Tiểu thuyết Bởi Vì Đùa Em Rất Vui-full
Lượt xem : |
>
Haiz! Cô luôn mắng anh biến thái, Nhưng nghĩ kỹ một chút thì cô mới thật sự là biến thái, nếu không sao lại chấp nhận loại ngược đãi này mà lại cảm thấy sung sướng! Khó trách người ta nói tình yêu làm cho tinh thần con người bị rối loạn. Cô cũng cảm thấy như vậy!
Cô đi đến bên cạnh bàn làm việc, ánh mắt liền bị một bó hoa hồng lấp lánh trên bàn hấp dẫn.
''Thì Đông! Có người hâm mộ tặng hoa cho cô đó!''. Thư ký của Đường Ẩn Khiêm nói.
''Có thật không?''
Khuôn mặt chán chường khi nãy bây giờ lại lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, đôi mắt đẹp trợn to. Trời ạ! Cô đang nằm mơ sao? Đời này trừ lúc tốt nghiệp được anh tặng hoa ra thì chưa từng có ai tặng hoa cho cô cả! Đó—chẳng lẽ là ông trời thương hại, cuối cùng cũng có người để ý đến cô rồi?
''Nhìn xem có tờ giấy nào không?''. Thư ký La đẩy cô đang đứng ngốc ở một chỗ, thúc giục.
Diêu Thì Đông phát hiện trong bó hoa có một tấm thiệp nhỏ, trên đó chỉ viết :
Đây là chút tấm lòng yêu thích con người em.
''Là ai đưa hoa cho cô?''. Thư ký La còn gấp hơn so với cô.
''Không có ghi tên''. Cô nở ra một nụ cười ngọt ngào, mặc dù không biết là ai nhưng biết mình được người khác thích, lòng hư vinh của cô trong nháy mắt đã thỏa mãn, tâm trạng cực kỳ tốt.
Đường Ẩn Khiêm vừa vào phòng làm việc liền nhìn thấy nụ cười của cô, ánh mắt lại nhìn xuống hoa hồng trong tay cô, chân mày anh cau lại.
''Người nào tặng hoa cho em vậy?''. Anh khàn khàn giọng hỏi. Đột nhiên cảm thấy nụ cười trên khuôn mặt của cô rất chướng mắt.
Diêu Thì Đông sợ hết hồn, nhìn thấy nét mặt anh không vui, nụ cười cứng ở trên môi, lập tức bỏ trốn.
Đường Ẩn Khiêm bắc đắc dĩ bắt cô lại, giật tấm thiệp trên tay cô. Trong lúc cô còn há hốc mồm kháng nghị thì anh tặng cho cô ánh mắt lạnh lùng khiến cô đông cứng tại chỗ.
''Yêu thích em? Hừ!''. Anh khinh thường nói, thuận tay đem tấm thiệp để trên bàn.
Nhìn cô ôm bó hoa của tên đàn ông khác mà cười tươi như vậy, cười rất xinh đẹp, trong lòng anh rất không vui, lạnh lùng cắt đứt ảo tưởng của cô ''Anh thấy chắc chắn là đưa sai người rồi!''
Diêu Thì Đông vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống. Tâm hồn cô vốn hy vọng hoa là do anh tặng cho cô, ai ngờ không phải anh tặng còn chưa tính mà anh còn đả kích cô như vậy.
Vậy mà, xế chiều hôm nay tiệm bán hoa lại đưa tới một bó hoa gọi Diêu Thì Đông ra ký nhận thì cô quả thật muốn ca hát. Bởi vì chuyện này chứng minh anh nói cô không có giá trị thị trường là sai, dù sao đi nữa thì dáng dấp của cô cũng khá tốt, làm sao có chuyện sống hai mươi mấy năm còn chưa có bị ''Mài dũa thành ngọc''.
Cô vui vẻ chia sẻ tin tức tốt này với thư ký La, sau khi thư ký La nhìn thấy tên trên tấm thiệp thì rất là mừng rỡ.
''Haiz! Trong bệnh viện, bác sĩ Chân là người đàn ông độc thân hoàng kim đó! Cô thật là may mắn!''. Thư ký La lấy cùi chỏ đụng đụng Diêu Thì Đông, vừa mập mờ vừa ghen tỵ cười nói.
‘’Hừ! Tôi đã nói rồi! Tôi cũng rất có giá mà đúng không? Anh ta lại dám xem thường tôi’’. Cằm Diêu Thì Đông hất lên trên, rất là tự đại, quá khứ bị chèn ép trong lúc này hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.
''Anh ấy mời cô tối hôm nay đi xem phim, cô có đi không?''
Diêu Thì Đông suy nghĩ một chút, tâm trạng mang theo một chút thất vọng, nặng nề gật đầu ''Đi!''
''Nhưng Phó Viện Trưởng mà biết được sẽ không vui đâu!''. Thư ký La lo lắng thay cho cô, ai cũng nhìn ra được Phó Viện Trí quản lí Diêu Thì Đông rất nghiêm.
''Vậy thì đừng để cho anh ấy biết''. Cô giận dỗi nói. Cô thật sự rất muốn hẹn hò! Nhưng mà cô cũng biết rất rõ là không nên trông cậy vào tên đàn ông Siêu Hiện Thực kia, anh cũng chỉ biết ức hiếp cô mà thôi.
Ngoài cửa sổ gió Nam nóng bức thổi qua nhưng bên trong xe rất lạnh lẽo.
Đường Ẩn Khiêm nhíu mi nhìn không xa người nào đó vừa nói vừa cười rất xinh đẹp, trong lòng cuồn cuộn nổi lên mưa to gió lớn. Cô gái này hôm nay đúng giờ tan làm đã đi rồi thì ra là đi hẹn hò với đàn ông!
Anh xuống xe, không nhanh không chậm mà đi bộ tới chỗ hai người kia đang đứng, cũng không quên treo trên mặt một nụ cười khiêm tốn lịch sự.
''Chào hai người! Thật là trùng hợp!''
Nhìn thấy anh, Diêu Thì Đông lập tức bị dọa sợ lui nhanh về sau ba bước, mắt to vô tội như nai con Bambi, tràn đầy hoảng sợ giống như ngày tận thế đến rồi.
Mặc dù anh đang cười nhưng trong mắt lại lạnh lẽo.
''Phó Viện Trưởng?''. Bác sĩ Chân cũng rất kinh ngạc, ở bên ngoài gặp được cấp trên mà anh lại đang hẹn hò với trợ lí của cấp trên, tình huống này khiến cho anh lung túng.
''Đang hẹn hò sao? Hai người muốn đi đâu?''. Anh cười như không cười, lúc nói chuyện ánh mắt trực tiếp nhìn cô, theo bản năng cô trốn phía sau lưng của bác sĩ Chân, mà trong lúc cô vô thức di chuyển làm cho anh càng tức giận hơn.
''Chúng tôi muốn đi xem phim''. Bác sĩ Chân thành thật trả lời.
''Ha ha! Thì Đông thích nhất là xem phim, nhất là phim kinh dị, đúng không Thì Đông?''. Giọng nói của Đường Ẩn Khiêm rất nhẹ, nhưng lửa giận đã sớm lặng kẽ leo lên đáy mắt.
Diêu Thì Đông gật đầu cũng không được mà cũng không dám lắc đầu, khiếp sợ nói ''Em…….Em đột nhiên thấy không khỏe nên không thể đi xem phim được…….''
''Vậy thì thật là tốt, anh đang muốn đi gặp mẹ em thuận đường đưa em về nhà''. Anh kéo tay nhỏ bé đang run lên của cô, cúi đầu nói ''Thì Đông, em không có lời nào muốn nói với bác sĩ Chân sao?''
''Bác sĩ Chân! Hẹn gặp lại!''. Hành động của cô ngoan ngoãn giống như học sinh mầm non, nhưng trong lòng lại thầm kêu không ổn : Chẳng lẽ hôm nay là ngày chết của cô sao? A----- Đúng là Hồng nhan bạc mệnh.
Bác sĩ Chân rất kinh ngạc, mới vài phút trước bọn họ còn nói chuyện rất vui vẻ, vật mà Phó Viện Trưởng vừa xuất hiện thì đối tượng hẹn hò lại bị ngoan ngoãn mang đi?
Diêu Thì Đông mới vừa lên xe, không đợi anh nổi đóa đã khóc thút thít.
''Em khóc cái gì?''. Âm thanh của anh rất lạnh, trên mặt một chút nụ cười cũng không có.
''Anh…….Anh tức giận………….''. Mặt cô đầy nước mắt nước mũi nói.
''Rất tốt! Em biết anh đang giận chuyện gì không?''. Anh am trầm cắn răng nghiến lợi nói.
''Giận em đi hẹn hò với người khác mà không có nói cho anh''. Cô rất không có nghĩa khí mà thú nhận tội trạng của mình.
''Nếu biết anh sẽ tức giận tại sao em vẫn làm như vậy?''. Anh không kiềm chế được gầm nhẹ, lá gan của cô nàng này ghê gớm thật, rõ ràng biết trong núi có hổ mà vẫn cứ đi lao vào.
‘’Bởi vì…….Bởi vì người ta muốn biết hẹn hò có cảm giác gì?’’. Cô uất ức chịu đựng cơn giận của anh, miệng chu lên, thút thít. Nói đến thật mất thể diện, sống 22 năm lại chưa bao giờ thử qua mùi vị của hẹn hò.
Đường Ẩn Khiêm ngạc nhiên, cô khóc đáng thương như vậy chỉ vì một chuyện nhỏ như thế thì lửa giận của anh trong chốc lát đã giảm đi một nửa nhưng vẫn không có ý định bỏ qua dễ dàng cho cô như vậy.
''Em không có khí tiết gì cả. Bởi vì muốn đi hẹn hò mà đồng ý đi hẹn với một người tùy tiện như vậy sao?''. Anh liên tục lắc đầu, thể hiện thái độ rất thất vọng với cô.
''Bác sĩ Chân không phải là người tùy tiện! Thư ký La nói anh ấy là người đàn ông độc thân hoàng kim''. Cô không phục mà phản bác, thuận tiện không để lại dấu vết mà đưa ra giá trị thị trường của bản thân.
''Sao?''. Anh nhíu mày, lửa giận lại có khuynh hướng dâng lên ''Thì ra là thư ký La cũng biết chuyện này?''.
Cô đi đến bên cạnh bàn làm việc, ánh mắt liền bị một bó hoa hồng lấp lánh trên bàn hấp dẫn.
''Thì Đông! Có người hâm mộ tặng hoa cho cô đó!''. Thư ký của Đường Ẩn Khiêm nói.
''Có thật không?''
Khuôn mặt chán chường khi nãy bây giờ lại lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, đôi mắt đẹp trợn to. Trời ạ! Cô đang nằm mơ sao? Đời này trừ lúc tốt nghiệp được anh tặng hoa ra thì chưa từng có ai tặng hoa cho cô cả! Đó—chẳng lẽ là ông trời thương hại, cuối cùng cũng có người để ý đến cô rồi?
''Nhìn xem có tờ giấy nào không?''. Thư ký La đẩy cô đang đứng ngốc ở một chỗ, thúc giục.
Diêu Thì Đông phát hiện trong bó hoa có một tấm thiệp nhỏ, trên đó chỉ viết :
Đây là chút tấm lòng yêu thích con người em.
''Là ai đưa hoa cho cô?''. Thư ký La còn gấp hơn so với cô.
''Không có ghi tên''. Cô nở ra một nụ cười ngọt ngào, mặc dù không biết là ai nhưng biết mình được người khác thích, lòng hư vinh của cô trong nháy mắt đã thỏa mãn, tâm trạng cực kỳ tốt.
Đường Ẩn Khiêm vừa vào phòng làm việc liền nhìn thấy nụ cười của cô, ánh mắt lại nhìn xuống hoa hồng trong tay cô, chân mày anh cau lại.
''Người nào tặng hoa cho em vậy?''. Anh khàn khàn giọng hỏi. Đột nhiên cảm thấy nụ cười trên khuôn mặt của cô rất chướng mắt.
Diêu Thì Đông sợ hết hồn, nhìn thấy nét mặt anh không vui, nụ cười cứng ở trên môi, lập tức bỏ trốn.
Đường Ẩn Khiêm bắc đắc dĩ bắt cô lại, giật tấm thiệp trên tay cô. Trong lúc cô còn há hốc mồm kháng nghị thì anh tặng cho cô ánh mắt lạnh lùng khiến cô đông cứng tại chỗ.
''Yêu thích em? Hừ!''. Anh khinh thường nói, thuận tay đem tấm thiệp để trên bàn.
Nhìn cô ôm bó hoa của tên đàn ông khác mà cười tươi như vậy, cười rất xinh đẹp, trong lòng anh rất không vui, lạnh lùng cắt đứt ảo tưởng của cô ''Anh thấy chắc chắn là đưa sai người rồi!''
Diêu Thì Đông vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống. Tâm hồn cô vốn hy vọng hoa là do anh tặng cho cô, ai ngờ không phải anh tặng còn chưa tính mà anh còn đả kích cô như vậy.
Vậy mà, xế chiều hôm nay tiệm bán hoa lại đưa tới một bó hoa gọi Diêu Thì Đông ra ký nhận thì cô quả thật muốn ca hát. Bởi vì chuyện này chứng minh anh nói cô không có giá trị thị trường là sai, dù sao đi nữa thì dáng dấp của cô cũng khá tốt, làm sao có chuyện sống hai mươi mấy năm còn chưa có bị ''Mài dũa thành ngọc''.
Cô vui vẻ chia sẻ tin tức tốt này với thư ký La, sau khi thư ký La nhìn thấy tên trên tấm thiệp thì rất là mừng rỡ.
''Haiz! Trong bệnh viện, bác sĩ Chân là người đàn ông độc thân hoàng kim đó! Cô thật là may mắn!''. Thư ký La lấy cùi chỏ đụng đụng Diêu Thì Đông, vừa mập mờ vừa ghen tỵ cười nói.
‘’Hừ! Tôi đã nói rồi! Tôi cũng rất có giá mà đúng không? Anh ta lại dám xem thường tôi’’. Cằm Diêu Thì Đông hất lên trên, rất là tự đại, quá khứ bị chèn ép trong lúc này hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.
''Anh ấy mời cô tối hôm nay đi xem phim, cô có đi không?''
Diêu Thì Đông suy nghĩ một chút, tâm trạng mang theo một chút thất vọng, nặng nề gật đầu ''Đi!''
''Nhưng Phó Viện Trưởng mà biết được sẽ không vui đâu!''. Thư ký La lo lắng thay cho cô, ai cũng nhìn ra được Phó Viện Trí quản lí Diêu Thì Đông rất nghiêm.
''Vậy thì đừng để cho anh ấy biết''. Cô giận dỗi nói. Cô thật sự rất muốn hẹn hò! Nhưng mà cô cũng biết rất rõ là không nên trông cậy vào tên đàn ông Siêu Hiện Thực kia, anh cũng chỉ biết ức hiếp cô mà thôi.
Ngoài cửa sổ gió Nam nóng bức thổi qua nhưng bên trong xe rất lạnh lẽo.
Đường Ẩn Khiêm nhíu mi nhìn không xa người nào đó vừa nói vừa cười rất xinh đẹp, trong lòng cuồn cuộn nổi lên mưa to gió lớn. Cô gái này hôm nay đúng giờ tan làm đã đi rồi thì ra là đi hẹn hò với đàn ông!
Anh xuống xe, không nhanh không chậm mà đi bộ tới chỗ hai người kia đang đứng, cũng không quên treo trên mặt một nụ cười khiêm tốn lịch sự.
''Chào hai người! Thật là trùng hợp!''
Nhìn thấy anh, Diêu Thì Đông lập tức bị dọa sợ lui nhanh về sau ba bước, mắt to vô tội như nai con Bambi, tràn đầy hoảng sợ giống như ngày tận thế đến rồi.
Mặc dù anh đang cười nhưng trong mắt lại lạnh lẽo.
''Phó Viện Trưởng?''. Bác sĩ Chân cũng rất kinh ngạc, ở bên ngoài gặp được cấp trên mà anh lại đang hẹn hò với trợ lí của cấp trên, tình huống này khiến cho anh lung túng.
''Đang hẹn hò sao? Hai người muốn đi đâu?''. Anh cười như không cười, lúc nói chuyện ánh mắt trực tiếp nhìn cô, theo bản năng cô trốn phía sau lưng của bác sĩ Chân, mà trong lúc cô vô thức di chuyển làm cho anh càng tức giận hơn.
''Chúng tôi muốn đi xem phim''. Bác sĩ Chân thành thật trả lời.
''Ha ha! Thì Đông thích nhất là xem phim, nhất là phim kinh dị, đúng không Thì Đông?''. Giọng nói của Đường Ẩn Khiêm rất nhẹ, nhưng lửa giận đã sớm lặng kẽ leo lên đáy mắt.
Diêu Thì Đông gật đầu cũng không được mà cũng không dám lắc đầu, khiếp sợ nói ''Em…….Em đột nhiên thấy không khỏe nên không thể đi xem phim được…….''
''Vậy thì thật là tốt, anh đang muốn đi gặp mẹ em thuận đường đưa em về nhà''. Anh kéo tay nhỏ bé đang run lên của cô, cúi đầu nói ''Thì Đông, em không có lời nào muốn nói với bác sĩ Chân sao?''
''Bác sĩ Chân! Hẹn gặp lại!''. Hành động của cô ngoan ngoãn giống như học sinh mầm non, nhưng trong lòng lại thầm kêu không ổn : Chẳng lẽ hôm nay là ngày chết của cô sao? A----- Đúng là Hồng nhan bạc mệnh.
Bác sĩ Chân rất kinh ngạc, mới vài phút trước bọn họ còn nói chuyện rất vui vẻ, vật mà Phó Viện Trưởng vừa xuất hiện thì đối tượng hẹn hò lại bị ngoan ngoãn mang đi?
Diêu Thì Đông mới vừa lên xe, không đợi anh nổi đóa đã khóc thút thít.
''Em khóc cái gì?''. Âm thanh của anh rất lạnh, trên mặt một chút nụ cười cũng không có.
''Anh…….Anh tức giận………….''. Mặt cô đầy nước mắt nước mũi nói.
''Rất tốt! Em biết anh đang giận chuyện gì không?''. Anh am trầm cắn răng nghiến lợi nói.
''Giận em đi hẹn hò với người khác mà không có nói cho anh''. Cô rất không có nghĩa khí mà thú nhận tội trạng của mình.
''Nếu biết anh sẽ tức giận tại sao em vẫn làm như vậy?''. Anh không kiềm chế được gầm nhẹ, lá gan của cô nàng này ghê gớm thật, rõ ràng biết trong núi có hổ mà vẫn cứ đi lao vào.
‘’Bởi vì…….Bởi vì người ta muốn biết hẹn hò có cảm giác gì?’’. Cô uất ức chịu đựng cơn giận của anh, miệng chu lên, thút thít. Nói đến thật mất thể diện, sống 22 năm lại chưa bao giờ thử qua mùi vị của hẹn hò.
Đường Ẩn Khiêm ngạc nhiên, cô khóc đáng thương như vậy chỉ vì một chuyện nhỏ như thế thì lửa giận của anh trong chốc lát đã giảm đi một nửa nhưng vẫn không có ý định bỏ qua dễ dàng cho cô như vậy.
''Em không có khí tiết gì cả. Bởi vì muốn đi hẹn hò mà đồng ý đi hẹn với một người tùy tiện như vậy sao?''. Anh liên tục lắc đầu, thể hiện thái độ rất thất vọng với cô.
''Bác sĩ Chân không phải là người tùy tiện! Thư ký La nói anh ấy là người đàn ông độc thân hoàng kim''. Cô không phục mà phản bác, thuận tiện không để lại dấu vết mà đưa ra giá trị thị trường của bản thân.
''Sao?''. Anh nhíu mày, lửa giận lại có khuynh hướng dâng lên ''Thì ra là thư ký La cũng biết chuyện này?''.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1786/2622
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1786/2622
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt