watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Bởi Vì Đùa Em Rất Vui-full

Lượt xem :
u loạn quyết tâm của chính mình.

Đường Ẩn Khiêm nhìn thấy nhưng cũng không thèm để ý. Còn dùng bàn tay của anh dịu dàng xoa đầu cô, rất nhẹ nhàng rất nhẹ nhàng nói:" Em chắc chắn không có xem qua sổ tay học sinh. Trong đó, giữa Chương 3: điều 12 có quy định vì muốn rèn luyện học sinh có tính kiên trì, một khi đã gia nhập Đoàn, nếu không thích ứng được thì phải sau một năm mới được rút lui khỏi Đoàn. Chưa hết một năm mà đã rời Đoàn sẽ bị xử phạt bằng một lỗi nặng. Đây là nội quy trường học nghiêm khắc nhất, cũng không chỉ xử phạt một người không đâu! Theo như anh biết thì cho tới bây giờ thầy hiệu trưởng vẫn còn thực hiện quy định này đó nha! Tiểu học muội Thì Đông, em trước quyết định gia nhập Đoàn nhất định cũng phải xem qua nội quy trường học chứ?!!". Lời của anh che dấu đầy ý cuời.

Diêu Thì Đông mắt to chớp hai cái, đầu óc chưa tiêu hóa được một đoạn dài như vậy.

"Ý anh ấy nói là nếu bạn vẫn quyết tâm rút lui khỏi Đoàn. Bạn sẽ bị đánh dấu một lỗi nặng". Dương Khải Ca nói ngắn gọn cho cô nghe.

Nghe xong, Diêu Thì Đông đưa mắt nhìn anh.

Đường Ẩn Khiêm nhanh chóng gật đầu một cách vui vẻ.

"Ở chung vui vẻ! Quản lí. Làm phiền em cho anh xem thời khóa biểu, anh mới có thể sắp xếp thời gian để em đến văn phòng Đoàn trình diện".

Diêu Thì Đông đột nhiên có một loại ảo giác, khuôn mặt cô ngây ngốc nhìn đến người ở sau lưng mình đang cười đến khoái trá. Thật đáng giận!

"Không muốn! Không muốn! Không muốn!". Diêu Thì Đông miệng nói không ngừng giống như một đứa trẻ con, còn dậm chân tỏ vẻ chán ghét.

"Thì Đông, chín chắn một chút. Em đã là sinh viên Đại học rồi đó!". Đường Ẩn Khiêm rất kiên nhẫn, cũng không có nổi giận mà nhắc nhở.

"Cùng lắm là bị đánh dấu một lỗi nặng thôi!". Dương Khải Ca lớn tiếng nói.

"Không được! Mẹ mình nhất định sẽ rất tức giận........" Diêu Thì Đông quả thật muốn khóc . Biết vậy chẳng làm rồi!

"Như vậy sao? Thì Đông xem ra là học sinh ngoan, chắc chắn không hy vọng bởi vì chút việc nhỏ mà làm mất thanh danh ở trường học đi?". Đường Ẩn Khiêm tốt bụng truyền thụ cho cô về tầm quan trọng của " Danh tiết".

"Học trưởng, anh không thể thông cảm một chút sao? Em thật sự rất sợ quỷ. Hix....nếu lần sau con quỷ kia lại nhìn thấy em...nhất định sẽ đem em ăn vào bụng. Em còn không muốn chết.......Oa...". Diêu Thì Đông khóc thật đáng thương. Không phải lần nào cũng đều may mắn như vậy có người sẽ cứu mình. Cũng giống như trong phim kinh dị, nhân vật chính nếu không có người cứu chắc chắn sẽ chết.

"Thì Đông, mình nghĩ quỷ không có ăn thịt người............". Dương Khải Ca có lương tâm nói. Theo như cô biết thì quỷ chỉ hút tinh khí của con người chứ chưa có nghe nói quỷ sẽ ăn thịt người.

"Nó sẽ! Nó sẽ! Nó đưa cái miệng to đầy máu đến chỗ mình, không phải muốn ăn thịt mình thì làm gì?". Không phải cũng có bộ phim điện ảnh tên "Qủy ăn thịt người" sao?

"Yên tâm! Còn có anh ở đây. Em sợ cái gì?". Đường Ẩn Khiêm nhếch miệng thoải mái cười. Đã quên mất chính mình là kẻ đầu xỏ dọa quỷ khiến cô sợ tới mức ngất xỉu.

"Học trưởng, nếu ngay cả anh cũng bị nó ăn luôn thì phải làm sao?". Cô khóc thành tiếng nói, nếu mà khuôn mặt đẹp trai như vậy mà bị ăn mất. Thật sự là rất đáng tiếc!

"Anh không sợ quỷ. Anh còn từng đánh nhau với quỷ!". Anh nói dối mà mặt cũng không đỏ.

"A!? Vậy anh đánh thắng hay thua nó?".Diêu Thì Đông ngây ngốc tin, quên cả khóc.

Đứng ở một bên, Dương Khải Ca thờ ơ lạnh nhạt vừa nghe vừa lắc đầu. Cùng đánh nhau với quỷ, chuyện hoang đường như vậy cũng chỉ có Diêu Thì Đông tin đó là thật.

"Nếu anh mà đánh thua thì đã không đứng ở đây!". Đường Ẩn Khiêm lộ ra nụ cười đáng tin cậy, vỗ vỗ hai gò má của Diêu Thi Đông để cô yên tâm.

"Học trưởng, anh thật lợi hại. Vậy anh nhất định là có niệm kinh hoặc siêu độ gì đó. Thế mà anh không dạy cho em?".

Diêu Thì Đông ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn. Đem hy vọng sống còn duy nhất gửi gắm cho anh. Nếu cô có được bản lĩnh như vậy, cô có thể ở lại được rồi!

"Bé ngoan. Em chỉ cần thành tâm niệm "A di Đà Phật", Phật Tổ sẽ phù hộ cho em". Đường Ẩn Khiêm chân thành nói.

"Nhưng mà.........Em không phải tín đồ Phật giáo. Em...em tin Thiên Chúa Gíao........". Cô chu miệng lên, Phật Tổ thật sự có sức mạnh lớn như vậy sao?

"Yên tâm, đều giống nhau. Tôn giáo là không biên giới. Anh cũng không phải là Phật tử. Nhưng mỗi khi anh niệm bốn chữ này thì cảm thấy hiệu quả vô cùng.......Cho nên em chỉ cần thành tâm thành ý, Phật Tổ lúc nào cũng ở bên em". Đường Ẩn Khiêm đưa tay lên trước mũi tạo thành chữ thập, thật trang nghiêm, thật thành kính cúi đầu suy nghĩ 3 giây.

"Nghe qua, nó rất lợi hại.........". Diêu Thì Đông xúc động lắng nghe.

"Không phải nghe qua, quả thật là vô cùng lợi hại đó nha!". Anh mở mắt ra, mỉm cười nói.

"Em..........Em đã biết. Học trưởng, em sẽ cố gắng!". Tay cô nắm thành nắm đấm, thân thể tỏa ra rất nhiều dũng khí và năng lượng. Một bộ dạng phải cố gắng phải làm hết sức mình.

"Anh thật sự chờ mong biểu hiện trong tương lai của em!". Đường Ẩn Khiêm vui mừng gật đầu. Trẻ nhỏ đúng là dễ dạy:" Như vậy, thời gian cũng không còn sớm, hai em nhanh đi về nhà đi!".

Trước khi rời đi, Dương Khải Ca quay đầu nhìn Đường Ẩn Khiêm liếc mắt một cái. Qủa nhiên, cô thấy được vẻ mặt khoái trá của anh ta khi thực hiện được âm mưu. Mà anh ta cũng nhìn thẳng vào cô, không tính che dấu bộ dáng đó mà còn cười đến kì dị.

Đi ra khỏi tòa nhà cổ, Dương Khải Ca đành phải hỏi: "Thì Đông, bạn không cảm thấy là lạ sao?"

"Đúng! Đúng! Đúng! Rất là lạ nha!". Diêu Thì Đông không ngừng gật đầu đồng ý, cho nên cô mới bắt Khải Ca phải nắm chặt tay mình.

"Mình nói với bạn là có cảm thấy học trưởng kia là lạ?". Nhất là trước khi đi cô còn nhìn thấy nét mặt quỷ dị kia.

"Có sao? Học trưởng làm sao kì lạ? Mình cảm thấy anh ấy là người tốt". Trải qua sự việc vừa rồi, cô đối với học trưởng càng thêm ngưỡng mộ. Không ngờ, anh không chỉ đẹp trai mà đến quỷ anh cũng không sợ. Ha ha! Qủa thật chính là sự kết hợp giữa hoàng tử và anh hùng!?

"Không lẽ........ Bạn một chút cũng không nghi ngờ anh ấy lừa bạn?". Khóe miệng Dương Khải Ca hơi run rẩy. Không thể nào! Người bình thường có ngu ngốc thế nào, trong lòng cũng sẽ có điểm nghi ngờ.

"Anh ấy không cần phải lừa mình! Học trưởng sẽ không bao giờ làm như vậy". Cô trăm phần trăm tin tưởng học trưởng.

"Thì Đông". Dương Khải Ca cúi đầu nhìn bộ dáng tươi cười ngây thơ kia của Diêu Thì Đông chỉ có thể đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng. Chỉ bỏ lại bốn chữ:" Bạn hết thuốc chữa!".

Nếu người trong cuộc đã một mực khẳng định như vậy. Cô và những người đứng ngoài cũng không cần thiết phải nói gì nữa.

Hai người cùng nhau đi ra sân trường, sau đó thì gặp được chị gái của Dương Khải Ca đang đi cùng với bạn học nhiệt tình mời bọn họ lên xe để đưa về nhà.

Vừa lên xe, Dương Khải Ca nhanh trí nghiêng về phía trước hỏi: "Chị! Chị có biết gần trường học , phía sau núi có một tòa nhà cổ tên là Tùng Hạc không?".

"Sao?". Dương Á Đạt nhìn trong gương chiếu hậu liếc mắt nhìn em gái mình một cái."Em là nói đến Lâu đài quỷ?".

"Uhm...... Có thể nói như vậy".

"Sao lại hỏi về nơi đó? Chị cảnh cáo em đừng đến gần nơi đó. Nơi đó thật quỷ quái". Dương Á Đạt tức giận nói.

"Vì sao?". Dương Khải Ca mở to mắt lên hỏi.

"Trước
<<1 ... 56789 ... 32>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
11/7238
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT