Buổi sáng, ta đúng hẹn đi vào công ty A.N.Jell gặp Giám đốc Ann.
“A! Hwang Jin Hee tiểu thư, thực vinh hạnh khi nhìn thấy cô!” Giám đốc An đứng lên, mặt tràn đầy tươi cười nói.
“Xin chào, giám đốc Ann, nghe thấy đại danh đã lâu !” Ta vươn tay cùng Giám đốc Ann bắt tay.
Ngồi ở trên sô pha, giám đốc Ann cười dài nói:“Chúc mừng, có thể bình phục thật sự là một chuyện rất là may mắn!”
“Cám ơn, tôi tới đây là vì anh tôi — chuyện của Hwang Tae Kyung mà đến .” Ta cười giải thích nói.
“Hwang Tae Kyung!” Giám đốc Ann kinh ngạc đứng lên,“Cô nói Tae Kyung là anh trai cô!”
“Là, ngài thấy kỳ hạ khi Hwang Tae Kyung, là anh trai của tôi!” Ta lại nói.
“Hắn, hắn không phải cô nhi sao?” Giám đốc Ann xã có chút hỗn loạnnói:“Cái thân thế kia, không phải là do quản lý Mã soạn thảo để gây sứchấp dẫn đó chứ?”
“Hwang Tae Kyung, là con ruột của cha tôi Hwang Yu [thế /" Tiếu: chỉ biết hai từ kia thế sang tiếng Hàn chuyển sao?], cũng là của anh trai của tôi, điểm này, ngài không cần nghi ngờ.” Tacười vuốt cằm,“Còn có, hy vọng ngài vì chúng tôi giữ bí mật cho! Tôikhông muốn để cho bất luận kẻ nào khác biết tin tức gì liên quan tới tôi với anh trai.”
“Nga! Hảo, đúng rồi, Tae Kyung gần đây cùng Uhey kết giao, cô hẳn là biết chứ!” Giám đốc Ann bát quái nói.
“Chính là kết giao, tôi không có quyền hỏi đến!” Ta đáp lời.
Tiếng đập cửa vang lên, giám đốc Ann áy náy nhìn ta liếc mắt một cái.
“Giám đốc Ann, không có việc gì !” Ta cười đáp, nếu không đoán sai, bà ta tới !
Quả nhiên, giám đốc Ann mở cửa cho Hoa Mộ Lan tiến vào, đang muốngiới thiệu, Hoa Mộ Lan cao ngạo nói:“Giám đốc Ann có khách a! Xem ra làtôi quấy rầy rồi!” Bộ dáng không có chút nào là không phải đi.
“Giám đốc, vị phu nhân này là?” Ta làm bộ như không biết hỏi giám đốc Ann.
“Nga! A!” Giám đốc Ann có chút xấu hổ nhìn Hoa Mộ Lan cười nói:“Người trẻ tuổi lại là thế hệ sau, chưa thấy qua tiền bối nổi danh, không cógì đáng trách a!” Giám đốc Ann ngượng ngùng cười, nhìn ta giới thiệunói:“Vị này là Hoa Mộ Lan tiền bối!”
“Hoa Mộ Lan?” Ta hơi nhếch mi, cười nói:“Nghe tên đã lâu a, rất hanh hạnh được gặp!”
“Nga, ngài hôm nay đến có chuyện gì sao?” Giám đốc Ann mời Hoa Mộ Lan ngồi đối diện ta, cười hỏi.
“Nga, tôi là muốn mời ngài đem đồ này đưa qua cho Tae Kyung!” Hoa Mộ Lan đem lẵng hoa đặt lên bàn, vẻ mặt tươi cười nói.
“Cho Tae Kyung sao? Là vì chuyện nhờ hắn chế tác sao?” Giám đốc Ann hỏi.
Hoa Mộ Lan xấu hổ một chút, điều chỉnh tốt khuôn mặt tươi cười:“Bởivì tôi không có tiện giáp mặt với hắn, giúp tôi chuyển lời với hắn, bêntrong bao hàm rất nhiều tâm ý.”
“Vậy phải làm sao bây giờ cho tốt đâu? Tôi cũng không thể giao chohắn đâu!” Bộ dáng giám đốc Ann có chút khó xử, nhìn về phía Hoa Mộ Lannghi hoặc, giải thích nói:“À, Tae Kyung, tên kia, có chứng mẫn cảm vớiphấn hoa!”
Hoa Mộ Lan xấu hổ há miệng thở dốc, cười nói:“Phải không?”
“Hoa Mộ Lan phu nhân đã có tâm, vì sao không ìm hiểu một chút đâu?Lúc trước không có hảo hảo làm công tác chuẩn bị đi!” Ta lạnh lùng cườinói:“Hwang Tae Kyung cũng không chỉ có mỗi chứng mẫn cảm phấn hoa, còncó chứng mẫn cảm nghiêm trọng với hải sản, thậm chí còn đối với mẫn cảmcó bóng ma!” Ta mắt lạnh nhìn Hoa Mộ Lan.
“Người trẻ tuổi, xem ra cô nhưng là làm đủ bước chuẩn bị đi! Khôngbiết tìm mất bao nhiêu công phu đâu!” Hoa Mộ Lan cười lạnh châm chọcnói.
“Không dám, không dám, chỉ cần ở trên mạng gõ vào ba chữ ‘Hwang TaeKyung’, có thiếu bao nhiêu tư liệu đâu, còn có rất nhiều không đếm xuể!” Ta gác hai chân người tựa vào trên sô pha, nhìn Hoa Mộ Lan lắc đầu cười nói:“Phu nhân quả thật đúng là vị đại nhân vật, ngay cả thời gian lênmạng cũng đều không có!” Ta lấy tay che miệng lại, ra vẻ kinh ngạcnói:“Phu nhân sẽ không là mai danh ẩn tích mười năm, còn chưa có đuổikịp trào lưu đi!”
“Ngươi!” Hoa Mộ Lan không để ý hình tượng chỉa tay vào người ta,ngược lại đối với giám đốc Ann nói:“Là loại người nào, sao lại vô lễ như thế! Có thể đối đãi với tiền bối nhưvậy sao!”
“Không, phu nhân, tôi từ nãy đến giờ thủy chung không có xưng hô vớibà là tiền bối a!” Ta cười đứng lên, xoay người đối với giám đốc Annnói:“Lí Tuệ Tĩnh lát nữa sẽ liên hệ với ngài, tôi có việc, đi trước mộtbước, cáo từ!”
“Lí hội trưởng sao?” Giám đốc Ann sợ hãi, cung kính đưa ta đi ra ngoài.
Ra cửa, đảo mắt nhìn Hoa Mộ Lan một cái sắc mặt xanh mét, trong lòng một trận đắc ý.
“Lát nữa Tae Kyung chụp MV, nếu không thì cùng xem đi!” Giám đốc Ann đưa ta đến thang lầu thì cười cười mở miệng mời.
“Tốt, tôi chờ ngài, liên lạc qua điện thoại!” Ta hơi cúi người chào giám đốc Ann, rời đi.
———- cảnh tượng chuyển hoán —————-
“Không nghĩ tới cô cùng với Lí hội trưởng dĩ nhiên lại là bằng hữu đâu!” Giám đốc Ann cao hứng nói.
“Ngài không cần phải như vậy, Tuệ Tĩnh có nói qua, các ngươi hiện tại có thành tựu như vậy đều là dựa vào chính sức mình làm ra .” Ta cườinói.
“Hội trưởng chính là như vậy!” Giám đốc Ann không tốt nói:“Lúc trướcnếu không phải nhờ hội trưởng, làm sao sẽ có công ty A.N hôm nay.”
“ Chuyện hôm nay, đúng là không dậy nổi.” Ta nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên chuyển đề tài.
“Cái gì?” Giám đốc Ann không rõ hỏi.
“Ở văn phòng, cùng Hoa Mộ Lan đối chọi gay gắt, làm cho ngài khó xử, thực thất lễ. Thật có lỗi!” Ta giải thích nói.
“Không có việc gì , không cần để ý.” Giám đốc Ann buồn cười nói:“Cóthể nhìn đến bộ dáng thất thố của tiền bối, thật sự là không dễ dàngđâu!”
“Đúng rồi, tôi nên như thế nào giới thiệu cô a!” Giám đốc Ann hỏi:“Ýtứ của hội trưởng là để cho cô ở công ty đảm nhiệm cái chức vụ gì.”
“Hãy bảo tôi Hwang Jin Hee đi!” Ta cười cười:“Mọi người sẽ không đemtôi cùng chỉ huy trưởng câm điếc liên hệ lcùng nhau đâu, về phần chuyệnkhác, dựa theo ý tứ của ngài đi!”
“Tốt lắm, đến rồi!” Giám đốc Ann cười nói.
Ta cùng giám đốc Ann đi vào hiện trường quay MV, đã bắt đầu làm rồi, chúng ta nhẹ nhàng tiêu sái đi vào.
Anh trai cùng Uhey đang ở trước nhà gỗ hôn môi, Mi Nam vẻ mặt bịthương nhìn anh, mà ở ngoài màn ảnh, Kang Shin Woo dựa vào thân cây, singốc tầm nhìn dừng ở Mi Nam.
“Cut! Ha ha! Buổi quay phim chấm dứt!” Đạo diễn Ngô hưng phấn hô.
Anh trai như được đại xá đẩy Uhey ra, chán ghét xoa xoa môi.
“Không sai, tốt lắm đâu! Đúng rồi, Jin Hee, lát nữa có thời gianrảnh, cùng đi đi!” Giám đốc Ann vỗ vỗ bả vai của ta, lại ngượng ngùnglấy tay ra.
“Tốt! Cám ơn!” Ta cười nói, chỉ chỉ anh trai nói:“Tôi đi xem anh trai một chút!”
“Anh!” Ta đi đến phía sau anh vẻ mặt giận dữ, kêu lên.
“Em như thế nào ở trong này? Là Shin Woo bọn họ mang em đến sao?” Anh kinh hỉ nhìn ta.
“Không phải,” Ta lắc lắc ngón tay, thừa nước đục thả câu nói:“Là giám đốc Ann mang em đến.”
“Giám đốc Ann?” Anh tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.
“Em vào Công ty A.N.!” Ta cười nói.
“Ha ha! Tốt!” Anh hí mắt cười nói.
“Ta trước đi xem Mi Nam nga, lập tức tới phân cảnh rồi đâu!”
“Cẩn thận một chút, đừng chạy quá nhanh!” Tae Kyung ở sau hô, khẽ cười nói:“Thật sự là cái đứa nhỏ đâu!”
……
Một đường chạy tới, vừa vặn nhìn thấy Mi Nam đổi xong quần áo đi ra,vừa muốn kêu cô, đã thấy cô ấy vội vàng mang gì đó hướng chỗ hoá trangchạy tới.
Ta đi theo phía sau, ở đường nhỏ gặp phải Uhey, cô nàng đang dào dạt đắc ý nhìn chằm chằm kẹp tóc trong tay âm hiểm cười.
“Uhey tiểu thư!” Đi vượt qua, ta gọi tên cô nàng, vội vàng nói mộtcâu:“Không phải là đồ vật của mình, liền mau chóng trả về, miễn cho đếnlúc đó tự mình làm mất mặt!”
Nhưng là còn chưa có đuổi tới cạnh Mi Nam, liền nhận được điện thoại Tuệ Tĩnh.
———— cảnh tượng phân cách tuyến ———-
Tuệ Tĩnh ghé người vào trên giường, tùy ý để ta xoa bóp, nhìn người nọ không biết trân trọng, ta không khỏi tăng thêm lực.
“A! Tiểu Dĩnh, ngươi mưu sát người a!” Tuệ Tĩnh đau kêu lên.
“Ngươi còn biết đau!” Ta tức giận nói:“Biết đau, ngươi còn cậy mạnh dùng thân mình chạy tới đỡ lấy ghế dựa?”
“Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, khiến cho ngươi lo lắng, bất quá,cánh tay Jan Di lần này bị thương nặng, từ nay về sau không thể bơi lội, ta lại không nghĩ làm cho Jun Pyo thương tâm cùng áy náy.” Tuệ Tĩnh ghé vào gối đầu lẩm bẩm nói.
“Vậy ngươi làm gì không đi tranh thủ đâu? Không chừng Goo Jun Pyo sẽ thích ngươi a!” Ta khó hiểu hỏi ngược lại.
“JunPyo là người đơn thuần, tâm tư đơn giản, cuộc sống cảm tình lạicó chỗ trống, Jan Di lại là mối tình đầu của hắn, ta không muốn phá hư.Nếu người hắn thích là ta, ta nhất định sẽ không buông tay hắn, nhưnghiện tại, ta chỉ là muốn làm chuyện tốt nhất cho hắn.” Tuệ Tĩnh cười nhỏ giọng nói.
Ta lắc lắc đầu, bất đắc dĩ vì nàng phủ thêm quần áo.
“Này, cho ngươi!” Tuệ Tĩnh đem cái chìa khóa xe đưa cho ta, đươngnhiên nói:“Lại nói như thế nào ngươi cũng đều là một chuyên vụ, như thếnào có thể không có xe đâu?”
“Không phải nói chỉ là trên danh nghĩa rồi sao? Ngươi sẽ không sợ cấp dưới của ngươi này nói xấu ‘Dùng người không khách quan’?” Ta ngồi ởtrên sô pha trêu chọc.
“Vậy ngươi liền làm thực đi! Dù sao ta có ‘ tập đoàn ND’, công ty này đó liền giao cho ngươi đó !” Tuệ Tĩnh soi gương, vẻ mặt tính kế cười.
“Thôi đi! Chuyện này về sau bàn lại, cái này ta trước nhận, còn cóviệc gì không, ta phải đi rồi.” Ta cầm cái chìa khóa chuẩn bị rời đi,nhìn Tuệ Tĩnh nhún vai,“Ngươi tự tiện đi!”
Ta chạy xuống lầu, nhìn xe thể thao màu vàng ở dưới lầu, ta hoàntoàn hết chỗ nói rồi, cười mắng:“‘Spyker Takeover C8’, Lí Tuệ Tĩnh, tiền nhiều như vậy có thể làm hoạt động từ thiện thôi nha.”
Ngồi trên chiếc xe chói mắt đi vào quán bar, vừa xuống xe chợt nghe thấy giọng nói cợt nhả của mấy tên côn đồ.
Ta điều chỉnh tốt tâm tình đi vào quán bar, không khí huyên náo không khỏi khiến cho ta cảm thấy phát sầu.
Đi đến bên người anh, lại phát hiện Mi Nam đã bị uhey lừa lên bục, ta vội vàng chạy tới muốn đẩy Mi Nam ra, lại chậm một bước, Mi Nam đã bịnước xối rồi.
Nhìn không khí đột nhiên lạnh lẽo xuống dưới, ta tiếp giọng Mi Nam,tiếp tục hát [Goodbye], tiếp theo Jeremy, Kang Shin Woo cũng gia nhậpbiểu diễn, anh trai nhìn ta liếc mắt một cái, tàn khốc kéo cái khăn trải bao quanh Mi Nam, cũng gia nhập biểu diễn.
Hiện trường không khí lại sinh động trở lại, nghiễm nhiên thành buổi biểu diễn dành riêng cho A.N.Jell.
Nhìn Uhey người vì ghen tị mà sắc mặt trở nên vặn vẹo, ta cười khẽ đi đến trước mặt cô nàng, bình tĩnh nói:“Đừng có khiến cho Go Mi Nam khóxử nữa, đây là cảnh cáo, cũng là lời khuyên!”
“Cô là người nào! Vì cái gì cùng tôi nói những chuyện này!”Uhey vô tội nói.
“‘Người đe dọa yêu tinh’! Cách gọi này, cô hẳn là không xa lạ đi!” Ta nhếch mi cười cười, đi thẳng.
Chương 12: Không hiểu sao lại để ý
“Thật không hổ là anh em a! Giọng cũng thực giống nhau.” Giám đốc Ann cười dài ,“Nga!” Hắn vươn tay nói:“Chúc mừng cô, chuyên vụ Hwang!”
**chuyên vụ: cụ thể Tiếu cũng không rõ là chức vụ gì nữa! Đang hỏi, nhưng nó cao hơn quản lý đó! ~~(^_^)o~~
“Về sau liền phiền toái giám đốc Ann chỉ giáo nhiều hơn!” Ta cười đáp bắt tay giám đốc Ann.
“Tae Kyung, Mi Nam, Shin Woo!” Giám đốc Ann vung tay lên chào hỏi,“Mọi người, quản lý Mã nữa! Đều lại đây.”
“A, giám đốc chuyện gì a!” Quản lý Mã nịnh nọt chạy tới, cười hỏi.
“Vị này là từ tổng bộ mới tới chuyên vụ Hwang.” Giám đốc Ann giớithiệu nói:“Nga, vị này là quản lý Mã Thất, trực tiếp phụ trách Tae Kyung bọn họ.”
“Chuyên vụ? Sao lại thế này a?”Jeremy lẻn đến trước mặt ta, nghi hoặc nhìn ta.
“Nga, đây là thành viên A.N.Jell, tôi sẽ không tranh giành giới thiệu đâu! Mọi người tán gẫu với nhau đi!” Giám đốc Ann vỗ bả vai Kang ShinWoo cùng Jeremy, cười rời đi.
“Chúc mừng cô, Hwang chuyên vụ!” Kang Shin Woo thái độ khác thường,lạnh lùng nói:“Tôi mang Mi Nam đi trước !” Nói xong, từ trong lòng TaeKyung kéo Mi Nam, không hờn giận rời đi.
“Jeremy, tôi đi trước một bước !” Ta vội vàng bỏ lại nói, đuổi tới ngoài cửa.
“Kang Shin Woo!” Ta kêu lại Kang Shin Woo đang rời đi, Shin Woo không có dừng lại, Mi Nam từ trong lòng Kang Shin Woo quay đầu, kinh ngạcnhìn ta.
“Kang Shin Woo, thỉnh đem Mi Nam giao cho tôi chiếu cố!”Thấy KangShin Woo không quan tâm, ta quyết định từ trên người Mi Nam xuống tay.
“Hảo!” Kang Shin Woo xoay người, đẩy Mi Nam ra ném mạnh vào tronglòng ta, xa cách nói:“Kia Mi Nam liền phiền toái Hwang chuyên vụ !”
Ta ôm Mi Nam ướt sũng vào lòng, nhìn bóng dáng kiên ngạnh của Kang Shin Woo, trong lòng một trận phiền nản.
————– cảnh tượng phân cách tuyến ————–
“Mi Nam, cô trước hãy đi ngâm nước ấm, tôi giúp cô chuẩn bị canhgừng!” Đem Mi Nam đưa về chỗ ở, chân tay vụng về cởi quần áo ướt sũngcủa Mi Nam ra.
Nấu xong canh gừng, cầm cái chén đưa qua cho Mi Nam đang ở phòng tắmngâm người.“Uống đi, cẩn thận nóng!” Nhìn Mi Nam sợ hãi uống canh,“Côđêm nay sẽ ở nơi này đi! Tôi sẽ cho cô một cái kinh hỉ!” Ta ra sức gâytò mò nói.
“Kinh hỉ sao? Jin Hee có thể nói cũng đã thực làm cho tôi kinh hỉ nha!” Mi Nam mở miệng, ngây ngô cười.
“Phải không?” Ta chống cằm, trầm tư chuyện không thể giải thích,“Kia Kang Shin Woo vì cái gì bộ dáng thực tức giận?”
“Anh Shin Woo sao?” Mi Nam nghi hoặc nhìn ta, không xác định hỏi:“Anh Shin Woo là người có thể tức giận như vậy sao?”
‘Đúng vậy, hắn cái loại này cái gì cũng không quan tâm, không đểtrong lòng, sẽ giận sao? Kia hắn vì cái gì sinh khí? Để ý tôi sao?’ Tabị ý tưởng tự kỷ của mình sợ tới mức giật mình một cái.
“Mi Nam, cô tắm trước đi, một hồi vào thư phòng tôi nha!” Ta ngóc đầu vào, chạy tới thư phòng.
Mở tần số tìm Go Mi Nam, một mình tích tụ hồi lâu mới chuyển sang kết nối với hắn được.
“Làm sao vậy? Chuyện gì a, đại tiểu thư, nếu tôi không tính sai,Seoul lúc này hẳn là đã rạng sáng đi!” Mi Nam cười âm hiểm, vẻ mặt xemkịch vui.
Ta trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, đi thẳng vào vấn đề nói:“Mi Nam, nga không, là Gemma ở nơi này của tôi nha.”
“Cái gì, thật vậy chăng?” Go Mi Nam giương miệng, vẻ mặt kinh hỉ kêu.
“Đang tắm rửa, một lát sẽ có thể qua đây.” Ta thản nhiên nói.
“Như thế nào, tâm tình không tốt?” Go Mi Nam thử hỏi,“Không thể nói cho tôi biết sao?”
“Tôi cũng không biết làm sao vậy!” Ta thở dài, đem chuyện hôm nay phát sinh nói cho Go Mi Nam.
“Khó trách!” Go Mi Nam biểu tình ‘tôi chỉ biết’, cười giải thíchnói:“Chuyện hồi phục của cô, ngay cả tôi cũng đều biết, mà bọn họ lạikhông biết, giận vì không được coi trọng thôi!”
“Là như thế này sao?” Ta cúi đầu tinh tế tự hỏi .
“Jin Hee?” Cao Gemma gõ cửa, thăm dò tò mò kêu lên.
“Gemma cô lại đây đi,” Ta hướng nàng vươn tay, đem nàng kéo đến nhìn wc,“Nhìn xem, ai đây này?”
“Anh!” Vẻ mặt Gemma kinh hỉ nhìn màn hình, quay đầu, lệ nóng doanh tròng, cảm kích cầm lấy tay của ta,“Cám ơn cô! Jin Hee!”
“Được rồi! Anh em hai người hảo hảo tâm sự đi!” Ta vỗ vỗ bàn tay Gemma,“Tôi đi giúp cô chuẩn bị giường.”
“Mi Nam quân! Tạm biệt!” Ta đối với Go Mi Nam bên trong màn hình ngọt ngào cười.
Giúp Gemma đóng cửa phòng lại, ta ngồi dưới đất, ôm hai chân, nhìnđầy trời sao, dao động không thể đoán:“Sẽ sao…… tức giận sao?”
———- cảnh tượng chuyển hoán ——————–
Xe ở trước cửa thì dừng lại, cau mày nhìn thoáng qua ngôi nhà củaA.N.Jell, ta quay đầu đối với Mi Nam hơi xin lỗi nói:“Mi Nam, chính cậuđi về trước đi!” Ta nhấp môi dưới,“Tôi còn có việc muốn làm.”
“Nga, tốt.” Mi Nam đi xuống xe, cùng ta phất tay tạm biệt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì quay lại, vẻ mặt mong được nói:“Jin Hee, hôm nay chúngta sẽ chụp quảng cáo, cô sẽ đến sao?”
“Phải không? Tôi sẽ đến.” Ta cười đáp ứng. Mi Nam ngọt ngào cười, lui ra phía sau từng bước, cúi đầu rời đi.
Nhìn thân ảnh Mi Nam đi xa, ánh mắt không khỏi nhìn phía nóc nhà,người kia đang đứng ở trên nóc nhà, khuôn mặt nhìn xuống thấy hết thảy,ta bắt buộc chính mình thu hồi ánh mắt, bất đắc dĩ cười cười. Khởi động ô tô.
“A! Mi Nam, cậu đã về rồi!”Jeremy trước tiên phát hiện Mi Nam vềnhà, kích động kêu, chạy đến cửa, hướng ngoài cửa nhìn xung quanh, tiếnđến bên người Mi Nam nói:“Jin Hee đâu? Cậu ngày hôm qua có phải haykhông……”
“Mi Nam!” Tae Kyung đi xuống thang lầu, nhìn Mi Nam liếc mắt một cái, rót chén nước, đưa cho Go Mi Nam.
Shin Woo rót một chén trà nóng đưa cho Mi Nam, Jeremy cũng không cam tâm ở phía sau, cầm một chai nước trái cây đưa cho Mi Nam.
“Jin Hee nói, phải uống nhiều nước ấm!” Mi Nam lấy lòng cười cười,tiếp nhận chén trà trong tay Shin Woo, vừa uống một ngụm, ngẩng đầu, vẻmặt tò mò hỏi:“Anh Shin Woo, sẽ tức giận sao?”
“Vô luận Mi Nam làm cái gì, tôi cũng sẽ không tức giận!” Shin Woonghĩ đến chuyện Mi Nam nói chính là nữ phẫn nam trang, an ủi nói.
“Đúng vậy!” Mi Nam nhìn Shin Woo, mỉm cười ngọt ngào ,“Em đã nói mà, anh Shin Woo như thế nào sẽ tức giận đâu!”
Shin Woo nghi hoặc nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Mi Nam hỏi:“Ai, nói anh sẽ tức giận?”
“Jin Hee a!” Mi Nam co rúm lại một chút:“Còn tưởng rằng anh Shin Woobởi vì Jin Hee không có nói cho anh, chuyện hồi phục sẽ tức giận……”
Shin Woo nhíu mi, trong lòng quả thật vì sự kiện kia so đo, hắn nhìn Mi Nam, không nói……
“Như thế nào sẽ?”Jeremy lớn tiếng phản bác nói:“Tuy rằng, Jin Heekhông có báo trước chuyện này cho chúng ta biết, nhưng là, chuyện hồiphục là đáng giá cao hứng a! Anh Shin Woo như thế nào sẽ tức giận đâu!”Nói xong, cắn quả cam, đặng đặng đặng chạy ra cửa đi đùa với Jolie.
Quản lý Mã đem Tae Kyung kéo đến một bên, vẻ mặt đau lòng nói:“Đều do tôi, em gái anh hiện tại rơi vào võng tình của Shin Woo, Tae Kyung, đến hỗ trợ đi!” Mã Thất vẻ mặt cầu xin nhìn Tae Kyung.
“Dựa vào cái gì phải là tôi?” Tae Kyung ngạo nghễ nói.
“Chỉ cần lý do cậu chính là trưởng nhóm, hơn nữa cũng là người an toàn nhất !” Mã Thất làm bộ lạy xuống.
Tae Kyung không hờn giận trố miệng, xoay người, giận dữ đem Mi Nam tha lên lầu.
Shin Woo đầy cõi lòng tâm sự nhìn cửa, nhớ tới mới vừa rồi ở trên nóc nhà nhìn đến một màn, lẩm bẩm nói:“Vì cái gì, vì cái gì không đi vàođâu?…… Tôi là thật sự…… tức giận đâu!”
Mã Thất từ cửa vọt vào, há mồm lớn tiếng thông báo:“Tốt lắm, xuất phát!”
Kang Shin Woo ngồi ở trong xe người làm lái đến, nghiếng mắt nhìnsang Go Mi Nam đối diện vẻ mặt cười đến hạnh phúc , hâm mộ nở nụ cười,‘Quả nhiên, không biết gì thì vui vẻ nhất .’
Tae Kyung thay áo khoác màu xanh, cắn quả chanh màu xanh chua chếtngười; Mi Nam mặc quần áo màu trắng, hạnh phúc đang cầm một bó hoa hồngtrắng; Shin Woo mặc áo khoác màu đen, ôn nhu ôm con chó nhỏ màu đen;Jeremy mặc bộ quần áo màu vàng, đáng yêu ăn quả chuối.
Thời gian nghĩ, Tae Kyung oán giận nhăn mi, bất mãn chỉ trỏ. Giám đốc Ann tìm đám người Uhey đến đây bọn họ cổ vũ cho họn họ.
Tae Kyung nhìn thấy Uhey xuất hiện với vẻ mặt ngụy trang thiện lương vô hại, không hờn giận tặng cô nàng cái ánh mắt xem thường.
“Mi Nam, cậu thích nhất màu gì?”Uhey đem đầu dừng trên người Mi Nam.
Mi Nam nghe xong giám đốc Ann đối với các loại màu sắc giới thiệuqua, chần chờ hồi đáp:“Tôi là nam sinh, tôi thích màu đen!” Nhưng nhìnđến Tae Kyung đang quyệt miệng, sinh hờn dỗi, sửa lời nói:“Tôi cũngthích màu trắng, màu trắng!”
“Ha ha, tôi đi toilet!” Mi Nam kích động đứng lên đào tẩu.
“Thiết!” Tae Kyung nhìn Mi Nam bỏ trốn mất dạng, cũng đi theo.
