watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Cặp Đôi Trời Định-full

Lượt xem :
ó chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, chỉ có tướng quân một ngày phải ăn ba bữa cơm là chuyện không thể thiếu, những chuyện lặt vặt, linh tinh như nấu cơm vẫn thường do Tư Lan lo liệu, từ trước tới giờ y chưa bao giờ yên tâm mà giao việc này cho bất kỳ ai khác.

Giây phút Tư Lan nhìn thấy nồi canh tiết vịt này, ngay lập tức y biết rằng tài nấu ăn của Tân Mi còn cao siêu hơn cả mình, tâm trạng y bỗng chốc trở nên thật phức tạp.

… Thể xác của Tướng quân đã là của cô ta cả rồi, sau này ngay cả nấu ăn cho tướng quân y cũng không được làm được ư?

Chỉ mới ngày đầu tiên Lục Thiên Kiều thành hôn mà Tư Lan bỗng cảm thấy mình thật cô đơn lạnh lẽo.

“Phu … cái đó… phu…” Y lưỡng lự mà cố gọi vài lần, hai chữ phu nhân này bảo y nói với Tân Mi, y quả thật không thể nặn ra khỏi miệng, đành dứt khoát bỏ qua: “Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

Dứt lời, y đưa cho nàng một ống trúc rất đẹp, bên trong ống trúc vẫn là nắm xôi tím, được vo lại tròn tròn, nhìn mộc mạc đáng yêu.

“Tại sao lại cứ là xôi tím?” Trong lòng Tân Mi rất hiếu kỳ hỏi: “Là đồ ăn thừa hôm qua các người ăn không hết sao?”

“Đó là phong tục của dòng tộc tướng quân!”

Tư Lan căm hận gầm nhẹ một tiếng, đầu nàng ta rốt cuộc được làm từ cái gì chứ?!

Phong tục của tộc Chiến quỷ là tặng xôi tím cho cặp vợ chồng mới cưới, đám yêu quái trong hoàng lăng biết rất rõ phong tục này, cho nên từ lúc tờ mờ sáng ở trước cửa phòng nàng đã chất một đống xôi tím, những thứ đó là do đám yêu quái nhỏ tuổi mang đến tặng.

Tân Mi lấy một miếng đưa vào miệng, nàng cau mày cắn vài miếng, hết sức miễn cưỡng gật đầu một cái: “Cũng… miễn cưỡng có thể ăn được, hạt gạo nấu không đủ mềm.”

… Cô ta tuyệt đối là cố ý, nhiều ống trúc đến vậy, tại sao cô ta lại cương quyết chọn mỗi cái ống trúc mà y làm?!

“Ối chà, thơm ghê! Tư Lan, hôm nay ngươi nấu cái gì thế?”

Giọng nói Triệu quan nhân từ ngoài cửa vọng vào, lão vừa bước vào cửa nhà bếp đã thấy Tân Mi đang ngồi bên bàn xử đẹp vắt xôi tím, lão cười đến mức hai con mắt híp lại như một đường chỉ, nhanh chóng chạy qua chỗ Tân Mi, soi nàng từ trên xuống dưới, rồi bắt đầu chậc chậc khen ngợi, ngay cả chòm râu nhỏ cũng lộ ra vẻ thô tục, đáng khinh: “Hôm nay vừa nhìn cô nương ta đã thấy khác hẳn với trước kia, làn da trong veo như nước, khuôn mặt đỏ ửng căng mịn, tướng quân thật có công tưới tắm nha!”

“Thật sao?” Tân Mi đưa tay sờ sờ mặt, sao nàng lại không cảm thấy mình có gì thay đổi nhỉ.

“Thật, thật mà!”

Triệu quan nhân móc từ trong tay áo ra một ống trúc, nháy mắt ra hiệu: “Đây, bắt lấy này. Cô nương, nhớ cho kỹ nhất định phải đưa nắm xôi tím này cho tướng quân ăn, ngài ăn rồi, cô sẽ chỉ có lợi thôi.”

“Có lợi lộc gì chứ?”

Tân Mi mở ống trúc ra, mấy nắm xôi tím bên trong bất luận là nhìn kiểu nào, ngay cả màu sắc hay hình dạng cũng đều rất là thô tục.”

“Khụ, khụ, dùng rồi sẽ biết thôi. Cô nương à, nếu là người khác cầu xin ta, ta cũng không cho đâu. Cô phải cảm ơn ta thế nào đây?”

Nàng cười tít mắt múc một chén canh tiết vịt đưa đến trước mặt lão, lại chọn cái ống trúc có nắm xôi tím được tạo dáng thành hình hoa sen đưa cho lão: “Triệu quan nhân, ngài ăn nhiều một chút.”

Mặt mày lão vui vẻ hớn hở, cúi đầu xuống, nhưng chỉ vừa húp được một ngụm canh, từ khóe mắt lão đã nhìn thấy Lục Thiên Kiều đang đi đến nhà bếp, ngay lập tức lão thật biết điều biết chuyện bưng cả xôi lẫn canh lẩn đi thật nhanh, thuận tay túm luôn Tư Lan, kẻ đang quyến luyến không rời muốn ở lại nói chuyện với tướng quân theo luôn.

“Tân Mi.”

Lục Thiên Kiều đứng trước cửa nhà bếp khẽ gọi nàng một tiếng. Lúc tỉnh lại, theo bản năng muốn đem người vốn đang nằm bên cạnh ôm vào lòng vỗ về một chút, ai ngờ hắn sờ soạng một lúc lâu thì thấy bên cạnh trống không, trong khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên thấu hiểu được tâm trạng của người vợ bị bỏ rơi, luôn sống trong quạnh quẽ, đìu hiu trong căn phòng trống rỗng là như thế nào.

Nàng nghe thấy tiếng gọi của hắn nên chạy nhanh tới, nét mặt nàng mang theo một nụ cười không chút buồn lo, tóc vẫn kết theo kiểu một cô gái chưa chồng, vài sợi tóc mai trên trán bị gió thổi qua phấp phơ phấp phới.

Sau đêm động phòng hoa chúc, mới sáng sớm lại gặp được khuôn mặt tươi tắn vui vẻ của nàng, hắn cảm nhận được một loại cảm giác ấm áp và thân thiết dường như đã mất từ lâu lắm rồi.

Hắn khẽ ho một tiếng, cố tỏ vẻ tự nhiên quay mặt đi, thấp giọng hỏi nàng: “Em… vẫn khỏe chứ?”

Cái này… Hắn không có chút kinh nghiệm gì về phương diện này, thân thể người hụ nữ yếu ớt hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều… Việc này nữa, lúc nãy hắn tỉnh dậy phát hiện trên giường có một vệt máu, hắn vội lục tung ngăn kéo lôi ra một đống các loại thuốc trị thương, bôi ngoài da các loại… có phải… có phải nên bôi một chút thuốc cho nàng hay không…

“Em rất khỏe mà.” Nàng mang theo một dáng vẻ tràn đầy sức sống trả lời hắn.

… Thật ra, tuy hắn không trông mong gì vào việc thấy vợ mình mảnh mai yếu ớt, không còn chút sức sống nào mà tỉnh dậy, rúc vào lòng hắn làm nũng kêu đau, nhưng… nhưng nàng vẫn giống như thường ngày, giữ một dáng vẻ luôn vui sướng nhảy nhót, còn có hứng thú nấu canh tiết vịt từ sớm tinh mơ, việc này dường như càng làm hắn khó có thể tiếp nhận được.

Có lẽ… hắn phải nghiêm túc tham khảo cái cuốn Lan Xạ Kiều Nhụy tập kia chăng? Lục Thiên Kiều bắt đầu rơi vào trầm tư, tự hỏi.

Một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy tay áo hắn, Lục Thiên Kiều cúi đầu nhìn xuống, thấy đôi mắt đen lay láy của nàng đang nhìn hắn rất chăm chú, lòng nàng tràn ngập một sự kỳ vọng nhìn hắn: “Ăn có ngon không?”

Khuôn mặt hắn lập tức đỏ bừng lên, nàng muốn hỏi cái gì ăn ngon chứ? Ừm, rất ngon … Quả thật, quả thật rất ngon…

“Mùi vị của canh tiết vịt thế nào? Có nhạt quá hay không?”

Trong nháy mắt Lục Thiên Kiều đã bình tĩnh lại, hắn im lặng cúi đầu xuống húp một ngụm canh, hình như nàng còn cho vào canh hạt hạnh nhân được xay nhuyễn, còn có chút bột tiêu nữa, mùi hương thoang thoảng, lại còn cay cay … quả nhiên nàng vô cùng tinh tường việc bếp núc.

“… Rất ngon.” Hắn cười cười, nắm lấy tay nàng: “Em thức sớm như vậy là vì muốn hầm canh à?”

Tân Mi gật gật đầu: “Cha em nói, cái này được gọi là rửa tay hầm canh. Nhưng có điều em vẫn chưa rửa tay đó, cái này cũng không quan trọng lắm chứ?”

Hắn rất thích cái dáng vẻ trịnh trọng như đang trình bày một vấn đề gì đó hết sức lớn lao này của nàng, lúc này hắn đã ăn hết cả bát canh đầy ụ, bỗng thấy nàng đưa tới một ống tre có vắt xôi tím với hình dạng và màu sắc đều rất thô tục, nàng lại tiếp tục ân cần, niềm nở nhìn hắn: “Cho chàng ăn cái này.”

… Nắm xôi này nhìn rất quen mắt nha.

Lục Thiên Kiều cầm lên một miếng xem xét nó từ trước ra sau hết một vòng, trong lòng bắt đầu hơi nghi ngờ, hắn nhìn nàng một cái, lại nhìn đến vắt xôi, do dự một lúc rất lâu, rất lâu rồi mới hỏi: “Là ai đưa cho em?”

“Là Triệu quan nhân đó.”

Nàng đưa cho hắn nắm xôi tím thô tục của Triệu quan nhân tặng cho… Nắm xôi tím mà người này ăn người kia được lợi … ý của nàng có phải là…

Trong lòng hắn vô cùng khốn đốn.

“Lục Thiên Kiều, chàng ăn sáng xong rồi, em có thể ngủ lại thêm một lát nữa được không?”

T
<<1 ... 6162636465 ... 80>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1626/5760
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT