Tiểu thuyết Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn-full
Lượt xem : |
thương đã là chuyện thường như cơm bữa.
Ôn Nhu gật đầu nhẹ, rũ đầu xuống nhìn ngắm túi băng bó, cho đến một đạo ánh sáng đột nhiên hiện lên trong đầu.
Thật ngốc, cô thật là không đem cơ hội nắm chặt, ba mẹ cô làm sao lại sinh cho cô cái đầu đần độn chậm chạp toàn nước bùn như thế? Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, cô không đem cơ hội này nắm thật chặt thì còn đợi khi nào?
Nói không chừng còn có cơ hội ngồi lên vị trí bà xã của ngôi sao cầu thủ bóng rỗ! Cô che giấu cười trộm, nâng khuôn mặt tươi cười lên.
"Đúng rồi, anh ở đâu?" Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, câu này lời lẽ rất chí lý, cô vẫn rất tin tưởng.
"Mới vừa trở về nước, tạm thời ở khách sạn."
"Anh đi đâu vậy? Du lịch?" Ôn Nhu vẻ mặt mê muội.
"Không, anh đánh bóng rổ ở nước ngoài, bởi vì bị thương nên trở về nước nghỉ ngơi một thời gian."
"Không phải là NBA chứ?" Cô cẩn thận hỏi, vừa mong đợi lại sợ bị tổn thương.
"Ừ." Hách Thế Gia gật đầu nhẹ.
Rút ra được hàm ý, lần này Ôn Nhu càng thêm xác định mình đã bỏ qua cái gì đó, là một người đàn ông có con đường tương lai vô cùng tốt.
Phí Gia Lạc đáng ghét, nếu không phải là bởi vì hắn, cô cũng không đến nổi dính vào cái chuyện xui xẻo này, để cho cô uổng phí bỏ lỡ một tình yêu.
Lần này, nói gì cô cũng phải nắm thật chặt cơ hội này, vì anh, vì tình yêu, thậm chí cô nguyện ý vứt bỏ tất cả, cùng anh đi qua đại dương ——
"Em làm sao vậy?"
"Anh yên tâm, em nguyện ý cùng với anh đi qua đại dương, cùng sống chết với anh cùng cho phép ——" ánh mắt say mê bắt gặp gỡ khuôn mặt tràn ngập nghi ngờ của anh, đột nhiên tỉnh táo lại."Ác, ý của em là nói, anh vừa mới ở xa trở về Đài Loan, vậy mà vô tình gặp được anh, thật là có duyên." Cô lúng túng đỏ mặt giải thích.
"Đúng vậy a ——" Hách Thế Gia liếc nhìn cô một cái thật sâu."Em cùng Phí Gia Lạc có khỏe không?" Ra khỏi nước chơi bóng nhiều năm như vậy, anh gần như đã mất đi liên lạc cùng với bạn học.
"Em cùng Phí Gia Lạc?" Đây là vấn đề gì?. ”Em cùng hắn có quan hệ gì?" Vừa nhắc tới cái tên này, sắc mặt Ôn Nhu bỗng nhiên rất khó coi.
"Em không phải là yêu thầm cậu ấy, còn đưa thơ tình. . . . . ."
"Đừng nói nữa !" Cô đè lại huyệt thái dương, tránh cho bởi vì nghe đến cái tên lại bắt đầu nhức đầu."Đó là một chuyện hiểu lầm, chuyện đã qua cũng đừng nhắc lại, chúng ta nên nhìn về tương lai." Cô hít sâu một hơi, cô nâng cặp mắt to trong sáng đầy thâm tình nhìn anh.
"Ách? Em nói đúng." Hách Thế Gia cũng lập tức nở ra nụ cười.
"Có thể cho em số điện thoại cùng địa chỉ khách sạn của anh hay không, như vậy sẽ dễ liên lạc hơn." Ôn Nhu xấu hổ hỏi.
Khi anh trở về Mĩ quốc, cô nhất định phải đem kẻ có cơ bắp không dễ dàng có được này một lần liền bắt giữ thành công.
Ngẩn người một chút, trên mặt Hách Thế Gia giương cao nụ cười thật sâu.
"Dĩ nhiên là không thành vấn đề."
Cầm lấy số điện thoại và địa chỉ của anh, Ôn Nhu cảm thấy giống như đã bắt được một tấm chi phiếu cho hạnh phúc tương lai của cô, trong lòng xúc động âm ỷ nóng lên.
~~~
"Đây là điềm báo tốt, mắt của mình nhảy nhảy, chẳng lẽ là sắp có chuyện vui."
Ôn Nhu ngồi ở trước máy vi tính, mười ngón tay nhẹ nhàng giống như chim nhỏ ở trên bàn phím gõ gõ, trong miệng còn ngân nga bài hát.
Phóng viên xã hội Lâm Y Tĩnh ngồi cách vách, cũng đã chịu đựng không khí quỷ dị mấy ngày qua , rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi.
"Ôn Nhu, gần đây tâm tình của cô hình như rất tốt." So với lúc mới tới mỗi ngày mặt chau mày ủ, cô bây giờ giống như phật Di Lạc gặp người liền cười.
"Gần đây tin tức càng chạy càng vừa ý, công việc cũng đều vào quỹ đạo, tâm tình dĩ nhiên có nhiều vui vẻ!" Dĩ nhiên, còn có ở trong lòng phát sinh một ngọn lửa tình yêu nho nhỏ—— cô chăm chỉ vui vẻ âm thầm cười trộm.
"Cô là không phải là yêu chứ?" Lâm Y Tĩnh ung dung thản nhiên nói bóng nói gió.
Nhìn sắc mặt đỏ bừng của cô, đuôi lông mày nhảy lên vui vẻ, giống như vẻ mặt thẹn thùng của thiếu nữ đang yêu —— căn bản là đang yêu mới có dáng vẻ này.
Bị người khác phát hiện tâm sự, gương mặt Ôn Nhu ửng hồng lên giống như quả cà chua, nửa ngày cũng không dám mở miệng.
"Có phải Cao Thăng theo đuổi cô không?" Trong lòng Lâm Y Tĩnh bắt đầu có một vết nứt.
Hai người sớm chiều chung đụng, không có xảy ra tia lửa tình yêu mới kỳ quái.
"Cao Thăng?" Ôn Nhu ngẩn người một chút, ngay sau đó nhịn không được mà cười to.
"Xin cô, tôi cùng anh ta làm sao có thể?"
"Tôi nhiều lần thấy cô ngồi xe của anh ta lúc tan sở." Cho nên hại cô vì ghen tỵ mà mất ngủ chừng mấy ngày.
"Cao Thăng là người rất tốt, mỗi lần chờ xe buýt gặp phải anh ta, anh ta cũng nhiệt tình chở tôi một đoạn đường." Ôn Nhu cười híp mắt, làm cho người ta nhìn không ra là có cái gì không đúng.
"Là vậy sao?" Trong miệng nói như vậy, nhưng căn bản Lâm Y Tĩnh lại không tin.
Mỗi ngày tan sở cô đều canh giữ ở cửa lớn công ty, sao anh ta chưa từng có lòng tốt nói muốn chở cô một đoạn đường?
Uất ức cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng Lâm Y Tĩnh Tâm đau đến mức âm thầm khóc thảm, ai bảo cô không có can đảm cũng không có cơ hội, thầm thương Cao Thăng đã rất lâu lại chậm chạp không dám bày rỏ.
Không có phát hiện khuôn mặt đau thương đang cắn khăn tay phát tiết của Lâm Y Tỉnh, Ôn Nhu vẫn tính toán trong lòng, chờ một chút mua chút thức ăn gì đưa đi cho Hách Thế Gia.
Mấy ngày qua, sau khi cô tan sở ngày ngày đều tỉ mỉ chọn mua thức ăn đem đến khách sạn, có lúc cùng hắn ăn bữa tối, có lúc dẫn hắn ra bên ngoài đi dạo một chút, rất nhanh liền gần gũi quen thuộc hơn.
Cùng Hách Thế Gia gặp lại sau xa cách, hai người đơn giản như là ngọn lửa gặp củi khô —— không, là nhất kiến như cố(4), không chỗ nào không trò chuyện, càng làm cho Ôn Nhu có loại cảm giác oán hận khi gặp hắn quá trễ.
Không nhìn tới khuôn mặt giống như là ngày tận thế của Lâm Y Tĩnh, Ôn Nhu đã bắt đầu ảo tưởng tình cảnh lúc cùng Hách Thế Gia gặp mặt.
"Ôn Nhu, lập tức đến phòng làm việc của tôi!"
Dột nhiên truyền tới tiếng nổ lớn của Lôi công, cắt đứt mộng ban ngày của cô.
"Dạ" Nghe thanh âm này, Lôi công nhất định là chuẩn bị lôi cô ra khai đao.
Thần kinh căng thẳng, Ôn Nhu vội vàng chạy vào khu vực đang bắn lôi đạn , lại đối diện với cơn phẫn nộ oanh tạc địa lôi.
"Cô còn có cái đó thời gian rãnh rỗi nói chuyện phiếm cùng người khác, chuyên đề đâu?" Tiếng sấm có sức mạnh kinh người, thiếu chút nữa đánh vỡ màng nhĩ của cô.
"Báo cáo Lôi —— không, tổ trưởng, còn chưa có làm xong." Ôn Nhu chột dạ đến mức muốn tông cửa xông ra.
"Cái gì?" Lần này không chỉ là sét đánh, ngay cả mưa nước miếng cũng phun đầy trên mặt cô.
"Đã một tháng còn chưa có làm xong? Cô còn ở đây chậm trễ cái gì nửa?"
"Tổ trưởng, tôi không có chậm trễ, là thu thập tài liệu gặp khó khăn."
Cũng không biết là người nào quy định ? Loại chuyên đề "Tìm kiếm bí mật trung tâm thể hình" này thật sự quá hiếm thấy, bảo cô đi đâu mà tìm tài liệu?
"Ai muốn cô thu thập tài liệu, nơi này là nơi làm việc không phải là trường học, đừng cho tôi cái tài liệu lý luận gì đó, tôi muốn chính là tin tức —— tin tức, cô có hiểu không?"Gân xanh trên mặt Lôi Thạc Phong hung bạo nổi lên .
Tin tức? Chẳng lẽ hắn
Ôn Nhu gật đầu nhẹ, rũ đầu xuống nhìn ngắm túi băng bó, cho đến một đạo ánh sáng đột nhiên hiện lên trong đầu.
Thật ngốc, cô thật là không đem cơ hội nắm chặt, ba mẹ cô làm sao lại sinh cho cô cái đầu đần độn chậm chạp toàn nước bùn như thế? Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, cô không đem cơ hội này nắm thật chặt thì còn đợi khi nào?
Nói không chừng còn có cơ hội ngồi lên vị trí bà xã của ngôi sao cầu thủ bóng rỗ! Cô che giấu cười trộm, nâng khuôn mặt tươi cười lên.
"Đúng rồi, anh ở đâu?" Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, câu này lời lẽ rất chí lý, cô vẫn rất tin tưởng.
"Mới vừa trở về nước, tạm thời ở khách sạn."
"Anh đi đâu vậy? Du lịch?" Ôn Nhu vẻ mặt mê muội.
"Không, anh đánh bóng rổ ở nước ngoài, bởi vì bị thương nên trở về nước nghỉ ngơi một thời gian."
"Không phải là NBA chứ?" Cô cẩn thận hỏi, vừa mong đợi lại sợ bị tổn thương.
"Ừ." Hách Thế Gia gật đầu nhẹ.
Rút ra được hàm ý, lần này Ôn Nhu càng thêm xác định mình đã bỏ qua cái gì đó, là một người đàn ông có con đường tương lai vô cùng tốt.
Phí Gia Lạc đáng ghét, nếu không phải là bởi vì hắn, cô cũng không đến nổi dính vào cái chuyện xui xẻo này, để cho cô uổng phí bỏ lỡ một tình yêu.
Lần này, nói gì cô cũng phải nắm thật chặt cơ hội này, vì anh, vì tình yêu, thậm chí cô nguyện ý vứt bỏ tất cả, cùng anh đi qua đại dương ——
"Em làm sao vậy?"
"Anh yên tâm, em nguyện ý cùng với anh đi qua đại dương, cùng sống chết với anh cùng cho phép ——" ánh mắt say mê bắt gặp gỡ khuôn mặt tràn ngập nghi ngờ của anh, đột nhiên tỉnh táo lại."Ác, ý của em là nói, anh vừa mới ở xa trở về Đài Loan, vậy mà vô tình gặp được anh, thật là có duyên." Cô lúng túng đỏ mặt giải thích.
"Đúng vậy a ——" Hách Thế Gia liếc nhìn cô một cái thật sâu."Em cùng Phí Gia Lạc có khỏe không?" Ra khỏi nước chơi bóng nhiều năm như vậy, anh gần như đã mất đi liên lạc cùng với bạn học.
"Em cùng Phí Gia Lạc?" Đây là vấn đề gì?. ”Em cùng hắn có quan hệ gì?" Vừa nhắc tới cái tên này, sắc mặt Ôn Nhu bỗng nhiên rất khó coi.
"Em không phải là yêu thầm cậu ấy, còn đưa thơ tình. . . . . ."
"Đừng nói nữa !" Cô đè lại huyệt thái dương, tránh cho bởi vì nghe đến cái tên lại bắt đầu nhức đầu."Đó là một chuyện hiểu lầm, chuyện đã qua cũng đừng nhắc lại, chúng ta nên nhìn về tương lai." Cô hít sâu một hơi, cô nâng cặp mắt to trong sáng đầy thâm tình nhìn anh.
"Ách? Em nói đúng." Hách Thế Gia cũng lập tức nở ra nụ cười.
"Có thể cho em số điện thoại cùng địa chỉ khách sạn của anh hay không, như vậy sẽ dễ liên lạc hơn." Ôn Nhu xấu hổ hỏi.
Khi anh trở về Mĩ quốc, cô nhất định phải đem kẻ có cơ bắp không dễ dàng có được này một lần liền bắt giữ thành công.
Ngẩn người một chút, trên mặt Hách Thế Gia giương cao nụ cười thật sâu.
"Dĩ nhiên là không thành vấn đề."
Cầm lấy số điện thoại và địa chỉ của anh, Ôn Nhu cảm thấy giống như đã bắt được một tấm chi phiếu cho hạnh phúc tương lai của cô, trong lòng xúc động âm ỷ nóng lên.
~~~
"Đây là điềm báo tốt, mắt của mình nhảy nhảy, chẳng lẽ là sắp có chuyện vui."
Ôn Nhu ngồi ở trước máy vi tính, mười ngón tay nhẹ nhàng giống như chim nhỏ ở trên bàn phím gõ gõ, trong miệng còn ngân nga bài hát.
Phóng viên xã hội Lâm Y Tĩnh ngồi cách vách, cũng đã chịu đựng không khí quỷ dị mấy ngày qua , rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi.
"Ôn Nhu, gần đây tâm tình của cô hình như rất tốt." So với lúc mới tới mỗi ngày mặt chau mày ủ, cô bây giờ giống như phật Di Lạc gặp người liền cười.
"Gần đây tin tức càng chạy càng vừa ý, công việc cũng đều vào quỹ đạo, tâm tình dĩ nhiên có nhiều vui vẻ!" Dĩ nhiên, còn có ở trong lòng phát sinh một ngọn lửa tình yêu nho nhỏ—— cô chăm chỉ vui vẻ âm thầm cười trộm.
"Cô là không phải là yêu chứ?" Lâm Y Tĩnh ung dung thản nhiên nói bóng nói gió.
Nhìn sắc mặt đỏ bừng của cô, đuôi lông mày nhảy lên vui vẻ, giống như vẻ mặt thẹn thùng của thiếu nữ đang yêu —— căn bản là đang yêu mới có dáng vẻ này.
Bị người khác phát hiện tâm sự, gương mặt Ôn Nhu ửng hồng lên giống như quả cà chua, nửa ngày cũng không dám mở miệng.
"Có phải Cao Thăng theo đuổi cô không?" Trong lòng Lâm Y Tĩnh bắt đầu có một vết nứt.
Hai người sớm chiều chung đụng, không có xảy ra tia lửa tình yêu mới kỳ quái.
"Cao Thăng?" Ôn Nhu ngẩn người một chút, ngay sau đó nhịn không được mà cười to.
"Xin cô, tôi cùng anh ta làm sao có thể?"
"Tôi nhiều lần thấy cô ngồi xe của anh ta lúc tan sở." Cho nên hại cô vì ghen tỵ mà mất ngủ chừng mấy ngày.
"Cao Thăng là người rất tốt, mỗi lần chờ xe buýt gặp phải anh ta, anh ta cũng nhiệt tình chở tôi một đoạn đường." Ôn Nhu cười híp mắt, làm cho người ta nhìn không ra là có cái gì không đúng.
"Là vậy sao?" Trong miệng nói như vậy, nhưng căn bản Lâm Y Tĩnh lại không tin.
Mỗi ngày tan sở cô đều canh giữ ở cửa lớn công ty, sao anh ta chưa từng có lòng tốt nói muốn chở cô một đoạn đường?
Uất ức cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng Lâm Y Tĩnh Tâm đau đến mức âm thầm khóc thảm, ai bảo cô không có can đảm cũng không có cơ hội, thầm thương Cao Thăng đã rất lâu lại chậm chạp không dám bày rỏ.
Không có phát hiện khuôn mặt đau thương đang cắn khăn tay phát tiết của Lâm Y Tỉnh, Ôn Nhu vẫn tính toán trong lòng, chờ một chút mua chút thức ăn gì đưa đi cho Hách Thế Gia.
Mấy ngày qua, sau khi cô tan sở ngày ngày đều tỉ mỉ chọn mua thức ăn đem đến khách sạn, có lúc cùng hắn ăn bữa tối, có lúc dẫn hắn ra bên ngoài đi dạo một chút, rất nhanh liền gần gũi quen thuộc hơn.
Cùng Hách Thế Gia gặp lại sau xa cách, hai người đơn giản như là ngọn lửa gặp củi khô —— không, là nhất kiến như cố(4), không chỗ nào không trò chuyện, càng làm cho Ôn Nhu có loại cảm giác oán hận khi gặp hắn quá trễ.
Không nhìn tới khuôn mặt giống như là ngày tận thế của Lâm Y Tĩnh, Ôn Nhu đã bắt đầu ảo tưởng tình cảnh lúc cùng Hách Thế Gia gặp mặt.
"Ôn Nhu, lập tức đến phòng làm việc của tôi!"
Dột nhiên truyền tới tiếng nổ lớn của Lôi công, cắt đứt mộng ban ngày của cô.
"Dạ" Nghe thanh âm này, Lôi công nhất định là chuẩn bị lôi cô ra khai đao.
Thần kinh căng thẳng, Ôn Nhu vội vàng chạy vào khu vực đang bắn lôi đạn , lại đối diện với cơn phẫn nộ oanh tạc địa lôi.
"Cô còn có cái đó thời gian rãnh rỗi nói chuyện phiếm cùng người khác, chuyên đề đâu?" Tiếng sấm có sức mạnh kinh người, thiếu chút nữa đánh vỡ màng nhĩ của cô.
"Báo cáo Lôi —— không, tổ trưởng, còn chưa có làm xong." Ôn Nhu chột dạ đến mức muốn tông cửa xông ra.
"Cái gì?" Lần này không chỉ là sét đánh, ngay cả mưa nước miếng cũng phun đầy trên mặt cô.
"Đã một tháng còn chưa có làm xong? Cô còn ở đây chậm trễ cái gì nửa?"
"Tổ trưởng, tôi không có chậm trễ, là thu thập tài liệu gặp khó khăn."
Cũng không biết là người nào quy định ? Loại chuyên đề "Tìm kiếm bí mật trung tâm thể hình" này thật sự quá hiếm thấy, bảo cô đi đâu mà tìm tài liệu?
"Ai muốn cô thu thập tài liệu, nơi này là nơi làm việc không phải là trường học, đừng cho tôi cái tài liệu lý luận gì đó, tôi muốn chính là tin tức —— tin tức, cô có hiểu không?"Gân xanh trên mặt Lôi Thạc Phong hung bạo nổi lên .
Tin tức? Chẳng lẽ hắn
Bài viết liên quan!