rồi."
"Đúng đó, đến lúc đó bác nhất định phải tặng con một món lễ vật làm quà đó nha." Mạc Tiểu Mễ cười hì hì nói với ông, đoán người đứng ở cửa chắc chắn là Ẩn Nhẫn.
Lấy khăn lông lau mồ hôi trên mặt và trên cổ, Mạc Tiểu Mễ vội vàng mang vào giày chạy bộ, quả nhiên thấy Ân Trần mặt một bộ trang phục lạ lùng.
Anh mặc áo khoác dầy, quần jean rộng lùng thùng, trên đầu đội một chiếc nón đánh tenis, trên sống mũi là chiếc kính râm to đủ để che đậy nửa gương mặt. Ngôi sao ra đường mà cải trang như vậy, cách cải trang của Ân Trần không phải là quá tệ sao?
"Chào!" Mạc Tiểu Mễ lên tiếng chào hỏi, "Có muốn vào hoạt động thân thể một cái hay không ?"
Trước khi Ân Trần gia nhập giới nghệ sĩ, anh và cô thường cùng đến đây rèn luyện, còn là đệ tử được quán trưởng cực kỳ sủng ái.
Nhưng hiện tại thì sao? Quán trưởng cũng không còn nhận ra Ân Trần một ngôi sao lớn này nửa rồi.
"À không, anh còn có chuyện phải quay về làm gấp, đi uống cà phê được chứ?" Ân Trần hạ thấp giọng nói.
Mạc Tiểu Mễ nhíu mày, cô ghét loại cảm giác lén lút này, nhưng vẫn đồng ý, "Được, em đi thay quần áo."
Tắm sơ quá một chút, nhanh chóng thay quần áo, Mạc Tiểu Mễ vọt ra.
"Đi thôi."
Không khí giữa hai người trầm lắng.
"Sao lại ăn mặc kỳ quái vậy?" Mạc Tiểu Mễ cố gắng tìm đề tài.
"Mới vừa quay xong quảng cáo, mặc thêm cái áo khoác liền chạy ra đây."
Ân Trần muốn nắm tay Mạc Tiểu Mễ, cô suy nghĩ một lát rồi giấu tay về phía sau.
Ân Trần thở dài, "Xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?" Mạc Tiểu Mễ khó hiểu.
"Anh đã không có thời gian ở bên cạnh em, gặp mặt một chút lại phải đi ngay."
Mạc Tiểu Mễ cười cười, chỉ quán cà phê trước mặt, "Đến đó đi, em chưa ăn tối, muốn ăn ít bánh kem. Anh ăn chưa?"
"Ăn thức ăn nhanh." Làm một diễn viên ngôi sao tuy là rất được yêu thích và ngưởng mộ, nhưng lại không thể sống có một cuộc sống bình thương ăn uống đúng giờ.
Ân Trần theo Mạc Tiểu Mễ đi vào trong quán, gọi hai ly cà phê, một phần bánh chocolate.
Mạc Tiểu Mễ thêm đường và sữa tươi váo trong ca phê quấy đều.
Ân Trần anh mắt lạ lẩm nhìn cô , "Em không phải thường uống cà phê đen sao?"
"Đổi khẩu vị, cà phê đen quá đắng." Mạc Tiểu Mễ bưng ly lên, thổi cho bớt nóng, thõa mãn uống từng ngụm nhỏ.
Ân Trần kinh ngạc nhìn cà phê trước mặt mình. Vậy sao? Cô đã không còn thích cà phê đen nữa ?
"Có thể xem, cà phê đen như khẩu vị của thời kỳ thanh xuân, thêm đường và sữa tươi mùi thơm của cà phê sẽ không thể nào như lúc ban đâu." Mạc Tiểu Mễ nói nhàn nhạt, vẫn tiếp tục khoáy cà phê, "Nhưng là khi lớn hơn, sẽ muốn chậm rãi hưởng thụ, nên thích thêm đường và sữa tươi."
"Ý em là, em đã thay đổi sao?" Ân Trần tay nắm chặt ly ca phê, đôi mày tao nha đã khiến ngàn vạn thiếu nữ si mê nhăn thành một đường.
"Anh cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn tình yêu sao?" Mạc Tiểu Mễ hai mắt nhìn thẳng vào anh, đáng tiếc, cho dù ở trong quán ca phê anh vẫn đeo kính đen, mà cô cũng không còn muốn biết trong mắt anh biểu hiện gì nữa.
Giữa bọn họ bị chia cách không chỉ là cắp kính kia.
Giữa bọn họ, đã là ly cà phê đã pha thêm đường và sữa.
Còn có thể là tình cảm yêu đương trong sáng ngày trước sao?
"Trong lòng của anh chỉ có mình em, chưa bao giờ thay đổi."
"Chỉ là trong lòng lại có thêm rất nhiều người phụ nữ khác, không phải sao?"
“Chỉ là tin tức của mấy tạp chí lá cải!"
"Không có lửa làm sao có khói, nhà không trống thì làm sao gió vào. Mấy phần thật mấy phần giả, anh là người biết rõ hơn ai hết đúng không?"
"Tiểu Mễ, giới nghệ sỉ là như vậy, chỉ là gặp dịp thì chơi đùa, nếu không anh làm sao có thể nắm bắt được cơ hội? Ngoài việc bản thân phải cố gắng làm việc, còn phải biết nắm bắt cơ hội! Nhiều người vẫn cố gắng để tạo dựng được danh tiếng, nhưng có mấy người thực sự nổi tiếng?" Ân Trần kích động biện bạch.
"Anh nghĩ anh nói những lời này em sẽ tin sao?" Mạc Tiểu Mễ nghiêng về phía sau, làm lớn hơn khoảng cách giữa hai người.
"Em luôn như vậy! Luôn là dáng vẻ cao vời vợi không thể với tới! Em xuất thân từ gia đình giàu sang, làm sao biết việc phải kiếm ba bửa ăn khó khắn như thế nào? Làm sao có thể hiểu cảm giác của anh khi bị mẹ em nói là kẻ nghèo hèn? Anh liều chết tìm kiếm danh vọng không phải là mong muốn kiếm nhiều tiền một chút? Không có tiền, làm sao anh có thể cưới em?"
"Vậy bây giờ anh đã nổi tiếng rồi, có tiền, còn có thể lấy em không?" Mạc Tiểu Mễ mắt nhìn thẳng hỏi.
Nếu như là những cô gái ngây thơ khác, có lẽ sẽ bị anh làm cho u mê cảm động, nhưng cô thì không, bởi vì cái trò diễn kịch trành thủ tình cảm này anh đã dùng với cô biết bao nhiều lần rồi.
Nhưng ngôn ngữ hoa mỹ, cuối cùng vẫn là nói suông.
Ân Trần toàn thân cứng đờ, từ từ cúi đầu, hai bàn tay nắm chặc trên mặt bàn, "Cho anh thêm chút thời gian, anh mới vừa thành danh, tiền kiếm được không nhiều lắm, anh còn muốn. . . . . ."
"Còn muốn em đợi bao lâu? Lần đầu tiên là một năm, nói chỉ cần có cơm ăn chúng ta sẽ kết hôn, kết quả giờ sao? Lần thứ hai hai năm, lần thứ ba ba năm, thoáng một cái đã qua sáu năm, kết quả là gì?" Mạc Tiểu Mễ cũng kích động.
"Tiểu Mễ, hai người yêu nhau không nhất định phải kết hôn . . . . . ."
"Vậy sao? Thật đáng
<<1 ... 1314151617 ... 23>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
580/6669
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT