Tiểu thuyết Bà Xã Gây Phiền Toái-full
Lượt xem : |
Tập Phi nhẹ nhàng mở cửa phòng Phán Phán ra, đưa tay rọi đèn pin về phía giường.
Trên giường không có một bóng người.
Nó lo lắng rọi đèn pin khắp phòng, muốn tìm kiếm thân thể nhỏ bé của Phán Phán.
"Phán Phán, em đang ở đâu?"
Một tiếng khóc yếu ớt đột nhiên truyền vào tai Tập Phi.
"Phán Phán?" Nó đi tìm nơi phát ra tiếng khóc, rồi đi về phía đó.
Đứng ngoài tủ quần áo, Tập Phi chắc chắn tiếng khóc phát ra từ bên trong tủ quần áo, cậu dùng lực mở tủ quần áo ra, phát hiện Phán Phán quả nhiên là đang ở bên trong.
Nhìn thân thể nhỏ bé của Phán Phán đang ở một góc bên trong tủ quần áo, trên mặt còn đầy nước mắt, cặp mắt tròn xinh hiện lên vẻ đầy sợ hãi và hốt hoảng, đôi tay nhỏ bé của cô bé đang ôm thật chặt lấy con gấu mà Tập Phi cho cô, rõ ràng là đang rất sợ hãi.
"Phán Phán, đừng sợ." Tập Phi đau lòng rọi đèn pin vào mặt mình, làm cho cô bé có thể nhìn rõ mặt cậu. "Là anh, anh tới bảo vệ em."
Cậu đưa tay đang cầm đèn pin vào trong tủ quần áo, vươn tay ra xoa đầu Phán Phán.
Động tác quen thuộc khiến Phán Phán nín khóc ngay lập tức, cô ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, vươn tay nắm lấy áo Tập Phi.
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Thanh âm mềm mại phát ra từ trong miệng cô bé.
"Phán Phán?" Tập Phi kinh ngạc mở to miệng, ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô bé ra ngoài, đi tới bên giường rồi ngồi xuống.
"Đừng sợ đừng sợ, có anh ở bên cạnh em." Cậu vỗ nhẹ vào lưng Phán Phán nhưng thân thể nhỏ bé vẫn không ngừng run rẩy.
"Anh. . . . . . Anh, em sợ. . . . . ." Ở trong ngực của Tập Phi, Phán Phán vẫn không buông áo của cậu ra, đôi mắt to vẫn nhìn khung cảnh đen như mực trong phòng.
"Phán Phán?"
Khi bốn người lớn vừa vào trong phòng, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, cũng giật mình không nói nên lời.
Không ngờ rằng Phán Phán đúng là như lời Tập Phi nói, đang sợ hãi vô cùng.
"Mẹ nuôi, khi nãy Phán Phán mới vừa gọi con là anh !" Tập Phi vừa nhìn thấy bốn người lớn, lập tức vui mừng khoe khoang với họ, vẻ mặt kiêu ngạo.
"Cái gì?" Bốn người lớn cùng đồng thanh kêu to. Không thể nào.
"Thật mà! Phán Phán mới mới gọi anh hai lần đấy." Cậu giơ hai ngón tay lên biểu tượng cho con số, lại ôm chặt Phán Phán trong ngực, nhẹ lay động thân thể dụ dỗ cô bé.
Chung Di cùng Sở Du Sinh vừa nghe những lời Tập Phi nói, vội vàng đi tới bên cạnh cậu nhìn kỹ Phán Phán.
Con bé thật có thể nói chuyện sao? Hai vợ chồng tràn đầy chờ mong đưa mắt nhìn con gái.
"Phán Phán, mẹ là mẹ của con, con gọi mẹ một tiếng có được không?" Nước mắt ẩn hiện trên hốc mắt của cô, Chung Di vươn tay chờ đợi, ôm lấy con gái từ trong lòng Tập Phi.
Nhưng không ngờ Phán Phán vừa rời khỏi thân thể Tập Phi liền lại bắt đầu gào khóc.
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Cô kêu Tập Phi, tay quơ lên không ngừng, chỉ muốn trở lại trong lòng cậu.
"Ông trời ơi!!!" Sở Du Sinh không biết mình có nghe lầm hay không, nước mắt gần như muốn tuôn ra khỏi vành mắt.
Bảo bối của anh thật sự đã nói chuyện rồi!
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Nhìn cặp mắt long lanh đáng yêu của Phán Phán đang nhìn Tập Phi.
"Lại. . . . . . Lại nói rồi. . . . . . Nó lại nói rồi." Chung Di giao lại Phán Phán cho Tập Phi, sau đó quay đầu vui mừng nhìn về phía chồng mừng rỡ la to, nước mắt cũng từ từ chảy đầy mắt.
Sở Du Sinh đi lên phía trước, ôm chặt vợ vào lòng.
"Cám ơn con, Tập Phi."
Thấy cảnh tượng cảm động như vậy, nước mắt Ngụy Cận cũng lặng lẽ chảy xuống, thật lòng cảm thấy mừng cho họ.
Diêm Kiến Phong đứng cạnh, thâm tình ôm vợ vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô .
Đêm nay tuy có bão lớn, nhưng cũng đáng ăn mừng cả đêm.
Chương 2
"Phán Phán, nếu em không nhanh lên một chút thì anh đi sẽ đi trước đó nha!". Tập Phi ngồi trên chiếc môtô phân khối lớn mất hứng hô to với Phán Phán động tác quá chậm nên giờ vẫn còn ở trong phòng.
Chỉ một lát sau, một dáng người nhỏ bé nhanh chóng từ trong phòng lao ra ngoài.
"Mẹ, Ba, con tới trường đây!". Phán Phán quay đầu hô to, trong tay cầm theo ba lô, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới nới Tập Phi đang đợi.
"Anh trai à, anh thật xấu nha! Chờ em một chút cũng sẽ không muộn của anh mấy phút nha!". Cô vừa thở mạnh vừa chu miệng oán giận.
"Ai bảo em là một con heo lớn, mỗi buổi sáng đều nằm ráng trên giường, động tác lại chậm chạp giống như con rùa, hại anh cũng sắp muộn giờ." Nhẹ nhàng nắm lấy cái mũi xinh xắn của cô, Tập Phi bất đắc dĩ đưa tay lấy mũ bảo hiểm, đội lên đầu cho Phán Phán, cẩn thận giúp cô cài dây mũ.
"Em không có, đều tại cái đồng hồ báo thức, mới rớt có ba lần liền hư, mà em cũng chưa có thời gian đi mua cái mới." Phán Phán thật đúng tình hợp lý đổ toàn bộ nguyên nhân ngủ quên của mình lên cái đồng hồ báo thức đáng thương, mới mua có hai tuần mà cô đã làm hư chiếc đồng hồ báo thức mới.
"Em ngủ say như một con lợn chết, nếu có cháy nhà chắc cũng không dậy, cho dù có mười cái đồng hồ đặt ngay bên cạnh thì anh nghĩ cũng không làm được gì." Tập Phi lộ ra nụ cười cưng chiều, vươn tay xoa mạnh trên đầu Phán Phán.
"Nói bậy, em mới không phải là người như vậy." Phán Phán đỏ mặt lên tiếng kháng nghị, hướng Tập Phi thở mạnh.
"Được rồi". Hắn dùng lực gõ nhẹ đầu Phán Phán." Mau lên xe! Nếu không đi thực sự sẽ bị muộn nha!".
"Đáng giận, cứ đùa giỡn em." Phán Phán oán giận trong lòng.
"Ngồi chắc nha." Cảm giác được cô ôm chặt eo mình, Tập Phi liền khởi động xe đi tới trường học.
******
"Rốt cuộc cũng tới". Phán Phán chạy tới lớp học, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ ngồi.
"Lại ngủ quên sao?" Một bạn học quan tâm hỏi.
"Uh, đồng hồ báo thức của tớ bị hư, ba mẹ tớ lại không có biện pháp, cho nên không có ai gọi tớ hết." Nàng cười khổ.
"Chỉ cần môn của giáo sư này không tới trễ là được, những môn khác trễ một chút cũng không sao cả". Một bạn khác bên cạnh tốt bụng nhắc nhở Phán Phán.
"Tớ biết." Phán Phán ngây ngô ngượng ngùng cười nói.
Giáo sư khóa này nổi tiếng là người nghiêm khắc, tuyệt đối không để cho học sinh của ông đến lớp muộn hay về sớm, cũng không cho ngồi ở trong lớp mà ngủ gật.
"Nếu tiếp tục như vậy, bị thầy chú ý cũng là chuyện sớm muộn." Phán Phán nhăn mày tỏ vẻ lo lắng.
"Xuỵt, thầy vào kìa." Bạn ngồi phía trước tốt bụng quay đầu nhắc nhở Phán Phán còn đang than thở.
Vừa nhìn thấy giáo sư thong thả đi vào lớp, Phán Phán nhanh chóng ngồi thẳng người, mở to hai mắt, làm bộ như tinh thần dồi dào.
Nàng âm thầm cầu nguyện, chính mình trăm ngàn lần đừng mà ngủ gà ngủ gật vào thứ hai nha.
***********************************************
Khóa học ngày thứ hai vừa kết thúc, Phán Phán liền hô to một hơi giống như được giải thoát, ngay khi giáo sư vừa đi ra khỏi lớp học cô lập tức gục mặt xuống bàn.
"A, mệt mỏi quá". Ngáp một cái to, Phán Phán nhắm mắt lại, muốn thừa dịp được nghỉ 15 phút ngủ bù một chút.
" Sở Phán Phán."
Ngay lúc cô gục xuống chưa tới một phút, lúc sắp ngủ, đột nhiên phía trước truyền tới tiếng gọi cô.
Phán Phán đau khổ ngẩng đầu, muốn nhìn xem là ai tới.
Ba bạn nữ đứng trước mặt cô, bộ dáng giống như có chuyện.
"Có chuyện gì sao?"
"Cô và học trưởng Diêm Tập Phi có qua hệ như thế nào?".
Người đứng chính giữa ba người, giống như chị hai lên
Trên giường không có một bóng người.
Nó lo lắng rọi đèn pin khắp phòng, muốn tìm kiếm thân thể nhỏ bé của Phán Phán.
"Phán Phán, em đang ở đâu?"
Một tiếng khóc yếu ớt đột nhiên truyền vào tai Tập Phi.
"Phán Phán?" Nó đi tìm nơi phát ra tiếng khóc, rồi đi về phía đó.
Đứng ngoài tủ quần áo, Tập Phi chắc chắn tiếng khóc phát ra từ bên trong tủ quần áo, cậu dùng lực mở tủ quần áo ra, phát hiện Phán Phán quả nhiên là đang ở bên trong.
Nhìn thân thể nhỏ bé của Phán Phán đang ở một góc bên trong tủ quần áo, trên mặt còn đầy nước mắt, cặp mắt tròn xinh hiện lên vẻ đầy sợ hãi và hốt hoảng, đôi tay nhỏ bé của cô bé đang ôm thật chặt lấy con gấu mà Tập Phi cho cô, rõ ràng là đang rất sợ hãi.
"Phán Phán, đừng sợ." Tập Phi đau lòng rọi đèn pin vào mặt mình, làm cho cô bé có thể nhìn rõ mặt cậu. "Là anh, anh tới bảo vệ em."
Cậu đưa tay đang cầm đèn pin vào trong tủ quần áo, vươn tay ra xoa đầu Phán Phán.
Động tác quen thuộc khiến Phán Phán nín khóc ngay lập tức, cô ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, vươn tay nắm lấy áo Tập Phi.
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Thanh âm mềm mại phát ra từ trong miệng cô bé.
"Phán Phán?" Tập Phi kinh ngạc mở to miệng, ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô bé ra ngoài, đi tới bên giường rồi ngồi xuống.
"Đừng sợ đừng sợ, có anh ở bên cạnh em." Cậu vỗ nhẹ vào lưng Phán Phán nhưng thân thể nhỏ bé vẫn không ngừng run rẩy.
"Anh. . . . . . Anh, em sợ. . . . . ." Ở trong ngực của Tập Phi, Phán Phán vẫn không buông áo của cậu ra, đôi mắt to vẫn nhìn khung cảnh đen như mực trong phòng.
"Phán Phán?"
Khi bốn người lớn vừa vào trong phòng, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, cũng giật mình không nói nên lời.
Không ngờ rằng Phán Phán đúng là như lời Tập Phi nói, đang sợ hãi vô cùng.
"Mẹ nuôi, khi nãy Phán Phán mới vừa gọi con là anh !" Tập Phi vừa nhìn thấy bốn người lớn, lập tức vui mừng khoe khoang với họ, vẻ mặt kiêu ngạo.
"Cái gì?" Bốn người lớn cùng đồng thanh kêu to. Không thể nào.
"Thật mà! Phán Phán mới mới gọi anh hai lần đấy." Cậu giơ hai ngón tay lên biểu tượng cho con số, lại ôm chặt Phán Phán trong ngực, nhẹ lay động thân thể dụ dỗ cô bé.
Chung Di cùng Sở Du Sinh vừa nghe những lời Tập Phi nói, vội vàng đi tới bên cạnh cậu nhìn kỹ Phán Phán.
Con bé thật có thể nói chuyện sao? Hai vợ chồng tràn đầy chờ mong đưa mắt nhìn con gái.
"Phán Phán, mẹ là mẹ của con, con gọi mẹ một tiếng có được không?" Nước mắt ẩn hiện trên hốc mắt của cô, Chung Di vươn tay chờ đợi, ôm lấy con gái từ trong lòng Tập Phi.
Nhưng không ngờ Phán Phán vừa rời khỏi thân thể Tập Phi liền lại bắt đầu gào khóc.
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Cô kêu Tập Phi, tay quơ lên không ngừng, chỉ muốn trở lại trong lòng cậu.
"Ông trời ơi!!!" Sở Du Sinh không biết mình có nghe lầm hay không, nước mắt gần như muốn tuôn ra khỏi vành mắt.
Bảo bối của anh thật sự đã nói chuyện rồi!
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Nhìn cặp mắt long lanh đáng yêu của Phán Phán đang nhìn Tập Phi.
"Lại. . . . . . Lại nói rồi. . . . . . Nó lại nói rồi." Chung Di giao lại Phán Phán cho Tập Phi, sau đó quay đầu vui mừng nhìn về phía chồng mừng rỡ la to, nước mắt cũng từ từ chảy đầy mắt.
Sở Du Sinh đi lên phía trước, ôm chặt vợ vào lòng.
"Cám ơn con, Tập Phi."
Thấy cảnh tượng cảm động như vậy, nước mắt Ngụy Cận cũng lặng lẽ chảy xuống, thật lòng cảm thấy mừng cho họ.
Diêm Kiến Phong đứng cạnh, thâm tình ôm vợ vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô .
Đêm nay tuy có bão lớn, nhưng cũng đáng ăn mừng cả đêm.
Chương 2
"Phán Phán, nếu em không nhanh lên một chút thì anh đi sẽ đi trước đó nha!". Tập Phi ngồi trên chiếc môtô phân khối lớn mất hứng hô to với Phán Phán động tác quá chậm nên giờ vẫn còn ở trong phòng.
Chỉ một lát sau, một dáng người nhỏ bé nhanh chóng từ trong phòng lao ra ngoài.
"Mẹ, Ba, con tới trường đây!". Phán Phán quay đầu hô to, trong tay cầm theo ba lô, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới nới Tập Phi đang đợi.
"Anh trai à, anh thật xấu nha! Chờ em một chút cũng sẽ không muộn của anh mấy phút nha!". Cô vừa thở mạnh vừa chu miệng oán giận.
"Ai bảo em là một con heo lớn, mỗi buổi sáng đều nằm ráng trên giường, động tác lại chậm chạp giống như con rùa, hại anh cũng sắp muộn giờ." Nhẹ nhàng nắm lấy cái mũi xinh xắn của cô, Tập Phi bất đắc dĩ đưa tay lấy mũ bảo hiểm, đội lên đầu cho Phán Phán, cẩn thận giúp cô cài dây mũ.
"Em không có, đều tại cái đồng hồ báo thức, mới rớt có ba lần liền hư, mà em cũng chưa có thời gian đi mua cái mới." Phán Phán thật đúng tình hợp lý đổ toàn bộ nguyên nhân ngủ quên của mình lên cái đồng hồ báo thức đáng thương, mới mua có hai tuần mà cô đã làm hư chiếc đồng hồ báo thức mới.
"Em ngủ say như một con lợn chết, nếu có cháy nhà chắc cũng không dậy, cho dù có mười cái đồng hồ đặt ngay bên cạnh thì anh nghĩ cũng không làm được gì." Tập Phi lộ ra nụ cười cưng chiều, vươn tay xoa mạnh trên đầu Phán Phán.
"Nói bậy, em mới không phải là người như vậy." Phán Phán đỏ mặt lên tiếng kháng nghị, hướng Tập Phi thở mạnh.
"Được rồi". Hắn dùng lực gõ nhẹ đầu Phán Phán." Mau lên xe! Nếu không đi thực sự sẽ bị muộn nha!".
"Đáng giận, cứ đùa giỡn em." Phán Phán oán giận trong lòng.
"Ngồi chắc nha." Cảm giác được cô ôm chặt eo mình, Tập Phi liền khởi động xe đi tới trường học.
******
"Rốt cuộc cũng tới". Phán Phán chạy tới lớp học, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ ngồi.
"Lại ngủ quên sao?" Một bạn học quan tâm hỏi.
"Uh, đồng hồ báo thức của tớ bị hư, ba mẹ tớ lại không có biện pháp, cho nên không có ai gọi tớ hết." Nàng cười khổ.
"Chỉ cần môn của giáo sư này không tới trễ là được, những môn khác trễ một chút cũng không sao cả". Một bạn khác bên cạnh tốt bụng nhắc nhở Phán Phán.
"Tớ biết." Phán Phán ngây ngô ngượng ngùng cười nói.
Giáo sư khóa này nổi tiếng là người nghiêm khắc, tuyệt đối không để cho học sinh của ông đến lớp muộn hay về sớm, cũng không cho ngồi ở trong lớp mà ngủ gật.
"Nếu tiếp tục như vậy, bị thầy chú ý cũng là chuyện sớm muộn." Phán Phán nhăn mày tỏ vẻ lo lắng.
"Xuỵt, thầy vào kìa." Bạn ngồi phía trước tốt bụng quay đầu nhắc nhở Phán Phán còn đang than thở.
Vừa nhìn thấy giáo sư thong thả đi vào lớp, Phán Phán nhanh chóng ngồi thẳng người, mở to hai mắt, làm bộ như tinh thần dồi dào.
Nàng âm thầm cầu nguyện, chính mình trăm ngàn lần đừng mà ngủ gà ngủ gật vào thứ hai nha.
***********************************************
Khóa học ngày thứ hai vừa kết thúc, Phán Phán liền hô to một hơi giống như được giải thoát, ngay khi giáo sư vừa đi ra khỏi lớp học cô lập tức gục mặt xuống bàn.
"A, mệt mỏi quá". Ngáp một cái to, Phán Phán nhắm mắt lại, muốn thừa dịp được nghỉ 15 phút ngủ bù một chút.
" Sở Phán Phán."
Ngay lúc cô gục xuống chưa tới một phút, lúc sắp ngủ, đột nhiên phía trước truyền tới tiếng gọi cô.
Phán Phán đau khổ ngẩng đầu, muốn nhìn xem là ai tới.
Ba bạn nữ đứng trước mặt cô, bộ dáng giống như có chuyện.
"Có chuyện gì sao?"
"Cô và học trưởng Diêm Tập Phi có qua hệ như thế nào?".
Người đứng chính giữa ba người, giống như chị hai lên
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1124/1960
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1124/1960
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt