Tiểu thuyết Cặp Đôi Trời Định-full
Lượt xem : |
àng một cái, Tân Mi lập tức không cam lòng chịu yếu thế báo thù ngay, tính cắn lên mũi hắn nhưng hắn lại ngẩng đầu lên khiến hàm răng xinh xắn của nàng khẽ cắn vào cằm hắn.
Hắn bỗng nhiên cử động mạnh, mang theo ý thăm dò nhưng nhiều hơn là bất ngờ chiếm đoạt, mang đầy sự chiếm hữu không cho nàng cơ hội kháng cự, nàng khẽ cứng đờ người.
“… Đau không?” Giọng nói mang theo sự nhẫn nhịn, hơi thở gấp gáp, khẽ hỏi nàng.
Không thể nói rõ… Nàng không thể nói rõ đó là cảm giác gì, giống như là đau, nhưng không phải cơn đau như vừa rồi, vừa xa lạ vừa kỳ lạ. Tân Mi nắm chặt lấy bờ vai hắn, hoang mang nhìn hắn. Đôi mắt thâm thúy màu đỏ sậm có vẻ hơi đáng sợ, bỗng nhiên, đôi hàng mi khẽ run rẩy, hắn nhắm mắt lại, cúi xuống hôn nàng thật sâu.
Trời đất xoay chuyển.
Nàng níu chặt lấy chăn mền, không biết vì sao lại muốn leo ra ngoài: “Không… Em không…”
… Không được nói “Không”.
Một bàn tay nhấc eo nàng lên, hắn ép hẳn người xuống, vừa xâm nhập, vừa công kích, chiếm lấy tất cả. Trong phút chốc, cả người nàng mềm nhũn ra, trong cổ họng lần đầu tiên phát ra tiếng rên rỉ, run rẩy, nàng mở mắt ra, chỉ thấy một màu hồng khắp bầu trời, sự sung sướng đã nuốt trọn hết nàng.
“Lục Thiên Kiều…” Nàng khó khăn tìm lại giọng nói của mình, ngón tay lồng sâu vào trong tóc hắn, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn.
“Đúng… Phải là em dạy chàng. Em muốn ở trên.”
“Ngày mai sẽ nhường cho em ở trên.”
Nàng đang còn suy nghĩ cách phản đối, nhưng những lời muốn nói lập tức bị bỏ quên sạch sẽ, cánh tay đụng chạm lung tung bị hắn nắm chặt lấy đặt ở hai bên, hai người dây dưa không ngừng, khó phân thắng bại.
Trong ngăn tủ, Lan Xạ Kiều Nhụy Tập yên lặng rơi lệ, hai người bọn họ xem tranh nhiều lần như vậy, nhưng khi chuyện ập tới trước mắt thì không thèm áp dụng lấy một cái nữa.
Đêm động phòng hoa chúc đã trôi qua trúc trắc mà trọn vẹn như vậy đó…
Chương 35: Rửa tay hầm canh
Nghe nói rằng, tiêu chuẩn của một người vợ thật sự hiền lương, xuất sắc, thì ngoại trừ việc trên thông thiên văn dưới tường địa lý, tinh thông ba trăm sáu mươi lăm loại võ nghệ, kèm theo kỹ thuật thượng thừa ở trên giường, thì còn phải có biệt tài nấu nướng kinh thiên động địa, khiến cả quỷ thần cũng phải khiếp sợ.
Ba cái tiêu chuẩn đầu tiên, Tân Mi nghĩ đến lúc nàng chín mươi chín tuổi cũng chưa chắc đu tới được trình độ đó, nhưng cũng rất may, nàng vẫn còn tài nấu nướng tuyệt vời để có thể ra tay trổ tài.
Cho nên, bắt đầu từ ngày hôm nay, nàng quyết định vì mục tiêu trở thành một người vợ hiền thục, xuất sắc nhất mà phải cố gắng thật nhiều.
Bây giờ đã là giờ mẹo hai khắc, bầu trời mới chỉ tờ mờ sáng, Tân Mi bước xuống giường, mặc quần áo vào, rửa mặt chải đầu xong xuôi, quay đầu nhìn lại một cái, nàng thấy Lục Thiên Kiều vẫn còn ngủ, một cánh tay trần của hắn đang vắt vẻo ở ngoài chăn, còn lộ ra một mảng ngực trần nho nhỏ, trên ngực còn có những ngấn vết màu đỏ đỏ rất là mờ ám… là dấu vết do tối hôm qua nàng gặm gặm hắn mà ra.
Đêm động phòng hoa chúc đã biến thành một màn hỗn chiến, hắn lao động vất vả cực nhọc đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, thế nên tới giờ vẫn còn bất tỉnh nhân sự.
Tình yêu với chồng đang tràn ngập trong lòng Tân Mi, nàng xoay người lại chu mỏ ra, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái, hắn hơi nhúc nhích, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn nàng một cái, sau đó lại xoay người qua tiếp tục giấc mộng.
Thỉnh thoảng, ngủ nướng cũng là một thói quen không tệ chút nào.
Nàng khẽ khàng đưa tay đẩy cửa ra, buổi sáng sớm sương mù tràn ngập hoàng lăng, mang theo chút cảm giác lành lạnh mà chỉ vào mùa thu mới có. Nàng vừa mới nhấc chân lên, chợt cảm thấy bàn chân đã đá trúng một thứ gì đó… đó là một đống ống trúc vẫn còn rất tươi, phía trên còn được buộc dây đỏ, ống trúc trên cùng được thắt nơ đỏ rất đẹp.
Tân Mi cầm cái trên cùng lên, mở phần trên của cái ống trúc ra, bên trong là một vắt xôi tím có hình hoa sen được xếp ngay ngắn, trên nắm xôi còn được trang trí một quả táo đỏ, nắm xôi được chế tác vô cùng đẹp đẽ.
… Là ai đã đưa tới nắm xôi tím này? Hình như nó vừa mới được đưa tới đây thôi, nắm xôi vẫn còn rất ấm.
Tân Mi đóng ống trúc lại, mang theo đống ống trúc đến nhà bếp, nàng bắt đầu nhóm lửa nấu cơm một cách rất thuần thục, đây là việc mà một cô con dâu mới về nhà chồng nên làm, rửa tay hầm canh thôi 0.
* Đây là một câu có xuất xứ từ bài: Tân Giá Nương (Cô dâu mới) của Vương Kiến.
Tam nhật nhập trù hạ
Tẩy thủ tác canh thang
Vị âm cô thực tính
Tiên khiển tiểu cô thường
Tạm chỉnh:
Cô dâu về ở ba ngày
Rửa tay xuống bếp, dọn bày hầm canh
Mẹ chồng khẩu vị chưa rành
Nhờ em chồng nếm, thử canh cho vừa.
Trong chậu nước đang ngâm mấy miếng tiết vịt còn rất tươi, tốt lắm, vậy làm canh tiết vịt đi.
Nồi canh đã bắt đầu sôi lục bục, mùi hương nồng đậm tỏa ra bốn phía, Đào Quả Quả dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng bước vào nhà bếp, thì thà thì thào: “Thơm quá nha, Tư Lan đại ca … huynh đang nấu gì vậy?”
Đào Quả Quả ngẩng đầu trông thấy Tân Mi, đầu tiên y sửng sốt, sau đó liền xoay người lại bỏ chạy thật nhanh, y chạy được nửa đường mới dừng lại, giống như rốt cục cũng nhớ ra Tân Mi vừa được gả đến đây ngày hôm qua, từ giờ nàng đã chính thức là người của Tướng quân.
“Cô, cô, cô… Mới sáng sớm cô vào nhà bếp để làm gì?!”
Đào Quả Quả núp ở sau cánh cửa chỉa ngón tay ra chỉ thẳng vào Tân Mi, y thấy nàng vừa cười tít mắt vừa thêm gia vị vào nồi canh tiết vịt, y căng thẳng đến mức tóc muốn dựng ngược hết lên.
“Cô không được làm hỗn loạn nhà bếp đó! Lỡ như cô đốt luôn nhà bếp thì phải làm sao?”
Tân Mi múc một chén canh hầm ra đưa cho y: “Ngươi nếm thử xem mùi vị thế nào.”
“Ta không ăn!” Đào Quả Quả ra sức lắc đầu, loại phụ nữ này không thể tin tưởng được, thứ nấu ra chắc chắn còn khó ăn hơn cả cám heo, y không muốn miệng mình phải chịu uất ức.
“Có sao đâu, ngươi chỉ nếm thử thôi mà.”
Tân Mi đưa tay ra chụp lấy hai cái cánh xù lông của y, bịt chặt mũi của Đào Quả Quả rồi tống một chén nhỏ nước canh vào miệng y: “Mùi vị có ngon không?”
Đào Quả Quả ho sặc sụa đến mức muốn ngất đi, y khóc nấc lên một tiếng, quay đầu ôm mặt bỏ chạy, cuống cuồng chạy thẳng ra ngoài được vài bước, hình như lại nhớ ra cái gì đó, y lấy từ trong ngực áo ra một cái ống trúc còn tươi giống y hệt những ống trúc kia, với vẻ mặt đau khổ ném nó cho nàng: “Cho cô đó!”
Gì? Lại là một cái ống trúc được cột dây đỏ, nàng mở ra xem, bên trong vẫn là nắm xôi tím, cái này được làm cũng không khéo léo lắm, vẫn còn để lại những dấu tay nhem nhuốc ở phía trên.
Tân Mi cầm lấy nắm xôi tím suy tư, chốc lát sau Tư Lan lại bước vào, y thấy nàng đã bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, sắc mặt không khỏi thay đổi kịch liệt, Tư Lan chạy vội tới mở nồi canh ra… hoàn hảo, vô cùng hoàn hảo, thức ăn bên trong vừa không bị khét lại vừa không giống cám heo, canh tiết vịt chỉ vừa chín tới, chắc là đã dùng nước hầm vịt làm nước dùng, ngoài ra còn bỏ thêm hạnh nhân, hương thơm nồng cả mũi.
Đám yêu quái từ lớn đến nhỏ sống trong Hoàng lăng này, thật ra ngày thường không cần ăn uống gì cả, thỉnh thoảng bọn họ có ăn một món nào đ
Hắn bỗng nhiên cử động mạnh, mang theo ý thăm dò nhưng nhiều hơn là bất ngờ chiếm đoạt, mang đầy sự chiếm hữu không cho nàng cơ hội kháng cự, nàng khẽ cứng đờ người.
“… Đau không?” Giọng nói mang theo sự nhẫn nhịn, hơi thở gấp gáp, khẽ hỏi nàng.
Không thể nói rõ… Nàng không thể nói rõ đó là cảm giác gì, giống như là đau, nhưng không phải cơn đau như vừa rồi, vừa xa lạ vừa kỳ lạ. Tân Mi nắm chặt lấy bờ vai hắn, hoang mang nhìn hắn. Đôi mắt thâm thúy màu đỏ sậm có vẻ hơi đáng sợ, bỗng nhiên, đôi hàng mi khẽ run rẩy, hắn nhắm mắt lại, cúi xuống hôn nàng thật sâu.
Trời đất xoay chuyển.
Nàng níu chặt lấy chăn mền, không biết vì sao lại muốn leo ra ngoài: “Không… Em không…”
… Không được nói “Không”.
Một bàn tay nhấc eo nàng lên, hắn ép hẳn người xuống, vừa xâm nhập, vừa công kích, chiếm lấy tất cả. Trong phút chốc, cả người nàng mềm nhũn ra, trong cổ họng lần đầu tiên phát ra tiếng rên rỉ, run rẩy, nàng mở mắt ra, chỉ thấy một màu hồng khắp bầu trời, sự sung sướng đã nuốt trọn hết nàng.
“Lục Thiên Kiều…” Nàng khó khăn tìm lại giọng nói của mình, ngón tay lồng sâu vào trong tóc hắn, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn.
“Đúng… Phải là em dạy chàng. Em muốn ở trên.”
“Ngày mai sẽ nhường cho em ở trên.”
Nàng đang còn suy nghĩ cách phản đối, nhưng những lời muốn nói lập tức bị bỏ quên sạch sẽ, cánh tay đụng chạm lung tung bị hắn nắm chặt lấy đặt ở hai bên, hai người dây dưa không ngừng, khó phân thắng bại.
Trong ngăn tủ, Lan Xạ Kiều Nhụy Tập yên lặng rơi lệ, hai người bọn họ xem tranh nhiều lần như vậy, nhưng khi chuyện ập tới trước mắt thì không thèm áp dụng lấy một cái nữa.
Đêm động phòng hoa chúc đã trôi qua trúc trắc mà trọn vẹn như vậy đó…
Chương 35: Rửa tay hầm canh
Nghe nói rằng, tiêu chuẩn của một người vợ thật sự hiền lương, xuất sắc, thì ngoại trừ việc trên thông thiên văn dưới tường địa lý, tinh thông ba trăm sáu mươi lăm loại võ nghệ, kèm theo kỹ thuật thượng thừa ở trên giường, thì còn phải có biệt tài nấu nướng kinh thiên động địa, khiến cả quỷ thần cũng phải khiếp sợ.
Ba cái tiêu chuẩn đầu tiên, Tân Mi nghĩ đến lúc nàng chín mươi chín tuổi cũng chưa chắc đu tới được trình độ đó, nhưng cũng rất may, nàng vẫn còn tài nấu nướng tuyệt vời để có thể ra tay trổ tài.
Cho nên, bắt đầu từ ngày hôm nay, nàng quyết định vì mục tiêu trở thành một người vợ hiền thục, xuất sắc nhất mà phải cố gắng thật nhiều.
Bây giờ đã là giờ mẹo hai khắc, bầu trời mới chỉ tờ mờ sáng, Tân Mi bước xuống giường, mặc quần áo vào, rửa mặt chải đầu xong xuôi, quay đầu nhìn lại một cái, nàng thấy Lục Thiên Kiều vẫn còn ngủ, một cánh tay trần của hắn đang vắt vẻo ở ngoài chăn, còn lộ ra một mảng ngực trần nho nhỏ, trên ngực còn có những ngấn vết màu đỏ đỏ rất là mờ ám… là dấu vết do tối hôm qua nàng gặm gặm hắn mà ra.
Đêm động phòng hoa chúc đã biến thành một màn hỗn chiến, hắn lao động vất vả cực nhọc đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, thế nên tới giờ vẫn còn bất tỉnh nhân sự.
Tình yêu với chồng đang tràn ngập trong lòng Tân Mi, nàng xoay người lại chu mỏ ra, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái, hắn hơi nhúc nhích, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn nàng một cái, sau đó lại xoay người qua tiếp tục giấc mộng.
Thỉnh thoảng, ngủ nướng cũng là một thói quen không tệ chút nào.
Nàng khẽ khàng đưa tay đẩy cửa ra, buổi sáng sớm sương mù tràn ngập hoàng lăng, mang theo chút cảm giác lành lạnh mà chỉ vào mùa thu mới có. Nàng vừa mới nhấc chân lên, chợt cảm thấy bàn chân đã đá trúng một thứ gì đó… đó là một đống ống trúc vẫn còn rất tươi, phía trên còn được buộc dây đỏ, ống trúc trên cùng được thắt nơ đỏ rất đẹp.
Tân Mi cầm cái trên cùng lên, mở phần trên của cái ống trúc ra, bên trong là một vắt xôi tím có hình hoa sen được xếp ngay ngắn, trên nắm xôi còn được trang trí một quả táo đỏ, nắm xôi được chế tác vô cùng đẹp đẽ.
… Là ai đã đưa tới nắm xôi tím này? Hình như nó vừa mới được đưa tới đây thôi, nắm xôi vẫn còn rất ấm.
Tân Mi đóng ống trúc lại, mang theo đống ống trúc đến nhà bếp, nàng bắt đầu nhóm lửa nấu cơm một cách rất thuần thục, đây là việc mà một cô con dâu mới về nhà chồng nên làm, rửa tay hầm canh thôi 0.
* Đây là một câu có xuất xứ từ bài: Tân Giá Nương (Cô dâu mới) của Vương Kiến.
Tam nhật nhập trù hạ
Tẩy thủ tác canh thang
Vị âm cô thực tính
Tiên khiển tiểu cô thường
Tạm chỉnh:
Cô dâu về ở ba ngày
Rửa tay xuống bếp, dọn bày hầm canh
Mẹ chồng khẩu vị chưa rành
Nhờ em chồng nếm, thử canh cho vừa.
Trong chậu nước đang ngâm mấy miếng tiết vịt còn rất tươi, tốt lắm, vậy làm canh tiết vịt đi.
Nồi canh đã bắt đầu sôi lục bục, mùi hương nồng đậm tỏa ra bốn phía, Đào Quả Quả dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng bước vào nhà bếp, thì thà thì thào: “Thơm quá nha, Tư Lan đại ca … huynh đang nấu gì vậy?”
Đào Quả Quả ngẩng đầu trông thấy Tân Mi, đầu tiên y sửng sốt, sau đó liền xoay người lại bỏ chạy thật nhanh, y chạy được nửa đường mới dừng lại, giống như rốt cục cũng nhớ ra Tân Mi vừa được gả đến đây ngày hôm qua, từ giờ nàng đã chính thức là người của Tướng quân.
“Cô, cô, cô… Mới sáng sớm cô vào nhà bếp để làm gì?!”
Đào Quả Quả núp ở sau cánh cửa chỉa ngón tay ra chỉ thẳng vào Tân Mi, y thấy nàng vừa cười tít mắt vừa thêm gia vị vào nồi canh tiết vịt, y căng thẳng đến mức tóc muốn dựng ngược hết lên.
“Cô không được làm hỗn loạn nhà bếp đó! Lỡ như cô đốt luôn nhà bếp thì phải làm sao?”
Tân Mi múc một chén canh hầm ra đưa cho y: “Ngươi nếm thử xem mùi vị thế nào.”
“Ta không ăn!” Đào Quả Quả ra sức lắc đầu, loại phụ nữ này không thể tin tưởng được, thứ nấu ra chắc chắn còn khó ăn hơn cả cám heo, y không muốn miệng mình phải chịu uất ức.
“Có sao đâu, ngươi chỉ nếm thử thôi mà.”
Tân Mi đưa tay ra chụp lấy hai cái cánh xù lông của y, bịt chặt mũi của Đào Quả Quả rồi tống một chén nhỏ nước canh vào miệng y: “Mùi vị có ngon không?”
Đào Quả Quả ho sặc sụa đến mức muốn ngất đi, y khóc nấc lên một tiếng, quay đầu ôm mặt bỏ chạy, cuống cuồng chạy thẳng ra ngoài được vài bước, hình như lại nhớ ra cái gì đó, y lấy từ trong ngực áo ra một cái ống trúc còn tươi giống y hệt những ống trúc kia, với vẻ mặt đau khổ ném nó cho nàng: “Cho cô đó!”
Gì? Lại là một cái ống trúc được cột dây đỏ, nàng mở ra xem, bên trong vẫn là nắm xôi tím, cái này được làm cũng không khéo léo lắm, vẫn còn để lại những dấu tay nhem nhuốc ở phía trên.
Tân Mi cầm lấy nắm xôi tím suy tư, chốc lát sau Tư Lan lại bước vào, y thấy nàng đã bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, sắc mặt không khỏi thay đổi kịch liệt, Tư Lan chạy vội tới mở nồi canh ra… hoàn hảo, vô cùng hoàn hảo, thức ăn bên trong vừa không bị khét lại vừa không giống cám heo, canh tiết vịt chỉ vừa chín tới, chắc là đã dùng nước hầm vịt làm nước dùng, ngoài ra còn bỏ thêm hạnh nhân, hương thơm nồng cả mũi.
Đám yêu quái từ lớn đến nhỏ sống trong Hoàng lăng này, thật ra ngày thường không cần ăn uống gì cả, thỉnh thoảng bọn họ có ăn một món nào đ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1600/5734
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1600/5734
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt