Tiểu thuyết Chiếm Đoạt Vợ Yêu-full
Lượt xem : |
ng sợ đất. Cá tính như vậy ở Y Đằng gia là không được phép. Cũng là vì lí do này mà năm đó khi Y Đằng Long muốn dẫn Ưu Nhi mới mười hai tuổi ra nước ngoài du học, bà dù có luyến tiếc đến mấy cũng chỉ có thể rưng rưng buông tay.
Người phải lấy chồng là cô, cô không cần biết ông ấy có đồng ý hay không! Y Đằng Ưu Nhi không cho là đúng hừ nhẹ, bất quá, người phụ nữ sẵn sàng biện hộ cho truyền thống như mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý với cô, cho nên cô cũng sẽ không ngốc mà nói ra để bị mắng nha.
Y Đằng Ưu Nhi dùng bàn tay nhỏ bé bưng lên chén trà màu xanh ngọc cốt đang bốc hơi nghi ngút, hít sâu hương hoa hồng nồng đậm rồi khẽ nhấp một ngụm trà màu đỏ nhạt."Oa, trà hoa hồng ngon quá, đây là thương hiệu gì vậy, sao cháu chưa từng uống qua bao giờ?"
"Tiểu thư thật sự cảm thấy rất ngon sao?"
Y Đằng Ưu Nhi khẳng định gật gật đầu, làm cho Maiko nhất thời giống như trúng số độc đắc cười toe toét. Đứa con trai yêu hoa thành si của bà sau khi tốt nghiệp khoa làm vườn (Vi: Vi cũng chả biết có cái khoa này ko nữa) liền được Y Đằng Long hỗ trợ về kinh tế và kĩ thuật bắt đầu nghiên cứu chế tạo các loại trà, trà hoa hồng trên bàn đó là một trong những thành quả. Trước mắt nhà máy đã tiến vào giai đoạn sản xuất, nghe nói còn cung không đủ cầu nữa!
"Có thể nghiên cứu ra loại trà sắc hương vị toàn vẹn như vậy, hương thuần lại rất ngon, Dũng Chi Trợ (Vi: là Yongchi ạ !==) thật sự có khả năng!" Y Đằng phu nhân khen.
"Đâu có ạ, toàn nhờ phúc của Long thiếu gia." Maiko cười híp cả mắt. Bất quá, bà lại càng cảm kích Long thiếu gia tuệ nhãn thức anh hung (Vi: có đôi mắt tinh tường phát hiện ra ai đó có tiềm năng),"Nếu không có thiếu gia, Dũng Chi Trợ không thể có được thành tựu như ngày hôm nay, dù có yêu trồng hoa cỏ đến mấy thì nó cũng chỉ có thể giống như cha nó, cả đời làm một người làm vườn thôi."
"Maiko." Y Đằng Ưu Nhi nhấp một ngụm trà ấm, chậm rãi nuốt xuống rồi mới mở miệng nói:" Anh cháu là một thương nhân rất rạch ròi, cái gì có lợi thì mới đầu tư. Nếu Dũng Chi Trợ không làm được việc thì anh ấy sẽ không thèm để ý đến đâu. Chính vì thế cô đừng khách khí làm gì, ngược lại hãy tự hào mà lớn tiếng nói: Đúng vậy, Dũng Chi Trợ con tôi thật sự rất giỏi."
"Đúng đó, Tiểu Mai." Y Đằng phu nhân ôn nhu cười,"Thằng bé Dũng Chi Trợ nghe nói từ nhỏ đã rất hiếu thuận, bây giờ lại thành công như vậy, về sau hai vợ chồng cô có thể hưởng phúc rồi."
"Ha ha......" Maiko cười tít mắt, dù vậy bà cũng biết có đi phải có lại." Thật ra mà nói, Dũng Chi Trợ dù thế nào cũng không thể bằng được tiểu thư. Tôi nghe thiếu gia nói, tiểu thư bây giờ là nhân tài mới xuất hiện trong giới thiết kế thời trang Paris, rất nhiều tạp chí đều tranh nhau phỏng vấn cô. Tiểu thư chỉ cần tùy tiện thiết kế mấy bộ quần áo trẻ em là số tiền kiếm được trong một năm thậm chí còn nhiều hơn người ta kiếm cả đời ấy chứ!"
Mặt Y Đằng Ưu Nhi đột nhiên tối sầm. Tùy tiện thiết kế vài bộ trẻ em? Mà thôi, Mai cô không phải là người trong nghề, cô chỉ cần hiểu rằng Mai cô đang ca ngợi mình là được, không nên so đo làm gì.
Sáng sớm, tiếng chim hót mùa thu đặc biệt trong trẻo cất lên, Nhâm Thiếu Hoài sau khi mở mắt lại thấy không ngủ thêm được nữa.
Do dự không đến một giây, anh rời giường thay bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà, kéo cánh cửa giấy hết cỡ sang một bên, không khí mát mẻ ngọt ngào lập tức tràn tới.
Thở sâu, anh cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều rất thanh thản, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Nhâm Thiếu Hoài bắt đầu cất bước thong dong đi dạo trong sân nhà kiểu Nhật u nhã yên tĩnh, ánh mặt trời mỏng manh bị làn sương mù dày đặc bao phủ trở nên thật mơ hồ, khu vườn xinh đẹp tựa như chốn u mạc tiên hương. (Vi: cõi tiên xa vời)
"Hà --" Anh thở ra một hơi làm tàn loạn đám sương trước mắt.
Nhớ tới tiệc tẩy trần “rực rỡ sắc màu” tối hôm qua, Nhâm Thiếu Hoài đến lúc đó mới nhận ra rằng nhớ lại chuyện cũ thời thơ ấu căn bản chỉ là lấy cớ, bác Y Đằng nhiệt tình muốn anh đến ở Y Đằng gia như vậy, mục đích nói trắng ra chính là có ý đồ tạo hoàn cảnh “lửa gần rơm”, hy vọng anh có thể tiếp xúc nhiều với các vị thiên kim của Y Đằng gia rồi tiến tới phát sinh tình cảm.
Thế nhưng cho tới bây giờ, sau khi gặp tiểu thư của Y Đằng gia người người đều là thục nữ dáng vẻ đoan trang, tính tình dịu dàng mềm mại đáng yêu, chẳng có gì khác biệt so với những thiên kim con nhà gia giáo mình đã từng tiếp xúc, tất cả vẫn như cũ không có lấy một ai có thể làm anh sinh ra dục vọng muốn kết hôn.
Tuy rằng bác Y Đằng thật sự muốn mưu cầu danh lợi, nhưng...... Xem ra ông ấy vẫn phải thất vọng rồi.
Tập đoàn Lôi Phong trong tay anh phát triển rất tốt, không cần dựa vào hôn nhân để mở rộng sự nghiệp, cho nên trừ phi có thể làm cho anh vừa mắt, nếu không bất luận có là một cô gái cực kì kiêu ngạo, một cô gái bốc đồng điêu ngoa hoặc một cô được chiều chuộng quá mức mà nhu nhược không có năng lực tự chủ thì đều xin miễn thứ cho kẻ bất tài. (Vi: ý nói là dù cố đến mấy anh í cũng chịu không thích nổi)
Nhâm Thiếu Hoài chậm rãi dạo chơi trong vườn, tâm tình nhờ có cảnh sắc tươi mới lịch sự tao nhã mà trở nên vui vẻ, bước đi bởi vậy có vẻ nhẹ nhàng hơn. Anh bất tri bất giác bước vào một nhà kính trồng toàn kỳ hoa dị thảo, ánh mắt không chút để ý đột nhiên chấn động khi lướt qua một thân ảnh lung linh rực rỡ, con ngươi đen thâm thúy bỗng loé lên một tia khó đoán.
Chỉ thấy cô hướng cái mũi như được chạm từ ngọc lên hít thật sâu hơi thở ngọt ngào của không khí buổi sớm, đôi mắt trong suốt thanh tú chậm rãi khép lại, bộ dáng kia giống như đang thập phần say mê hương thơm ngào ngạt mê lòng người của những bông hoa, hồn nhiên quên đi hết thảy thế gian.
Những tia nắng mặt trời tuyệt đẹp xuyên qua mái che thuỷ tinh khiến cho cô như đắm mình trong một làn ánh sáng ấm áp. Đứng giữa một vườn hoa sắc thái rực rỡ,phong tình vạn chủng, cô mặc một thân áo ngủ dài màu tuyết trắng tựa như một pho tượng thiên sứ ngọc lưu ly thánh thiện tinh khiết không chút tỳ vết.
Nhâm Thiếu Hoài hai mắt hoa lên, không hiểu sao lại nhìn thấy sau lưng cô mọc ra một đôi cánh chim trắng noãn nhẹ nhàng phất lên, làn váy tung bay, như thể cô sắp thuận gió mà trôi đi.
Không được, không thể để cho cô ấy bay mất!
Lồng ngực mãnh liệt rung động, Nhâm Thiếu Hoài mê muội đi nhanh về phía trước, hai bàn tay chế trụ rồi mạnh mẽ lôi kéo lưng áo nhỏ nhắn của cô.
"Ơ ôi......" Đâm sầm vào bức tường thịt ấm áp làm nàng choáng váng, sao sáng quay vòng vòng đầy trời.
Anh một tay đỡ lấy thắt lưng mềm mại, tay kia lại thô lỗ nắm chặt lấy chiếc cằm khéo léo của cô.
Thiên sứ!
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc bích trước mắt, đây là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Nhâm Thiếu Hoài. Thậm chí khi cô mở to cặp mắt thuần khiết trong suốt chỉ thiên sứ mới có kia ra, đầu óc anh tức thì lại trống rỗng.
"Ai?" Thật vất vả mới xua đi hết đám sao trước mắt, cô tức giận muốn tìm người tính sổ, nào ngờ vừa mới mở miệng, đôi môi phấn nộn mềm mại đã bị nuốt hết.
Y Đằng Ưu Nhi ngơ ngác trừng mắt nhìn tuấn nhan phóng đại trước mắt, đầu óc trống rỗng.
Anh cứ cuồng dã tham lam như vậy, như thể phải một ngụm mà nuốt hết cô. Ban đầu chỉ là muốn kiểm chứng tính chân thật của cô nhưng rồi lại bị cái tuyệt mỹ tư vị - sự ngọt ngào của đôi môi cô trong nháy mắt cướp đi lí trí. Theo bản năng anh càng hôn sâu hơn, thân hình rắn chắc cọ xát
Người phải lấy chồng là cô, cô không cần biết ông ấy có đồng ý hay không! Y Đằng Ưu Nhi không cho là đúng hừ nhẹ, bất quá, người phụ nữ sẵn sàng biện hộ cho truyền thống như mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý với cô, cho nên cô cũng sẽ không ngốc mà nói ra để bị mắng nha.
Y Đằng Ưu Nhi dùng bàn tay nhỏ bé bưng lên chén trà màu xanh ngọc cốt đang bốc hơi nghi ngút, hít sâu hương hoa hồng nồng đậm rồi khẽ nhấp một ngụm trà màu đỏ nhạt."Oa, trà hoa hồng ngon quá, đây là thương hiệu gì vậy, sao cháu chưa từng uống qua bao giờ?"
"Tiểu thư thật sự cảm thấy rất ngon sao?"
Y Đằng Ưu Nhi khẳng định gật gật đầu, làm cho Maiko nhất thời giống như trúng số độc đắc cười toe toét. Đứa con trai yêu hoa thành si của bà sau khi tốt nghiệp khoa làm vườn (Vi: Vi cũng chả biết có cái khoa này ko nữa) liền được Y Đằng Long hỗ trợ về kinh tế và kĩ thuật bắt đầu nghiên cứu chế tạo các loại trà, trà hoa hồng trên bàn đó là một trong những thành quả. Trước mắt nhà máy đã tiến vào giai đoạn sản xuất, nghe nói còn cung không đủ cầu nữa!
"Có thể nghiên cứu ra loại trà sắc hương vị toàn vẹn như vậy, hương thuần lại rất ngon, Dũng Chi Trợ (Vi: là Yongchi ạ !==) thật sự có khả năng!" Y Đằng phu nhân khen.
"Đâu có ạ, toàn nhờ phúc của Long thiếu gia." Maiko cười híp cả mắt. Bất quá, bà lại càng cảm kích Long thiếu gia tuệ nhãn thức anh hung (Vi: có đôi mắt tinh tường phát hiện ra ai đó có tiềm năng),"Nếu không có thiếu gia, Dũng Chi Trợ không thể có được thành tựu như ngày hôm nay, dù có yêu trồng hoa cỏ đến mấy thì nó cũng chỉ có thể giống như cha nó, cả đời làm một người làm vườn thôi."
"Maiko." Y Đằng Ưu Nhi nhấp một ngụm trà ấm, chậm rãi nuốt xuống rồi mới mở miệng nói:" Anh cháu là một thương nhân rất rạch ròi, cái gì có lợi thì mới đầu tư. Nếu Dũng Chi Trợ không làm được việc thì anh ấy sẽ không thèm để ý đến đâu. Chính vì thế cô đừng khách khí làm gì, ngược lại hãy tự hào mà lớn tiếng nói: Đúng vậy, Dũng Chi Trợ con tôi thật sự rất giỏi."
"Đúng đó, Tiểu Mai." Y Đằng phu nhân ôn nhu cười,"Thằng bé Dũng Chi Trợ nghe nói từ nhỏ đã rất hiếu thuận, bây giờ lại thành công như vậy, về sau hai vợ chồng cô có thể hưởng phúc rồi."
"Ha ha......" Maiko cười tít mắt, dù vậy bà cũng biết có đi phải có lại." Thật ra mà nói, Dũng Chi Trợ dù thế nào cũng không thể bằng được tiểu thư. Tôi nghe thiếu gia nói, tiểu thư bây giờ là nhân tài mới xuất hiện trong giới thiết kế thời trang Paris, rất nhiều tạp chí đều tranh nhau phỏng vấn cô. Tiểu thư chỉ cần tùy tiện thiết kế mấy bộ quần áo trẻ em là số tiền kiếm được trong một năm thậm chí còn nhiều hơn người ta kiếm cả đời ấy chứ!"
Mặt Y Đằng Ưu Nhi đột nhiên tối sầm. Tùy tiện thiết kế vài bộ trẻ em? Mà thôi, Mai cô không phải là người trong nghề, cô chỉ cần hiểu rằng Mai cô đang ca ngợi mình là được, không nên so đo làm gì.
Sáng sớm, tiếng chim hót mùa thu đặc biệt trong trẻo cất lên, Nhâm Thiếu Hoài sau khi mở mắt lại thấy không ngủ thêm được nữa.
Do dự không đến một giây, anh rời giường thay bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà, kéo cánh cửa giấy hết cỡ sang một bên, không khí mát mẻ ngọt ngào lập tức tràn tới.
Thở sâu, anh cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều rất thanh thản, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Nhâm Thiếu Hoài bắt đầu cất bước thong dong đi dạo trong sân nhà kiểu Nhật u nhã yên tĩnh, ánh mặt trời mỏng manh bị làn sương mù dày đặc bao phủ trở nên thật mơ hồ, khu vườn xinh đẹp tựa như chốn u mạc tiên hương. (Vi: cõi tiên xa vời)
"Hà --" Anh thở ra một hơi làm tàn loạn đám sương trước mắt.
Nhớ tới tiệc tẩy trần “rực rỡ sắc màu” tối hôm qua, Nhâm Thiếu Hoài đến lúc đó mới nhận ra rằng nhớ lại chuyện cũ thời thơ ấu căn bản chỉ là lấy cớ, bác Y Đằng nhiệt tình muốn anh đến ở Y Đằng gia như vậy, mục đích nói trắng ra chính là có ý đồ tạo hoàn cảnh “lửa gần rơm”, hy vọng anh có thể tiếp xúc nhiều với các vị thiên kim của Y Đằng gia rồi tiến tới phát sinh tình cảm.
Thế nhưng cho tới bây giờ, sau khi gặp tiểu thư của Y Đằng gia người người đều là thục nữ dáng vẻ đoan trang, tính tình dịu dàng mềm mại đáng yêu, chẳng có gì khác biệt so với những thiên kim con nhà gia giáo mình đã từng tiếp xúc, tất cả vẫn như cũ không có lấy một ai có thể làm anh sinh ra dục vọng muốn kết hôn.
Tuy rằng bác Y Đằng thật sự muốn mưu cầu danh lợi, nhưng...... Xem ra ông ấy vẫn phải thất vọng rồi.
Tập đoàn Lôi Phong trong tay anh phát triển rất tốt, không cần dựa vào hôn nhân để mở rộng sự nghiệp, cho nên trừ phi có thể làm cho anh vừa mắt, nếu không bất luận có là một cô gái cực kì kiêu ngạo, một cô gái bốc đồng điêu ngoa hoặc một cô được chiều chuộng quá mức mà nhu nhược không có năng lực tự chủ thì đều xin miễn thứ cho kẻ bất tài. (Vi: ý nói là dù cố đến mấy anh í cũng chịu không thích nổi)
Nhâm Thiếu Hoài chậm rãi dạo chơi trong vườn, tâm tình nhờ có cảnh sắc tươi mới lịch sự tao nhã mà trở nên vui vẻ, bước đi bởi vậy có vẻ nhẹ nhàng hơn. Anh bất tri bất giác bước vào một nhà kính trồng toàn kỳ hoa dị thảo, ánh mắt không chút để ý đột nhiên chấn động khi lướt qua một thân ảnh lung linh rực rỡ, con ngươi đen thâm thúy bỗng loé lên một tia khó đoán.
Chỉ thấy cô hướng cái mũi như được chạm từ ngọc lên hít thật sâu hơi thở ngọt ngào của không khí buổi sớm, đôi mắt trong suốt thanh tú chậm rãi khép lại, bộ dáng kia giống như đang thập phần say mê hương thơm ngào ngạt mê lòng người của những bông hoa, hồn nhiên quên đi hết thảy thế gian.
Những tia nắng mặt trời tuyệt đẹp xuyên qua mái che thuỷ tinh khiến cho cô như đắm mình trong một làn ánh sáng ấm áp. Đứng giữa một vườn hoa sắc thái rực rỡ,phong tình vạn chủng, cô mặc một thân áo ngủ dài màu tuyết trắng tựa như một pho tượng thiên sứ ngọc lưu ly thánh thiện tinh khiết không chút tỳ vết.
Nhâm Thiếu Hoài hai mắt hoa lên, không hiểu sao lại nhìn thấy sau lưng cô mọc ra một đôi cánh chim trắng noãn nhẹ nhàng phất lên, làn váy tung bay, như thể cô sắp thuận gió mà trôi đi.
Không được, không thể để cho cô ấy bay mất!
Lồng ngực mãnh liệt rung động, Nhâm Thiếu Hoài mê muội đi nhanh về phía trước, hai bàn tay chế trụ rồi mạnh mẽ lôi kéo lưng áo nhỏ nhắn của cô.
"Ơ ôi......" Đâm sầm vào bức tường thịt ấm áp làm nàng choáng váng, sao sáng quay vòng vòng đầy trời.
Anh một tay đỡ lấy thắt lưng mềm mại, tay kia lại thô lỗ nắm chặt lấy chiếc cằm khéo léo của cô.
Thiên sứ!
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc bích trước mắt, đây là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Nhâm Thiếu Hoài. Thậm chí khi cô mở to cặp mắt thuần khiết trong suốt chỉ thiên sứ mới có kia ra, đầu óc anh tức thì lại trống rỗng.
"Ai?" Thật vất vả mới xua đi hết đám sao trước mắt, cô tức giận muốn tìm người tính sổ, nào ngờ vừa mới mở miệng, đôi môi phấn nộn mềm mại đã bị nuốt hết.
Y Đằng Ưu Nhi ngơ ngác trừng mắt nhìn tuấn nhan phóng đại trước mắt, đầu óc trống rỗng.
Anh cứ cuồng dã tham lam như vậy, như thể phải một ngụm mà nuốt hết cô. Ban đầu chỉ là muốn kiểm chứng tính chân thật của cô nhưng rồi lại bị cái tuyệt mỹ tư vị - sự ngọt ngào của đôi môi cô trong nháy mắt cướp đi lí trí. Theo bản năng anh càng hôn sâu hơn, thân hình rắn chắc cọ xát
Bài viết liên quan!