“Go Mi Nam!” Tae Kyung thấy chung quanh không người, liền gọi Mi Namlại,“Go Mi Nam, tuy rằng không quan tâm yêu thích của cô, nhưng cô mỗilần đánh giá, làm cho tôi cảm thấy thực khó chịu!” Không để ý tới Mi Nam phản bác, Tae Kyung tiếp tục nói:“Các phích của tôi tiêu thụ số lượngcao nhất, trong nhóm tôi xếp hạng thứ nhất, cô vì cái gì mỗi lần đềucùng tôi đối nghịch!”
“Đã biết, anh thứ nhất!” Mi Nam giơ ngón tay cái lên, có lệ nói.
“Chờ một chút!” Tae Kyung gọi lại Mi Nam sắp sửa rời đi,“Cô thíchnhất màu gì ? Cô không phải nữ nhân sao, chân chính thích cái màu gì ?”
“Trắng, màu trắng!” Mi Nam quanh co nửa ngày, hồi đáp.
“Go Mi Nam mồm mép láu lỉnh!” Tae Kyung nghe xong đáp án Mi Nam trảlời, tức giận rời đi. Nhưng không có phát hiện Uhey tránh ở một bên nghe lén.
————– thời không đường thẳng song song —————-
Lái xe, đi vào nơi cùng Tuệ Tĩnh ước định trước đó, ta thu hồi mất mát thản nhiên trong lòng, mỉm cười đi vào sảnh.
“Nha! Tiểu Dĩnh, ngươi rốt cục cũng đến đây!” Tuệ Tĩnh nắm lấy tay của ta, oán trách nói.
“Làm sao vậy, cứ thế gọi cho ta!” Ta cười nói.
“Ta không phải đang làm thủ tục cho Lí Luật trở về công tác sao?”cô nàng lôi kéo ta vào trong phòng.
“Nhưng là, nơi này bố trí như thế nào ta cũng không vừa lòng,” Cônàng hít một tiếng, buồn rầu nói:“Nếu ở Bắc Kinh thì tốt rồi, dù sao hắn ở trong cung, đối với tính truyền thống mẫn cảm hơn so với chúng ta rất nhiều.”
“Lấy giấy bút đến,” Ta cẩn thận quan sát hàng triển lãm chung quanh một chút, và các hiện vật trang sức, cười phân phó nói.
Ở ta cùng Tuệ Tĩnh hai người cùng nhau cố gắng, triển khai bố trí mọi vật rốt cục cũng tốt lắm.
“Oa! Tiểu Dĩnh, theo giúp ta đi dạo phố đi!” Đi ra sảnh, Tuệ Tĩnh tâm tình tốt nói.
“Ta còn có việc đâu! Đại tiểu thư!” Ta bất đắc dĩ cầu xin tha thứ.
“Vậy ngươi nói, tiệc tối ta mặc cái gì thì tốt đâu?” Tuệ Tĩnh đong đưa tay của ta, không cho ta rời đi.
“Lễ phục truyền thống tốt lắm, vừa lúc thích hợp với chủ đề, dù saocác ngươi là lấy danh nghĩa [Cung ] không phải sao?” Ta hít vào một hơi, vội vàng nói chuyện nói xong, lại khẩn cầu nói:“Ta thật sự phải đi !”
“Được rồi! Được rồi! Lão gia ngài đi thong thả!” Tuệ Tĩnh quyệt miệng, giúp ta mở cửa xe.
Chương 13: đè ngập trong đống chanh
Đi vào nơi quay hình, liền nhìn đến bóng dáng hắc y đẹp đẽ — Kang Shin Woo đưa lưng về phía ta đứng nơi ấy.
Ta cắn môi dưới, vuốt lên cảm xúc phức tạp khẩn trương, chậm rãi hướng hắn đi đến.
“Kang Shin Woo!” Đi đến phía sau Shin Woo dừng lại, nhìn đầu của hắn phiền não ra tiếng.
“Có việc sao?” Shin Woo xoay người, đảo qua ta liếc mắt một cái, nghiêng mặt lễ phép cười.
“…… Có rảnh sao? Muốn mời anh uống trà!” Ta cúi đầu hít vào một hơi,thay bằng nụ cười ôn nhu nhất hơi hơi ngẩng đầu, biểu tình dường nhưkhông có việc gì hỏi.
“Gần đây bề bộn nhiều việc! Nói sau đi!” Shin Woo tựa như trước nghiêng thân mình, ba phải thế nào cũng được trả lời.
“Jin Hee! Sao em lại tới đây!” Anh nhìn thấy ta, vui sướng tiêu sái lại đây, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.
“Anh!” Ta nhẹ nhàng rời khỏi ôm ấp của anh, cầm lấy bàn tay non mềm,ôn nhu nói:“Ăn nhiều chanh như vậy, chịu khổ sở không ít đi! Uống nướcnhiều một chút.”
“Còn có rất nhiều đâu, răng của anh nha, đều chua muốn chết! Thậtkhông biết thứ này có cái gì tốt!” Anh oán giận nói, đối với ta làm mộtcái mặt quỷ ‘Thực chua’.
“Chanh này bình thường so với khi non, hương vị chua hơn chút. Nó córất nhiều tác dụng nhiều vitamin C nha. Thời điểm Trung cổ**, ngành hàng hải còn cất trữ để dự phòng khi bị bệnh nữa đó.” Ta cười giải thíchnghi hoặc với anh trai.
**Thời trung cổ: thời đại xã hội phong kiến trong lịch sử Châu âu.
“Em sẽ nói với Ngô đạo diễn một tiếng, lát nữa anh chỉ cần cầm làm bộ ăn chụp vài pose là được.” Ta thấy anh nhếch miệng, lòng ta đau đithương lượng cửa sau.
Cùng Ngô đạo diễn nói xong, chợt nghe thấy giọng Jeremy gọi.
“Jin Hee!”Jeremy cầm quả chuối hoa chân múa tay vui sướng đang ngồiđó nhúc nhích. Ta cười đi đến cạnh Jeremy, vuốt đầu tóc vàng mềm mại kia của hắn,“Jeremy thật đáng yêu nga! Nhưng cũng đừng ăn nhiều chuối quá,em vừa rồi cùng Ngô đạo diễn thương lượng qua rồi!”
“Nga! Jin Hee vạn tuế!”Jeremy cười nhảy dựng lên ôm lấy ta, đầu cònkhông quên ở trên vai ta cọ a cọ, thật sự là cái chọc người yêu thíchđáng yêu nha!
“Chuối ăn rất ngon, nhưng để Jeremy nhỏ ăn thì không tốt rồi, em thếnhưng là biết đau lòng nga!” Cười vỗ nhẹ Jeremy làm nũng, ngẩng đầuchính là nhìn thấy Mi Nam bị Uhey kéo vào một màn.
Mi Nam một tay bị Uhey bắt lấy, một bàn tay chặn cửa, vẻ mặt sợ hãi cầu xin nhìn Uhey.
Nhìn đến Uhey, lửa giận trong lòng không rõ tự nhiên tăng lên thiêuđốt, ta nhẹ nhàng đẩy Jeremy trên người ra, bước nhanh về trước.
“Mi Nam, ngày hôm qua bị dính nước, cảm thấy không thoải mái sao?” Ta nhẹ nhàng đỡ lấy Mi Nam thân mình sắp xụi lơ, giữ chặt bàn tay Mi Nambị Uhey túm lấy, không dấu vết ở khuỷu tay Uhey điểm huyệt một chút,thuận lợi giải cứu Mi Nam bị vây nhốt.
Mi Nam cả người không khí lực xụi lơ ở trong lòng của ta, ta cố sứcôm ‘hắn’, lãnh khốc nhìn phía Uhey liếc mắt một cái, kéo kéo khóe miệng, thu bớt lãnh ý, trong mắt quay đầu, hướng về phía Tae Kyung reolên:“Anh, mau tới nha! Mi Nam không thoải mái đâu!”
“Làm sao vậy?” Anh vội vàng đi tới, hoang mang lại lo lắng nhìn chúng ta.
“Mi Nam!” Shin Woo từ trong lòng ta túm Mi Nam ra, gắt gao kéo bả vai Mi Nam, làm cho Mi Nam tựa vào trong lòng hắn, bộ dáng tự cho mình làngười bảo hộ.
Ta thấy hành động của Shin Woo hơi hơi cau mày, bất mãn dời tầm mắt,lại ngoài ý muốn nhìn đến trong mắt anh trai không hờn giận cùng ghentuông.
“Anh, em trước đưa Mi Nam đi bệnh viện, cố gắng biểu hiện nha!” Ta ôm lấy cổ anh, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói xong, ái muội không rõ ởbên môi hắn khẽ hôn.[ TNN: hôn????? chi vậy ~~^_^o~~]
Anh phát hiện ý đồ của ta, ôm bả vai của ta, ôn nhu nói:“Hảo hảo chiếu cố Mi Nam đi! Chúng ta sẽ mau chóng trở về.”
“Phiền toái em!” Ta đối Shin Woo cười gật đầu, hắn ngẩng đầu, phức tạp nhìn ta liếc mắt một cái, đỡ Mi Nam đi ra ngoài.
‘Phức tạp’?…… Không rõ! Đứng thẳng nhún vai, nhìn qua gương mặt Uheyvặn vẹo mỉm cười, vẻ mặt hận ý nhìn khiến ta khiêu khích cười cười; cùng Jeremy mỉm cười phất tay tạm biệt, lại nhẹ nhàng rời đi.
“Em……” Shin Woo đem Mi Nam đỡ lên xe, đối với ta muốn nói lại thôi,“Hảo hảo chiếu cố Mi Nam!”
Ta bất mãn nhìn hắn liếc mắt một cái, không muốn quan tâm tới hắn,tiến vào trong xe, trong lòng nói thầm nói:‘Mi Nam Mi Nam! Tôi cũng sẽkhông ăn cô ấy! Đáng giá sao!’
Xe dừng lại ở trước cửa nhà trọ, ta thu hồi tâm thần không yên Go Mi Nam xuống xe.
“Xảy ra chuyện gì?” Mi Nam cúi đầu ôm mặt nức nở, ta nhẹ giọng hỏi.
“Jin Hee, Uhey biết chuyện của tôi rồi, tôi không thể hủy tiền đồ của anh ……” Mi Nam níu quần áo của ta chảy lệ, nức nở nói.
“Là Uhey nói sao?” Ta nắm lấy hai bàn tay Mi Nam, nhìn nàng mê mangmắt lóe lệ quang, kiên định nói:“Cô là tin tôi, hay là tin cô ta?”
“Nhưng là, tôi sẽ hại anh cả ,uee……” Mi Nam phe phẩy đầu, nức nở nói.
“Tin tưởng tôi, sẽ không, Uhey sẽ không vạch trần cô.” Ta lắc lắc bả vai Mi Nam, kiên định nói.
“Vì cái gì sẽ không?” Mi Nam cau mày, vẻ mặt đau khổ hỏi.
“Cô ta sẽ không tự hủy hình tượng, hơn nữa, hắn tuy rằng hận anh trai không coi trọng mình, nhưng cô ta sẽ không làm cho anh trai tôi thanhdanh mất hết.” Ta cười nhìn Mi Nam, đem cô đặt trên sô pha,“Cô ấy đốivới cậu như vậy, chính là bởi vì ghen tị!”
“Ghen tị?” Mi Nam mở to đôi mắt không dính bụi, ngây ngô hỏi.
“Ghen tị cậu có thể được mọi người chú ý, càng ghen tị, anh trai đốivới cậu để ý!” Ta lấy tay lau đi nước mắt trên mặt Mi Nam, cổ vũnói:“Gemma, cố lên! Mi Nam rất nhanh sẽ trở lại! Kiên trì một chút!”
“Anh cả,” Mi Nam phức tạp nhìn ta, tự giễu nói:“Nhưng là người như tôi, không xứng thích anh cả……”
“Tình yêu trên thế giới này, không có giai cấp. Cho nên, cậu khôngcần phải quan tâm xứng hay không xứng với anh.” Ta vuốt đầu Mi Nam, anủi nói:“Tôi hiểu biết anh, cho nên, tôi biết anh đối với cậu có cảmtình. Tin tưởng anh ấy a, cũng phải tin tưởng chính mình, cũng mời cậutin tưởng tôi! Dũng cảm một chút! Gemma!”
Mi Nam tựa vào trong lòng của ta, chần chờ gật gật đầu.
“Tốt lắm, lên lầu đổi quần áo, nằm nghỉ một lát!” Ta vỗ về bả vai Mi Nam, cười nói.
Cầm lấy viên thuốc cùng nước ấm đi vào phòng Mi Nam, cô nàng đã thay xong quần áo ngồi ở mép giường.
“Uống thuốc đi.” Mi Nam từ trong tay ta tiếp nhận viên thuốc, cùng nước nuốt xuống.
“Jin Hee, không cần lo lắng, tôi không có sinh bệnh.” Mi Nam nằm đến trên giường, an ủi nói.
“Như thế nào không sinh bệnh ? Ngày hôm qua dính nước, hôm nay lại bị kinh hách.” Ta xoa cái trán Mi Nam, không đồng ý nói:“Này không có chút phát sốt sao! Bất quá không có việc gì, uống thuốc, ngày mai sẽ tốtthôi.” Ta cười một bên nói lời dối lòng.
Viên thuốc kia, có thể khiến người ta biểu hiện ra triệu chứng sốtcao, hơn nữa đối với thân thể không có tổn hại đến, Go Mi Nam là ngườiđơn thuần như thế, căn bản sẽ không gạt người. Nếu như vậy, khiến cho ta đến ‘Lừa’ tốt lắm.
“Cô! Cô!”Jeremy kêu la chạy vào trong phòng, nhìn thấy Mi Nam nằm ởtrên giường, bổ nhào vào trên người Mi Nam, đau lòng hỏi:“Mi Nam, khôngcó việc gì đi? Cô đâu?”
“Đi gặp bạn!” Mi Nam dựa vào gối đầu, vô lực trả lời, sắc mặt đã muốn trở nên hồng một mảnh.
“Khá hơn chút nào không?”Jeremy khẩn trương nhìn Go Mi Nam, Mi Nam cười gật gật đầu.
Jeremy mới yên tâm gật gật đầu, quay đầu, nhìn đến ta, cười chạy đếnbên người của ta,“Jin Hee! Cám ơn em chiếu cố Mi Nam!”Jeremy chạy vộilại đây, hắn chưa từng khống chế tốt tốc độ, một cái đầu đụng vào trênngười ta.
“Đem tôi làm người ngoài sao!” Ta đỡ lấy Jeremy lỗ mãng, bỉu môi làm bộ tức giận.
“Không có, không có!”Jeremy vẻ mặt sợ hãi phất tay, lắc đầu phủ nhận.
“Phốc xuy” Ta nhịn không được cười đi ra, Jeremy vẻ mặt bị lừa nhìnta,“Ô, em gạt anh!” Nói xong nhảy phốc đi chọc ngứa ta, ta tránh nékhông kịp, cười cùng Jeremy đoàn.
Kang Shin Woo lo lắng chạy đến bên người Mi Nam, hắn quỳ gối trêngiường, xoa cái trán Mi Nam, lo lắng nhìn Mi Nam,“Còn phát sốt đâu! Uống thuốc sao?”
“Jin Hee có cho Mi Nam uống qua!”Jeremy hai tay kẹp lấy ta, nhìn cái ly nước trên bàn, cười đáp.
Kang Shin Woo nhìn ta cùng Jeremy, thần sắc phức tạp cau mày, đóng mắt lại, lại quay đầu chú ý tình huống Mi Nam.[TNN: Tội anh, phim cũng đáng thương nhưng giờ anh đau lòng muốn chết ấy nhỉ!! Hắc ~~(^_^)o~~ ghen suốt thôi]
“Sinh bệnh, đáng đời cái tội xằng bậy a!” Anh trai thong thả tiếnbước đến, nhìn Go Mi Nam, hít vào một hơi, lạnh lùng nói,“Đều là bởi vìcậu, hôm nay chụp rối tinh rối mù!” Thế nhưng hắn nhanh nắm chặt quyềnđầu run nhè nhẹ, tiết lộ hắn cảm xúc.
“Thực thật có lỗi, lần sau sẽ không phát sinh loại tình huống này nữa đâu ạ.” Mi Nam nhìn Tae Kyung, chịu đựng ủy khuất:“Khiến mọi người thêm phiền toái, thật có lỗi!”
“Mi Nam a!”Jeremy nhìn ta liếc mắt một cái, ngồi vào bên giường Mi Nam, an ủi nói:“Hảo hảo nghỉ ngơi, chúng ta đi trước !”
“Jin Hee!” Anh kêu ta, đối với ta ra hiệu cái ánh mắt, ta cười gậtđầu nói:“Mọi người trước đi xuống đi, tôi sẽ chiếu cố Mi Nam .”
Jeremy ra khỏi phòng, quay đầu nhìn ta với Mi Nam liếc mắt một cái, đóng cửa phòng lại.
“Gemma!” Ta nắm lấy bàn tay Mi Nam, an ủi nói:“Anh chính là như vậy,cậu cùng hắn một chỗ đã lâu, hẳn là biết tính tình hắn. Đừng để ở tronglòng!” Mi Nam thuận theo gật gật đầu, ta tiếp tục nói:“Chuyện quảng cáo, lần sau cậu có thể chụp một mình, không thành vấn đề .”
Giúp Mi Nam dịch tốt chăn, phân phó cô ấy nên hảo hảo nghỉ ngơi, ta liền xuống lầu.
“Như thế nào nhiều như vậy?” Ta xuống dưới lầu, nhìn thấy Jeremy đang cầm một đống chanh, thần bí cười.
“A! Jin Hee, anh muốn làm nước trái cây cho Mi Nam ăn!”Jeremy cười báo cáo.
Ta cầm lấy ly chanh hắn vắt tốt lắm, nhíu mày, nuốt nuốt nước miếng, cười khổ nói:“Jeremy a, này, nước ép này! Rất chua đi!”
“Phải không? Vậy em nói làm như thế nào để ăn đâu?”Jeremy bỉu môi, buông đồ trong tay, còn thật sự hỏi ý kiến của ta.
“Pha trà đi!” Kang Shin Woo cũng cầm chanh đi xuống lầu, đối với Jeremy cười đề nghị,“Chúng ta pha trà cho Mi Nam uống đi!”
“Anh Shin Woo cũng vì Mi Nam mang chanh về a!”Jeremy quay đầu nghi hoặc nhìn ta,“Có thể chứ?”
Ta gật gật đầu đề nghị nói:“Có thể thử xem làm nước chanh pha với đường a!”
“Hảo hảo! Anh Shin Woo, anh pha trà cho Mi Nam uống! Em chuẩn bị pha nước chanh!”Jeremy nghe đề nghị của ta, cao hứng tuyên bố.
Ta rót chén nước, xoay người, chính là nhìn mấy quả chanh cầm trongtay, không biết làm như thế nào giúp anh trai, trong lòng cảm thán: ‘Lại là Chanh! Thật sự là bị đè ngập trong đống chanh a!’
Chương 14: tư vị Chanh chua
“Anh cả, nga, anh cũng có chanh sao?”Jeremy đang vắt nước ngẩng đầu, nhìn thấy chanh trong tay anh, kinh hỉ kêu lên.
Anh trai lạnh nhạt ngẩng đầu, có chút giãy dụa nhìn thoáng qua chanhtrong tay, đáp lời:“Đúng vậy? Làm sao vậy?” Làm bộ đem chanh bỏ vàotrong miệng.
“Ác! Anh là muốn giữ cho bản thân mình ăn a!”Jeremy giống như nhìnquái vật nhìn chằm chằm Tae Kyung, làm cái biểu tình nuốt ngụm nước chua chát, kéo khóe miệng nói:“Anh hôm nay còn chưa có ăn cái gì sao?”
“Không chua sao?” Trầm mặc hồi lâu Kang Shin Woo một bên đứng xem kịch vui nhìn anh trai liếc mắt một cái, nhếch mi hỏi.
“Ăn nhiều như vậy, không thấy a!” Anh nói xong, cắn một ngụm, chua chát nhíu mày nhếch miệng.
Nhìn biểu tình phong phú của anh trai, ta cùng Jeremy cười ra tiếng, Shin Woo cũng lắc đầu cười.
Jeremy cười đem số chanh còn lại nửa bịch bỏ vào trong tay anh,“Em cầm thiệt nhiều đâu, anh nếu thích, liền ăn nhiều một chút.”
“Ân! Ai đến cũng không cự tuyệt!” Anh không cần nhún vai,cầm bịch chân ngẩng đầu cứng ngắc chạy lên lầu.
“Mạnh miệng!” Ta hờn dỗi, xoay người đi, lại ngoài ý muốn đụng vào ghế đẩu.
Đang lúc ta nhíu mày khi nhìn trước mắt đột nhiên xuất hiện ghế đẩu, một cánh tay hữu lực vòng trụ thắt lưng của ta.
“A!” Ta kêu sợ hãi quay đầu lại, cái chén trong tay cũng bị động tácmãnh liệt của ta mà đổ nước ra, rơi ở trên quần áo đối phương, ta mímmôi, xấu hổ cười cười:“Shin…… Shin Woo.”
“Như thế nào vẫn là không cẩn thận như vậy đâu?” Kang Shin Woo ôn nhu nhìn ta, trong mắt tựa hồ có chút ý cười, một chút không đem chuyệnquần áo vấy bẩn để ở trong lòng.
Ta hơi hơi giãy dụa, tay hắn vẫn như cũ không có buông ra, ta nhíu mi nghi hoặc nhìn Kang Shin Woo, hắn nhìn ta, vẻ mặt vô tội, ngoéo khóemiệng một cái, rốt cục cánh tay cũng buông ta ra, hắn nhận lấy cái chéntrong tay ta, xoay người nói:“Tôi sẽ giúp em thêm chút nước.”
Nhìn Kang Shin Woo sau lưng, cảm giác được trên lưng lưu lại nhiệt độ cơ thể, ta cúi đầu, nhẹ giọng nói:“Anh, không tức giận ?”
“Cầm!” Kang Shin Woo lại thay bằng mỉm cười chuyên nghiệp, đem cái chén đưa cho ta, lại trở lại pha trà.
Ta bưng cái chén, nhìn nhìn cái chén, lại nhìn Kang Shin Woo, bỉumôi, bất mãn lẩm bẩm:“Là thật không có nghe gặp, hay là giả vờ không cónghe?” Nói xong, cố ý dẫm mạnh chân, thùng thùng đông lên lầu.
Jeremy đem ly chanh bỏ vào ngăn lạnh, đóng cửa lại, liền nhìn đếnKang Shin Woo đang ở cúi đầu buồn cười, tâm tình thực thích thú.[TNN: anh phúc hắc si tình a ~]
Jeremy cau mày, đột nhiên nhãn tình sáng lên, cười hỏi:“Anh Shin Wooca là đang ở đây cười anh cả sao? Cái kia hẳn là thực chua đi, biểu tình của anh cả cũng thật có ý tứ đâu!”
“A?” Kang Shin Woo hơi sững sờ nhìn Jeremy, lại đảo mắt lên lầu, cười đến như gió mùa xuân, ôn nhu nói:“Thật sự rất thú vị đâu!”
……
Mang ly nước đi đến phòng anh, trong lòng căm giận, mạnh mẽ mãnh liệt uống một ngụm nước, mùi vị thật khác thường, làm cho ta bất thình lìnhkhông kịp phòng bị,“Chanh? Như thế nào là nước chanh, thực chua!” Ta mặt nhăn nhanh, nhấp miệng,“Là Kang Shin Woo sao? Không thể nào! Mình lạinhư thế nào đắc tội với hắn.”[TNN: anh pha cho cô đó!! Ngốc ~]
Trong miệng lưu lại mùi thơm ngát, làm cho ta nhịn không được lạinuốt thêm một ngụm, tinh tế thưởng thức, cười gật gật đầu, nhếch minói:“Tựa hồ cũng không tệ lắm!”
Mở cửa phòng anh ra, thấy vẻ mặt anh trai hậm hực ngồi ở trên giường, mãnh liệt uống nước, ta nhẹ nhàng gõ gõ cửa, anh ngẩng đầu nhìn thấyta, ngoắc ngón tay ý bảo ta đi vào.
Ta đóng cửa phòng lại, đi đến trước mặt anh, cười cười quan sát hắn,, hỏi thăm nói:“Là vì chuyện Mi Nam sao?”
Ca ca ngẩng đầu nhìn ta, quyệt miệng, thở dài, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
“Mi Nam thực để ý suy nghĩ của anh nha.” Ta nhìn con heo trước mặtdựng lỗ tai giống thỏ đang vuốt kẹp tóc liếc mắt một cái, cười nói:“Màanh cũng chú ý Mi Nam đi!”
“Uhey khắp nơi nhằm vào Mi Nam, anh nếu muốn hảo hảo bảo hộ Mi Nam,sẽ cùng Uhey bảo trì khoảng cách, ít nhất, đừng làm cho Mi Nam lại hiểulầm .”
Anh trai lại bắt đầu uống nước.
“Mi Nam hiện tại dù sao cũng là nam, em chiếu cố cậu ấy không cótiện, cho nên, muốn phiền toái anh trai!” Ta cười cầm lấy quả chanh trên bàn,“Về phần đống chanh này, liền giao cho em đến giải quyết đi!”
Ta cười rời đi, đứng trước nhìn anh đề nghị nói:“Kỳ thật, hương vị nước chanh pha đường, vẫn là không sai !”
……
“Jin Hee?”Jeremy khó hiểu nhìn ta,“Em lấy chanh này làm gì đó a?”
“Nấu ăn a!” Ta một bên cắt, một bên giải thích nói:“Ở Thái Lan trongthức ăn, chanh thường được dùng để làm gia vị tạo nên mỹ thực. NgườiThái Lan cơ hồ ở mỗi một món đồ ăn đều vắt nước quả chanh, làm cho chúng nó tản mát ra mùi thơm ngát của hoa quả.”
“Thật vậy chăng?”Jeremy cầm lấy quả chanh cẩn thận ngửi ngửi, tò mònhìn ta nói:“Thật sự rất thơm, Jin Hee tính làm món ăn gì a?”
“Chanh xào cần tây thịt bò, vải với sả xào chanh!” Ta một phen đoạtlấy sắp quả chanh sắp sửa dán chặt vào cái mũi Jeremy, cười giải thíchnói.
“Oa! Hảo chờ mong nga!”Jeremy nhìn thoáng qua nguyên liệu nấu ăn trong tay, cầm lấy đến muỗng, nịnh nọt nói:“Anh giúp em!”
Trên bàn cơm, Jeremy khẩn cấp gắp một khối chanh cần tây xào thịt bò tinh tế thưởng thức .
“Oa! Hảo hảo ăn nga!”Jeremy làm động tác đáng yêu, từ từ nhắm hai mắt vẻ mặt hưởng thụ, Jeremy đột nhiên mở đôi mắt bừng sáng, rót chén nướcđưa cho ta, dường như hiến vật quý nói:“Jin Hee! Anh làm nước chanhđường ướp lạnh, em nếm thử!”
Nhìn đến thành quả chính mình được Jeremy tán thưởng, uống nước chanh đường ướp lạnh của Jeremy đưa qua, mùi thơm ngát hợp lòng người, tronglòng không khỏi nở hoa.
Bưng đồ ăn lên, lòng tràn đầy vui mừng chạy đến phòng Mi Nam, lạiphát hiện cửa rộng mở , có người đã đi đến đây trước ta một bước.
Kang Shin Woo đem nước chanh nấu trà thơm ngon nhẹ nhàng đặt lên bàn, xoay người, thâm tình nhìn Go Mi Nam,“Đang ngủ, nói như vậy trà cũng sẽ lạnh.” Shin Woo nhìn Mi Nam dung nhan ngủ thoải mái nói:“Để cho nó lạnh đi, lạnh hâm nóng lại thì tốt rồi.”[TNN: một từ nhiều nghĩa lắm anh ơi..=.,=]
Nghe được Mi Nam khó chịu than nhẹ, Shin Woo khẩn trương ngồi ở bêngiường Mi Nam, đau lòng nói:“Mi Nam, không cần sinh bệnh! Mi Nam, em như vậy, anh vốn không có biện pháp nhìn như không thấy ……”
Ta dùng sức nắm khay trong tay, xoay người tựa vào trên tường, hít sâu một hơi, lặng lẽ rời đi.
Mở ra ngăn lạnh, nhìn đến quả chanh mê người, quyết tâm cầm một quả, ngồi ở trước ghế, bóc vỏ, một ngụm cắn xuống đi, hương vị thật chuachát, khiến cho ta cả người chảy mồ hôi lạnh ra, cũng kích thích thầnkinh của ta, ta ngẩng đầu lên, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi……
“Jin Hee!”Jeremy uống nước chanh, cười hướng ta chạy tới, chạy đếntrước mặt ta, đột nhiên dừng lại, giật mình nói:“Em, em khóc? Khôngthoải mái sao?”
Ta sờ sờ khóe mắt, quả thật ẩm ướt, cười nói:“Quả chanh này thật đúng là rất chua đâu!”
“Ác! Làm anh sợ muốn chết,”Jeremy vỗ ngực ngồi ở bên người củata,“Còn tưởng rằng Jin Hee cũng không thoải mái đâu!” Lại quyệt miệng,vẻ mặt chán ghét nhìn quả chanh trong tay ta,“Cái này, vẫn là đừng ăn,anh cả gạt người !”
“Hảo, không ăn!” Ta cười đem quả chanh ném vào thùng rác,Jeremy dùngquần áo lau tay cho ta, ta ngay lập tức thu tay về,“Jeremy, bẩn!”
“Dù sao một lát cũng giặt.”Jeremy rụt lui cổ, cợt nhả nói.
“Như thế nào còn không đi ngủ?” Cười vuốt tóc Jeremy, nhìn ánh mắt tinh thuần của hắn nói.
“Không muốn ngủ!”Jeremy bả đầu gối lên chân của ta, thấp giọng nói:“Jin Hee cảm giác thật ấm áp.”
Tiếp tục vuốt mái tóc Jeremy, nghe hắn thì thào nói nhỏ:“Cùng Jin Hee cùng một chỗ hảo vui vẻ, không giống cùng anh cả bọn họ, cũng khônggiống cùng Go Mi Nam cùng một chỗ cái loại này cảm giác đặc biệt, cùngem cùng một chỗ, cảm giác hảo ấm áp, có cảm giác gia đình.”
“Em cũng thực thích cùng Jeremy cùng nhau a!” Ta cúi đầu ở trên tránhắn khẽ hôn, đối với hắn cười nói:“Đúng rồi, anh vì cái gì nói cảm giáccùng Mi Nam thực đặc biệt?”
“Đúng vậy!”Jeremy nhảy dựng lên, ngồi ở bên người ta, hưng trí bừngbừng nói:“Hắn cho người ta cảm giác tò mò kỳ quái, giống như có cái bímật gì, nhìn đến hắn sẽ không tự giác tiêu sái, bị hắn ôm sẽ không đượctự nhiên……”
“Rất nhiều người cũng không thích người khác đụng vào chính mình, cho nên, hắn mới có thể cả kinh ngạc đi!” Ta cười giải thích nói,“Mỗingười, cũng đều có bí mật của chính mình, cũng đều có chuyện cần giấudiếm .”Jeremy mê hoặc nhìn ta, ta tiếp tục nói:“Chỉ cần chuyện muốn giấu diếm không xúc phạm tới mình, chúng ta cần gì phải để ý đâu.”
Jeremy tự hỏi một lát rồi nói:“Kia Mi Nam làm sai chuyện gì, em đều có thể tha thứ sao?”
“Em sẽ nhẫn a! Em thực thích Mi Nam, bởi vì thích cho nên chuyện gì đều không sao cả!” Ta cười nói.
“Phải không? Em thích Mi Nam!”Jeremy vẻ mặt chờ mong hỏi:“Em cũng sẽ đối với anh như vậy sao?”
“Đương nhiên sẽ! Bởi vì thích Jeremy, cho nên chuyện gì cũng khôngquan hệ a!”Jeremy hạnh phúc cười, ta nhìn nhìn di động,“Em muốn đi trởvề, Mi Nam nơi đó, anh cũng phải chiếu cố nhiều nga!” Nói xong kéo kéomặt Jeremy, cười lớn rời đi.
“Oa! Em như thế nào có thể như vậy đối đãi với khuôn mặt bảo bối của anh!”Jeremy quyệt miệng, hướng về phía ta bất mãn reo lên.[TNN: có người muốn mà không được kia kìa, người ta nghe sẽ bụp anh ngay. ~~%(^O^)o~~]
Jeremy một bên cười nhìn theo ta, một bên đi đến phòng trong, lại bị bóng người đứng trước cửa làm cho hoảng sợ.
Kang Shin Woo chính là vẻ mặt không được như ý đứng ở cửa, nhìn thấyJeremy nhìn qua tầm mắt nhìn ra xa thu hồi trở về, thẳng tắp nhìn vềtrước mặt.
Jeremy vỗ ngực, nhẹ nhàng oán giận:“Anh Shin Woo!”
Shin Woo nhợt nhạt kéo khóe miệng, nhìn chằm chằm cái trán Jeremyliếc mắt một cái, nghiêng người nhường đường, ôn nhu nói:“Sớm đi nghỉngơi!” [TNN: vật cực tất phản vật cực tất phản a~.~/ Shin Woo: lia mắt qua nhẹ nhàng ôn nhu cười./ Jer, Tiếu: ~run rẩy~]
Jeremy kỳ quái nhìn Shin Woo liếc mắt một cái, một hơi chạy về phòng, vỗ về ngực nói:“Anh Shin Woo, trúng tà ? Thật kỳ quái a!”
Chương 15: sự kiện nôn nghén
Nằm ở trong ổ chăn mềm mại, miễn cưỡng không muốn đứng dậy, nhìn ánhđèn đầu giường ngơ ngác xuất thần, nhạc dạo [ đường trở về ] ngân vangbên tai, ta đưa tay qua nhận lấy,“Jeremy? Có chuyện gì sao?”
“Là Mi Nam! Hắn hôm nay càng trở nên kỳ quái , bảo mọi người chúng ta ở phòng khách chờ hắn, còn nói có chuyện trọng yếu muốn tuyênbố!”Jeremy ở đầu điện thoại kia kêu la nói.
“Uhey ở đó sao?” Ta nhẹ nhàn tự hỏi, đảo thân ngồi xuống.
“Đúng vậy! Cô ta còn nói Mi Nam đắc tội cô ấy! Thật sự là kỳ quái!”Jeremy oán giận nói.
“Jeremy, em lập tức sẽ tới đó!” Cắt đứt điện thoại, ta bằng tốc độ nhanh nhất một phen, cầm bút giấy cùng máy tính rời đi.
Đi vào nhà ở trong phòng khách, Jeremy cùng Kang Shin Woo đang ngồi ở trên sô pha, Uhey từ trên lầu nổi giận đùng đùng tiêu sái xuống dưới,vội vàng căm tức nhìn ta liếc mắt một cái, liền chạy đi ra ngoài.
“Anh đâu?” Ta quay đầu hỏi Jeremy.
“Sáng sớm liền đi ra ngoài!” Kang Shin Woo đáp.
Ta nhìn qua Kang Shin Woo lên tiếng trả lời, hắn chính là đang chuyên chú nhìn tạp chí, ta lạnh nhạt chuyển tầm mắt, mở máy tính ra.
“Jin Hee!” Mi Nam từ trên lầu đi xuống dưới, buồn khổ kêu ta.
Ta xem cô nàng liếc mắt một cái, cười vuốt cằm.
“Ân, anh đến đây,”Jeremy nhìn thấy anh trai tiến vào, nói:“Mi Nam nói, tập trung mọi người nói ra suy nghĩ của mình!”
Ta đem máy tính đặt ở trên bậc thang, đi trở về đi chờ Mi Nam mở miệng.
Anh trai hung hăng trừng mắt nhìn Mi Nam, ý đồ lấy ánh mắt ngăn Mi Nam lỗ mãng lại.
Mi Nam dùng hết dũng khí, thời điểm đang muốn nói chuyện, Uhey lại chạy vào làm bộ nôn nghén, ngăn trở Mi Nam.
“Anh, em và anh có chuyện cần nói, cái kia anh thực xin lỗi!”Uheytrong lời nói ra ái muội, lại làm bộ nôn nghén đứng lên, mọi người kinhngạc, ánh mắt không rõ ràng, nhất trí đều dừng trên người Uhey.
“Nôn ~”Jeremy học Uhey, kinh ngạc nói:“Kịch truyền hình, thường xuyên diễn chẳng lẽ……” Nói xong, khiếp sợ nhìn chằm chằm Tae Kyung.
“Nói đúng nha a!” Kang Shin Woo phụ họa nói.
“Cô đang làm cái gì?” anh trai giận trừng mắt quát Uhey.
Uhey nhìn anh trai, lại nôn lên, chạy tới toilet.
“Anh, chúng ta đây muốn chúng ta đến để chúc mừng sao?”Jeremy sợ hãi hỏi ý kiến của anh.
Anh trai tức giận mắt nổ đom đóm,“Kẻ lừa đảo! Cô chết chắc rồi!” Giận dữ đi qua.
Nhìn thấy anh trai đi xa, ta chạy đến cửa thang lầu thu hồi máy tính, đắc ý cười, một màn vừa rồi đã đều bị thu hết đầy đủ không sót.
“Uhey là làm sao vậy?” Mi Nam ngẩng đầu chứa lệ, chua sót nói.
“Nên sẽ không phải là sự thật đi!” Shin Woo nhìn Jeremy gian nan nói.
“Nói như vậy, anh Tae Kyung phải làm ba ba sao?”Jeremy vẻ mặt ghét bỏ nói xong, hắn nói xong đến trước mặt của ta, tò mò hỏi:“Jin Hee, emđang làm cái gì a?”
Ta ngẩng đầu, thần bí nhìn hắn vui vẻ liếc mắt một cái,“Muốn biết sao lại thế này, liền đi theo em a!” Ta một tay ôm máy tính, một tay lôikéo Jeremy chạy lên sân thượng lầu hai, ở nơi cây lựu thụ che lấp thămdò nhìn sân trước.
Chỉ chốc lát sau, liền thấy anh trai đuổi theo Uhey đi vào sân.
“Là vì cái này tức giận đi!” Anh trai tay cầm nhẫn cùng một đôi với Uhey đang đeo, cười hỏi.
“Thiết, ai bảo anh không nghe lời!”Uhey vẻ mặt không hờn giận, uy hiếp nói:“Chớ chọc tôi sinh khí!”
Anh trai từ trong tay Uhey rút di động ra, ấn vài phím nhếch mi nói:“Ân, mau bắt máy nha, tôi không phải số 1 sao!”
“Đương nhiên không phải, là ba ba tôi nha!”Uhey đắc ý nói:“Nghĩ như thế nào làm số 1 sao?”
“Ba ba cô đáng sợ sao?” Anh hỏi.
“Là, ba ba tôi thực đáng sợ, nếu hắn nhìn thấy anh, nhất định sẽ đem tóc của anh nhổ sạch!”Uhey khoa trương uy hiếp nói.
Anh trai còn thật sự gật gật đầu, vội vàng soạn tin nhắn, tà ácnói:“Cũng may cô nói ba cô đáng sợ!” Nói xong đem điện thoại đưa qua cho Uhey xem.
Uhey kinh ngạc trừng mắt, thân thủ muốn cướp điện thoại, hét lớn:“Anh điên rồi!”
Anh đưa điện thoại di động giơ lên cao, Uhey hô to:“Uy, mau trả cho tôi, không thể, tuyệt đối không thể! Ba tôi thực đáng sợ !”
Anh trai cười gian ấn phím gửi đi, thực hiện được mưu đồ tươicười,“Làm sao bây giờ, cô hôm nay cũng sẽ bị cạo đầu đâu!” Đưa điệnthoại di động như rác rưởi ném vào trong lòng Uhey, xoay người tiêu sáitiêu sái ly khai.
Di động vang hồi chuông, Uhey hoảng sợ vạn phần, ảo não nhận điệnthoại:“Ba ba, không phải, con không có mang thai, không có nơi này tínhiệu không tốt!……” Một bên nói một bên rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng Uhey chạy trối chết, Jeremy cười thành một đoàn,ta buông bàn tay che miệng hắn ra, lôi kéo bàn tay hắn ngồi ở một bênghế dài, mở máy tính ra để cho Jeremy xem.
“Oa! Jin Hee, em cùng anh cả thật sự là thật tài tình!”Jeremy kinhngạc nhìn chằm chằm màn hình nhìn một hồi, có chút nghi hoặc hỏi:“Nhưnglà, vì cái gì em cùng ca muốn đối đãi với Uhey như vậy đâu?”
“Nha, không nghĩ tới Jeremy cũng bị Uhey lừa đâu!” Ta cười, thừa nước đục thả câu nói:“Một ngày nào đó anh sẽ nhìn đến diện mục chân thật của cô nàng, đến lúc đó thế nhưng đừng để bị dọa đến nga!”
Jeremy khó hiểu nhìn ta, tựa hồ ở tự hỏi trong lời nói của ta có thật hay không.
Ta cầm máy tính đứng lên, quay đầu, thấy Kang Shin Woo đang đứng ởcạnh cửa, hắn như có như không giống như vô tình nhìn ta liếc mắt mộtcái, xoay người rời đi. Nhìn thấy bóng dáng hắn biến mất ở cửa, ta rầurĩ thu hồi tầm mắt.
“Chính là vì không thoải mái mà thôi, các ngươi đừng nghĩ loạn!”Chúng ta vừa trở lại phòng khách, anh trai liền từ trong phòng đi ra,nhìn thấy chúng ta, cảnh cáo nói.
Jeremy nghẹn cười nhìn anh, anh trai lại nghiêm túc cảnh cáo nói:“Không được tưởng tượng!”
Jeremy rốt cục cất tiếng cười to, làm cho Kang Shin Woo và Mi Nam hai người không hiểu chuyện gì cả.
……
Đem tần số lưu trữ ở PMP giao cho anh trai, có chút tự hào nói chohắn,“Nếu Uhey còn tiếp tục uy hiếp cậu, liền đưa cho cô ta xem cái này!”
Anh trai lạnh nhạt tiếp nhận, không chút để ý mở ra tần số bên trong nhìn, nhìn một hồi kinh ngạc nhìn ta:“Này, sao lại thế này?”
“Đúng dịp đi!” Ta cười nhún nhún vai.
Anh suy tư nhìn về phía ta, xoay người mở ra nhạc truyền phát tinkhí, ôn nhu nhạc thanh trút xuống mà ra, đúng là kia thủ [ như thế nàocho phải ]*.
** What should I do do – Jang Geun Suk trình bày trên đầu bài đó.
“Em cảm thấy thế nào?” Anh trai rầu rĩ hỏi ta.
“Ca khúc làm tốt lắm, cảm tình thực rõ ràng,” Ta nhìn vẻ mặt bị thương ca ca,“Đây là Hoa Mộ Lan nhờ anh chế tác ca khúc đi!”
“Em biết?” Anh trai kinh ngạc nhìn ta liếc mắt một cái, hoàn hồn nói:“Cũng đúng, giám đốc Ann nhất định nói với em!”
“Sẽ không phải là Hoa Mộ Lan!” Ta nhìn anh, kiên định nói:“Em dám cá, cái này không phải viết cho Hoa Mộ Lan.”
“Vì cái gì, em đã biết cái gì rồi?” Anh cầm lấy cánh tay của ta, kích động hỏi ta.
“Theo em biết, lời ca này là Hoa Mộ Lan mua từ trong tay người khác.” Ta cầm bàn tay anh, ám chỉ.
“Nhưng là, cô ấy nói cô ấy yêu người kia, cô ấy chán ghét anh, bởi vì anh mà cô ấy mất đi người kia!” Anh trai hỗn loạn nói.
“Hoa Mộ Lan là người như vậy, chỉ biết giữ lấy, căn bản không hiểu cảm tình.” Ta an ủi nói.
“Thật vậy chăng? Nhưng là……” Anh trai nghi hoặc nhìn ta, chần chờ nói.
“Anh hãy viết thật tốt ca khúc này, chỉ có tự mình mới hiểu thâm tình ẩn chứa trong đây, tài năng cùng nội tâm của người nhạc sĩ, tài năng sẽ nói lên, hắn yêu rốt cuộc là ai!” Ta nắm chặt bàn tay anh khích lệ.
“Jin Hee!” Anh một tay kéo ta vào trong lòng, vòng trụ ta,“Thực xin lỗi, anh không thể chân chính coi thường em!”
“Không cần phải nói ‘Thực xin lỗi’, hết thảy đều trôi qua!” Ta vỗ nhẹ lưng anh,“Bà là mẹ của anh, đây là chuyện thực không thể nào thay đổi,nhưng là anh trai không cần bởi vì bà ấy mà cự tuyệt ấm áp, được không!” Ta tựa vào trong lòng anh, mềm mại nhẹ giọng an ủi.
“Anh hiểu được……” Anh ôm chặt ta, ở cái trán ta khẽ hôn.
———- cảnh tượng phân cách tuyến ————–
Trong quán cà phê, ta bưng lên cái chén uống một ngụm, là cà phê LamSơn, có vị chua, có ngọt, có đắng tất cả hương vị hòa quyện khiến ngườisay mê.
Giương mắt nhìn Tuệ Tĩnh ngồi đối diện trước mặt cười đến vẻ mặt ngọt ngào, trêu chọc nói:“Làm sao vậy? Mai danh ẩn tích lâu như vậy, có cáigì tiến triển sao?”
“Vẫn là như vậy!” Tuệ Tĩnh vuốt ‘ vòng Tinh nguyệt’ trên cổ.
“Goo Jun Pyo đi Macao ?” Ta tò mò hỏi.
“Ngươi như thế nào biết? Hắn tối hôm qua mới vừa đi, cha hắn ngã bệnh!” Tuệ Tĩnh lo lắng nói.
“Không có việc gì, ngươi cũng biết không phải sao?” Ta an ủi nói.
“Vẫn là có chút bất an a, ngươi xem, Kim Bum cùng So Eun cùng nhaumột chỗ, giống như trong nguyên tác kịch bản; Hwang Tae Kyung xem racũng sẽ cùng Go Gemma cùng một chỗ, chỉ có ta được cải biến ghép thànhđôi……” Tuệ Tĩnh thần sắc có chút u ám .
“Kia thì thế nào!” Ta không cho là đúng phản bác:“Hwang Tae Kyungnhưng là không có em gái, nếu chúng ta đến nơi này, thế giới này cũng đã xảy ra biến hóa, Goo Jun Pyo nhà các ngươi không phải không sợ nướcsao!”
“Xem ra là ta nghĩ nhiều, nhưng này vài ngày nay luôn luôn cảm thấytrong lòng chút bất an!” Tuệ Tĩnh không chút tinh thần nhìn ngoài cửasổ.
“Lát nữa phát sóng MV, Mi Nam sẽ tuyên bố tin tức cùng đi vô giúp vui đi!” Ta cười nói.
“Ngươi không lo lắng sao? Bọn họ thế nhưng……” Tuệ Tĩnh trừng mắt kinh ngạc nói.
“Chuyện này bọn họ có thể giải quyết không phải sao?” Ta ung dunguống cà phê, trong lòng hơi hơi dao động, cũng chỉ có ta tự mình biết mà thôi.
Đọc tiếp Đứa Ngốc, Em Yêu Anh phần 4