watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn-full

Lượt xem :
lại muốn cô đi làm Cẩu Tử(5), đi đào móc tin lá cải về trung tâm thể hình của người ta?

"Tôi hiểu." Ôn Nhu nuốt vào giọng nói, thành thạo tránh né cơn mưa nước miếng.

"Hạn cho cô trong vòng ba ngày đem đồ vật giao nộp trên bàn của tôi, nếu không cô đợi điều động đến bộ phận xã hội, đảm nhiệm làm tài liệu giết người!"

Một câu nói, làm cho Ôn Nhu phút chốc nín thinh.

Ở trong giới phóng viên, mỗi người đều xem tin tức xã hội là nơi cực kỳ nguy hiểm, nhất là "Tài liệu giết người" , phải ngày ngày đi xem nhiều loại xác chết để làm báo cáo, Lâm Y Tĩnh chính là đắc tội với Lôi công, mới bị điều đến bộ phận xã hội.

"Tôi biết." Cấp trên ra lệnh, cấp dưới có biện pháp nói không thể?

"Còn có. . . . . . Khoảng thời gian này sao lại không có tin tức của Phi Gia Lạc?" Gần đây Lôi công đối với cô rõ ràng là rất bất mãn.

“Đừng chỉ phỏng vấn mấy ngôi sao đang lên, hiện tại mọi người thích xem chính là Phí Gia Lạc, có hắn thì có xác suất xem đài, tôi muốn phỏng vấn hắn, những tin tức bí mật lớn nhỏ của hắn, nhỏ như bữa ăn sáng của hắn, ăn khuya sẽ ăn cái gì, toàn bộ đều phải moi ra, biết không?"

"Dạ" Sở thích bây giờ của người xem đã bị truyền thông bồi dưỡng, càng là tin lá cải lại càng thích xem, ngay cả bữa ăn sáng bữa ăn khuya người ta ăn cái gì đều có hứng thú, thật không biết đủ, cuộc sống quá nghèo túng, còn là phong trào tin lá cải nắm quyền.

"Thiệt là, bao nhiêu người mơ ước có thể chạy tin tức điện ảnh, mỗi ngày nhìn ngôi sao, nghe ngóng tin tức một chút, chỉ có cô là không vừa ý." Cơn giận Lôi công còn sót lại vẫn chưa tiêu hết thầm nói.

Dạ, phải . . . . . Cô may mắn có thể chạy tin tức điện ảnh đều là nhờ vào ơn huệ của hắn, để cho cô đường đường một thạc sĩ giống như cẩu tử mỗi ngày đi lật thùng rác của người ta, kiểm tra người ta ăn còn dư lại cái gì, tất cả đều là bởi vì lòng từ bi của hắn.

Ôn Nhu càng nói thầm, càng cảm giác mình rất đau xót.

"Cô còn ở chỗ này làm gì?" Đôi mắt như chuông đồng của Lôi công lấp lánh trợn nhìn cô.

"A?" Ôn Nhu ngỡ ngàng không hiểu.

"Còn không mau đi ra ngoài đào móc bí mật của trung tâm thể hình cho tôi!"

Tiếng sấm vừa vang lên, Ôn Nhu chạy trốn so với bay còn nhanh hơn, nắm lấy túi xách liền lao ra khỏi phòng làm việc như một làn khói .

~~~

(1) thần mộc : cây gỗ lớn thần kỳ

(2) quản lý : trong bảng conver ghi là đương chức mình nghĩ là quản lý.

(3) nhất thân phương trạch : Một thân bóng loáng ( đại khái ý là như vậy >"

(4) nhất kiến như cố : vừa gặp như đã quen rất lâu

(5) cẩu tử : con chó

Chương 5


Bí mật, bí mật —— Muốn cô đi đâu đào móc bí mật đây?

Đi bộ dưới ánh nắng chói chang, Ôn Nhu cầm tài liệu trung tâm thể hình do em gái phòng tài liệu đưa cho cô mà than vãn, vừa nhìn vừa thở dài.

Đời này cô đã từng đi đến thư viện, nhưng chưa từng đến trung tâm thể hình, có câu Cổ Ngữ: ngay cả dáng vẻ con heo đi bộ cũng không biết là cái gì, làm sao biết thịt heo có mùi vị gì?

Trong khoảng thời gian ngắn có muôn ngàn tư tưởng, bây giờ cô không biết phải bắt đầu tìm từ đâu, lại có thể đào móc được cái bí mật gì?

Mắt thấy chỉ còn một tiếng nữa là tan sở, ý nói chính là, nếu trong vòng một tiếng này cô không đào ra được một chút bí mật gì, để ngày mai khai báo với Lôi công, thì hôm nay cô sẽ không được gặp "hoàng tử cơ bắp" của cô .

Không được, cô phải đấu tranh vì tình yêu!

Hít một hơi, Ôn Nhu nghiêm túc xem mấy tờ tài liệu của trung tâm thể hình, trong đó một trung tâm thể hình tên là "Phi Lạc", trung tâm có nhiều chi nhánh ở đài loan, ngay cả Mĩ quốc, châu Úc cũng có chi nhánh.

Chính là "Phi Lạc" —— Ôn Nhu hưng phấn nghĩ.

Dù sao loại thừa tiền đếm mãi không hết này, tốc độ ông chủ lớn kiếm tiền còn nhanh hơn so mới máy in, nhất định có rất nhiều bí mật không thể cho ai biết, hoặc là bên trong trung tâm thể hình còn giấu giếm cảnh xuân(1), mới có thể làm cho nhiều thành viên tiếp tục dành nhiều tiền để chiến đấu.

Xem ra, ngày mai chẳng những là cô có thứ khai báo với Lôi công, mà buổi tối còn có thể nhìn thấy hoàng tử cơ bắp để nói chuyện tình yêu.

Càng nghĩ càng vui vẻ, đón một chiếc taxi, trong miệng của cô lại bắt đầu ngâm nga hát khẽ: "Đây là một điềm báo tốt , mí mắt của em. . . . . ."

"Tiểu thư!" Tài xế xe taxi ở đằng trước đột nhiên lên tiếng.

"Chuyện gì?" Tâm trạng tốt của cô bị buộc phải dừng lại.

"Cô có thể không hát nửa được không, đây là xe cổ, tôi sợ cửa thủy tinh sẽ bị vỡ?"

Lập tức, có một đàn quạ đen bay qua đầu Ôn Nhu.

"Xin lỗi." Cô hậm hực mà nói xin lỗi, âm thầm quyết định một lát nữa một đồng tiền lẻ thối lại cũng không cho hắn.

Chiếc xe rất nhanh đã đi tới trụ sở chỉ huy, vừa nhìn thấy cánh cửa khí thế ở đằng trước, tâm tình của cô lại tốt hơn.

Không khách khí lấy lại hai mươi đồng tiền lẻ, cô lập tức xuống xe đi thẳng vào.

Không hổ là trụ sở, phong thái sạch sẽ và rộng rãi, chỉ là đại sảnh(2) đón khách liền giống như sân vận động.

Đi trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng bóng cao cấp, cô cảm giác mình như con kiến nhỏ bé lạc vào cấm địa, nhưng vẻ mặt không chút thay đổi của hai người tiếp tân, lại để cho cô cảm giác mình giống như oan hồn đang tới địa ngục trình diện .

"Chào chị, thật xin lỗi, xin hỏi chủ tịch của các chị có ở đây không?"

Vì biểu hiện thành ý lớn nhất, Ôn Nhu không sợ mặt dày, bày ra nụ cười thân thiết nhất.

"Cô tìm chủ tịch của chúng tôi làm cái gì?" cô tiếp tân mang bảng tên in trước ngực "Chân Kha Bạch" mang vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt đề phòng giống như đang nhìn một con khỉ hung tợn xông vào làm loạn.

"Tôi là phóng viên ban biên tập của đài truyền hình Vĩnh Sâm, muốn phỏng vấn ông ấy." Ôn Nhu đưa thẻ phóng viên cho tiếp tân xem, khóe mắt lặng lẽ quan sát bên trong.

"Tôi rất muốn giúp cô, nhưng chủ tịch chúng tôi bận rộn như vậy, làm thế nào có thời gian tiếp nhận phỏng vấn?" Một tiếp tân khác tên là "Cổ Hảo Hinh" , biểu tình đáng tiếc giả dối, khẳng định có thể đoạt được giải đặc biệt trong diễn xuất.

Rõ ràng là, tiếng tăm đài truyền hình không có hù dọa hai tiếp tân “Nhiệt Tình" này.

Không biết tại sao, cô cảm thấy hai người này tuy vẻ ngoài khác nhau, nhưng trong mắt đều cùng có địch ý, như là đang phòng bị cái gì đó.

Ừ, nơi này quả nhiên không phải là chỗ đơn giản, ngay cả tiếp tân cũng được nghiêm chỉnh huấn luyện —— cô lặng lẽ ghi chép lại ở trong lòng.

Tiếp tân rất có quy tắc, huấn luyện viên thể hình có nụ cười thân thiết, khách mời cũng đàng hoàng không có một chút gì là không bình thường, nhưng các biện pháp phòng bị bên trong rất nghiêm mật(3), có thể thấy được ông chủ là một lão hồ ly gian xảo.

Đối phó với người như thế, nhất định phải dùng trí, không thể dùng sức mạnh.

Sờ sờ máy chụp ảnh nhỏ cùng bút ghi âm đã chuẩn bị trong túi xách —— trang bị tiêu chuẩn của chó săn tin lá cải, cô tin tưởng có những thứ này, cô có thể đào ra được bí mật phát sóng liên tục vài tập.

"Nhưng tôi có hẹn trước với chủ tịch, chẳng lẽ ông ấy không có dặn dò các chị sao?" Nhờ có câu lạc bộ kịch ở đại học, mà cô có thể phát huy khả năng diễn trò.

"Thật gay go, vậy phải làm sao bây giờ, đây chính là cuộc phỏng vấn khẩn cấp. . . . . ." Nói xong, còn cố ý nặn ra hai giọt nước
<<1 ... 1112131415 ... 24>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
599/4733
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT