Tiểu thuyết Bà Xã Gây Phiền Toái-full
Lượt xem : |
"Đúng." Vẻ mặt Sở Du Sinh nặng nề một hồi lâu sau, mới chậm rãi nói tiếp ——
"Ba năm trước, tôi làm tại một công ty ở Anh, vô tình phát hiện trong công ty có nội gián, muốn ăn cắp tư liệu trong máy tính của tôi.
Lúc ấy tôi liền kích hoạt hệ thống truy tìm, chỉ cần bọn họ mở ra tư liệu, cảnh sát có thể lập tức tra ra tư liệu bị đánh cắp đang ở đâu. Khi đó tôi cũng không biết, người ăn cắp tư liệu chính là người của tổ chức Hắc Xích, hơn nữa cuối cùng, bọn họ hình như biết về hệ thống truy tìm, cho nên bọn họ cũng không có hành động gì, chuyện đó cũng không giải quyết được "
Anh thở dài một hơi, rồi nói tiếp "Một năm trước, tôi chuyển tới làm tại một công ty ở Mỹ, lại xảy ra chuyện tương tự, cho nên tôi liền sửa đổi tài liệu cơ mật một chút, làm giả tư liệu bên trong, sau đó tôi cố ý để cho bọn họ trộm được. Ba tháng sau, một tập đoàn tài chính liền tuyên bố phá sản. Bị mắc nợ nghìn tỷ
Nghe nói bọn họ đã mua tư liệu mà tổ chức Hắc Xích trộm được từ tôi, đầu tư mười mỏ dầu hỏa tin chắc sẽ không lỗ lã, vì chuyện đó người đứng đầu Hắc Xích cũng bị những người đó đuổi giết, trước mắt không có người nào biết anh đang ở đâu."
"Chuyện này có liên quan gì với cậu?" Diêm Kiến Phong cau mày, không hiểu hỏi
"Nửa năm trước, tôi vô tình phát hiện người của tổ chức Hắc Xích, đang truy tìm hành tung của tôi, tôi đoán bọn họ là tại vì chuyện xảy ra tại Mỹ, nên muốn trả thù. Vì lo cho sự an toàn của vợ con, cho nên tôi mới chọn trở về Đài Loan phát triển."
Bởi vì, chỉ cần một ngày tổ chức Hắc Xích không tan rã, người đứng đầu sẽ một ngày không bị bắt, mỗi ngày anh đều không có cách nào an tâm.
"Ừ. Cậu yên tâm, về chuyện của tổ chức Hắc Xích tôi sẽ giúp cậu điều tra, khi có tin tức của bọn họ, tôi sẽ báo cho cậu biết ngay, nhưng mà cậu cũng phải cẩn thận " Diêm Kiến Phong dùng sức vỗ vào vai bạn tốt, cho anh một chút ủng hộ.
"Cảm ơn cậu! Đừng nói như vạy." Kết thúc cuộc nói chuyện, Sở Du Sinh quay đầu lại, anh nhìn thấy một cậu bé trai, đang đứng gần đó với vẽ mặt mong đợi, chờ mẹ đem thức ăn đã nướng chín qua.
"Đó là Tập Phi sao? Lớn như vậy rồi! Tôi nhớ lúc tôi rời đi, nó mới vừa biết nói." Sở Du Sinh kêu lên.
"Làm ơn đi, đó là chuyện của năm năm trước, lúc đó nó mới ba tuổi." Nói xong Diêm Kiến Phong cười quay đầu lại kêu con trai.
"Cha, cha gọi con?" Diêm Tập Phi cầm chén và xiên nướng thịt đi tới trước mặt cha.
"Con trai, con còn nhớ chú không?" Diêm Kiến Phong bồng nó lên rồi đặt ngồi lên chân mình, đưa tay chỉ về hướng Sở Dụ Sinh.
Nhìn Sở Du Sinh một lúc lâu, Diêm Tập Phi quay đầu nhìn về hướng Chung Di đang đứng nướng thịt, rồi gật đầu một cái. "Chú là chồng của mẹ nuôi."
"Mẹ nuôi?"
"Đúng vậy! Mẹ nói vợ chú là chị em tốt của mẹ cháu, cho nên Tập Phi phải gọi là mẹ nuôi."
"Oh! Vậy chú chẳng phải cũng là cha nuôi của Tập Phi sao?." Sở Du Sinh bỗng nhiên hiểu ra cười lên, anh ôm Diêm Tập Phi qua rồi đặt nó ngồi lên trên chân mình. "Nếu vợ chú là mẹ nuôi của con, vậy Tập Phi cũng nên gọi chú một tiếng cha nuôi chứ."
Dùng sức gật đầu một cái, Diêm Tập Phi thật nhanh gọi một tiếng "Cha nuôi."
Hai người đàn ông không kìm nổi sự vui mừng cười to.
"Đồ chuẩn bị xong rồi! Mau qua đây ăn đi." Lúc này, có tiếng gọi gần đó truyền tới.
Ba người liền hướng về phía có thức ăn đi tới.
"Các người ăn trước đi, em đi vào nhà mang Phán Phán ra." Đợi ba người ngồi vào bàn ăn, Chung Di mới bỏ đồ ăn trong tay xuống rồi nói, sau đó cô đi vào trong nhà rất nhanh.
"Phán Phán? Là ai?" Vẻ mặt Diêm Kiến Phong khó hiểu, tò mò nhìn về phía Sở Du Sinh hỏi.
"Con gái của tôi." Sở Du Sinh nhếch miệng lộ ra một nụ cười nhạt.
"Gì!?" Diêm Kiến Phong giật mình la lên "Cậu có con sao?"
"Ừ, không cần nghi ngờ." Anh nhíu mày nhìn Diêm Kiến Phong "Cậu và Ngụy Cận có một đứa con trai tám tuổi, chẳng lẽ tôi và tiểu Di không thể có một đứa con gái năm tuổi sao?"
"Tới rồi tới rồi." Lúc này Chung Di đã ôm Phán Phán chậm rãi đi tới.
"Wow! Con bé thật đáng yêu." Ngụy Cận vừa nhìn thấy Phán Phán, hai mắt liền sáng lên, lập tức đi tới phía trước muốn ôm con bé.
"Phán Phán." Ngụy Cận ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn nà của con bé, từ tận đáy lòng rất yêu thích con bé, nó thật đáng yêu, cô nhẹ giọng dịu dàng hỏi "Con mấy tuổi rồi?"
Nhưng mà đợi thật lâu, cũng không nghe Phán Phán nói một câu, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lo chơi đùa với con gấu bông trên tay.
Thấy thế, Sở Dụ Sinh đau lòng mà lắc đầu "Một năm trước, nó đột nhiên không nói chuyện nữa."
"Tại sao nó lại không nói chuyện? Nguyên nhân là gì?" Diêm Kiến Phong quan tâm đi lên phiá trước, cẩn thận quan sát Phán Phán.
"Bác sĩ nói, Phán Phán có thể là có chướng ngại tâm lý, mới không muốn mở miệng nói chuyện, chúng tôi đã từng thử rất nhiều phương pháp, nhưng mà vẫn không có cách nào làm cho nó nói chuyện."
"Tôi cảm thấy là Phán Phán không phải không muốn nói chuyện." Ngụy Cận nói lên cái nhìn của mình.
"Tôi cũng cho rằng như thế." Diêm Kiến Phong liền gật đầu phụ họa theo, sau đó anh liền xoay người nhìn về phía con trai.
"Loại tình huống này, cũng đã từng xảy ra với Tập Phi nhà chúng tôi, nhưng thời gian không có lâu như Phán Phán nhà các cậu." Ngụy Cận nhớ lại bệnh tình của con trai mình năm đó, "Khi đó chúng tôi lên kế hoạch ra nước ngoài chơi hai tháng, ai ngờ khi đến nơi, khoản một tuần lễ sau, Tập Phi đột nhiên lên tiếng nói chuyện, làm chúng tôi thật sợ còn tưởng là có chuyện gì xảy ra với nó. "
Diêm Kiến Phong nói tiếp lời vợ "Vì vậy chúng tôi liền thu xếp hành lý giả về nước, không ngờ qua ngày thứ hai, nó liền khôi phục lại bình thường, lại chịu mở miệng nói chuyện. Chúng tôi đi hỏi bác sĩ, mới biết được là vì bất đồng ngôn ngữ, cho nên tạo thành áp lực trong lòng đứa bé."
"Tôi đoán tình huống của Phán Phán, chắc cũng là vì nguyên nhân này, bình thường các ngươi cùng Phán Phán nói chuyện, có lẽ trong ngôn ngữ có sự khác biệt, mới làm cho nó nảy sinh ra áp lực." Ngụy Cận bổ sung thêm.
"Là thế sao?" lúc này Chung Di mới chợt hiểu ra. Bọn họ bình thường ở nhà, đều dùng tiếng Trung nói chuyện với Phán Phán, nhưng khi đi ra ngoài ngôn ngữ nó tiếp xúc đều là tiếng Anh.
"Chị nghĩ tám chín phần mười là vậy. Em cũng đừng lo lắng, chỉ cần thay đổi hoàn cảnh, Phán Phán tự nhiên sẽ khỏi hẳn." Ngụy Cận ôm Phán Phán đi tới trước mặt Chung Di, vỗ vỗ tay của bé cho bé lòng tin.
"Mẹ, đây là em gái sao?" Lúc này, Diêm Tập Phi vốn đang ngồi ở một bên, vui mừng đi tới trước mặt Phán Phán, nhìn chằm chằm Phán Phán không chớp mắt, cô bé thật đáng yêu giống như một con búp bê.
"Đúng vậy! Đây là em gái của con, Tập Phi phải chơi với em gái thật nhiều, còn phải bảo vệ tốt cho em, biết không?" Ngụy Cận lộ ra nụ cười nói.
"Dạ " Diêm Tập Phi dùng sức gật đầu, cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra, sờ sờ đầu Phán Phán.
Từ nhỏ cậu đã là đứa bé duy nhất trong nhà, hôm nay có thêm em gái, cậu vô cùng vui mừng.
"Phán Phán, Phán Phán. Anh là anh trai của em." Cậu nở nụ cười lúm đồng tiền rực rỡ, gọi cô bé.
Phán Phán vẫn không có phản ứng gì với cậu.
Vì muốn hấp dẫn sự chú ý của cô bé, Diêm Tập Phi nhẹ nhàng lay cánh tay của cô bé
Phán Phán rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn cậu bé trước mặt.
"Em phải gọi anh là anh trai nha." Cậu rất
Bài viết liên quan!