Tiểu thuyết Bởi Vì Đùa Em Rất Vui-full
Lượt xem : |
gì. Em……Em tình cờ đi ngang qua thôi………..''. Biết rõ là anh chắc chắn sẽ không đồng ý, tại sao lại đến đây để chịu khổ chứ? Cô thật là ngốc mà ''Không có việc gì,anh………..anh bận như vậy, em đi đây''. Cô đứng lên muốn đi về.
‘’Ngồi xuống, có chuyện gì thì nói ra’’. Đường Ẩn Khiêm kéo cô ngồi lại trên ghế, Cô muốn đi thì cũng phải xử lý xong vết thương rồi mới được đi.
Diêu Thì Đông muốn nói nhưng đến miệng lại không nói được. Anh cũng biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, cô không có mặt mũi nào cầu xin anh.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cái chân đang bị thương của cô lên đùi mình, nhìn thấy trên cái chân trắng noãn có một chỗ đang chảy máu, xung quanh còn bị bầm tím. Lông mày anh nhíu chặt, tình hình so với anh nghĩ còn nghiêm trọng hơn.
Anh cúi đầu xử lí vết thương trước, hung dữ trừng cô một cái. Cô gái ngốc này! Cô ngốc như vậy nên mới bị thương, mà đã bị thương, chịu uất ức như vậy mà cũng không dám nói một tiếng. Thật là ngu ngốc!
Diêu Thì Đông nhận được ánh mắt ác độc của anh, lại cảm thấy mình thật uất ức, không dám nhìn anh nữa, cúi đầu xuống, nước mắt cứ thế chảy ra.
''Hơi đau một chút''. Anh dịu dàng nói, nhỏ một ít dung dịch ô-xy già lên vết thương thì cảm thấy cô lập tức co rụt lại. Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy cô đang cắn môi dưới khóc rất đáng thương thì cho là cô khóc bởi vì bị đau ''Nếu đau quá thì em có thể nắm lấy cánh tay của anh''. Anh hào phóng cung cấp phúc lợi cho cô.
Nghe vậy, Diêu Thì Đông e sợ chầm chậm nắm lấy cánh tay của anh, nhẹ nhàng ôm. Khi anh lại nhỏ thuốc một lần nữa, cô ôm thật chặt, ngay cả đầu cũng đặt ở trên cánh tay của anh.
''Rất đau?''. Chân mày anh nhíu chặt lại, anh hận là mình không thể bị thương thương thay cô được.
Cô tựa vào cánh tay anh gật đầu.
''Chịu đựng thêm chút nữa, phải khử trùng sạch sẽ nếu không sẽ bị nhiễm khuẩn''. Anh nhẹ nhàng an ủi, cô không khóc nữa, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, xem ra là rất đau.
Anh nhanh chóng xử lý vết thương, muốn nhanh chóng làm cho cô thoát khỏi tra tấn đau đớn này.
''Được rồi''. Anh giúp cô băng bó vết thương thật đẹp, hài lòng nhìn thấy vết thương đã được bắng bó kỹ không còn chói mắt như trước nữa.
Đã xong rồi thì cô phải buông tay anh ra, mặc dù cô không muốn…….Nhưng mà cô vẫn buông ra.
''Cảm ơn''
''Nói đi! Có chuyện gì?''. Nếu không có chuện thì cô bé ngốc ước gì có thể tránh anh thật xa này sẽ không đến tìm anh.
Cô lắc đầu một cái, nghe anh nói như vậy lại không thể nào mở miệng nói chuyện kia được. Mặc dù đến tìm anh là vì chuyện của em họ, nhưng thật ra thì……..thật ra thì cô cũng rất nhớ anh!
''Em sợ anh tức giận?''. Anh còn tưởng là cô vô địch! Một tuần trước, không phải cô rất to gan phản kháng anh sao? ''Nói đi! Có chuyện gì cần nhờ anh giúp sao?''. Anh vỗ vỗ vai cô, ý bảo cô nói ra.
''Anh………..đừng giận em nữa có được không?''. Mắt cô đỏ lên, giọng nói nồng nặc giọng mũi.
''Được. Anh không giận''. Anh trả lời rất kiên quyết, sảng khoái làm cho cô nghẹn họng nhìn trân trối, quên cả khóc.
''Còn gì nữa không?''. Anh săn sóc giúp cô lau khô nước mắt.
Sau đó cô cảm thấy khó khăn mà hé miệng một chút, nhưng mà vẫn phải nói ''À…..Uhm…..Thằng em họ của em có hứng thú với nghiên cứu gì đó của anh, nó muốn thỉnh thoảng đến thực tập, nó sẽ không làm phiền anh đâu, chỉ cần anh cho nó đứng ở một bên nhìn là được…………''. Cô len lén nhìn anh một chút, quan sát phản ứng của anh ''Nếu như anh không đồng ý thì……….''
''Được, nói cho cậu ấy cứ đến đây''. Anh bỏ tay 0xuống, có gì mà không thể?
''Anh nói thật?''. Cô nhỏ giọng kêu. Mọi việc thuận lợi như vậy khiến cho cô lo lắng.
''Đúng vậy''. Đường Ẩn Khiêm vui vẻ gật đầu. Cô chủ động đến tìm anh như thế này, mặc kệ cô yêu cầu cái gì anh cũng đều đồng ý.
Lông mày Diêu Thì Đông nhăn lại, lấy chút can đảm, đưa ray nhỏ nhắn đến trước mặt anh. Dưới con mắt kinh ngạc của anh……….Véo.
''Anh……là người Ngoài hành tinh sao?''. Giọng nói của cô tràn đầy sợ hãi, cô sờ loạn người bên cạnh. Đáng sợ thật! Làm giỏi thật, rất tinh xảo, ngay cả dấu vết vá lại cũng tìm không tháy!
''Em cảm thấy hôm nay anh nói chuyện quá tốt?''. Anh tức giận trợn mắt một cái, hiếm khi anh ban cho cô chút ân huệ, cô lại nói anh là người Ngoài hành tinh.
Cô gật đầu liên tục không ngừng.
''Vậy em cảm thấy ngoài việc anh là người Ngoài hành tinh đang đóng giả ra , còn có chuyện gì không thể làm?''. Anh mỉm cười nói.
Cô rất phối hợp, đầu tiên cúi đầu suy nghĩ, trong chốc lát bóng đèn sáng lên.
''Em biết rồi, anh……anh có điều kiện đúng không?''. Cô bừng tỉnh hiểu ra chỉ vào anh. Hãy nói đi! Người Ngoài hành tinh không có chuyện gì làm hay sao mà phải đóng giả anh.
Đường Ẩn Khiêm khuôn mặt tươi cười cứng đờ, trong đầu lướt qua nhanh vô số phương án thú vị, khóe miệng cong lên, lại cười lên lần nữa.
''Thì Đông! Em thật thông minh''. Anh mờ ám nói.
''Vậy……..Vậy cho em hỏi. Điều kiện là gì?''. Cô không có ngốc, ký hợp đồng cũng phải hiểu rõ ràng điều kiện, nhất là đối mặt với người gian xảo như anh thì đặc biệt phải cẩn thận hơn.
''Nếu như anh nói là muốn em đến đây làm trợ lý của anh?''. Đây là do cô nói, anh không ngại liền làm theo lời của cô……….Ban đầu anh cũng không có ý định có điều kiện gì……….Haiz! Thì Đông của anh quả nhiên là ngây ngô đến ‘’ngu ngốc’’.
''Học………Học trưởng, anh rất bận sao?''. Diêu Thì Đông cẩn thận hỏi, cô cảm thấy anh rất rãnh rỗi, từ lúc nãy tới giờ cô thấy anh rất rãnh rỗi.
''Em nghi ngờ lời nói của anh?''. Anh thu lại nụ cười, nhìn cô chằm chằm.
''Không có! Không có! Được rồi. Trợ lí thì trợ lí……….''. Cái miệng nhỏ nhắn của cô chu lên, anh căn bản là đang đe dọa cô.
''Là trợ lí [đặc biệt"> đó!''. Anh trầm giọng nhấn mạnh.
''Được rồi! Còn gì nữa không?''. Cô đã sớm chấp nhận rồi, làm sao mà anh có thể dễ dàng bỏ qua cho cô chứ!
Còn có? Lần này đổi lại là Đường Ẩn Khiêm giật mình, thì ra là anh không chỉ được một lợi ích mà thôi. Vì em họ mà cô chịu hi sinh nhiều như vậy. Hừ! Điều này làm cho anh không vui.
''Anh còn chưa nghĩ xong, chờ anh nghĩ xong rồi nói cho em''. Anh phải suy nghĩ cẩn thận một chút.
''À………''
''Em không được quỵt nợ hoặc giữa đường bỏ chạy đâu đấy''. Anh cảnh cáo nói, nếu như cô dám anh tuyệt đối sẽ làm cho cô ''đẹp mắt''
''Biết rồi!''. Cô tức giận nói.
Dập tắt được một vòng khí nóng rồi, hiện tại anh cảm thấy vô cùng dễ chịu. Thấy cô chu cái môi nhỏ nhắn lại cảm thấy đáng yêu gấp đôi so với bình thường, chứ đừng nói cô ấy còn để cái đùi đẹp trên người anh, hai người lại ở gần nhau như vậy. Anh liền ôm cô, cúi đầu đặt môi anh lên môi cô, cái này là bồi thường cho ''uất ức'' mà cô phải chịu hôm nay.
Diêu Thì Đông bị hôn đến suýt tắt thở, nhanh chóng thở dốc lấy hơi, đôi mắt mờ mịt, vẫn không quên hỏi ''Đây là một trong những điều kiện sao?''.
Đường Ẩn Khiêm tà nịnh 0 cười một tiếng ''Không phải''. Đây mà là điều kiện gì? Anh muốn hôn thì hôn, không quan tâm cô muốn hay không?
Diêu Thì Đông ngây thơ không biết rằng trong lúc vô ý cô đã ký Hợp đồng Bán thân, bán đi chính mình!
Chương 7
Diêu Thù Đông ủ rũ, đã lâu không có ở gần học trưởng, cô có chút không thích ứng được mà vui sướng đến run rẩy.
‘’Ngồi xuống, có chuyện gì thì nói ra’’. Đường Ẩn Khiêm kéo cô ngồi lại trên ghế, Cô muốn đi thì cũng phải xử lý xong vết thương rồi mới được đi.
Diêu Thì Đông muốn nói nhưng đến miệng lại không nói được. Anh cũng biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, cô không có mặt mũi nào cầu xin anh.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cái chân đang bị thương của cô lên đùi mình, nhìn thấy trên cái chân trắng noãn có một chỗ đang chảy máu, xung quanh còn bị bầm tím. Lông mày anh nhíu chặt, tình hình so với anh nghĩ còn nghiêm trọng hơn.
Anh cúi đầu xử lí vết thương trước, hung dữ trừng cô một cái. Cô gái ngốc này! Cô ngốc như vậy nên mới bị thương, mà đã bị thương, chịu uất ức như vậy mà cũng không dám nói một tiếng. Thật là ngu ngốc!
Diêu Thì Đông nhận được ánh mắt ác độc của anh, lại cảm thấy mình thật uất ức, không dám nhìn anh nữa, cúi đầu xuống, nước mắt cứ thế chảy ra.
''Hơi đau một chút''. Anh dịu dàng nói, nhỏ một ít dung dịch ô-xy già lên vết thương thì cảm thấy cô lập tức co rụt lại. Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy cô đang cắn môi dưới khóc rất đáng thương thì cho là cô khóc bởi vì bị đau ''Nếu đau quá thì em có thể nắm lấy cánh tay của anh''. Anh hào phóng cung cấp phúc lợi cho cô.
Nghe vậy, Diêu Thì Đông e sợ chầm chậm nắm lấy cánh tay của anh, nhẹ nhàng ôm. Khi anh lại nhỏ thuốc một lần nữa, cô ôm thật chặt, ngay cả đầu cũng đặt ở trên cánh tay của anh.
''Rất đau?''. Chân mày anh nhíu chặt lại, anh hận là mình không thể bị thương thương thay cô được.
Cô tựa vào cánh tay anh gật đầu.
''Chịu đựng thêm chút nữa, phải khử trùng sạch sẽ nếu không sẽ bị nhiễm khuẩn''. Anh nhẹ nhàng an ủi, cô không khóc nữa, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, xem ra là rất đau.
Anh nhanh chóng xử lý vết thương, muốn nhanh chóng làm cho cô thoát khỏi tra tấn đau đớn này.
''Được rồi''. Anh giúp cô băng bó vết thương thật đẹp, hài lòng nhìn thấy vết thương đã được bắng bó kỹ không còn chói mắt như trước nữa.
Đã xong rồi thì cô phải buông tay anh ra, mặc dù cô không muốn…….Nhưng mà cô vẫn buông ra.
''Cảm ơn''
''Nói đi! Có chuyện gì?''. Nếu không có chuện thì cô bé ngốc ước gì có thể tránh anh thật xa này sẽ không đến tìm anh.
Cô lắc đầu một cái, nghe anh nói như vậy lại không thể nào mở miệng nói chuyện kia được. Mặc dù đến tìm anh là vì chuyện của em họ, nhưng thật ra thì……..thật ra thì cô cũng rất nhớ anh!
''Em sợ anh tức giận?''. Anh còn tưởng là cô vô địch! Một tuần trước, không phải cô rất to gan phản kháng anh sao? ''Nói đi! Có chuyện gì cần nhờ anh giúp sao?''. Anh vỗ vỗ vai cô, ý bảo cô nói ra.
''Anh………..đừng giận em nữa có được không?''. Mắt cô đỏ lên, giọng nói nồng nặc giọng mũi.
''Được. Anh không giận''. Anh trả lời rất kiên quyết, sảng khoái làm cho cô nghẹn họng nhìn trân trối, quên cả khóc.
''Còn gì nữa không?''. Anh săn sóc giúp cô lau khô nước mắt.
Sau đó cô cảm thấy khó khăn mà hé miệng một chút, nhưng mà vẫn phải nói ''À…..Uhm…..Thằng em họ của em có hứng thú với nghiên cứu gì đó của anh, nó muốn thỉnh thoảng đến thực tập, nó sẽ không làm phiền anh đâu, chỉ cần anh cho nó đứng ở một bên nhìn là được…………''. Cô len lén nhìn anh một chút, quan sát phản ứng của anh ''Nếu như anh không đồng ý thì……….''
''Được, nói cho cậu ấy cứ đến đây''. Anh bỏ tay 0xuống, có gì mà không thể?
''Anh nói thật?''. Cô nhỏ giọng kêu. Mọi việc thuận lợi như vậy khiến cho cô lo lắng.
''Đúng vậy''. Đường Ẩn Khiêm vui vẻ gật đầu. Cô chủ động đến tìm anh như thế này, mặc kệ cô yêu cầu cái gì anh cũng đều đồng ý.
Lông mày Diêu Thì Đông nhăn lại, lấy chút can đảm, đưa ray nhỏ nhắn đến trước mặt anh. Dưới con mắt kinh ngạc của anh……….Véo.
''Anh……là người Ngoài hành tinh sao?''. Giọng nói của cô tràn đầy sợ hãi, cô sờ loạn người bên cạnh. Đáng sợ thật! Làm giỏi thật, rất tinh xảo, ngay cả dấu vết vá lại cũng tìm không tháy!
''Em cảm thấy hôm nay anh nói chuyện quá tốt?''. Anh tức giận trợn mắt một cái, hiếm khi anh ban cho cô chút ân huệ, cô lại nói anh là người Ngoài hành tinh.
Cô gật đầu liên tục không ngừng.
''Vậy em cảm thấy ngoài việc anh là người Ngoài hành tinh đang đóng giả ra , còn có chuyện gì không thể làm?''. Anh mỉm cười nói.
Cô rất phối hợp, đầu tiên cúi đầu suy nghĩ, trong chốc lát bóng đèn sáng lên.
''Em biết rồi, anh……anh có điều kiện đúng không?''. Cô bừng tỉnh hiểu ra chỉ vào anh. Hãy nói đi! Người Ngoài hành tinh không có chuyện gì làm hay sao mà phải đóng giả anh.
Đường Ẩn Khiêm khuôn mặt tươi cười cứng đờ, trong đầu lướt qua nhanh vô số phương án thú vị, khóe miệng cong lên, lại cười lên lần nữa.
''Thì Đông! Em thật thông minh''. Anh mờ ám nói.
''Vậy……..Vậy cho em hỏi. Điều kiện là gì?''. Cô không có ngốc, ký hợp đồng cũng phải hiểu rõ ràng điều kiện, nhất là đối mặt với người gian xảo như anh thì đặc biệt phải cẩn thận hơn.
''Nếu như anh nói là muốn em đến đây làm trợ lý của anh?''. Đây là do cô nói, anh không ngại liền làm theo lời của cô……….Ban đầu anh cũng không có ý định có điều kiện gì……….Haiz! Thì Đông của anh quả nhiên là ngây ngô đến ‘’ngu ngốc’’.
''Học………Học trưởng, anh rất bận sao?''. Diêu Thì Đông cẩn thận hỏi, cô cảm thấy anh rất rãnh rỗi, từ lúc nãy tới giờ cô thấy anh rất rãnh rỗi.
''Em nghi ngờ lời nói của anh?''. Anh thu lại nụ cười, nhìn cô chằm chằm.
''Không có! Không có! Được rồi. Trợ lí thì trợ lí……….''. Cái miệng nhỏ nhắn của cô chu lên, anh căn bản là đang đe dọa cô.
''Là trợ lí [đặc biệt"> đó!''. Anh trầm giọng nhấn mạnh.
''Được rồi! Còn gì nữa không?''. Cô đã sớm chấp nhận rồi, làm sao mà anh có thể dễ dàng bỏ qua cho cô chứ!
Còn có? Lần này đổi lại là Đường Ẩn Khiêm giật mình, thì ra là anh không chỉ được một lợi ích mà thôi. Vì em họ mà cô chịu hi sinh nhiều như vậy. Hừ! Điều này làm cho anh không vui.
''Anh còn chưa nghĩ xong, chờ anh nghĩ xong rồi nói cho em''. Anh phải suy nghĩ cẩn thận một chút.
''À………''
''Em không được quỵt nợ hoặc giữa đường bỏ chạy đâu đấy''. Anh cảnh cáo nói, nếu như cô dám anh tuyệt đối sẽ làm cho cô ''đẹp mắt''
''Biết rồi!''. Cô tức giận nói.
Dập tắt được một vòng khí nóng rồi, hiện tại anh cảm thấy vô cùng dễ chịu. Thấy cô chu cái môi nhỏ nhắn lại cảm thấy đáng yêu gấp đôi so với bình thường, chứ đừng nói cô ấy còn để cái đùi đẹp trên người anh, hai người lại ở gần nhau như vậy. Anh liền ôm cô, cúi đầu đặt môi anh lên môi cô, cái này là bồi thường cho ''uất ức'' mà cô phải chịu hôm nay.
Diêu Thì Đông bị hôn đến suýt tắt thở, nhanh chóng thở dốc lấy hơi, đôi mắt mờ mịt, vẫn không quên hỏi ''Đây là một trong những điều kiện sao?''.
Đường Ẩn Khiêm tà nịnh 0 cười một tiếng ''Không phải''. Đây mà là điều kiện gì? Anh muốn hôn thì hôn, không quan tâm cô muốn hay không?
Diêu Thì Đông ngây thơ không biết rằng trong lúc vô ý cô đã ký Hợp đồng Bán thân, bán đi chính mình!
Chương 7
Diêu Thù Đông ủ rũ, đã lâu không có ở gần học trưởng, cô có chút không thích ứng được mà vui sướng đến run rẩy.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1761/2597
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1761/2597
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt