Tiểu thuyết Bà Xã, Em Không Ngoan-full
Lượt xem : |
hiếc quần lót cuối cùng trên người Triển Du xuống, tiếp tục bóp chặt lấy eo cô, sau đó trong vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc của Triển Du tiến vào thân thể của cô.
Đau đớn bén nhọn bóp chặt mọi dây thần kinh, tiếng thét vừa vọt tới yết hầu đã bị miệng Nam Khôn chặn lại, Triển Du khó tin mở to mắt ra nhìn, chỉ nghĩ Nam Khôn uống say ăn dấm chua với Thanh Mộc cho nên mới thô bạo như vậy, trong lòng thầm hít một hơi thật sâu, run rẩy chống lấy lồng ngực cứng như sắt của hắn, đôi mắt dâng lên làn hơi nước mỏng manh, ra vẻ đau đớn nghe lời thừa nhận.
Nào biết sau khi đi vào động tác của Nam Khôn lại dần trở nên dịu dàng, biết rõ còn cố hỏi: “Bị đau sao?”
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Triển Du âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn nhưng vẫn ấm ức gật đầu.
“Thả lỏng một chút, đợi lát nữa sẽ không thấy đau nữa.” Nam Khôn mặt không đổi sắc nói dối, chậm rãi bắt đầu hành trình trả thù của hắn.
Cả quá trình hắn đều không nói lời nào, chỉ mang trong đầu nỗi buồn bực mà làm việc. Lúc bắt đầu Triển Du còn chịu đựng, từ đáy lòng sinh ra một cảm giác mâu thuẫn chiếm cứ tất cả cảm quan của cô, đương nhiên cũng không thấy khoái cảm gì. Sau đó dường như thân thể cũng dần dần thích ứng với chỗ đó của Nam Khôn, Nam Khôn lại vẫn luôn dùng mọi cách khiêu khích cô, những nụ hôn dày đặc như mưa rơi xuống thân thể cô, khơi gợi cảm giác trong cô.
Nam Khôn thu vào tầm mắt từng biểu hiện nhỏ của cô, mặt không đổi sắc trả thù trừng phạt nhưng trong lòng vẫn không thấy thỏa mãn.
Con người luôn yêu thích vẻ sạch sẽ thuần khiết, đối với Triển Du, nói hắn ưa thích khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người khác tâm hoảng ý loạn của cô chẳng bằng nói hắn yêu mến vẻ hồn nhiên điềm đạm trước đây của cô thì đúng hơn. Loại cảm giác ấy khiến cho hắn rất thích thú, rất thư thái, hắn không biết đó có thể gọi là yêu không, nhưng cũng đã để cho bản thân thản nhiên tiếp nhận, thậm chí còn tính giữ cô ở bên cạnh lâu dài.
Nhưng mà điều hắn không nghĩ tới chính là vẻ ngây thơ hồn nhiên của người phụ nữ này kết quả cũng chỉ là để quyến rũ khiến hắn mắc câu!
Điều này không riêng gì đang khiêu chiến quyền uy của hắn mà còn vũ nhục tình cảm của hắn, phẫn nộ ngập trời hóa thành ngọn lửa hừng hực, nhưng lửa giận phỏng tay kia đã trở nên mềm mại vì Triển Du, hắn cảm thấy mình là một nhân vật ngu xuẩn trong một vở hài kịch.
Bị cơn phẫn nộ điều khiển, hắn lựa chọn cách âm thầm trả thù.
Nhưng mà cái gọi là “trả thù” này vì sao lại không thể làm cho lửa giận trong lòng giảm xuống?
Lửa giận điên cuồng thấm vào máu, sôi sục như muốn thiêu cháy của người, Triển Du cảm thấy thể lực của tên này quả thật làm cho người ta giận sôi, căn qua lật lại không lúc nào yên, như muốn ngang ngược bá đạo phanh thây xẻ thịt cô ra.
Trong đầu càng hỗn loạn không chịu nổi, vừa thống khổ lại vừa vui sướng, giằng xé giống như sắp chết đi.
Triển Du toàn thân không còn chút sức nằm xụi lơ trên giường, hai mắt đẫm lệ mơ màng nhìn Nam Khôn, trong lòng vẫn cảm thấy không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài – cô và Nam Khôn vĩnh viễn sẽ không cùng chung một con đường, cho nên có nhiều thứ cũng không muốn suy nghĩ nữa.
Lúc sắp hết hơi lại cảm thấy Nam Khôn đột nhiên ngừng lại, cô hơi bình tĩnh lại, khi đối diện với đôi mắt đen lạnh lẹo của Nam Khôn trong lòng lại run lên, dấy lên cảm giác đêm nay Nam Khôn rất không ổn, kết quả sau một giây lại thấy Nam Khôn đưa tay ra vỗ về khuôn mặt mình, dịu dàng giễu cợt: “Một cái “mặt nạ” thật như vậy, nhất định tốn không ít sức nhỉ?”
Sét đánh sấm rền cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.
Triển Du bị vạch trần khiến cho sợ run một lúc lâu, chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh giội vào, cái gì dục vọng cái gì ảo tưởng đều bị giội tắt, chỉ có phẫn nộ điên cuồng gào thét trong linh hồn, khuôn mặt trắng bệch của cô lạnh lẽo, khẽ rít ra vài chữ từ kẽ răng: “Lăn ra mau!”
Chỉ một câu nói của Nam Khôn đã biến một người phụ nữ vốn đang “dịu dàng” trở nên mạnh mẽ.
Nếu như nói chuyện Triển Du giả làm Aki làm cho Nam Khôn cảm thấy nhục nhã chưa từng có, như vậy chuyện Nam Khôn đang làm không thể nghi ngờ là hành vi quá mức biết bao nhiêu lần đối với Triển Du.
Thì ra chiều nay A Đông chạy tới lấy vân tĩnh mạch của cô vốn không phải là để đưa vào tư liệu nhận dạng của gác cổng!
Đến tột cùng làm sao hắn có thể phát hiện ra? Hay là cho tới bây giờ hắn chưa từng tin tưởng mình?
Quả thật Triển Du tức giận đến phát điên, điên cuồng giãy giụa muốn thoát thân.
Nam Khôn bắt lấy cổ tay cô cố định lại một chỗ, vòng eo cường tráng đột nhiên dùng lực, cười lạnh nói: “Không phải em vẫn luôn trông ngóng tôi làm vậy sao? Tôi làm như em mong muốn, sao em lại không thích thế?”
Lời nói này của hắn phiên dịch ra thành thế này: không phải em luôn muốn tìm đường chết sao, tôi đây thỏa mãn em, em gấp gáp cái gì.
“Tôi giết anh đồ khốn nạn!” Triển Du bị đâm vào khiến cho hai mắt tối đen, thật sự hận không thể chết cùng hắn, nhưng mà lý trí lại không cho cô làm việc ngốc nghếch kia – hiện giờ ngoại trừ biết mình đã bị lộ, những thứ khác cô không hề biết gì.
Cho tới giờ khắc này chứng kiến biểu lộ phẫn nộ chân thật của Triển Du, Nam Khôn mới cảm thấy lửa giận tích tụ trong lòng rốt cuộc hơi dịu xuống một chút, ánh mắt sắc bén của hắn không hề chớp khóa chặt lấy Triển Du, trầm giọng nói: “Nói đi, rốt cuộc cô là ai?”
Cảnh sát hình sự quốc tế, gián điệp hay là người được phái tới giám sát tôi?
Simon có thể không hề cảnh giác nói cho hắn biết thân phận thật sự của Aki chứng tỏ người phụ nữ này không thể nào là người của lão, Rini cùng Simon có quan hệ mật thiết, cô cũng không thể nào là tai mắt của Rini, có thể tráo người của Simon và Rini trước mặt bọn họ, còn có thể dễ dàng lừa gạt Thanh Mộc như vậy, tránh thoát nhiều lần thử của hắn. Nhất định sau lưng cô có một đồng bọn rất lợi hại, hơn nữa đang ở trong Xích Thủy.
Bọn họ trăm phương nghìn kế tiếp cận mình như vậy, đến tột cùng là có mục đích gì? Chẳng lẽ vì đám hàng kia của Simon?
Chương 19: Cặn bã ép người
Triển Du tỉnh lại trong cơn đau đớn bén nhọn, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là ánh sáng hợp kim của vách tường lạnh lẽo.
Cô ngoái đầu nhìn quanh một lượt, căn phòng to như vậy ngoại trừ chiếc giường cô đang nằm thì không còn thứ gì khác, cửa phòng đóng chặt, không có cửa sổ, không thể phân biệt rõ ngày đêm, cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu. Ngoại trừ chiếc vòng cảm ứng trên tay cô không có bất kì vũ khí tự vệ hoặc công cụ truyền tin nào, cho nên trừ khi cô có thuật xuyên tường hay độn thổ, nếu không thì tuyệt đối không thể chạy thoát.
Bốn phía yên lặng như tờ.
Triển Du nằm trên giường, mặt không biểu cảm nhìn lên trần nhà, thậm chí trong lòng cũng không dư thừa cảm xúc mà đi thương tiếc cho trinh tiết của mình, chỉ bận rộn phân tích hồi tưởng lại lời Nam Khôn nói – hắn cứ luôn hỏi cô là ai, hiện giờ lại nhốt mình trong căn phòng được phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, chứng minh ngoại trừ cô đã bị bại lộ thì bọn người Mục Hàn vẫn chưa bị phát hiện ra.
Từ điểm này, hàng chân mày nhíu chặt của Triển Du rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, đang nghĩ người nào đó cũng nên đến đây rồi thì chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Tiếng bước chân nặng nề từ xa đến
Đau đớn bén nhọn bóp chặt mọi dây thần kinh, tiếng thét vừa vọt tới yết hầu đã bị miệng Nam Khôn chặn lại, Triển Du khó tin mở to mắt ra nhìn, chỉ nghĩ Nam Khôn uống say ăn dấm chua với Thanh Mộc cho nên mới thô bạo như vậy, trong lòng thầm hít một hơi thật sâu, run rẩy chống lấy lồng ngực cứng như sắt của hắn, đôi mắt dâng lên làn hơi nước mỏng manh, ra vẻ đau đớn nghe lời thừa nhận.
Nào biết sau khi đi vào động tác của Nam Khôn lại dần trở nên dịu dàng, biết rõ còn cố hỏi: “Bị đau sao?”
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Triển Du âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn nhưng vẫn ấm ức gật đầu.
“Thả lỏng một chút, đợi lát nữa sẽ không thấy đau nữa.” Nam Khôn mặt không đổi sắc nói dối, chậm rãi bắt đầu hành trình trả thù của hắn.
Cả quá trình hắn đều không nói lời nào, chỉ mang trong đầu nỗi buồn bực mà làm việc. Lúc bắt đầu Triển Du còn chịu đựng, từ đáy lòng sinh ra một cảm giác mâu thuẫn chiếm cứ tất cả cảm quan của cô, đương nhiên cũng không thấy khoái cảm gì. Sau đó dường như thân thể cũng dần dần thích ứng với chỗ đó của Nam Khôn, Nam Khôn lại vẫn luôn dùng mọi cách khiêu khích cô, những nụ hôn dày đặc như mưa rơi xuống thân thể cô, khơi gợi cảm giác trong cô.
Nam Khôn thu vào tầm mắt từng biểu hiện nhỏ của cô, mặt không đổi sắc trả thù trừng phạt nhưng trong lòng vẫn không thấy thỏa mãn.
Con người luôn yêu thích vẻ sạch sẽ thuần khiết, đối với Triển Du, nói hắn ưa thích khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người khác tâm hoảng ý loạn của cô chẳng bằng nói hắn yêu mến vẻ hồn nhiên điềm đạm trước đây của cô thì đúng hơn. Loại cảm giác ấy khiến cho hắn rất thích thú, rất thư thái, hắn không biết đó có thể gọi là yêu không, nhưng cũng đã để cho bản thân thản nhiên tiếp nhận, thậm chí còn tính giữ cô ở bên cạnh lâu dài.
Nhưng mà điều hắn không nghĩ tới chính là vẻ ngây thơ hồn nhiên của người phụ nữ này kết quả cũng chỉ là để quyến rũ khiến hắn mắc câu!
Điều này không riêng gì đang khiêu chiến quyền uy của hắn mà còn vũ nhục tình cảm của hắn, phẫn nộ ngập trời hóa thành ngọn lửa hừng hực, nhưng lửa giận phỏng tay kia đã trở nên mềm mại vì Triển Du, hắn cảm thấy mình là một nhân vật ngu xuẩn trong một vở hài kịch.
Bị cơn phẫn nộ điều khiển, hắn lựa chọn cách âm thầm trả thù.
Nhưng mà cái gọi là “trả thù” này vì sao lại không thể làm cho lửa giận trong lòng giảm xuống?
Lửa giận điên cuồng thấm vào máu, sôi sục như muốn thiêu cháy của người, Triển Du cảm thấy thể lực của tên này quả thật làm cho người ta giận sôi, căn qua lật lại không lúc nào yên, như muốn ngang ngược bá đạo phanh thây xẻ thịt cô ra.
Trong đầu càng hỗn loạn không chịu nổi, vừa thống khổ lại vừa vui sướng, giằng xé giống như sắp chết đi.
Triển Du toàn thân không còn chút sức nằm xụi lơ trên giường, hai mắt đẫm lệ mơ màng nhìn Nam Khôn, trong lòng vẫn cảm thấy không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài – cô và Nam Khôn vĩnh viễn sẽ không cùng chung một con đường, cho nên có nhiều thứ cũng không muốn suy nghĩ nữa.
Lúc sắp hết hơi lại cảm thấy Nam Khôn đột nhiên ngừng lại, cô hơi bình tĩnh lại, khi đối diện với đôi mắt đen lạnh lẹo của Nam Khôn trong lòng lại run lên, dấy lên cảm giác đêm nay Nam Khôn rất không ổn, kết quả sau một giây lại thấy Nam Khôn đưa tay ra vỗ về khuôn mặt mình, dịu dàng giễu cợt: “Một cái “mặt nạ” thật như vậy, nhất định tốn không ít sức nhỉ?”
Sét đánh sấm rền cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.
Triển Du bị vạch trần khiến cho sợ run một lúc lâu, chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh giội vào, cái gì dục vọng cái gì ảo tưởng đều bị giội tắt, chỉ có phẫn nộ điên cuồng gào thét trong linh hồn, khuôn mặt trắng bệch của cô lạnh lẽo, khẽ rít ra vài chữ từ kẽ răng: “Lăn ra mau!”
Chỉ một câu nói của Nam Khôn đã biến một người phụ nữ vốn đang “dịu dàng” trở nên mạnh mẽ.
Nếu như nói chuyện Triển Du giả làm Aki làm cho Nam Khôn cảm thấy nhục nhã chưa từng có, như vậy chuyện Nam Khôn đang làm không thể nghi ngờ là hành vi quá mức biết bao nhiêu lần đối với Triển Du.
Thì ra chiều nay A Đông chạy tới lấy vân tĩnh mạch của cô vốn không phải là để đưa vào tư liệu nhận dạng của gác cổng!
Đến tột cùng làm sao hắn có thể phát hiện ra? Hay là cho tới bây giờ hắn chưa từng tin tưởng mình?
Quả thật Triển Du tức giận đến phát điên, điên cuồng giãy giụa muốn thoát thân.
Nam Khôn bắt lấy cổ tay cô cố định lại một chỗ, vòng eo cường tráng đột nhiên dùng lực, cười lạnh nói: “Không phải em vẫn luôn trông ngóng tôi làm vậy sao? Tôi làm như em mong muốn, sao em lại không thích thế?”
Lời nói này của hắn phiên dịch ra thành thế này: không phải em luôn muốn tìm đường chết sao, tôi đây thỏa mãn em, em gấp gáp cái gì.
“Tôi giết anh đồ khốn nạn!” Triển Du bị đâm vào khiến cho hai mắt tối đen, thật sự hận không thể chết cùng hắn, nhưng mà lý trí lại không cho cô làm việc ngốc nghếch kia – hiện giờ ngoại trừ biết mình đã bị lộ, những thứ khác cô không hề biết gì.
Cho tới giờ khắc này chứng kiến biểu lộ phẫn nộ chân thật của Triển Du, Nam Khôn mới cảm thấy lửa giận tích tụ trong lòng rốt cuộc hơi dịu xuống một chút, ánh mắt sắc bén của hắn không hề chớp khóa chặt lấy Triển Du, trầm giọng nói: “Nói đi, rốt cuộc cô là ai?”
Cảnh sát hình sự quốc tế, gián điệp hay là người được phái tới giám sát tôi?
Simon có thể không hề cảnh giác nói cho hắn biết thân phận thật sự của Aki chứng tỏ người phụ nữ này không thể nào là người của lão, Rini cùng Simon có quan hệ mật thiết, cô cũng không thể nào là tai mắt của Rini, có thể tráo người của Simon và Rini trước mặt bọn họ, còn có thể dễ dàng lừa gạt Thanh Mộc như vậy, tránh thoát nhiều lần thử của hắn. Nhất định sau lưng cô có một đồng bọn rất lợi hại, hơn nữa đang ở trong Xích Thủy.
Bọn họ trăm phương nghìn kế tiếp cận mình như vậy, đến tột cùng là có mục đích gì? Chẳng lẽ vì đám hàng kia của Simon?
Chương 19: Cặn bã ép người
Triển Du tỉnh lại trong cơn đau đớn bén nhọn, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là ánh sáng hợp kim của vách tường lạnh lẽo.
Cô ngoái đầu nhìn quanh một lượt, căn phòng to như vậy ngoại trừ chiếc giường cô đang nằm thì không còn thứ gì khác, cửa phòng đóng chặt, không có cửa sổ, không thể phân biệt rõ ngày đêm, cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu. Ngoại trừ chiếc vòng cảm ứng trên tay cô không có bất kì vũ khí tự vệ hoặc công cụ truyền tin nào, cho nên trừ khi cô có thuật xuyên tường hay độn thổ, nếu không thì tuyệt đối không thể chạy thoát.
Bốn phía yên lặng như tờ.
Triển Du nằm trên giường, mặt không biểu cảm nhìn lên trần nhà, thậm chí trong lòng cũng không dư thừa cảm xúc mà đi thương tiếc cho trinh tiết của mình, chỉ bận rộn phân tích hồi tưởng lại lời Nam Khôn nói – hắn cứ luôn hỏi cô là ai, hiện giờ lại nhốt mình trong căn phòng được phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, chứng minh ngoại trừ cô đã bị bại lộ thì bọn người Mục Hàn vẫn chưa bị phát hiện ra.
Từ điểm này, hàng chân mày nhíu chặt của Triển Du rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, đang nghĩ người nào đó cũng nên đến đây rồi thì chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Tiếng bước chân nặng nề từ xa đến
Bài viết liên quan!