Tiểu thuyết Cặp Đôi Xui Xẻo-full
Lượt xem : |
i bước ra khỏi phòng, dưới ánh mắt giễu cợt của mọi người thì ai oán trợn lại một cái rồi mới xoay người vào trong bếp.
"Em hận anh!" Vừa bước vào bếp, trừng mắt nhìn tên đàn ông đang lấy rau quả từ trong túi ni lông ra, cô lườm nguýt giống như mang oán mang hận.
Ô hô... Đều là do tên đàn ông này lừa cô, nói gì mà mời cô làm trợ lí, kết quả là nấu cơm, làm việc vặt, một tay bao hết công việc của osin. Ngày nào cũng phải ra chợ mua đồ ăn mới có thể khiến cho vận xui bình thường không dứt của cô càng thêm không thể cứu vãn.
Nghe thế, Trình Khải từ từ xoay người lại, sờ lên hai má cô, không biết học từ đâu ra lời kịch hài hước nghe qua rất buồn nôn: "Em yêu, nói hận thì quá nặng rồi!"
"Woa... Anh học từ đâu ra lời kịch này vậy? Thật mắc ói!" Hét lên ầm ĩ, đập thật mạnh lên bàn tay đáng ghét của hắn, Giang Dục Phương ớn lạnh mà xoa mạnh lên hai cánh tay đang dựng chân lông của mình, cả người cũng nổi da gà.
Aiz... tên này là người thời bà Quỳnh[5"> sao chứ?
Thật muốn ói!
"Ê, hiếm khi anh muốn làm thanh niên có máu văn nghệ một chút, em lại nói với anh rằng mắc ói, thật quá đáng mà!" Liếc xéo cô, bất mãn mà phản đối.
"Anh mới quá đáng đó!" Lớn tiếng phản bác, cô oán hận tố khổ: "Là ai nói em đến làm trợ lí? Kết quả bây giờ việc em làm là gạo củi dầu mắm tương cà. Mỗi ngày, thời gian ở trong bếp còn nhiều hơn thời gian ở trước bàn làm việc."
Đáng ghét! Chuyện đến nước này, cuối cùng thì cô cũng hiểu nguyên nhân tại sao khi đó hắn lại hỏi cô có biết nấu ăn, pha cà phê không rồi.
"Ưhm..." Bị chột dạ, Trình Khải vuốt mũi, không ngừng cười gượng, nhỏ giọng chống đối: "Nhưng anh thấy em lo chuyện gạo củi dầu mắm tương cà cũng rất vui vẻ mà..."
Bị nghẹn họng, Giang Dục Phương trợn mắt nhìn hắn, trong nhất thời không tìm được lời biện bạch.
Ô hô... đáng ghét, bị cái tên này nói trúng rồi!
Trên thực tế, mặc dù ngoài miệng cô phàn nàn thì phàn nàn, nhưng mỗi lần chỉ cần nhìn thấy mấy tên đàn ông kia ăn như hổ đói mà quơ sạch sẽ thức ăn trên bàn, hơn nữa vẻ mặt còn rất thỏa mãn thì cô lại cảm thấy có thành tựu, không nén được mà cũng vui vẻ theo.
"Được rồi, nếu em thật sự không muốn phụ trách nấu ăn, vậy anh sẽ mướn một người giúp việc đến hỗ trợ là được." Thấy đôi mắt cô trợn to, còn không nói chuyện cả buổi trời thì Trình Khải cho rằng cô đang tức giận, lập tức cười hứa hẹn.
"Em, em cũng không nói là không nấu!" Đỏ mặt lên, cô lắp bắp mà hét lớn, lúc này lại không muốn cho người khác đến xâm phạm vào "nhà bếp của cô".
Woa... bây giờ là tình huống gì chứ?
Vừa rồi còn oán trách, nhưng nói mời một giúp việc đến nấu cơm thì cô ta lại tức giận, thật là khó hầu hạ.
Lén nói thầm, Trình Khải gãi gãi đầu, rất dè dặt mà hỏi: "Vậy... rốt cuộc là có cần mướn giúp việc nấu cơm hay không?"
Nếu cô thật sự không muốn nấu cơm thì hắn sẽ mướn người.
"Không được!" Đương sự còn chưa trả lời thì ngoài cửa bếp đã truyền đến tiếng phản đối quyết liệt của tên kén ăn Lâm Viên Quân. "Đồ ăn mà Dục Phương nấu rất hợp khẩu vị của mình, nếu đổi người nấu thì mình sẽ bãi công để phản đối!"
Sau khi tỏ rõ lập trường, cũng chả thèm dể ý đến câu trả lời của người ta liền tự ý đi về phía WC giải quyết nhu cầu sinh lí.
"Tên rùa mốc này, ai thèm để ý đến cậu!" Trình Khải ló đầu ra, hét về phía bóng lưng của tên xoi mói kia, rồi lại lui người về, rất nghiêm túc nói: "Đừng để ý đến lời của tên đó, nếu em thực sự thấy uất ức, vậy anh sẽ mướn người giúp việc đến thay thế em, em chỉ cần yên tâm làm trợ lí là được."
Nói đến đây, hắn cũng cảm thấy để cho người ta phụ trách nấu cơm trưa cho mọi người là có chút ức hiếp người khác, nên chột dạ.
"Ừhm... Em cũng không thấy uất ức gì!" Ngượng ngùng mà nói mình vẫn thích thú, Giang Dục Phương xấu hổ mà đỏ mặt, lại có chút quê quá mà hóa điên, giận dữ hét lên: "Đi ra! Đi ra! Em còn phải rửa mấy thứ rau quả này, rất bận!' Cùng với việc nói chuyện, cô cũng đẩy hắn ra khỏi bếp.
Không thấy uất ức, vậy thì tình nguyện sao?
Nhìn dáng người nhỏ nhắn đang vui vẻ bận rộn trong bếp kia, Trình Khải có chút dở khóc dở cười... Gì chứ! Vậy sự oán trách lúc trước của cô thì sao?
Miệng thì nói không cần nhưng hành động lại rất thành thật!
Chương 4
Sườn xào chua ngọt, tôm chiên với thơm, thịt kho đậu hủ, cải trắng xào, nghêu xào mướp... Ôi, thật là ngon!
Hai tuần nay, chỉ cần đến giờ ăn là năm tên đàn ông độc thân đang ở Đài Bắc phấn đấu, đã ăn ngấy đồ ăn bên ngoài sẽ không ai vắng mặt, luôn ngóc cái mặt cảm động đến sắp khóc lên, vây quanh cái bàn đầy những món ăn bình thường kia mà ăn như hổ đói. Mỗi lần đến lúc này, Giang Dục Phương chính là nữ thần trong lòng bọn họ!
"Có thể sửa dở thành hay, kiếm một đống tiền không là gì cả, cống hiến to lớn nhất của lão đại chính là lừa được Giang Dục Phương biết nấu ăn ngon vào trong công ty chúng ta." Vừa ăn cơm, Lâm Viên Quân vừa gật gù đắc ý mà ca tụng.
"Không sai! Cũng không biết cậu ta kiếm ở đâu ra?" Khuôn mặt hồ li của Khâu Thiệu Thần nở nụ cười, ánh mắt nghi ngờ bay về phía hai người, đến nay vẫn không biết hai người bọn họ làm sao quen biết nhau.
"Ê, cái gì mà lừa tới? Đừng nói khó nghe như vậy, mình cũng không phải tập đoàn lừa đảo!" Bi phẫn, cho dù trong miệng ngốn đầy thức ăn thì Trình Khải vẫn còn dư sức mạnh mẽ phản bác, coi như là một ngón nghề.
"Rõ ràng là kẻ lừa đảo mà còn chối..." Giang Dục Phương cảm thấy mình đúng là bị gạt tới, vừa ăn vừa nhỏ giọng lầm bầm. Nhưng nhìn một đám đàn ông thích thức ăn mà mình nấu như vậy thì cũng có cảm giác rất thành tựu, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Á à..." Nghe thấy "người bị hại" lên tiếng, Từ Thiếu nguyên nhất thời không ngừng kêu lên, phát huy tinh thần bà tám mà thăm dò: "Nào nào nào, Tiểu Dục Phương đáng thương của chúng ta, rốt cuộc thì lão đại làm sao mà lừa được em, nói nghe một chút xem, để các anh thay em lấy lại công bằng, thay trời trừng phạt cậu ta." Quả nhiên là một kẻ mê hoạt hình đúng nghĩa, ba câu nói không thoát khỏi lời kịch của phim hoạt hình.
Nghe thế, vừa nghĩ đến nếu muốn tố cáo quá trình bị lừa gạt thì phải khai ra tình huống mà hai người quen biết, Giang Dục Phương cảm thấy thật sự rất mất mặt, hoàn toàn rất ngượng ngùng, lập tức không khỏi đỏ mặt lên, đánh chết cũng không chịu khai.
Á à, đỏ mặt rồi!
Mấy tên đàn ông vừa thấy vậy, lập tức ánh mắt nghi ngờ không hẹn mà cùng quét về phía người còn lại, cười hết sức mờ ám.
Ha hả... Chẳng lẽ hai người này có "gian tình" không thể cho ai biết, nếu không thì sao lại tự nhiên đỏ mặt?
"Làm, làm gì?" Bị ánh mắt nghi ngờ của mọi người chĩa vào, Trình Khải lập tức nổi lên sự đề phòng, vẻ mặt cảnh giới mà trừng lại, không hiểu bọn họ đang cười cái gì?
"Lão đại, cậu thành thật khai ra mau, cậu đã dùng thủ đoạn hạ lưu gì để lừa được Tiểu Dục Phương của chúng ta?" Trăm miệng một lời mà tra hỏi.
"Cái gì mà thủ đoạn hạ lưu? Mình là loại người này sao chứ? Đừng vấy bẩn nhân cách của mình!" Phản đối.
"Vậy cậu nói xem, cậu làm sao quen được Tiểu Dục Phương, lừa cô ấy đến công ty chúng ta?" Trăm miệng một lời hỏi tiếp.
"Ặc..." Bị hỏi đến nghẹn lại, Trình Khải xấu hổ mà đỏ mặt, trong lòng lại có cùng ý nghĩ với Giang Dục Phương, cũng đánh chết chứ không chịu nói qu
"Em hận anh!" Vừa bước vào bếp, trừng mắt nhìn tên đàn ông đang lấy rau quả từ trong túi ni lông ra, cô lườm nguýt giống như mang oán mang hận.
Ô hô... Đều là do tên đàn ông này lừa cô, nói gì mà mời cô làm trợ lí, kết quả là nấu cơm, làm việc vặt, một tay bao hết công việc của osin. Ngày nào cũng phải ra chợ mua đồ ăn mới có thể khiến cho vận xui bình thường không dứt của cô càng thêm không thể cứu vãn.
Nghe thế, Trình Khải từ từ xoay người lại, sờ lên hai má cô, không biết học từ đâu ra lời kịch hài hước nghe qua rất buồn nôn: "Em yêu, nói hận thì quá nặng rồi!"
"Woa... Anh học từ đâu ra lời kịch này vậy? Thật mắc ói!" Hét lên ầm ĩ, đập thật mạnh lên bàn tay đáng ghét của hắn, Giang Dục Phương ớn lạnh mà xoa mạnh lên hai cánh tay đang dựng chân lông của mình, cả người cũng nổi da gà.
Aiz... tên này là người thời bà Quỳnh[5"> sao chứ?
Thật muốn ói!
"Ê, hiếm khi anh muốn làm thanh niên có máu văn nghệ một chút, em lại nói với anh rằng mắc ói, thật quá đáng mà!" Liếc xéo cô, bất mãn mà phản đối.
"Anh mới quá đáng đó!" Lớn tiếng phản bác, cô oán hận tố khổ: "Là ai nói em đến làm trợ lí? Kết quả bây giờ việc em làm là gạo củi dầu mắm tương cà. Mỗi ngày, thời gian ở trong bếp còn nhiều hơn thời gian ở trước bàn làm việc."
Đáng ghét! Chuyện đến nước này, cuối cùng thì cô cũng hiểu nguyên nhân tại sao khi đó hắn lại hỏi cô có biết nấu ăn, pha cà phê không rồi.
"Ưhm..." Bị chột dạ, Trình Khải vuốt mũi, không ngừng cười gượng, nhỏ giọng chống đối: "Nhưng anh thấy em lo chuyện gạo củi dầu mắm tương cà cũng rất vui vẻ mà..."
Bị nghẹn họng, Giang Dục Phương trợn mắt nhìn hắn, trong nhất thời không tìm được lời biện bạch.
Ô hô... đáng ghét, bị cái tên này nói trúng rồi!
Trên thực tế, mặc dù ngoài miệng cô phàn nàn thì phàn nàn, nhưng mỗi lần chỉ cần nhìn thấy mấy tên đàn ông kia ăn như hổ đói mà quơ sạch sẽ thức ăn trên bàn, hơn nữa vẻ mặt còn rất thỏa mãn thì cô lại cảm thấy có thành tựu, không nén được mà cũng vui vẻ theo.
"Được rồi, nếu em thật sự không muốn phụ trách nấu ăn, vậy anh sẽ mướn một người giúp việc đến hỗ trợ là được." Thấy đôi mắt cô trợn to, còn không nói chuyện cả buổi trời thì Trình Khải cho rằng cô đang tức giận, lập tức cười hứa hẹn.
"Em, em cũng không nói là không nấu!" Đỏ mặt lên, cô lắp bắp mà hét lớn, lúc này lại không muốn cho người khác đến xâm phạm vào "nhà bếp của cô".
Woa... bây giờ là tình huống gì chứ?
Vừa rồi còn oán trách, nhưng nói mời một giúp việc đến nấu cơm thì cô ta lại tức giận, thật là khó hầu hạ.
Lén nói thầm, Trình Khải gãi gãi đầu, rất dè dặt mà hỏi: "Vậy... rốt cuộc là có cần mướn giúp việc nấu cơm hay không?"
Nếu cô thật sự không muốn nấu cơm thì hắn sẽ mướn người.
"Không được!" Đương sự còn chưa trả lời thì ngoài cửa bếp đã truyền đến tiếng phản đối quyết liệt của tên kén ăn Lâm Viên Quân. "Đồ ăn mà Dục Phương nấu rất hợp khẩu vị của mình, nếu đổi người nấu thì mình sẽ bãi công để phản đối!"
Sau khi tỏ rõ lập trường, cũng chả thèm dể ý đến câu trả lời của người ta liền tự ý đi về phía WC giải quyết nhu cầu sinh lí.
"Tên rùa mốc này, ai thèm để ý đến cậu!" Trình Khải ló đầu ra, hét về phía bóng lưng của tên xoi mói kia, rồi lại lui người về, rất nghiêm túc nói: "Đừng để ý đến lời của tên đó, nếu em thực sự thấy uất ức, vậy anh sẽ mướn người giúp việc đến thay thế em, em chỉ cần yên tâm làm trợ lí là được."
Nói đến đây, hắn cũng cảm thấy để cho người ta phụ trách nấu cơm trưa cho mọi người là có chút ức hiếp người khác, nên chột dạ.
"Ừhm... Em cũng không thấy uất ức gì!" Ngượng ngùng mà nói mình vẫn thích thú, Giang Dục Phương xấu hổ mà đỏ mặt, lại có chút quê quá mà hóa điên, giận dữ hét lên: "Đi ra! Đi ra! Em còn phải rửa mấy thứ rau quả này, rất bận!' Cùng với việc nói chuyện, cô cũng đẩy hắn ra khỏi bếp.
Không thấy uất ức, vậy thì tình nguyện sao?
Nhìn dáng người nhỏ nhắn đang vui vẻ bận rộn trong bếp kia, Trình Khải có chút dở khóc dở cười... Gì chứ! Vậy sự oán trách lúc trước của cô thì sao?
Miệng thì nói không cần nhưng hành động lại rất thành thật!
Chương 4
Sườn xào chua ngọt, tôm chiên với thơm, thịt kho đậu hủ, cải trắng xào, nghêu xào mướp... Ôi, thật là ngon!
Hai tuần nay, chỉ cần đến giờ ăn là năm tên đàn ông độc thân đang ở Đài Bắc phấn đấu, đã ăn ngấy đồ ăn bên ngoài sẽ không ai vắng mặt, luôn ngóc cái mặt cảm động đến sắp khóc lên, vây quanh cái bàn đầy những món ăn bình thường kia mà ăn như hổ đói. Mỗi lần đến lúc này, Giang Dục Phương chính là nữ thần trong lòng bọn họ!
"Có thể sửa dở thành hay, kiếm một đống tiền không là gì cả, cống hiến to lớn nhất của lão đại chính là lừa được Giang Dục Phương biết nấu ăn ngon vào trong công ty chúng ta." Vừa ăn cơm, Lâm Viên Quân vừa gật gù đắc ý mà ca tụng.
"Không sai! Cũng không biết cậu ta kiếm ở đâu ra?" Khuôn mặt hồ li của Khâu Thiệu Thần nở nụ cười, ánh mắt nghi ngờ bay về phía hai người, đến nay vẫn không biết hai người bọn họ làm sao quen biết nhau.
"Ê, cái gì mà lừa tới? Đừng nói khó nghe như vậy, mình cũng không phải tập đoàn lừa đảo!" Bi phẫn, cho dù trong miệng ngốn đầy thức ăn thì Trình Khải vẫn còn dư sức mạnh mẽ phản bác, coi như là một ngón nghề.
"Rõ ràng là kẻ lừa đảo mà còn chối..." Giang Dục Phương cảm thấy mình đúng là bị gạt tới, vừa ăn vừa nhỏ giọng lầm bầm. Nhưng nhìn một đám đàn ông thích thức ăn mà mình nấu như vậy thì cũng có cảm giác rất thành tựu, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Á à..." Nghe thấy "người bị hại" lên tiếng, Từ Thiếu nguyên nhất thời không ngừng kêu lên, phát huy tinh thần bà tám mà thăm dò: "Nào nào nào, Tiểu Dục Phương đáng thương của chúng ta, rốt cuộc thì lão đại làm sao mà lừa được em, nói nghe một chút xem, để các anh thay em lấy lại công bằng, thay trời trừng phạt cậu ta." Quả nhiên là một kẻ mê hoạt hình đúng nghĩa, ba câu nói không thoát khỏi lời kịch của phim hoạt hình.
Nghe thế, vừa nghĩ đến nếu muốn tố cáo quá trình bị lừa gạt thì phải khai ra tình huống mà hai người quen biết, Giang Dục Phương cảm thấy thật sự rất mất mặt, hoàn toàn rất ngượng ngùng, lập tức không khỏi đỏ mặt lên, đánh chết cũng không chịu khai.
Á à, đỏ mặt rồi!
Mấy tên đàn ông vừa thấy vậy, lập tức ánh mắt nghi ngờ không hẹn mà cùng quét về phía người còn lại, cười hết sức mờ ám.
Ha hả... Chẳng lẽ hai người này có "gian tình" không thể cho ai biết, nếu không thì sao lại tự nhiên đỏ mặt?
"Làm, làm gì?" Bị ánh mắt nghi ngờ của mọi người chĩa vào, Trình Khải lập tức nổi lên sự đề phòng, vẻ mặt cảnh giới mà trừng lại, không hiểu bọn họ đang cười cái gì?
"Lão đại, cậu thành thật khai ra mau, cậu đã dùng thủ đoạn hạ lưu gì để lừa được Tiểu Dục Phương của chúng ta?" Trăm miệng một lời mà tra hỏi.
"Cái gì mà thủ đoạn hạ lưu? Mình là loại người này sao chứ? Đừng vấy bẩn nhân cách của mình!" Phản đối.
"Vậy cậu nói xem, cậu làm sao quen được Tiểu Dục Phương, lừa cô ấy đến công ty chúng ta?" Trăm miệng một lời hỏi tiếp.
"Ặc..." Bị hỏi đến nghẹn lại, Trình Khải xấu hổ mà đỏ mặt, trong lòng lại có cùng ý nghĩ với Giang Dục Phương, cũng đánh chết chứ không chịu nói qu
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2819/3655
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2819/3655
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt