watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Cặp Đôi Trời Định-full

Lượt xem :
úc ngựa quay đầu bỏ chạy: “Rút lui! Hôm nay, tạm thời lui lại!”

Sĩ khí sụp đổ, nông binh tan tác như bầy ong vỡ tổ, rút lui ra xa ba mươi dặm. Mồng 6 tháng 8, trận chiến ở quan ải Gia Bình, quan binh giành được một trận thắng nho nhỏ.

Tướng quân Bạch Tông Anh cưỡi ngựa chạy tới, sắc mặt phức tạp, Lục Thiên Kiều im lặng đứng yên tại chỗ, không gào rú cũng không giết người nữa, lại biến thành một tảng đá vô tri vô giác, ngước khuôn mặt nhuộm đầy máu tươi và đôi mắt trống rỗng nhìn lên trời.

“Phiêu kỵ tướng quân…”

Bạch Tông Anh mới nói được bốn chữ, Lục Thiên Kiều bỗng nhiên vung đao về phía lão, phó tướng trung thành bên cạnh Bạch Tông Anh lập tức xông lên phía trước ngăn cản, bị một đao của hắn chém thành hai nửa, kêu lên thảm thiết, rơi xuống đất.

“Ngài… Ngài muốn làm gì?!” Bạch Tông Anh hoảng sợ té từ trên ngựa xuống, vừa bò vừa chạy trốn về phía sau.

Thanh trường đao lại giơ lên một lần nữa, lần này là nhắm ngay vào bản mặt béo ị của lão.

“Lục Thiên Kiều!”

Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một cô nương trẻ tuổi, cánh tay cầm trường đao đang giơ lên của Lục Thiên Kiều chợt khựng lại.

Trước mắt bao nhiêu người, Tân Mi ôm một tảng đá lớn trên mặt đất lên, dùng sức ném về phía hắn: “Chàng không nên tiếp tục phát điên nữa!”

“Bịch”, tảng đá lớn đập vô cùng chuẩn xác vào ót của phiêu kỵ tướng quân đang phát điên, thanh trường đao trên tay rơi xuống, hắn ngã lăn ra mặt đất.

“Cô làm gì vậy?!” Tư Lan thiếu điều muốn ngất theo.

“À, ta chỉ muốn làm cho chàng im lặng một chút…” Tân Mi hiếm khi cảm thấy chột dạ.

Bây giờ hắn đã thực sự im lặng, im lặng một cách lạ thường luôn, bởi vì hắn lăn đùng ra ngất rồi còn đâu.

Chương 25: Tuẫn táng (IV)
Lục Thiên Kiều ngất xỉu sau đó không tỉnh lại.

Tư Lan và Lệ Diêm nhìn nàng với ánh mắt hình viên đạn, khiến nàng cảm thấy mình giống như chết đi sống lại nhiều lần…

Thế là đêm đó, trong vòng mười sáu năm, lần đầu tiên Tân Mi — gặp ác mộng.

Nàng mơ thấy mình bị một đám Chiến quỷ lôi đi tuẫn táng, ném nàng vào trong quan tài bằng đá lạnh như băng, nằm sóng vai với Lục Thiên Kiều đã chết, cả người hắn vừa lạnh vừa cứng ngắc.

Nàng nhớ rõ là mình đã dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua thân người quen thuộc của hắn, nhưng đầu ngón tay chạm vào không phải là da thịt ấm áp ngày xưa.

Cảm giác lạnh lẽo của xác chết thấm vào trong da thịt, rồi lan vào tận đáy lòng.

Tân Mi hoảng sợ bừng tỉnh, trước mắt nhòe ướt, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống khóe mắt.

Nàng mơ màng ôm chăn ngồi dậy, trong cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại, bóp nghẹt khiến nàng thở không nổi. Con người chưa từng biết sợ là gì như nàng lần này lại bị dọa đến mức ngây người lâu thật lâu.

Màn cửa bỗng nhiên bị người khác xốc mạnh lên, Tư Lan bước vào với sắc mặt xám trắng: “Chạy mau! Tướng quân … Mẹ của tướng quân đến.”

… Là tới tìm nàng tính sổ sao? Tân Mi chưa từng bị đe dọa tinh thần, thế mà chỉ với một lần này thôi đã cảm thấy ruột gan rối bời như tơ vò. Nhắc đến mới nói, bản lãnh của Lục Thiên Kiều vốn rất cao, chắc sẽ không bị cục đá của nàng tặng cho mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

Nàng vội vàng rửa mặt, chải đầu, vén tóc, chỉnh sửa lại y phục tươm tất, bước ra khỏi căn lều nhỏ của mình để lần đầu ra mắt mẹ chồng, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa trắng như tuyết dừng trước lều trại của Lục Thiên Kiều.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy mẹ của Lục Thiên Kiều, thật khác xa so với những gì nàng tưởng tượng trước đây.

Lệ Triều Ương mặc y phục trắng như tuyết, im lặng bước từ trên xe xuống, từng đường nét trên khuôn mặt, mái tóc óng ả, và cả thân người đều giống như được xây bằng băng tuyết.

Vốn tưởng rằng tất cả Chiến quỷ đều có đôi mắt màu đỏ, nhưng thì ra không phải vậy. Khi chưa qua hai mươi lăm tuổi thì đôi mắt của Chiến quỷ là màu đỏ, nhưng một khi vượt qua biến kiếp thuận lợi, thì nhìn bề ngoài không hề khác người bình thường, chỉ khi nào sát ý bùng phát thì đôi mắt mới chuyển thành màu đỏ.

Lệ Triều Ương bước vào lều trại, dường như quay đầu lại nhìn nàng một cái, Tân Mi thật sự không dám xác định, bởi vì lòng nàng bây giờ đang như cái mạng nhện, chằng ngược bện xuôi, không thể tập trung được, hệt như bị một màn sương mù che mắt, không nhìn thấy rõ vẻ mặt thực sự của bà ấy.

Đi theo sau Lệ Triều Ương là Lệ Mẫn, đang phóng ánh mắt hung tợn nhìn sang — y còn nhớ rõ chuyện bị nàng dùng phi tiêu bột gạo hạ gục ở hoàng lăng, chuyện này quả thực là một sự sỉ nhục vô cùng lớn trong cuộc đời y.

Trong lòng Tân Mi hơi bất an, ngẩng đầu nhìn Tư Lan đứng bên cạnh, hỏi y: “Ngươi nói… Khụ khụ, có khi nào Lục Thiên Kiều vì bị ta đập một nhát mà không vượt qua được lần biến thân này hay không?”

Tư Lan nghiêm mặt: “Ta không biết.”

“… Ngươi nói một câu kiểu như ‘Không liên quan đến cô’ đi! Bây giờ ta rất lo lắng, rất áy náy, rất đau lòng, rất tuyệt vọng, ngươi có biết hay không!”

“Ta không biết.”

Tân Mi đành phải ngước mặt nhìn về phía lều trại, lo lắng, bồn chồn đến mức nhíu chặt lông mày.

Trong lều, Lệ Diêm cẩn thận đỡ Lục Thiên Kiều đang mê man bất tỉnh đến trước mặt mọi người, chỉ vào cục u sưng vù to tướng sau ót hắn, căm giận nói: “Phu nhân xem này, tướng quân đã bị tảng đá nện trúng chỗ này nên mới ngất đi.”

“Lúc ấy thiếu gia đang bừng bừng, đang điên cuồng, đang hưởng thụ sức mạnh của một Chiến quỷ mới sinh ra trong màn mưa máu đầy trời … Sau đó một tảng đá bay tới, phá nát tất cả, biến mọi chuyện trở về số không!”

Lệ Triều Ương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi bên giường, bàn tay mang bao tay tơ lụa trắng như tuyết, nhẹ nhàng xoa xoa trán của Lục Thiên Kiều.

Cơ thể con trai bà vẫn ấm áp, hơi thở vẫn đều đặn như trước, làn da đã có phản ứng khi bà chạm tay vào, cảm giác ngũ quan đã trở về bình thường, nhưng nó lại ngủ mãi ngủ không tỉnh.

Lệ Diêm vẫn đùng đùng tức giận, bất bình nói: “Tất cả đều do Tân tiểu thư gây chuyện, dùng tảng đá đánh thiếu gia hôn mê!”

Lệ Triều Ương lạnh lùng nhìn y: “Trút giận sang người khác, chứng tỏ ngươi quá non nớt, ấu trĩ. Người của bộ tộc ta sao lại yếu ớt như thế? Chỉ một tảng đá đã có thể giết chết Chiến quỷ, như vậy chết cũng đáng.”

Lệ Diêm im lặng.

“Chuyện ta giao cho ngươi và Lệ Mẫn, các ngươi không làm tốt chuyện nào cả. Đi ra ngoài, trở về sẽ có hình phạt thích đáng.”

Sắc mặt Lệ Diêm tái nhợt bước ra ngoài lều trại.

Lệ Triều Ương lẳng lặng ngồi bên giường rất lâu, bỗng nhiên khẽ cử động, bà cởi bao tay ra, chần chờ, thong thả, thậm chí có phần ngượng ngập, nhẹ nhàng xoa xoa gò má Lục Thiên Kiều.

Từ lúc sinh nó cho tới bây giờ, đúng hai mươi lăm năm, dường như bà chưa bao giờ lặng yên chạm vào đứa con ruột thịt của mình như vậy.

Nhìn thấy con của mình mang khuôn mặt rất giống một người, Lệ Triều Ương đột nhiên lại cảm thấy nhớ nhung da diết. Năm đó, vào lúc chàng chết, cũng lặng yên như vậy, khuôn mặt vùi trong bàn tay bà, lẳng lặng ngừng thở. Mà bây giờ, con trai của bà và người đàn ông đó cũng nằm cùng một tư thế nằm trước mặt bà, bà chợt cảm thấy lại có lại cảm giác đã đánh mất từ lâu, giống như lại chứng kiến người ấy chết một lần nữa.

<<1 ... 4243444546 ... 80>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
507/6596
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT