Tiểu thuyết Chiến Lợi Phẩm Của Liệp Vương-full
Lượt xem : |
Mặt cô đỏ lên, để ly trà trong tay xuống, muốn tránh khỏi gò bó cứng như sắt thép của anh. "Anh có thể vô lại hạ lưu như vậy, chỉ là không cần ở trên địa bàn của tôi."
"Nói như vậy, chỗ khác là có thể sao?" Anh cố ý bóp méo lời của cô, còn giống như là đang trêu chọc một con mèo nhỏ, hướng trong tai cô thổi hơi.
"Anh không được như vậy." Khương Bình hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng toàn bộ, giống như một quả táo chín.
Cô càng giãy dụa, cánh tay của anh liền co lại càng chặt, cô có loại ảo giác, anh tựa hồ muốn đem cô vò nát mới cam tâm.
"Em nghe qua truyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết chưa?" Anh đột nhiên toát ra một câu không có liên quan.
"Tôi dĩ nhiên biết, chỉ là không cần nói với tôi, tôi là người lớn, cái loại truyện cổ tích cho con nít đó, tôi nghe đến không muốn nghe nữa rồi."
Cả người cô bị anh dễ dàng quay lại, sau đó thân thể rắn chắc của anh bá đạo đè lên cô, nếu như không phải là sau lưng có hộc tủ chống đỡ, e rằng cô bây giờ đã bị anh áp đảo.
"Chỉ sợ em bây giờ nhất định phải thật nghiêm túc nghe tôi nói rồi, bởi vì đây cũng là mục đích tôi ở chỗ này."
Nghe đến đó, cô dừng lại động tác giãy giụa, con ngươi phát sáng lóe ra nghi hoặc cùng lo lắng, "Nói."
Cái tiểu nữ vương này lại đang ra lệnh anh rồi, nếu như anh tiếp tục phóng túng như vậy nữa, ngày nào đó cô có thể liền dưỡng thành thói quen không?
Anh cúi đầu nhẹ gặm cần cổ của cô, lẩm bẩm nói: " công chúa Bạch Tuyết vốn là một công chúa không buồn không lo, cũng nhận được toàn bộ sủng ái của Quốc vương, điều này làm cho mẹ kế cô cảm thấy ghen tỵ khó nhịn, quyết định ra lệnh thợ săn đem công chúa Bạch Tuyết mang tới trong rừng rậm giết chết."
"Chi tiết truyện tôi rất rõ ràng, anh nói tóm tắt." Cô cố gắng coi thường anh đang trên cổ của mình lại hôn lại gặm, giống như đang cắn ngọc mễ*, cô sẽ không biểu hiện giống như là một cô gái nhỏ 17,18 tuổi không có kinh nghiệm.
*chắc ai cũng biết: bắp, (ngô).
Dù sao người đàn ông này cũng đều đã đem cô chơi đùa, còn có cái gì phải xấu hổ?
Khương Bình nỗ lực tự nói với mình, cũng rất khủng hoảng phát hiện mình thân thể bị anh gặm cắn rất nhanh có phản ứng.
Anh biết chỗ nhạy cảm của cô, biết làm sao trong thời gian ngắn nhất để cho cô động lòng.
Cô tức giận anh, cũng tức giận chính mình đẩy anh ra, buộc anh ngẩng đầu lên đối mặt với anh, "Anh nhanh nói ra một chút mục đích của anh, sau đó nhanh lên một chút cút."
"Em nghe còn không hiểu sao? Truyện cổ tích đã rõ ràng xảy ra ở trên người em rồi."
"Thế nào? Anh là công chúa Bạch Tuyết đó sao? Chờ tôi đây là thợ săn dẫn anh đi vùng hoang dã đem anh đại tá 182 khối? Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh còn sống đi đến gặp bảy chú lùn, tôi sẽ rất chuyên nghiệp." Cô từng chữ từng câu đều là chê cười, một chút ý tốt cũng không có.
"Em thật là một cô gái nhỏ không ngoan, luôn cố ý muốn chọc giận tôi, hoàn hảo tôi rất khoan hồng độ lượng, tôi sẽ không cùng em so đo."
"Chuyện xưa nói xong cũng có thể đi được chưa?" Cô vô tình đẩy anh ra, sải bước đi tới cửa mở cửa, muốn mời anh ra ngoài.
Nào biết anh chẳng những không có chuyển bước, ngược lại,anh còn đi tới chỗ ngồi của cô tùy tiện ngồi xuống, giống như anh trời sanh muốn ngồi ở chỗ này là chuyện đương nhiên.
"Tôi không rõ anh rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng qua tôi tin tưởng chúng ta đã không có cái gì tốt để nói." Nếu như có thể, tôi nguyện ý ở ngày hôm đó cách anh xa nhất. Khương Bình ở trong lòng âm thầm tăng thêm những lời này.
"Thật là một cô gái nhỏ vô tình, nếu như tôi không phải biết rõ em thích khẩu thị tâm phi*, tôi thật đúng là sẽ bị miệng lưỡi nho nhỏ nhưng sắc bén này của em làm cho thương tổn."
*khẩu thị tâm phi: nói một đằng làm một nẻo.
"Hừ! Anh là Liệp Vương cao cao tại thượng, vô số năm tháng hoành hành vô tình lãnh huyết trên thương trường, lại bị cái miệng nho nhỏ của tôi làm cho thương tổn, tôi là nên vui vẻ hay vẫn là khổ sở?"
"Có lẽ em nên thụ sủng nhược kinh* mới đúng."
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
"Sợ rằng chỉ có thể đợi đến kiếp sau đi!" Cô lạnh lùng nói.
"Ai......" Anh cố ý thở dài thật to một cái, "Tôi thật sự là cực kỳ oan uổng, mới vừa hao hết lời lẽ kể truyện cổ tích xúc động lòng người như thế, em cũng không có ngộ ra hàm ý gì sao?"
"Tôi không phải vừa mới nói qua? Nếu như anh muốn làm công chúa Bạch Tuyết bị người ăn hiếp, tôi rất vui lòng làm thợ săn, trực tiếp giúp anh giải thoát tương đối nhanh chóng."
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêm túc nói, anh có loại kích động muốn bật cười.
"Được rồi! Tôi liền làm người tốt đến cùng, đem lời nói rõ." Đối với ánh mắt giết người của cô, anh làm như không thấy tuyên bố, "Thật ra thì, công chúa Bạch Tuyết là em."
"Tôi?"
"Không sai! Tôi chính là thợ săn tràn đầy lòng từ bi."
“Thiếu nữa, vậy mẹ kế tôi là ai? Không cần nói với tôi là cha mẹ nuôi của tôi, bọn họ đối với tôi giống như là con gái ruột thịt, không có đạo lý muốn đẩy tôi vào chỗ chết." Cô mà tin tưởng anh, thì đồng nghĩa với tin tưởng heo có thể bay.
"Mẹ kế không nhất định phải là mẹ kế thật, bà ấy cũng có thể là một người tượng trưng, một người coi em là cái đinh trong mắt, hận không thể xơi em xuống bụng, gặm cắn vì ghen tỵ với em." Ánh mắt của anh đột nhiên thoáng qua một tia dục vọng, sau đó có chút tự lầm bầm nói: "Tôi nghĩ, tôi cũng là mẹ kế rồi."
"Anh ở đây nói hoang đường gì đó?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trướng đến thật là đỏ, phát hiện bên ngoài phòng làm việc người đi qua rất khó không hiếu kỳ hướng phương hướng của cô nghía một cái, cô đành phải vội vàng đóng cửa phòng làm việc, sau đó đi tới trước hộc tủ vừa rồi tiếp tục rót xong trà của cô, uống một hớp thật to,hồi phục chút rối loạn trong lòng của cô.
"Tôi không tin anh, cho dù Khương Uy có chán ghét tôi như thế nào đi nữa, chúng tôi dù sao vẫn là anh em."
"Các người không phải, bởi vì anh ta cho tới bây giờ cũng không đem em là em gái, em chỉ là đang dối mình gạt người."
Cô nhắm hai mắt lại thật chặt, trong lòng suy nghĩ, người đàn ông này thật là một người tàn nhẫn lãnh khốc, tuyệt không quan tâm có thể tổn thương lòng của người ta hay không.
"Anh ta muốn diệt trừ tôi như thế nào? Thật sự sẽ phái người dẫn tôi đến vùng hoang vu để giết chết?" Cô chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt tố cáo nhìn chăm chú vào anh. "Mà anh tính muốn sắm vai một nhân vật kích thích, làm một thợ săn xứng đáng với chức vụ đem tôi giết?"
"Tôi làm sao có thể làm sát thủ? Tôi chính là người làm ăn văn minh ."
"Hừ! Thì ra là người khác, cám ơn anh tốt bụng chạy tới nhắc nhở tôi, nhưng mà anh cho rằng tôi có tin hay không?"
Đột nhiên, anh ở trong túi lấy ra một tờ giấy, để lên bàn.
Khương Bình rất muốn xem một chút rốt cuộc là cái gì? Song lòng tự ái bức bách cô đứng tại chỗ, làm như chính mình không quan tâm.
"Cái này là hợp đồng Khương Uy muốn đem Khương Khương bán cho tôi, cô có thể xem một chút."
"Cái gì?!" Cô lập tức vọt tới trước bàn cầm lên hợp đồng, cúi đầu vừa nhìn, sắc mặt một hồi trắng xanh.
"Anh ta làm sao có thể có, công ty......" Cô giống như là nhớ tới cái gì, chạy đến trước tủ sắt, vừa mở ra, phát hiện văn kiện quan trọng bên trong tất cả đều không thấy. "Đây là ăn cắp." Cô tức giận lên án.
"Tôi không rõ lắm anh ta rốt cuộc là dùn
"Nói như vậy, chỗ khác là có thể sao?" Anh cố ý bóp méo lời của cô, còn giống như là đang trêu chọc một con mèo nhỏ, hướng trong tai cô thổi hơi.
"Anh không được như vậy." Khương Bình hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng toàn bộ, giống như một quả táo chín.
Cô càng giãy dụa, cánh tay của anh liền co lại càng chặt, cô có loại ảo giác, anh tựa hồ muốn đem cô vò nát mới cam tâm.
"Em nghe qua truyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết chưa?" Anh đột nhiên toát ra một câu không có liên quan.
"Tôi dĩ nhiên biết, chỉ là không cần nói với tôi, tôi là người lớn, cái loại truyện cổ tích cho con nít đó, tôi nghe đến không muốn nghe nữa rồi."
Cả người cô bị anh dễ dàng quay lại, sau đó thân thể rắn chắc của anh bá đạo đè lên cô, nếu như không phải là sau lưng có hộc tủ chống đỡ, e rằng cô bây giờ đã bị anh áp đảo.
"Chỉ sợ em bây giờ nhất định phải thật nghiêm túc nghe tôi nói rồi, bởi vì đây cũng là mục đích tôi ở chỗ này."
Nghe đến đó, cô dừng lại động tác giãy giụa, con ngươi phát sáng lóe ra nghi hoặc cùng lo lắng, "Nói."
Cái tiểu nữ vương này lại đang ra lệnh anh rồi, nếu như anh tiếp tục phóng túng như vậy nữa, ngày nào đó cô có thể liền dưỡng thành thói quen không?
Anh cúi đầu nhẹ gặm cần cổ của cô, lẩm bẩm nói: " công chúa Bạch Tuyết vốn là một công chúa không buồn không lo, cũng nhận được toàn bộ sủng ái của Quốc vương, điều này làm cho mẹ kế cô cảm thấy ghen tỵ khó nhịn, quyết định ra lệnh thợ săn đem công chúa Bạch Tuyết mang tới trong rừng rậm giết chết."
"Chi tiết truyện tôi rất rõ ràng, anh nói tóm tắt." Cô cố gắng coi thường anh đang trên cổ của mình lại hôn lại gặm, giống như đang cắn ngọc mễ*, cô sẽ không biểu hiện giống như là một cô gái nhỏ 17,18 tuổi không có kinh nghiệm.
*chắc ai cũng biết: bắp, (ngô).
Dù sao người đàn ông này cũng đều đã đem cô chơi đùa, còn có cái gì phải xấu hổ?
Khương Bình nỗ lực tự nói với mình, cũng rất khủng hoảng phát hiện mình thân thể bị anh gặm cắn rất nhanh có phản ứng.
Anh biết chỗ nhạy cảm của cô, biết làm sao trong thời gian ngắn nhất để cho cô động lòng.
Cô tức giận anh, cũng tức giận chính mình đẩy anh ra, buộc anh ngẩng đầu lên đối mặt với anh, "Anh nhanh nói ra một chút mục đích của anh, sau đó nhanh lên một chút cút."
"Em nghe còn không hiểu sao? Truyện cổ tích đã rõ ràng xảy ra ở trên người em rồi."
"Thế nào? Anh là công chúa Bạch Tuyết đó sao? Chờ tôi đây là thợ săn dẫn anh đi vùng hoang dã đem anh đại tá 182 khối? Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh còn sống đi đến gặp bảy chú lùn, tôi sẽ rất chuyên nghiệp." Cô từng chữ từng câu đều là chê cười, một chút ý tốt cũng không có.
"Em thật là một cô gái nhỏ không ngoan, luôn cố ý muốn chọc giận tôi, hoàn hảo tôi rất khoan hồng độ lượng, tôi sẽ không cùng em so đo."
"Chuyện xưa nói xong cũng có thể đi được chưa?" Cô vô tình đẩy anh ra, sải bước đi tới cửa mở cửa, muốn mời anh ra ngoài.
Nào biết anh chẳng những không có chuyển bước, ngược lại,anh còn đi tới chỗ ngồi của cô tùy tiện ngồi xuống, giống như anh trời sanh muốn ngồi ở chỗ này là chuyện đương nhiên.
"Tôi không rõ anh rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng qua tôi tin tưởng chúng ta đã không có cái gì tốt để nói." Nếu như có thể, tôi nguyện ý ở ngày hôm đó cách anh xa nhất. Khương Bình ở trong lòng âm thầm tăng thêm những lời này.
"Thật là một cô gái nhỏ vô tình, nếu như tôi không phải biết rõ em thích khẩu thị tâm phi*, tôi thật đúng là sẽ bị miệng lưỡi nho nhỏ nhưng sắc bén này của em làm cho thương tổn."
*khẩu thị tâm phi: nói một đằng làm một nẻo.
"Hừ! Anh là Liệp Vương cao cao tại thượng, vô số năm tháng hoành hành vô tình lãnh huyết trên thương trường, lại bị cái miệng nho nhỏ của tôi làm cho thương tổn, tôi là nên vui vẻ hay vẫn là khổ sở?"
"Có lẽ em nên thụ sủng nhược kinh* mới đúng."
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
"Sợ rằng chỉ có thể đợi đến kiếp sau đi!" Cô lạnh lùng nói.
"Ai......" Anh cố ý thở dài thật to một cái, "Tôi thật sự là cực kỳ oan uổng, mới vừa hao hết lời lẽ kể truyện cổ tích xúc động lòng người như thế, em cũng không có ngộ ra hàm ý gì sao?"
"Tôi không phải vừa mới nói qua? Nếu như anh muốn làm công chúa Bạch Tuyết bị người ăn hiếp, tôi rất vui lòng làm thợ săn, trực tiếp giúp anh giải thoát tương đối nhanh chóng."
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêm túc nói, anh có loại kích động muốn bật cười.
"Được rồi! Tôi liền làm người tốt đến cùng, đem lời nói rõ." Đối với ánh mắt giết người của cô, anh làm như không thấy tuyên bố, "Thật ra thì, công chúa Bạch Tuyết là em."
"Tôi?"
"Không sai! Tôi chính là thợ săn tràn đầy lòng từ bi."
“Thiếu nữa, vậy mẹ kế tôi là ai? Không cần nói với tôi là cha mẹ nuôi của tôi, bọn họ đối với tôi giống như là con gái ruột thịt, không có đạo lý muốn đẩy tôi vào chỗ chết." Cô mà tin tưởng anh, thì đồng nghĩa với tin tưởng heo có thể bay.
"Mẹ kế không nhất định phải là mẹ kế thật, bà ấy cũng có thể là một người tượng trưng, một người coi em là cái đinh trong mắt, hận không thể xơi em xuống bụng, gặm cắn vì ghen tỵ với em." Ánh mắt của anh đột nhiên thoáng qua một tia dục vọng, sau đó có chút tự lầm bầm nói: "Tôi nghĩ, tôi cũng là mẹ kế rồi."
"Anh ở đây nói hoang đường gì đó?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trướng đến thật là đỏ, phát hiện bên ngoài phòng làm việc người đi qua rất khó không hiếu kỳ hướng phương hướng của cô nghía một cái, cô đành phải vội vàng đóng cửa phòng làm việc, sau đó đi tới trước hộc tủ vừa rồi tiếp tục rót xong trà của cô, uống một hớp thật to,hồi phục chút rối loạn trong lòng của cô.
"Tôi không tin anh, cho dù Khương Uy có chán ghét tôi như thế nào đi nữa, chúng tôi dù sao vẫn là anh em."
"Các người không phải, bởi vì anh ta cho tới bây giờ cũng không đem em là em gái, em chỉ là đang dối mình gạt người."
Cô nhắm hai mắt lại thật chặt, trong lòng suy nghĩ, người đàn ông này thật là một người tàn nhẫn lãnh khốc, tuyệt không quan tâm có thể tổn thương lòng của người ta hay không.
"Anh ta muốn diệt trừ tôi như thế nào? Thật sự sẽ phái người dẫn tôi đến vùng hoang vu để giết chết?" Cô chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt tố cáo nhìn chăm chú vào anh. "Mà anh tính muốn sắm vai một nhân vật kích thích, làm một thợ săn xứng đáng với chức vụ đem tôi giết?"
"Tôi làm sao có thể làm sát thủ? Tôi chính là người làm ăn văn minh ."
"Hừ! Thì ra là người khác, cám ơn anh tốt bụng chạy tới nhắc nhở tôi, nhưng mà anh cho rằng tôi có tin hay không?"
Đột nhiên, anh ở trong túi lấy ra một tờ giấy, để lên bàn.
Khương Bình rất muốn xem một chút rốt cuộc là cái gì? Song lòng tự ái bức bách cô đứng tại chỗ, làm như chính mình không quan tâm.
"Cái này là hợp đồng Khương Uy muốn đem Khương Khương bán cho tôi, cô có thể xem một chút."
"Cái gì?!" Cô lập tức vọt tới trước bàn cầm lên hợp đồng, cúi đầu vừa nhìn, sắc mặt một hồi trắng xanh.
"Anh ta làm sao có thể có, công ty......" Cô giống như là nhớ tới cái gì, chạy đến trước tủ sắt, vừa mở ra, phát hiện văn kiện quan trọng bên trong tất cả đều không thấy. "Đây là ăn cắp." Cô tức giận lên án.
"Tôi không rõ lắm anh ta rốt cuộc là dùn
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2592/3428
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2592/3428
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt