Tiểu thuyết Bà Xã Gây Phiền Toái-full
Lượt xem : |
--
Sau khi cô nói xong, Diêm Tập Phi bàn bạc kế sách với hai người bạn tốt, hai người kia nghe xong liền rời đi.
"Bọn họ sẽ như thế nào?" Đợi sau khi hai người kia rời đi, Ngưng Thẩm mở miệng hỏi nhỏ.
"Đừng suy nghĩ nhiều, tất cả đều có anh, anh sẽ đem tất cả mọi chuyện giải quyết." Anh hôn nhẹ lên trán cô. "Đi thôi, đi cùng anh đến một nơi."
Anh đột nhiên nhớ ra một chuyện, có lẽ có thể làm cho cô thay đổi tâm trạng.
Nhéo nhẹ cái mũi đáng yêu của cô, anh cầm tay cô kéo đi.
"Đi đâu?"
"Mang em đi một chỗ."
"Chỗ nào?" Cô tò mò hỏi.
Anh quay đầu nhìn cô một cái.
"Bí mật."
******************************************
"Nơi này..........."
Diêm Tập Phi dẫn cô đến một khu nhà cao cấp.
Nhìn thấy bên ngoài của ngôi nhà, Ngưng Thẩm cực kỳ kinh ngạc.
Một nơi quen thuộc!
Cô không biết là trước kia cô đã tới đây chưa, nhưng.............Khi nhìn thấy căn biệt thự sơn màu xanh nhạt, cô cảm thấy có một cảm giác thân thuộc.
"Làm sao vậy?"
"Em........Em hình như đã từng tới nơi này.....". Cô lộ ra vẻ mặt mê muội, lẩm bẩm nói.
"À! Phải không?" Khóe miệng vòng lên một nụ cười tươi, anh dắt tay cô, mang cô đến cửa căn biệt thự. "Chúng ta vào thôi."
"Cô không nói gì, tùy ý anh kéo đi.
Tiến vào trong nhà, Ngưng Thẩm nghiêm túc nhìn xung quanh.
Đây là một ngôi nhà làm cho người khác có cảm giác ấm áp, tuy bên ngoài là một căn biệt thự, nhưng bên trong lại không hề trang hoàng xa hoa quá mức.
Không biết là muốn làm thế nào, cô cảm thấy mình đối với căn nhà này giống như hết sức quen thuộc, không giống như là lần đầu tiên tới đây, ngược lại có cảm giác như đã biết rất lâu rồi.
"Em............Em vô cùng xác định là em đã tới đây, trên lầu.........em.........Phòng của em ở...........ở trên lầu."
Trong đầu cô xuất hiện một số hình ảnh, cô chậm rãi đi lên lầu.
Nơi này...............Quẹo phải ở lầu một.........là phòng của cô, là vùng trời nhỏ của cô!
"Màu hồng............có tường màu hồng, giường màu hồng.......rèm cửa sổ màu hồng.......Còn có, còn có..........Thật nhiều thật nhiều quần áo màu hồng........."
Dựa vào cảm giác, cô đang đứng trước một căn phòng có của màu hồng, trực giác nói cho cô biết đây là phòng của cô, cô đã từng ở nơi này!
Diêm Tập Phi nhẹ bước đi theo phía sau cô, không muốn quấy rầy cô, muốn chính cô tự nhớ lại.
Vốn dĩ căn phòng của cô đã bị lửa làm cho thay đổi, nhưng anh lại yêu cầu người ta khôi phục nó giống như ban đầu.
Anh vẫn tin rằng Phán Phán chưa chết, anh hi vọng một ngày nào đó Phán Phán trở về, cô có thể ở nơi mà cô quen thuộc.
"Em.................Em có thể?" Cô xoay người hỏi Diêm Tập Phi đang đứng phía sau cô.
Diêm Tập Phi mỉm cười gật đầu.
Hít thở một hơi thật sâu, cô mở cửa, đúng như những hình ảnh trong đầu cô............một căn phòng toàn bộ được bao quanh bởi màu hồng!
"Thật sự............giống như lời em nói.........".
Bài trí bên trong đúng như cô tưởng tượng!
Cô chần chừ một lúc lâu, mới từ từ tiến vào bên trong phòng.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong phòng, có một chiếc giường mềm mại, gió thổi nhẹ làm cho rèm cửa sổ màu hồng đung đưa, cô ngồi trên giường, vuốt ve cái giường mềm mại.
Tất cả nơi này, rất quen thuộc...........
Một loại cảm giác hoài niệm làm cho cô cảm thấy ấm áp và thân thiết.
"Nhớ rõ nơi này sao?". Hai tay đặt trên vai cô, Diêm Tập Phi dịu dàng hỏi Ngưng Thẩm đang sững sờ.
"Uh. Có chút ấn tượng..... Em trước kia ở nơi này đúng không?"
"Uh."
"Vậy anh muốn nói thân thế của em cho em biết?". Cô mang theo khát vọng hỏi. Nếu anh có thể nói cho cô, cô sẽ không cần buồn rầu vì không thể khôi phục trí nhớ nữa.
"Không, anh không muốn nói cho em biết, nhớ rõ sao? Anh đã nói là em phải tự mình nhớ ra."
"Vậy.......Người nhà của em ở đâu? Anh có thể nói cho em biết, có phải em cũng có người thân không?". Đây là điều cô muốn biết nhất.
"Em là con gái một, cha mẹ em không tìm ra em sau khi em mất tích, để tránh nhìn thấy cảnh tượng đau lòng, hai người bọn họ liền chuyển qua nước ngoài sống."
Ngồi ở bên cạnh cô. anh thuận tay đem cô ôm vào lòng, mà cô cũng giống như là thói quen dựa vào ngực anh.
"Anh còn nhớ chuyện lúc em mất tích sao?".
Ở trong lòng anh làm cho cô cảm thấy ấm áp, giống như trước kia, khuôn ngực ấm áp của anh là nơi chỉ của riêng cô.
"Uh." Gật đầu, hai mắt anh nhìn về phía xa.
Nhớ lại lúc đó, giống như một ký ức còn rất mới mẻ....
Khắp nơi đều không tìm thấy tung tích của Phán Phán, cả người Diêm Tập Phi liền thay đổi, mỗi ngày đều như người vô hồn, bất luận ai cũng đều không để ý, ngay cả trường học cũng không đi.
Sự thay đổi của anh làm cho ba mẹ anh sợ hãi.
Cha mẹ anh tìm Sở Dụ Sinh và Chung Di cầu cứu.
Sở Dụ Sinh và Chung Di mất đi đứa con gái duy nhất, tuy rằng rất muốn ngã quỵ xuống, nhưng cũng không thể làm cho bạn tốt cũng mất đi đứa con trai duy nhất, nên bọn họ tận tình khuyên bảo Diêm Tập Phi.
Anh trong lúc đó, trừ bỏ nhốt mình ở trong phòng, nhìn album hình mà Phán Phán làm cho anh, thì không làm bất cứ việc gì, lời nói của bất kì ai cũng không nghe lọt tai.
Cho đến một ngày, dì Chung Di tát anh một cái, rốt cuộc mới làm anh thức tỉnh trở lại.
Lúc đó bà ấy khóc, vẻ mặt đau thương nhìn anh: "Nếu Phán Phán biết con biến thành bộ dạng như vậy, con nghĩ rằng con bé sẽ rất vui vẻ sao? Nếu con tin rằng con bé còn sống, như vậy rốt cuộc bây giờ con đang làm cái gì? Con bé còn đang chờ con tới cứu nó, con lại giam mình trong phòng cả ngày. Như vậy con, con bảo vệ nó như thế nào đây?".
Lời nói của bà làm cho anh trong nháy mắt thanh tỉnh lại.
"Đúng vậy, con sẽ tìm được em ấy, Phán Phán còn đang đợi con-------.”
"Đây mới là con ngoan của ta." Chung Di gật đầu vui mừng nói.
"Con sẽ tìm được Phán Phán, sẽ đem em ấy trở về.......".
"Anh đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến xuất thần?".
Ngưng Thẩm vỗ vỗ cánh tay anh, tò mò xem anh đang suy nghĩ cái gì.
"Uhm? Không có gì." Những chuyện đã xảy ra tuy rằng làm anh thống khổ, nhưng quan trọng là, Phán Phán hiện tại đã trở về bên cạnh anh.
Đem cô gắt gao ôm vào ngực, Diêm Tập Phi thề ở trong lòng, anh tuyệt đối sẽ không để cho Phán Phán bị tổn thương........Tuyệt đối không........
Mặc dù bị ôm chặt vào ngực làm cô không thở nổi, nhưng khi nhìn trên mặt anh xuất hiện nhiều sự lo lắng, mà vòng tay của anh lại giống như một cái màn bảo vệ bao quanh cô lại, khiến cho cô cảm thấy an tâm và tin tưởng vào "màn bảo vệ" này.........
Lẳng lặng dựa vào ngực anh, cô giống như con mèo nhỏ, đem mặt mình nhẹ nhàng cọ xát vào ngực anh, nghe nhịp tim đập mạnh của anh làm cho cô cảm thấy được đây là nơi tránh gió của cô.
Ngưng Thẩm thỏa mãn cọ xát một hồi, trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng rên rỉ.
"Làm sao vậy?". Cô ngẩng đầu, tò mò hỏi Tập Phi.
Chỉ thấy trong hai mắt thâm thúy của anh mang theo dục vọng khiến cho người khác phải đỏ mặt, mím môi, anh thở có chút dồn dập, không nói câu nào chỉ chăm chú nhìn cô.
Hai gò má cô trong nháy mắt ửng hồng.
Đã cùng anh ở chung được vài ngày, giờ phút này khi nhìn vào mắt anh, cô đã sớm quen thuộc ánh mắt ấy có nghĩa là gì.
Cô thẹn thùng cúi đầu, trong lòng cô có chút sợ h
Sau khi cô nói xong, Diêm Tập Phi bàn bạc kế sách với hai người bạn tốt, hai người kia nghe xong liền rời đi.
"Bọn họ sẽ như thế nào?" Đợi sau khi hai người kia rời đi, Ngưng Thẩm mở miệng hỏi nhỏ.
"Đừng suy nghĩ nhiều, tất cả đều có anh, anh sẽ đem tất cả mọi chuyện giải quyết." Anh hôn nhẹ lên trán cô. "Đi thôi, đi cùng anh đến một nơi."
Anh đột nhiên nhớ ra một chuyện, có lẽ có thể làm cho cô thay đổi tâm trạng.
Nhéo nhẹ cái mũi đáng yêu của cô, anh cầm tay cô kéo đi.
"Đi đâu?"
"Mang em đi một chỗ."
"Chỗ nào?" Cô tò mò hỏi.
Anh quay đầu nhìn cô một cái.
"Bí mật."
******************************************
"Nơi này..........."
Diêm Tập Phi dẫn cô đến một khu nhà cao cấp.
Nhìn thấy bên ngoài của ngôi nhà, Ngưng Thẩm cực kỳ kinh ngạc.
Một nơi quen thuộc!
Cô không biết là trước kia cô đã tới đây chưa, nhưng.............Khi nhìn thấy căn biệt thự sơn màu xanh nhạt, cô cảm thấy có một cảm giác thân thuộc.
"Làm sao vậy?"
"Em........Em hình như đã từng tới nơi này.....". Cô lộ ra vẻ mặt mê muội, lẩm bẩm nói.
"À! Phải không?" Khóe miệng vòng lên một nụ cười tươi, anh dắt tay cô, mang cô đến cửa căn biệt thự. "Chúng ta vào thôi."
"Cô không nói gì, tùy ý anh kéo đi.
Tiến vào trong nhà, Ngưng Thẩm nghiêm túc nhìn xung quanh.
Đây là một ngôi nhà làm cho người khác có cảm giác ấm áp, tuy bên ngoài là một căn biệt thự, nhưng bên trong lại không hề trang hoàng xa hoa quá mức.
Không biết là muốn làm thế nào, cô cảm thấy mình đối với căn nhà này giống như hết sức quen thuộc, không giống như là lần đầu tiên tới đây, ngược lại có cảm giác như đã biết rất lâu rồi.
"Em............Em vô cùng xác định là em đã tới đây, trên lầu.........em.........Phòng của em ở...........ở trên lầu."
Trong đầu cô xuất hiện một số hình ảnh, cô chậm rãi đi lên lầu.
Nơi này...............Quẹo phải ở lầu một.........là phòng của cô, là vùng trời nhỏ của cô!
"Màu hồng............có tường màu hồng, giường màu hồng.......rèm cửa sổ màu hồng.......Còn có, còn có..........Thật nhiều thật nhiều quần áo màu hồng........."
Dựa vào cảm giác, cô đang đứng trước một căn phòng có của màu hồng, trực giác nói cho cô biết đây là phòng của cô, cô đã từng ở nơi này!
Diêm Tập Phi nhẹ bước đi theo phía sau cô, không muốn quấy rầy cô, muốn chính cô tự nhớ lại.
Vốn dĩ căn phòng của cô đã bị lửa làm cho thay đổi, nhưng anh lại yêu cầu người ta khôi phục nó giống như ban đầu.
Anh vẫn tin rằng Phán Phán chưa chết, anh hi vọng một ngày nào đó Phán Phán trở về, cô có thể ở nơi mà cô quen thuộc.
"Em.................Em có thể?" Cô xoay người hỏi Diêm Tập Phi đang đứng phía sau cô.
Diêm Tập Phi mỉm cười gật đầu.
Hít thở một hơi thật sâu, cô mở cửa, đúng như những hình ảnh trong đầu cô............một căn phòng toàn bộ được bao quanh bởi màu hồng!
"Thật sự............giống như lời em nói.........".
Bài trí bên trong đúng như cô tưởng tượng!
Cô chần chừ một lúc lâu, mới từ từ tiến vào bên trong phòng.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong phòng, có một chiếc giường mềm mại, gió thổi nhẹ làm cho rèm cửa sổ màu hồng đung đưa, cô ngồi trên giường, vuốt ve cái giường mềm mại.
Tất cả nơi này, rất quen thuộc...........
Một loại cảm giác hoài niệm làm cho cô cảm thấy ấm áp và thân thiết.
"Nhớ rõ nơi này sao?". Hai tay đặt trên vai cô, Diêm Tập Phi dịu dàng hỏi Ngưng Thẩm đang sững sờ.
"Uh. Có chút ấn tượng..... Em trước kia ở nơi này đúng không?"
"Uh."
"Vậy anh muốn nói thân thế của em cho em biết?". Cô mang theo khát vọng hỏi. Nếu anh có thể nói cho cô, cô sẽ không cần buồn rầu vì không thể khôi phục trí nhớ nữa.
"Không, anh không muốn nói cho em biết, nhớ rõ sao? Anh đã nói là em phải tự mình nhớ ra."
"Vậy.......Người nhà của em ở đâu? Anh có thể nói cho em biết, có phải em cũng có người thân không?". Đây là điều cô muốn biết nhất.
"Em là con gái một, cha mẹ em không tìm ra em sau khi em mất tích, để tránh nhìn thấy cảnh tượng đau lòng, hai người bọn họ liền chuyển qua nước ngoài sống."
Ngồi ở bên cạnh cô. anh thuận tay đem cô ôm vào lòng, mà cô cũng giống như là thói quen dựa vào ngực anh.
"Anh còn nhớ chuyện lúc em mất tích sao?".
Ở trong lòng anh làm cho cô cảm thấy ấm áp, giống như trước kia, khuôn ngực ấm áp của anh là nơi chỉ của riêng cô.
"Uh." Gật đầu, hai mắt anh nhìn về phía xa.
Nhớ lại lúc đó, giống như một ký ức còn rất mới mẻ....
Khắp nơi đều không tìm thấy tung tích của Phán Phán, cả người Diêm Tập Phi liền thay đổi, mỗi ngày đều như người vô hồn, bất luận ai cũng đều không để ý, ngay cả trường học cũng không đi.
Sự thay đổi của anh làm cho ba mẹ anh sợ hãi.
Cha mẹ anh tìm Sở Dụ Sinh và Chung Di cầu cứu.
Sở Dụ Sinh và Chung Di mất đi đứa con gái duy nhất, tuy rằng rất muốn ngã quỵ xuống, nhưng cũng không thể làm cho bạn tốt cũng mất đi đứa con trai duy nhất, nên bọn họ tận tình khuyên bảo Diêm Tập Phi.
Anh trong lúc đó, trừ bỏ nhốt mình ở trong phòng, nhìn album hình mà Phán Phán làm cho anh, thì không làm bất cứ việc gì, lời nói của bất kì ai cũng không nghe lọt tai.
Cho đến một ngày, dì Chung Di tát anh một cái, rốt cuộc mới làm anh thức tỉnh trở lại.
Lúc đó bà ấy khóc, vẻ mặt đau thương nhìn anh: "Nếu Phán Phán biết con biến thành bộ dạng như vậy, con nghĩ rằng con bé sẽ rất vui vẻ sao? Nếu con tin rằng con bé còn sống, như vậy rốt cuộc bây giờ con đang làm cái gì? Con bé còn đang chờ con tới cứu nó, con lại giam mình trong phòng cả ngày. Như vậy con, con bảo vệ nó như thế nào đây?".
Lời nói của bà làm cho anh trong nháy mắt thanh tỉnh lại.
"Đúng vậy, con sẽ tìm được em ấy, Phán Phán còn đang đợi con-------.”
"Đây mới là con ngoan của ta." Chung Di gật đầu vui mừng nói.
"Con sẽ tìm được Phán Phán, sẽ đem em ấy trở về.......".
"Anh đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến xuất thần?".
Ngưng Thẩm vỗ vỗ cánh tay anh, tò mò xem anh đang suy nghĩ cái gì.
"Uhm? Không có gì." Những chuyện đã xảy ra tuy rằng làm anh thống khổ, nhưng quan trọng là, Phán Phán hiện tại đã trở về bên cạnh anh.
Đem cô gắt gao ôm vào ngực, Diêm Tập Phi thề ở trong lòng, anh tuyệt đối sẽ không để cho Phán Phán bị tổn thương........Tuyệt đối không........
Mặc dù bị ôm chặt vào ngực làm cô không thở nổi, nhưng khi nhìn trên mặt anh xuất hiện nhiều sự lo lắng, mà vòng tay của anh lại giống như một cái màn bảo vệ bao quanh cô lại, khiến cho cô cảm thấy an tâm và tin tưởng vào "màn bảo vệ" này.........
Lẳng lặng dựa vào ngực anh, cô giống như con mèo nhỏ, đem mặt mình nhẹ nhàng cọ xát vào ngực anh, nghe nhịp tim đập mạnh của anh làm cho cô cảm thấy được đây là nơi tránh gió của cô.
Ngưng Thẩm thỏa mãn cọ xát một hồi, trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng rên rỉ.
"Làm sao vậy?". Cô ngẩng đầu, tò mò hỏi Tập Phi.
Chỉ thấy trong hai mắt thâm thúy của anh mang theo dục vọng khiến cho người khác phải đỏ mặt, mím môi, anh thở có chút dồn dập, không nói câu nào chỉ chăm chú nhìn cô.
Hai gò má cô trong nháy mắt ửng hồng.
Đã cùng anh ở chung được vài ngày, giờ phút này khi nhìn vào mắt anh, cô đã sớm quen thuộc ánh mắt ấy có nghĩa là gì.
Cô thẹn thùng cúi đầu, trong lòng cô có chút sợ h
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1318/2154
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1318/2154
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt