watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Chương 6: Khúc mắc của Tae Kyung

Mi Nam bị Tae Kyung đuổi về nhà trọ.

Cậu về nhà, thay bộ quần áo trên người, xếp bộ quần áo vừa thay ralại, thì thào lẩm bẩm:“Jin Hee tiểu thư thật tốt, chẳng những đem quầnáo mới cho mình mượn, còn dạy mình phương pháp để đội trưởng không tứcgiận.”

Mi Nam cầm quần áo đi đến mấy giặt, vừa vặn gặp Kang Shin Woo đang xuống lầu uống nước.

“Em đã trở lại? Không có việc gì đi!” Kang Shin Woo bưng ly nuoc1 chung như một khuôn mặt tươi cười ôn nhu, thân thiết hỏi.

“Đa tạ quan tâm, em không sao, anh Shin Woo!” Mi Nam ngây thơ cười, lách qua Kang Shin Woo đi tới máy giặt.

“Uy! Cậu như thế nào còn ở nơi này lèo nhèo!” Hwang Tae Kyung từphòng khách đi tới, vẻ mặt không kiên nhẫn hướng về phía Mi Nam.

“Nhưng là, quần áo……” Mi Nam ủy khuất thấp giọng giải thích.

“Cậu mặc qua còn có thể dùng sao? Chính mình giữ lấy đi!” Tae Kyung vẻ mặt ghét bỏ nói.

Mi Nam cắn môi dưới, cầm quần áo đặt ở một bên, liền bị Hwang Tae Kyung kéo tránh ra.

Nghe xong đoạn đối thoại của hai người không hiểu rõ lắm, Kang ShinWoo cảm thấy mờ mịt, cầm lấy quần áo Mi Nam đặt ở một bên, nhìn thoángqua,‘Như thế nào là trang phục nữ?’ Kang Shin Woo cảm thấy hồ nghi, âmthầm phỏng đoán .

Hwang Tae Kyung đem Go Mi Nam kéo đến sân ngoài, bỏ tay Mi Nam ra,đứng ở một bên lạnh nhạt nói:“Cậu có thể đợi cho đến khi công diễn chấmdứt.”

“Thật vậy chăng? Anh cả, cám ơn nhiều!” Go Mi Nam kinh hỉ kêu, lại hướng tới Tae Kyung cúi đầu cảm tạ.

“Không phải ý tứ của tôi, là Jin Hee thay cậu cầu tình. Tôi cũngkhông muốn bên người có một cái phiền toái,‘kẻ chuyên gây ra rắc rối’!”Tae Kyung để tay ở trong túi tiền, vẻ mặt không sao cả thuyết giáo.

“Anh cả!” Mi Nam cúi đầu kêu một tiếng, thấy Tae Kyung đang khó hiểunhìn cậu, cố lấy dũng khí, làm một cái thủ thế ‘Thực xin lỗi’[ kỳ thật là ‘Tôi thích anh’] , sau đó chạy trối chết.

Tae Kyung bị thủ thế của Mi Nam dọa giật mình, nhìn bóng dáng kiachạy trối chết, thân mình run rẩy lên, vuốt cánh tay nổi da gà, hít vàomột hơi nói:“Thích tôi? Rất kinh người!”

Go Mi Nam một hơi chạy về phòng giặt quần áo, lại đụng mạnh bay vàotrong lòng Kang Shin Woo,“Thực xin lỗi, anh Shin Woo!” Nhìn đến KangShin Woo vẫn như trước ở phòng giặt quần áo, có chút nghi hoặc,“Anh Shin Woo như thế nào còn ở nơi này?”

“Chờ cậu a!” Shin Woo túm lấy tóc Go Mi Nam,“Chúng ta thế nhưng là ‘ quan hệ trảo cẩu’!”**

“Anh Shin Woo, cám ơn nhiều, em cảm thấy mình thực may mắn, có thểgặp được anh cùng Jin Hee tiểu thư.” Mi Nam hạnh phúc cười, nỉ non nói.

“Jin Hee tiểu thư?” Kang Shin Woo khó hiểu hỏi.

“Ân, là bạn gái anh cả,” Mi Nam ngữ khí hơi chua xót, ngay cả chínhmình cũng đều không nhận thấy được,“Đáng tiếc, Jin Hee tiểu thư lạikhông nói được.”

“Không nói được!” Shin Woo đôi mắt sáng ngời, không khỏi nhớ tới cảnh tượng tới sân bay cùng Tae Kyung ở hành lang, trong lòng chắcchắc,‘Thật sự là em ấy!’ [TNN: anh vui thế kia à?! % >.< % ]

“Tuy rằng không được hoàn mỹ, nhưng là cô ấy thật sự rất ôn nhu thậtxinh đẹp, giống như là thiên sứ.” Mi Nam đắm chìm ở trong ảo tưởng chính mình, không khỏi ca ngợi .

“Cái gì ‘Thiên sứ’ a!”Jeremy không biết từ nơi này xông ra, cắn quả táo vẻ mặt tò mò hỏi.

“Úc, ân, bạn gái anh cả a!” Mi Nam thốt ra.

“Thật vậy chăng? Anh Tae Kyung đang yêu !?”Jeremy hưng phấn hoa chân múa tay cực kỳ vui sướng.

“Tôi cái gì ?” Tae Kyung chậm rãi tiêu sái vào nhà, nhìn Go Mi Nam liếc mắt một cái, lập tức thu hồi ánh mắt.

“Thật vậy chăng? Anh đang yêu, thật vậy chăng?”Jeremy chạy đến bên người Tae Kyung, cao hứng phấn chấn hỏi.

“Go Mi Nam?” Tae Kyung nhìn đến Mi Nam lui đến phía sau Kang Shin Woo, oán hận hỏi.

“Anh cả, không phải cùng Jin Hee tiểu thư……” Go Mi Nam tránh ở phía sau Kang Shin Woo, thấp giọng nói.

“Jin Hee?” Tae Kyung trào phúng nhìn Go Mi Nam liếc mắt một cái, vẻmặt ‘Ngươi là kẻ ngu ngốc’ hèn mọn, giải thích nói:“Em ấy là em gái củatôi.”

“A!”Jeremy kinh hỉ kêu, ngay cả quả táo rơi trên mặt đất cũng khôngchú ý,“Anh thế nhưng còn có em gái!” Lại thay bằng biểu tình chờ mongđáng yêu, suy tư viễn cảnh tươi đẹp,“Kia em ấy có phải hay không cũngcùng anh giống nhau, có một bộ dáng tuyệt vời tiếng nói…… Ngô.”

Jeremy lời còn chưa nói ra miệng, đã bị Kang Shin Woo bịt miệng. Hắnnghi hoặc nhìn liếc mắt một cái nhìn Go Mi Nam áy náy, lại quay đầu nhìn thoáng qua Kang Shin Woo che miệng mình, cuối cùng đem tầm mắt trở lạitrên sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt bi thương trên người Hwang Tae Kyung.

Hwang Tae Kyung chính gắt gao nắm chặt quyền, liều mạng nhịn xuốngnước mắt chua xót trong lòng, tâm giống như bị đao cùn bổ, đau từng đợt, hắn gian nan nâng bước chân, đi ra ngoài cửa.

“Sao, làm sao vậy?”Jeremy sợ hãi hỏi.

Kang Shin Woo đối với Jeremy lộ ra nụ cười an ủi, lắc đầu thở dài, chạy lên lầu.

Go Mi Nam cúi đầu muốn chạy trốn, lại bị Jeremy túm lấy.

“Nói đi mà! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a!”Jeremy như đứa con nít khẩn cầu, một bộ dáng lã chã chực khóc.

“Jin Hee tiểu thư, em, em sẽ không nói!” Go Mi Nam một hơi nói ra đáp án, vội vàng chạy đi.

Jeremy ngốc lăng đứng ở tại chỗ, hai tay dùng sức kéo tóc, tự tráchmắng:“A! Jeremy ngươi thế nhưng hại anh cả thương tâm đâu! Jeremy là cái đại phôi đản! Thật sự là cái đáng chết”.

———- cảnh tượng chuyển hoán ——————

Làm bạn thư giãn với âm nhạc cổ điển tao nhã, ta sung sướng làm việc nhà.

‘Đông’ tiếng đóng cửa thật mạnh, đem ta kéo về hiện tại, ta tắt nhạcmuốn đi xem đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, lại nghe thấy trongtoilet có tiếng nước chảy róc rách.

Ta tò mò tiêu sái đi lên, cửa không có đóng, theo khe hở hẹp kia, tanhìn thấy anh đang dùng nước vỗ vào mặt, tóc cũng bị dính, anh vô lựcchống tay vào cái bàn bên cạnh, cố gắng điều chỉnh cảm xúc.

Ta nhẹ chân lui về phòng khách, trong lòng có chút bất an.

“Jin Hee!” Anh sung sướng kêu tên của ta, ta áp chế bất an trong lòng, gợi lên khóe môi,‘Anh, làm sao vậy?’

Anh buông mắt xuống, lấy tay nhẹ vỗ về khóe mắt, ngẩng đầu, cười nói:“Không có gì……”

Ta không hờn giận nhíu nhíu mi, vẻ mặt không tin nhìn anh, hắn khẽ thở dài:“Anh gặp được bà ta!”

Tâm của ta căng thẳng,‘Hoa Mộ Lan sao? Khó trách!’ Ta ngẩng đầu, đãthấy anh đang khẩn trương quan sát thần sắc của ta, thấy ta tin , giống như nhẹ nhàng thở ra, ta lại nghi hoặc, thế nhưng cũng không dám biểulộ ở trên mặt, nhìn quầy rượu liếc mắt một cái, trong lòng âm thầm đánhchủ ý.

Bữa tối, ta không ngừng rót rượu, anh hơi có chút miễn cưỡng gượngcười, giống như mượn rượu giải sầu, ta lại không khỏi lo lắng thân thểcủa anh, không dám để cho hắn uống thêm.

Xem ra tình hình không sai biệt lắm, ta ghé người vào bàn, anh thấyta say ôm ta về phòng, giúp ta đắp chăn, hai chân anh vô lực ngồi chồmhỗm ở bên giường, ở dưới lực tác dụng của rượu, hắn rốt cục cũng mởmiệng .

“Thực xin lỗi, Jin Hee! Nhìn thấy hiện tại em xuất sắc như thế, anhcàng áy náy, càng không thể tha thứ chính mình ,” Giọng nói của anh cóchút nghẹn ngào,“Vì cái gì tàn tật không phải anh, mấy năm nay, em đếntột cùng chịu bao nhiêu ủy khuất……”

‘Anh, rốt cục cũng nói ra lời trong lòng! Nhiều năm như vậy, vẫn cứnhư trước không thể cởi bỏ khúc mắc, cái khúc mắc kia, chính là em!’ Tâm của ta một trận khó chịu.

‘Muốn anh cởi bỏ khúc mắc, nhất định phải làm được!’ Trong lòng ta âm thầm thề.

……

‘Anh, em nghĩ muốn đi thăm gia đình A.N.Jell .’ Ăn bữa sáng, ta nói với anh.

“Đi vào trong đó làm gì?” Tae Kyung khó hiểu hỏi ngược lại.

‘Em nghĩ muốn đi xem, rất ngạc nhiên người cùng làm với anh, là cái dạng người nào.’ Ta vẻ mặt chờ mong nhìn anh.

“Kia ăn xong rồi cùng nhau đi thôi!” Anh cười trả lời.

Ta cười liên tục gật đầu.

Xe dừng lại ở trước chỗ A.N.Jell, anh đi xuống xe, thấy Jeremy đang chơi đùa với Jolie.

Jeremy vẻ mặt kinh hỉ chạy tới chỗ chúng tôi, có chút lấy lòng kêulên:“Anh!” Kéo Jolie đụng phải anh,“Anh đã về rồi! Ngủ ngon sao!”

Anh trai đối với vẻ mặt trẻ con Jeremy cười gật gật đầu, xoay người nhìn ta nói:“Jeremy.”

Ta lần đầu tiên nhìn thấy ‘Tay chân nhỏ bé cuộn mình đáng yêu’–Jeremy trong truyền thuyết kia, tựa như ánh mặt trời khỏe mạnh chói mắt, manghai dòng máu Hàn – Anh, cha là quý tộc Anh quốc, nhiếp ảnh gia quốc tế,mẹ là một model nổi tiếng.

Cuộc sống giàu có không lo, hắn là thành viên trong nhóm, trung tâmcủa sự cân bằng và hài hòa. Khi hắn tươi cười đáng yêu mà xinh đẹp, nêncho dù có chút ngốc thế nhưng không phải là một bông hoa bình thường, là thành viên đối với phúc lợi fan ltận dụng thấu triệt nhất.

Ta cười vươn tay, Jeremy lập tức đứng thẳng thân mình cùng ta bắttay, sáng lạn cười nói:“Em chính là Jin Hee!” Hắn thu tay, vuốt cằm, một phen đem tađánh giá từ đầu đến chân, vẻ mặt chân thành nói:“Em thậtxinh đẹp, so với yêu tinh quốc dân còn xinh đẹp hơn.”

‘Cám ơn!’ Ta khoa tay múa chân .

Anh nhìn vẻ mặt mê mang ngơ ngác nghiêng đầu của Jeremy, giải thích nói:“Jin Hee đối với cậu nói ‘Cám ơn’.”

“Hì hì!”Jeremy có chút trẻ con cười,“A! Mau vào đi thôi!” Nói xong lôi kéo ta chạy vào nhà.

Anh bất đắc dĩ quyệt miệng, trong mắt tràn đầy ý cười, tùy ý ta bị Jeremy lôi kéo chạy đi.

“A! Jin Hee!” Go Mi Nam đang ăn bữa sáng, nhìn thấy ta đi vào, cao hứng quăng bát vui vẻ chạy đến bên người ta.

Ta nhìn thấy bên miệng Mi Nam có hạt cơm, buồn cười, yêu thương giúpcậu lấy ra, Mi Nam lấy tay lau miệng, ngượng ngùng cùng ta nói lời cảmtạ.

Ta ngẩng đầu cười, lại nhìn thấy Kang Shin Woo xuống lầu, trong tayhắn cầm một cái chén, trên người mặc bộ áo lông buông lỏng, lộ ra mộttia dày tùy ý, hắn ôn nhu cười cùng ta gật đầu thăm hỏi.

Nguyên lai, hắn chính là nam tử ở sân bay đỡ lấy ta kia, ta cười hạ thấp người ý chào hỏi.

Kang Shin Woo, thật sự là người cũng như tên, có được khuôn mặt xinhđẹp. Tuy rằng cảm giác như là đối với mọi người đều mỉm cười, nhưng trên thực tế như là vương tử cười lạnh lùng đối với bất luận kẻ nào. Đối với mọi chuyện đều không có quan hệ, không cảm động, ở trong phim thế nhưng vẫn thích Mi Nam, mỗi lần muốn thông báo đều bị bóp chết, mọi chuyệnđều lấy thân phận anh trai lặng lẽ bảo hộ nam tử Mi Nam.

So với người nhạy như anh Tae Kyung, Kang Shin Woo có thể nói là niếm trải trăm sắc thái của đời người. Nếu nói Tae Kyung sự nhạy cảm củanghệ thuật gia, như vậy Kang Shin Woo là người sâu sắc, làm việc thấutình hơn nữa rất chu đáo suy xét, nhưng là thiếu rất nhiều cơ hội, chính như hắn mỗi lần muốn thổ lộ đều bị chặn ngang mà chết. So con đườngnghệ sĩ, hắn tựa hồ càng thích hợp trở thành một ông chủ trong làng giải trí hơn.

Kỳ thật, ta cùng với hắn rất giống nhau, đối với mọi người mỉm cười,thế nhưng đối với ai cũng đều duy trì khoảng cách, đương nhiên, có haingười ngoại lệ, một là anh, một người khác là Mi Nam, không, là mỹ nữmới đúng.

Cô ấy lấy thần tượng thân phận sinh hoạt thật khó khăn, cuộc sốngtrong tu đạo viện ngăn cách với bên ngoài, khiến cô ấy yếu ớt mà đơnthuần, khuyết thiếu tính xã hội, tính xã giao, có thể xưng là nhát ganđến ngu dốt đi! Sẽ không nhìn mặt người mà sống, thiện lương lại thẳngthắn.

Bất quá, cô ấy quả thật là cái nhân vật gây rối, có chút không ănkhớp với loại hình Tiểu Bạch. Nhưng lại có thể làm cho người như tathích thượng, này cũng chính là nguyên nhân anh cùng Kang Shin Woo thích cô ấy đi!

“Ăn sáng qua sao?” Kang Shin Woo không biết khi nào thì đến bên người ta, ôn nhu hỏi.

“Không cần, chúng ta đã ăn qua.” Anh trai có chút không hờn giận nhíu mày đoạt lời, quay đầu đối với Go Mi Nam nói:“Trong chốc lát muốn đi bể bơi quay hình chụp ảnh, cậu chuẩn bị một chút.”

“A!” Mi Nam xuất phát từ bản năng hai tay ôm ngực, vẻ mặt giật mình, khó xử nhìn ta.

Ta kéo tay cô qua, ở trong lòng bàn tay cô vẽ, nói cho cô ấy biết không cần cởi quần áo, bảo cô ấy an tâm.

“Thật vậy chăng!” Mi Nam hai tròng mắt lóe sáng vui sướng nhìn ta, ta cười gật gật đầu.

“Jin Hee cũng đi sao?”Jeremy vẻ mặt chờ mong hỏi.

Ta nhìn anh trai, anh cười lấy tay xoa cằm nói:“Có thể đi, nhưng là phải đổi quần áo.”

‘Em không đi !’ Ta khoa tay múa chân nói, trong lòng cũng rất là mâuthuẫn ,‘Rốt cuộc có bị thay đổi kịch bản tình yêu hay không .’

“Vì cái gì không đi?” Anh có chút khó hiểu hỏi.

‘Mọi người yếu bận việc một ngày đâu, em ở trong đây làm bữa tối chờmọi người trở về, không phải tốt lắm sao?’ Ta cười giải thích, tronglòng âm thầm tính toán ,‘Vẫn là tĩnh xem diễn biến này đi ha.’

“Anh, Jin Hee nói cái gì a?”Jeremy vẻ mặt tò mò hỏi, đi đến trước mặt ta, mở đôi mắt to vô tội, đưa tay xoe ra trước mặt ta, ta không nói gìchỉ cười cười, ở trong lòng bàn tay hắn viết.

“Thật vậy chăng! Jin Hee cấp cho chúng ta nấu bữa tối, oa! Nhất định rất gia cảm giác!”Jeremy sôi nổi kêu.

Đưa bọn họ rời đi, ta liền đi đón xe đi dạo ‘khám phá ’.

Mua cho anh một bộ âu phục thoải mái, cảm giác thực thích hợp hắn;mua cho Mi Nam một cái khăn quàng cổ móc từ lông dê, có thể choàng ấm cổ cô, dù sao cô ấy cũng không có hầu kết; tìm mua cho Jeremy một bộ vậttrang trí bằng thủy tinh, cảm giác rằng hắn sẽ thích; duy nhất khôngbiết nên mua cái gì cho Kang Shin Woo, tựa hồ nhớ rõ hắn thích uống trà, liền chọn một bộ trà cụ làm lễ vật.

Về nhà, đem lễ vật tự tay đóng gói, viết tên lên, đặt ở chỗ ngồi của bọn họ.

Sắc trời dần tối, thức ăn cơ bản đã chuẩn bị đầy đủ. Ca ca đúng lúc gửi cho ta tin nhắn, nói cho ta biết đã kết thúc công việc .

Ta bưng dĩa đồ ăn cuối cùng bày đến. Nhìn một bàn đầy đồ ăn, tâm tình thật tốt.

Chương 7: sự kiện rơi xuống nước

Kang Shin Woo, Jeremy cùng Go Mi Nam lần lượt tiến vào, thế nhưng lại không có anh, ta nghi hoặc nhìn bọn họ, cũng đang đợi đáp án.

“Jin Hee, tôi, anh cả……” Go Mi Nam cúi đầu quanh co.

“Không cần lo lắng, Tae Kyung không có việc gì,” Kang Shin Woo giảithích, nhìn ta liếc mắt một cái, lại nhìn Mi Nam,“Mi Nam cứu Tae Kyungbị chìm, Tae Kyung không có việc gì, chính là sẽ ở trong bệnh viện haingày, vì Mi Nam chế tạo thế, để Go Mi Nam được đón nhận.”

‘Mi Nam cứu anh?’ Ta nghi hoặc nhìn Mi Nam liếc mắt một cái, thấy côấy vẻ mặt chột dạ, trong lòng cười nhẹ, ta đi qua đi vỗ vỗ tay Mi Nam,một phương thức xem như an ủi.

Quay đầu nhìn Jeremy cùng Kang Shin Woo liếc mắt một cái, cười mời bọn họ ngồi vào chỗ.

“Oa! Thiệt nhiều đồ ăn a!”Jeremy hưng phấn kêu chạy tới chỗ ngồi,nhìn thấy trên chỗ ngồi có lễ vật, hoa chân múa tay vui sướng, nhảy nhót nói:“Chưa tới Giáng sinh a! Jin Hee còn chuẩn bị lễ vật cho chúng ta !Cám ơn nha, Jin Hee!”

Ta nhìn thấy Jeremy biểu tình ngây thơ xòa cười, trong lòng một trận ấm áp.

Mi Nam ôm lễ vật ngồi xuống, mềm nhẹ vuốt túi giấy trong lòng, mân miệng vẻ mặt cảm kích cảm tạ.

“Oa! Đồ ăn thật ngon a! Anh Shin Woo, anh cũng đến nếm thử!”Jeremy vui mừng kêu, nhìn thấy Shin Woo đứng một bên, lớn tiếng hô.

Kang Shin Woo đi đến bên người ta, kéo ghế dựa ra cho ta, ý bảo ta ngồi xuống đấy. Ta cười gật đầu thăm hỏi, ngồi vào chỗ.

Kang Shin Woo đi đến chỗ ngồi của mình, cầm lấy lễ vật, nhẹ nhàng đem nó đặt ở trong tay, nhìn chằm chằm lễ vật, nở nụ cười ấm áp.

Bữa tối đã sắp đến hồi kết, Kang Shin Woo bắt lấy tay ta, ngăn độngtác sửa sang lại cái bàn của ta, thản nhiên cười nói:“Đã khuya, tôi đưaem trở về!”

“Đúng vậy, Jin Hee cũng sớm đi trở về đi!”Jeremy vui vẻ phụ họa.

Ta gật gật đầu, cầm quần áo rời đi, lại thấy Kang Shin Woo vẻ mặt ônnhu đi theo ta đi ra, ta nghi hoặc nhìn hắn, hắn cười cười, đem ta đưađến bên cạnh xe hắn, cười nói:“Tôi nói, đưa em trở về!”

Đến nhà, ta theo lễ mời Kang Shin Woo lên lầu ngồi, hắn cười đáp ứng.

Mở cửa, bật đèn, ta đem giầy cởi ra, lau khô, bỏ vào kệ.[TNN: Hóa ra là vậy ~_~!]

Kang Shin Woo đổi giày xong, nhìn đến động tác của ta, tò mò hỏi:“Tựa hồ con gái đều thực yêu thích hài?”

Ta gật gật đầu, quay đầu tìm giấy bút, Kang Shin Woo cười hướng tavươn tayra, ta hơi hơi đỏ mặt, chính là thấy giấy bút trên bàn, tiêusái đến bên cạnh bàn. [TNN: haiza ~ sau anh ấy ko ghen mới là lạ.]

‘Giày đối với nữ nhân mà nói là tối trọng yếu. Bởi vì một đôi giầytốt, có thể mang người ta đi tới một nơi tốt đẹp!’ Ta cười viết trêngiấy.

“Nơi tốt đẹp sao!” Kang Shin Woo không hiểu rõ lắm nỉ non.

‘Uống cái gì sao?’ Ta khách khí hỏi.

“Trà!” Kang Shin Woo cười nói.

Ta lấy dụng cụ pha trà, đối với trà mà nói, là ta luôn luôn nghĩ đếnnhững người hào kiệt, nên khi Kang Shin Woo thưởng thức khiến ta nhìnđến si ngốc, trong lòng một trận kiêu ngạo.

Vì hắn châm trà, nhìn hắn hai tay tiếp nhận cái chén, trước nghe thấy mùi hương sau đó thưởng thức trà, nhận được tán thưởng, không tự giáccảm thấy một phen công phu không có uổng phí.

‘Đều nói uống rượu gặp tri kỷ ngàn chén không đủ, không nghĩ tới còn có thể có uống trà cùng tri kỷ!’ Ta cười nói.

“Có thể làm cho em xem anh như ‘Tri kỷ’ là vinh hạnh của anh!” KangShin Woo bưng chén trà ôn nhu cười, động tác tao nhã, càng tăng thêm mịlực của hắn.

“Đúng rồi, em hôm nay đi nơi nào tốt đâu?” Kang Shin Woo cười nói.

‘Đi Minh động!’ Ta một bên viết một biên cố gắng hồi tưởng ,‘Đi Minhđộng nhất định phải ăn bột chiên (chém nhá ), sau đó đi ăn kem ly, vậnkhí tốt còn có thể có quà miễn phí, lại đi dạo phố mua quần áo, nơi đócó rất nhiều cũng rất được, phẩm chất cũng tốt lắm!’

“Phải không? Anh cũng chưa hảo hảo hưởng thụ qua đâu!” Kang Shin Woo khẽ thở dài.

Tiễn bước Kang Shin Woo, ta nhắn tin cho anh:‘Anh chuyển về A.N.Jellđi! Chẳng những có thể bình ổn những lời không tốt, lại có thể chiếu cốcho nhau. Nếu anh đồng ý, em liền theo anh!’

‘Anh đi rồi, em đâu?’ Anh nhắn lại.

‘Em tính ở gần A.N.Jell tìm một phòng ở. Không cần lo lắng cho em.’

‘Vậy anh ngày mai trực tiếp về, em có việc thì vào trong đó tìm anh.’ Anh trai hồi âm nói.

———- cảnh tượng chuyển hoán ————–

Tae Kyung nghe giám đốc Ann nói, tức giận đánh lên gối:“Vì cái gì lại phải đi cảm ơn Go Mi Nam? Giám đốc Ann, chuyện này cũng không cầnphải cảm tạ đi!”

“Là cậu thực cảm tạ hắn a!” Giám đốc Ann kích động nói,“Lòng ngườidành cho Mi Nam lập tức bay lên thẳng tắp a!” Giám đốc Ann xã nhíu mi,trần thuật nói:“Còn có a, người ta thế nhưng đã cứu cậu a, không cảmkích hắn sao, Tae Kyung!”

Tae Kyung không phục nỉ non một câu:“Rốt cuộc là ai cứu ai a!”

Giám đốc Ann cũng không nhiều lời nữa, phân phó nói:“Ở bệnh viện thêm vài ngày đi! Vì Mi Nam tạo thế, ác!”

“Vì hắn?” Tae Kyung tức giận nói:“Tôi muốn lập tức xuất viện!”

“Cậu không thể đi, Uhey đến đây quay một phân cảnh, tổ làm phim đều ở bên ngoài đầu.” Giám đốc Ann ngăn cản.

“Uhey?” Hwang Tae Kyung nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, diễn viên Uhey, chính là người được ngàn vạn sủng ái mộtthân yêu tinh quốc dân a!” Giám đốc Ann trên mặt lộ biểu tình ‘Cậu thếnhưng không biết’.

Tae Kyung không cho là đúng hừ một tiếng, rời đi bệnh viện.

Ngồi ở trên xe chờ người giúp việc, Tae Kyung trong lòng rầu rĩ không vui, trong miệng thấp giọng mắng:“ Go Mi Nam chết tiệt! Quản lý Ma haygiám đốc Ann thì thôi đi, liền ngay cả Jin Hee cũng đều vì hắn nóichuyện! Thật sự là chán ghét!”

Lúc này, cửa bên cạnh ghế lái mở, ngồi trên là một nữ nhân xa lạ,người thanh cao lẩm bẩm:“Tôi phỏng chừng ngay cả tiết mục đều cũng không có phát ra đi, tôi không muốn đi xuống, cậu theo chân bọn họ nói, tôicảm xúc không khống chế được, quay không nổi nữa,” Nữ nhân vung cánhtay.

“Như thế nào cái gì cũng phải là tôi làm!” Cô ta hạ cửa tránh nắnghắt vào, soi gương,“Cho tôi khăn giấy. Bất quá, tôi sẽ không bị lâybệnh, vì giả bộ thiện lương, cũng chưa từng mang khẩu trang cùng baotay, yêu tinh quốc dân sẽ không sinh bệnh sao!” Nữ nhân thầm oán nói.

“Anh mau mang cho tôi mảnh khăn giấy!” Nữ nhân thấy khăn giấy thật lâu cũng không có đưa qua, không kiên nhẫn nói.

Tae Kyung tức giận đem hộp giấy ném lên trên đầu cô ta, nữ nhân ănđau, quay đầu lại mắng:“Uy!” Nhìn thấy Tae Kyung, rõ ràng là sửng sốt.Chuyển mắt quan sát xung quanh xe, hối hận nhíu mi.

“Cô là ai?” Tae Kyung vòng tay, hỏi.

“Tôi ngồi nhầm xe rồi,” Nữ nhân ôn nhu giả cười, giống như nữ nhânvừa rồi chính là ảo ảnh,“Bởi vì màu xe giống nhau, là em nhìn lầm rồi.”Nữ nhân làm bộ vô tội nháy mắt, hiếu kỳ nói:“Anh không phải Hwang TaeKyung sao? Thật sự a, em thế nhưng là fan trung thành của A.N.Jell đâu!” Nữ nhân thâm tình nhìn Tae Kyung,“Anh biết em đi!”

“Biết!” Tae Kyung mắt lé chẳng hề để ý nói, nhìn nữ nhân mê trai cười tít mắt trước mắt, không khỏi châm chọc nói:“Yêu tinh quốc dân ? Thiết, ngay cả thiện lương đều phải giả bộ, còn làm cái yêu tinh gì a!”

Nữ nhân đột nhiên biến sắc mặt, trừng mắt phẫn hận nhìn TaeKyung,“Đúng vậy! Tôi không phải yêu tinh,” Nữ nhân rút mấy tờ giấy khănsát mặt,“Anh cũng không phải cũng là thiên sứ, không phải sao?” Nói xong dùng thuận tay ném bỏ mặt khăn giấy, đẩy cửa xuống xe.

Tae Kyung bất mãn gọi lại,“Đem cái khăn tay lau trên giương mặt dơbẩn kia của cô nhặt lên đi,” Nữ nhân cầm lấy khăn tay, căm giận xuốngxe,“Còn có, không cần đóng cửa, tôi sắp bị mùi nước hoa trên người côxông ngạt chết!”

Nhìn nữ nhân kia phẫn hận rời đi, Tae Kyung tự giễu nở nụ cười,“Thiên sứ? Tôi là ác ma bẻ gẫy cánh thiên sứ……”

Trở lại A.N.Jell, vừa mới vào cửa, chợt nghe thấy Kang Shin Woo hỏiMi Nam chuyện sự cố ngày hôm qua, Tae Kyung thở dài, nói:“Là lỗi củatôi!” Tae Kyung đi ngang qua Kang Shin Woo, tiếp tục giải thíchnói:“Thượng rất hoạt cho nên điệu trong nước , vừa lúc tiểu tử này ở đó, hắn giúp ta!” Nói xong, thẳng đi lên thang lầu.

“Anh cả!” Mi Nam kêu Tae Kyung, đối giúp Shin Woo đang ngồi lau tóc nở nụ cười, liền đuổi theo Tae Kyung lên lầu .

Shin Woo trong tay cầm khăn mặt, buồn bực nói:“Hwang Tae Kyung nhận sai, cái này càng kỳ quái !”

Ta kéo hành lý của anh đi vào trong phòng, thấy một mình Kang ShinWoo ngồi đó bộ dạng có tâm sự , hắn nhìn thấy ta, lại ôn nhu cười:“Đếnđây!” Hắn nhìn tay ta , có chút nghi hoặc:“Em đây là?”

‘Em đi khuyên anh đây!’ Ta cười giải thích.

“Để tôi giúp em đi!” Kang Shin Woo có ý tốt đề nghị.

‘Không cần, em cũng thuận tiện đi một chút là đến.’ Sợ Kang Shin Wookhông hờn giận, ta giải thích nói:‘Anh không thích người khác vào phònghắn.’

“Anh biết!” Kang Shin Woo không thèm để ý nói, cười hỏi ta:“Hôm nay anh mời em uống trà, có thời gian rảnh sao?”

‘Cám ơn! Vinh hạnh của em!’ Ta cao hứng nhận.

“Sắp tới có buổi diễn quan trọng, chúng ta mấy ngày tới sẽ bề bộnnhiều việc. Cô không có chuyện gì đi!” Kang Shin Woo quan tâm nói.

‘Không có việc gì, em cũng đang muốn tận dụng mấy ngày nay làm chút chuyện.’

Nghe được trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân nặng nề, ta tò mò ghé mắt xem qua, chỉ thấy Go Mi Nam rầu rĩ không vui tiêu sái xuốngdưới.

“Jin Hee! Cô tới rồi à!” Mi Nam nhìn thấy ta, quăng buồn bực lúc trước, cười chào hỏi.

‘Làm sao vậy?’ Ta tò mò hỏi.

“Không có gì, anh cả không thể ăn tôm sao?” Mi Nam đột nhiên hỏi.

‘Nghiêm khắc mà nói, là không thể ăn hải sản, anh có chứng mẫn cảm hải sản nghiêm trọng.’ Ta cười giải thích.

“Tôi cái gì cũng không biết, thật không biết gì về anh cả!” Mi Nam rầu rĩ nói.

‘Hiểu biết một người, không phải nghe người khác nói như thế nào, mà là chính mình tự phát hiện.’ Ta cười an ủi.

“Cám ơn cô, Jin Hee!” Mi Nam nghĩ thông suốt sau đó cười nói.

‘Hảo hảo luyện tập, đừng làm cho anh tức giận nga! Cố lên!’ Ta cổ vũ nói.

“Jin Hee! Em tới rồi!”Jeremy từ trên lầu chạy đến bên người của ta, giống như chú chó nhỏ đáng yêu.

Nhìn thấy mái tóc của hắn ướt sũng, ta cầm lấy khăn mặt trên bàn, trìu mến lau khô cho hắn.

‘Như thế nào không lau khô đầu tóc vậy, Jolie lớn?’ Ta trêu ghẹo nói.

“Ta mới không phải Jolie đâu!”Jeremy bỉu môi bất mãn làm nũng, nhìnthoáng qua Shin Woo, hướng ta cáo trạng,“Là Anh Shin Woo, hắn thế nhưnglấy nước phun anh, vì cứu Go Mi Nam, hắn đem anh từ đầu đến chân rót hết một lần.”

‘Về sau em giúp anh phun trở về?’ Ta cười nói.

“Thật vậy chăng!”Jeremy hưng phấn nhảy dựng lên, nhìn thoáng qua Kang Shin Woo, rồi nhìn sang ta khẩn cầu nói:“Không cần! Anh Shin Woo tốtlắm .”

Ta cười gật đầu nhận, trong lòng buồn cười vì hành vi trẻ con của Jeremy.

Chương 8: Tiệc chúc mừng

Từ A.N.Jell đi ra, đã là buổi chiều, một mình đi ở trên đường, độtnhiên trong đầu có ý niệm muốn đi ‘ học viện Thần thoại ’ nhìn xem.

Đi vào ‘ học viện Thần thoại ’, sắc trời đã tối, ta bước chậm vào bên trong ‘học viện bạch kim ’, cảm giác hơi có chút hư ảo, ta hiện tạisinh hoạt như thời xưa, ở trong [Cung], vốn dĩ rất là nhiều mỹ nam a,trong thế giới này cũng có rất nhiều dạng nam tử, lần đầu tiên cảm thấykhông thực.

Đi ngang qua phòng học đàn dương cầm, ta không tự chủ được ngồi vào trước đàn, bàn tay đàn thủ khúc giống như nhạc khúc cổ xưa.

“Cô như thế nào lại chơi khúc bỉ ngạn hoa!” Một nữ tử thanh lệ đi vào trong phòng học, kinh ngạc hỏi.

Bỉ ngạn hoa ta vừa diễn cũng chính là ‘rèn hồn’, người hướng dẫn hài lòng mà ra quyết định.

‘Bởi vì chúng ta đến từ cùng một nơi!’ Ta lấy tay biểu lộ .

“‘Bạch’, ‘đá Vận’, ‘Con đường đầu thai’!” Nữ tử mắt lộ ra tinh quang hỏi.

Ta cười gật đầu, nữ tử chạy vội lại đây, ôm lấy ta, ta cũng kích động ôm lấy cô ấy.

Chúng ta trao đổi chuyện xưa: Cô tên Lí Tuệ Tĩnh, là cháu gái Túc Thân Vương, đến ‘học viện Thần thoại ’ là vì Goo Jun Pyo.

Cô ấy không đành lòng vì khiếm khuyết của ta, thề sẽ vì ta tìm cách trị liệu.

Ta cười cảm tạ, cũng đề nghị cô ấy đi gặp ‘thái tử phi’.

Cuộc gặp ngẫu nhiên ở ‘học viện Thần thoại ’ làm cho ta phấn chấntinh thần, tại đây trong thế giới hỗn loạn, quả thật nếu tồn tại chúngta, chuyện xấu cũng tồn tại, tương lai tràn ngập hy vọng!

Ta cầm vé buổi công diễn đi vào phòng khách.

Kỳ thật, đối với những trường hợp huyên náo như thế này, ta cũngkhông thích, nhưng nhân vật chính là những anh trai xinh đẹp, vậy khôngthể làm gì khác.

Ngọn đèn đột nhiên vụt tắt,“Hiện tại, bốn thành viên của A.N.Jell một lần nữa ra mắt công chúng”, trên đài xuất hiện bốn người âm nhạc vanglên.

Vẫn như cũ sau khi chấm dứt, khán giả liều mạng la lên, bọn họ cũng lui về hậu trường.

Ta lẳng lặng ngồi, xem hết các màn diễn xuất, cũng thấy được ‘ yêutinh Quốc dân’–Uhey trong truyền thuyết với điêu nhảy nóng bỏng. Sau khi tan cuộc, ta đón xe về tới ngôi nhà A.N.Jell.

Anh, Kang Shin Woo cùng Jeremy đều là vẻ mặt lo lắng, không khí rất là nặng nề.

Jeremy chạy đến bên người ta, lôi kéo ta đi lên sân thượng, vẻ mặtcầu xin nói:“Jin Hee! Go Mi Nam hảo đáng thương, hắn vẫn tìm người mẹ đã không còn trên đời.”

‘Jeremy không cần khổ sở, chúng ta hảo hảo an ủi hắn đi! Làm bạn bêncạnh hắn, làm cho hắn tận lực vui vẻ đứng lên!’ Ta đề nghị nói.

Jeremy nhãn tình sáng lên, lôi kéo ta chuẩn bị thực hiện, Kang ShinWoo thấy chúng ta vội vàng, cũng lại đây hỗ trợ, chỉ có anh là không hềđộng thủ, đương nhiên cũng không có phản đối, hắn cũng là lo lắng đi!

Mi Nam rầu rĩ không vui đi vào, Jeremy tung pháo mừng, khiến cho MiNam kinh hách không nhỏ, Mi Nam giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy Jeremy bắt chước cây đâm hoa diễn trò, chúc mừng buổi biễu diễn thành công.

Mi Nam bị Jeremy biểu diễn chọc nở nụ cười, em xoa khóe miệng, cười nói:“Cám ơn cậu! Jeremy.”

Ta ngồi ở đối diện anh, nhìn thấy trên mặt anh hơi hơi có ý cười, lại đem tầm mắt quay lại trên người Mi Nam.

“Được rồi! Mọi người đều chờ cậu đâu! Ngồi vào đi!”Jeremy cười tiếp đón, ngồi vào giữa ta với anh.

Kang Shin Woo đi tới Go Mi Nam, thân thiết dò hỏi:“Mi Nam, em cho đến bây giờ còn chưa có ăn cái gì đi! Ngồi đi!”

“Shin Woo, cám ơn anh!” Mi Nam nhìn trước mắt Kang Shin Woo cảm kích nói.

Kang Shin Woo vỗ vỗ bàn tay Mi Nam, dắt hắn ngồi vào chỗ, Mi Nam ngồi ở bên người anh, Shin Woo đi thẳng đến lò nướng, mang bao tay vào nướng thức ăn.

“Anh Tae Kyung cái gì cũng chưa làm, nhưng là không có ngăn cản chúng ta nga!”Jeremy ăn xâu thịt nướng, cười nói với Mi Nam.

“Anh cả, cám ơn nhiều!” Mi Nam nhìn sườn mặt anh, vẻ mặt cảm động.

“Là ý tứ Jin Hee, cùng tôi không quan hệ.” Anh hung dữ nói.

“Jin Hee, cám ơn bạn!”

Ta cười lắc đầu, lại trừng mắt nhìn anh trai liếc mắt một cái, khôngkhỏi thở dài, ‘Có phải thiên tài đều đặc biệt khó hầu hạ haykhông a !Thật đúng là giống y như ba ba đâu!’

“Chúng ta là một đoàn đội, đương nhiên phải cùng nhau!” Kang Shin Woo quay đầu, an ủi nói.

“Mọi người có thể nghĩ như vậy, tôi thực cảm kích, hôm nay đầu óc tôi rất loạn, cuối cùng còn khiến mọi người lo nghĩ, khiến mọi người thêmphiền toái. Thực xin lỗi!” Go Mi Nam áy náy nói.

Anh hai không được tự nhiên lắc lắc đầu, không được tự nhiên an ủi nói:“Go Mi Nam, kỳ thật cậu hôm nay rất được.”

Nhìn vẻ mặt Go Mi Nam cảm kích, cùng vẻ mặt không được tự nhiên của anh trai, ta bất đắc dĩ cười.

“Ăn sao?” Kang Shin Woo đem thịt nướng đưa tới trước mặt ta, cười hỏi.

“Jin Hee không ăn cá mực !” Anh trai không hờn giận nói. [TNN: anh ~ __~ phá hư]

“Phải không?” Kang Shin Woo có chút xấu hổ ngồi xuống, rầu rĩ ăn.

‘Em chỉ là không thích, không phải không thể ăn!’ Ta kỳ quái nhìn anh trai, trong lòng vô tội phản bác.

Jeremy thấy không khí xấu hổ, liền biểu diễn tiết mục nhí nhảnh, tathản nhiên cười, mà những người khác lại không hề có ý cười, vẻ mặtkhông cần.

“Như thế nào có thể như vậy! Tôi thế nhưng là dựa vào cái này để kiếm sống, sau này nổi tiếng, nuôi sống hai vị anh trai.”Jeremy bất mãn oángiận nói.

“Xem nhiều, chán!” Kang Shin Woo cười giải thích.

“Phải không? Tôi như thế nào không thấy cậu lại lập công lao lớn như vậy.” Anh uống đồ uống, không thèm để ý nói.

“Oa! Hơi quá đáng!”Jeremy cầm lấy tay của ta, oán giận nói:“Jin Hee,là anh Tae Kyung không muốn diễn, suất cái mặt thối ra, cũng không xemlà ai thiên vị, thay hắn biểu diễn.”

“Cậu cũng đừng quá so đo, Tae Kyung ngay từ đầu không phải cũng muốn diễn sao!” Kang Shin Woo nhàn nhàn bóc nội tình bên trong.

“Cái gì! Anh cả trước kia cũng lên biễu diễn cái loại này…… Sao?” Mi Nam không dám tin hỏi.

“Muốn nhìn một chút sao?”Jeremy vẻ mặt cười gian nói.

“Đó là chuyện thật lâu trước kia, sẽ không còn nhớ !” Anh hai không thèm để ý nói.

“Như thế nào không có, tôi thời điểm buồn bực trong lòng luôn lấy raxem,”Jeremy tiến đến trước mặt anh hai phản bác nói, đẩy ghế dựa ra,“Cho nên đặc biệt cất kỹ đâu!”

“Go Mi Nam! Jin Hee, chúng ta đi!” Nói xong, lôi kéo tay ta vui vẻ chạy xuống lâu.

“Hai người chờ một chút!”Jeremy tìm dây lưng, vẻ mặt cười xấu xa.

Ta đi đến sô pha, thấy anh trai trong TV, Kang Shin Woo cùng Jeremylần đầu lên đài bộ dáng non nớt, trong lòng âm thầm cười nở hoa.

Anh trai chạy xuống lâu ngăn cản, Jeremy nhanh tay lẹ mắt đè lại, tarốt cục cũng nhìn thấy anh biểu diễn, nghe Kang Shin Woo bình luận“biểu diễn câu chuyện cắn cây cải củ ” Khi đó, ta nhịn không nỗi ôm bụng cười to.

Anh hai nhìn thấy bộ dáng của chúng ta, thẹn quá thành giận, đuổiđánh Jeremy. Ta thối lui từng bước ý đồ tránh đi hai người, lại đạpkhoảng không, ta ngã sấp xuống, lại phát hiện ta thế nhưng lại ngã vàotrong lòng Kang Shin Woo.

Ta ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt ôn nhu của Kang Shin Woo, trong lòng một mảnh hỗn loạn.

“Jin Hee, em không sao chứ!” Anh trai kéo lấy ta, lo lắng hỏi.

“Shin Woo, anh cũng không có việc gì đi!” Mi Nam đi đến bên người Shin Woo, quan tâm hỏi.

“Không có việc gì!” Shin Woo đối với Go Mi Nam ôn nhu cười.

‘Em không sao, đi thu thập đồ một chút !’ Ta ra hiệu xong, liền chạy tới sân thượng.

Trên sân thượng gió đêm lạnh lạnh, thổi tan khô nóng trong lòng, làmcho tinh thần ta rung lên, không khỏi vì thất thố vừa rồi cười khẽ.

“Tôi đến giúp em!” Giọng Kang Shin Woo từ sau lưng vang lên.

Ta quay đầu, cười vuốt cằm.

Cầm đồ xuống lầu, lại đụng Mi Nam đang vội vàng chạy ra, ta cười khẽlắc đầu, đi vào trong phòng, đã thấy vẻ mặt anh trai không hờn giận đứng ở phòng bếp.

“Anh thế nhưng không phải ‘người đầu tiên’.” Anh trai quyệt miệng bất mãn nói.

Ta trong lòng cười khẽ, ‘Anh bắt đầu chú ý suy nghĩ của Mi Nam, là hiện tượng tốt a!’

‘Anh, em sẽ rời đi một thời gian, em muốn về Mĩ.’ Ta buông chén dĩa nói.

“Muốn rời đi? Thật lâu sao?” Giọng anh mang theo mất mát nói.

‘Chỉ vài ngày, rất nhanh trở về! Em cam đoan!’ tTa cười an ủi. Anhthế này mới gật đầu, cũng nhắc ta hảo hảo chiếu cố chính mình.

Ta trở lại trên sân thượng, chỉ thấy Kang Shin Woo nắm hai tay MiNam, còn nghiêm túc nói:“Chỉ cần em thẳng thắn vươn tay, hướng anh xingiúp đỡ, anh có thể cho em càng nhiều an ủi.”

“Thẳng thắn?” Mi Nam cắn môi, suy tư nói.

Shin Woo lập tức lấy lại tinh thần sau khi thổ lộ, đem chén dĩa bỏ vào trên tay Mi Nam, nói:“Đem cái này trả lại chỗ cũ đi.”

Nhìn Mi Nam đi tới, ta theo bản năng thối lui, trốn một bên chỗ tối.

Nhìn thân ảnh Mi Nam, ta nhẹ nhàng thở hắt, đi ra, chợt nghe KangShin Woo cúi đầu nỉ non:“Rõ ràng là ta đang nhìn em, em rốt cuộc vươntay nắm lấy ai a!”

Trong lòng ta bất đắc dĩ than nhẹ, ‘Kang Shin Woo, nam thứ là bi thảm nhất!’

Chương 9: Hiện tại tôi, không hiểu tình yêu…

‘Ba ba, người tìm con trở về có chuyện gì sao?’ Ngồi ở trước mặt ba ba, ta hỏi.

“Con muốn phát triển ở Hàn Quốc sao?” Ba ba chân bắt chéo, hai tayđặt ở trên đùi, nhìn ta trong chốc lát,“Ba hy vọng con có thể cùng vớita ở lại nước Mĩ. Con còn trẻ ở nơi này, cơ hội càng nhiều.”

‘Nhưng là con còn muốn trở về Hàn Quốc.’ Ta tỏ thái độ nói: ‘Nơi đó có anh, có cảm giác nhà.’

“Chẳng lẽ nơi này không tốt sao?” Ba ba tay nắm chặt đặt lên bàn, gõ gõ ngón tay.

‘Cho dù như thế nào với con mà nói nơi này, con cũng chỉ là một người khách qua đường.’ Ba ba bỗng dưng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ta, ta giải thích nói: ‘Ở trong này, con tựa như cây không có rễ, phiêu bạc khôngnơi dừng, cho dù có danh vọng, có quyền thế cũng không thể nào lấp đầyđáy lòng hư không.’

“Con tự mình quyết định đi!” Ba ba sờ sờ cằm, đứng lên, đem nhạc phổ kẹp ở nách, chuẩn bị rời đi.

‘Sinh nhật anh sắp tới rồi, đây là số di động của anh cùng với địachỉ.’ Ta đứng lên, nhìn ba ba khẽ thở dài, đem tờ giấy đưa rồi cúi đầurời đi.

———- cảnh tượng chuyển hoán ——————

Đầy bụng tâm sự đi vào thánh đường Drew, đây là nơi ta khi ở Mĩ trừ bỏ học viện âm nhạc Julia, địa phương duy nhất quen thuộc.

Bước chậm ở trong hoa viên, hít ngụm không khí mới mẻ, đi vài bướcmắt thấy một người mặc quần áo bệnh nhân nằm ở trên ghế không nhúcnhích.

Xuất phát từ bản năng, ta đi lên trước đẩy hắn, thấy hắn bất động, ta ngồi xổm xuống sờ mạch đập của hắn, hoàn hảo, chính là đang ngủ.

Ta vừa muốn đứng dậy, chỉ thấy người nọ đem bàn tay đang che kín khuôn mặt buông ra, lộ ra vẻ mặt thật.

Ta bị bộ dáng của người trước mắt dọa, cuống quít đứng lên, lại bởivì trọng tâm mất thăng bằng nên ngã ngồi xuống dưới thật mạnh.

‘Go Mi Nam! Dĩ nhiên là Go Mi Nam chân chính!’ Ta giật mình nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, ngơ ngác ngồi dưới đất.

“Cô có khỏe không? Không có việc gì đi!” Go Mi Nam vẻ mặt khẩn trương đỡ ta đứng lên, áy náy nói:“Thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý, chỉ nghĩ cùng cô đùa một chút thôi!”

‘Không có việc gì!’ Ta khoát tay áo, cẩn thận quan sát Go Mi Nam ‘Thật sự giống nhau như đúc!’

“Mi Nam, cậu đang làm cái gì!” Edward thanh âm truyền đến, hắn nhanh chóng chạy tới, hơi tức giận.

“Jin Hee, em không sao chứ!” Edward dừng lại ở bên người ta, thân thiết hỏi.

‘Cám ơn anh, Edward, em không sao!’ Ta đối với sự quan tâm của hắn tỏ vẻ cảm tạ, nhẹ nhàng thoát ra khỏi tay Go Mi Nam.

“Em, em chính là người kia sao?” Mi Nam nhìn Edward, đảo qua ta liếc mắt một cái, trong mắt cực kỳ giật mình.

‘Go Mi Nam!’ Ta nhíu mày, miệng khẽ nói,‘Tôi mới từ Hàn Quốc trở về!’

Edward nhìn qua, đem thủ thế của ta phiên dịch lại cho Go Mi Nam nghe.

“Cô quen tôi? Cô như thế nào khả năng!” Nghe được Edward thuật lại, Go Mi Nam kinh ngạc thẳng thắn thân mình.

‘Tôi biết em gái anh, cô ấy hiện tại giả trai, lấy thân phận của anhgia nhập A.N.Jell.’ ta khó hiểu nhìn phản ứng của Go Mi Nam, khẽ nhíumày.

“Gemma? Tại sao có thể như vậy, quản lý Mã nói sẽ chờ ta trở về a!” Go Mi Nam lo âu bất an ở tại chỗ đi qua đi lại.

‘ Quản lý Mã? Tình huống cụ thể tôi cũng không biết rõ, chính là tình cảnh Gemma thực khó khăn, một khi bị lộ, sẽ rất nguy hiểm. Anh ngườinày làm anh trai, phải nhanh chóng trở về mới tốt.’ Ta trừng mắt nhìn,bĩu môi nói.

“Tôi biết, nhưng là tình huống hiện tại của tôi……” Go Mi Nam hơi có chút khó xử nói.

‘Edward, phiền toái anh đem báo cáo kiểm tra của Mi Nam cho em, em tự mình chỉ định kế hoạch hồi phục cho hắn, chính là việc thực hành chitiết còn phải phiền toái anh.’ Ta vẻ mặt kỳ vọng nhìn Edward mỉm cười.

“Hảo, không thành vấn đề, anh lập tức đem tới đưa cho em!” Edward gật đầu đáp ứng, nhìn ánh mắt của ta, giảo hoạt cười:“Thù lao là, mời anhăn cơm!”

‘Ta đây chẳng phải là buôn bán lời!’ Ta cười khoa tay múa chân, đắc ý nhếch mi.

Edward xoay người hồi văn phòng lấy tư liệu, lưu lại ta tốt đẹp nam đãi ở hoa viên.

Go Mi Nam được yêu quý Edward đi xa, xuy một tiếng cười to, ta nghihoặc khó hiểu nhìn hắn, hắn hướng ta khoát tay áo, nhẹ giọng nói:“Kỳthật, tôi cũng biết ngôn ngữ của người câm điếc!”

Ta kinh ngạc động thân nhìn hắn, hắn mắt thấy trò đùa dai được thực hiện khuôn mặt tươi cười, phe phẩy đầu bất đắc dĩ cười.

“Nghe nói Edward cầu hôn với cô ?” Mi Nam tiến đến trước mặt ta, bộdáng thần bí, lại thay thế biểu tình khó hiểu, bát quái hỏi:“Vì cái gìkhông đáp ứng hắn đâu? Hắn thế nhưng thực sự là người được phái nữ hoannghênh a!”

‘Nhiều năm như vậy, tôi vẫn đem hắn xem như bằng hữu, hơn nữa tôi trừ bỏ y học, không cùng hắn từng có thân quen nhiều như thế.’ Ta quyệtmiệng trừng mắt nhìn Mi Nam liếc mắt một cái, ‘Không nghĩ tới Go Mi Nambát quái như vậy!’

“Không, Edward là bằng hữu của tôi, thời điểm vừa tới đây đúng là cảm xúc hắn cực kỳ tệ, hắn hiện tại đã sáng sủa hơn rất nhiều, hắn là không sai đi, cho nên tôi tò mò là người con gái như thế nào lại có thể làmcho hắn tâm động.” Go Mi Nam ủy khuất nhìn ta, lắc lắc đầu, còn thật sựnghiêm túc nói.

‘Hiện tại tôi, không hiểu tình yêu! Tôi luôn muốn quay đầu trở về, là nơi tôi từng mất đi đoạn thân tình kia. Có lẽ phụ tấm lòng của Edward,bỏ lỡ hắn tôi sẽ phải hối hận, nhưng là hiện tại, tôi cũng không có lolắng nhiều như vậy!’ Ta khẽ thở dài, thay bằng nụ cười thản nhiên kiênđịnh, bình tĩnh giải thích.

Mi Nam bình tĩnh nhìn ta, trầm mặc đột nhiên, hắn lại quay đầu nhìn bầu trời cao, sáng lạn cười.

——– cảnh tượng phân cách tuyến —————-

Sau khi trở lại Seoul, ta liền vào chỗ ở mới, chỗ nàycùng A.N.Jell cách nhau thật sự rất gần, qua lại chỉ cần đi bộ. Đây làta trước khi sang Mĩ đã mua , lúc ấy đang trang hoàng, hiện tại trở về,cũng có thể vào ở đi.

Sửa sang lại hành lý, ta nghỉ ngơi một chút, liền đi bộ đi vào nhà A.N.Jell.

Jeremy đang tắm rửa cho Jolie, ôm Jolie chơi đùa quên cả trời đấtxung quanh, nhìn thấy ta đi đến, giọng mang theo oán giận nói:“Jin Hee,em như thế nào lâu như vậy mà không có tới? Thiệt nhiều ngày không thấyem đâu!”

‘Anh không nói cho bọn họ mình đi Mĩ sao?’ Ta kỳ quái nhíu mi.

“Jin Hee, Mi Nam tìm được cô đâu!”Jeremy lôi kéo ống tay áo của ta,ghé vào bên tai ta, vẻ mặt hưng phấn mà nói: “Bác Mi Nam thật là lợihại, thế nhưng như vậy vỗ cả mông anh Tae Kyung.”Jeremy học động tác bác Mi Nam, làm mẫu cho ta xem.

Nhìn động tác của Jeremy rất giống, ta cười cong thắt lưng, ‘Khôngthể không bội phục Mi Nam không quyết đoán a, dám ở trên người lão hổnhỏ lông!’ Ta chần chờ một hồi, ‘Chính là, cái ‘cô’ kia, tựa hồ như làcó mưu đồ khác đâu!’ Nhìn phòng ở trống rỗng, dưới đáy lòng không tránhkhỏi thở dài.

‘Chỉ một mình anh ở đây thôi sao? Bọn họ đâu hết rồi?’ Ta tò mò hỏi.

“Nghe quản lý Mã nói, Mi Nam giống như đi ‘Minh động’, người khác anh không biết.”Jeremy vuốt Jolie, mở to ánh mắt vô tội đáp.

‘Minh động’? Ta không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn Jeremy.

Đón xe đi vào ‘Minh động’, vừa xuống xe ta còn có chút hối hận ,‘Làmgì đến nơi đây, thật sự càng ngày càng không rõ chính mình.’

Ta mạc danh kỳ diệu lắc lắc đầu, trước ngã tư đường, dạo quanh không mục đích, lại phát hiện trước mắt có bóng người quen thuộc.

‘Sẽ không tình cờ như vậy đi!’ Ta ở trong lòng cầu nguyện, chân lại không nghe sai sử tiêu sái tiến lên.

Mi Nam vận nữ trang mang theo túi đồ vừa sắm được vô cùng tiêu sái,mà Shin Woo ở phía sau từng bước rời xa, si ngốc nhìn cô, biểu tình mấtmát mà bi thương.

‘Có đôi khi từng bước đi xa, liền cách cả một chân trời!’ Nhìn cảnhtượng trước mắt cùng với kịch bản trong phim giống hệt nhau, lòng ta thở dài ,‘Thật sự là nam thứ xui xẻo đâu.’

Đi đến bên người Kang Shin Woo, muốn cho hắn một kinh hỉ, hắn thếnhưng lại phát hiện sự tồn tại của ta trước một bước, kinh ngạc nói:“Emnhư thế nào lại ở đây?”

Ta nhìn Kang Shin Woo liếc mắt một cái, lôi kéo ống tay áo Shin Woo,đem hắn kéo vào quán cà phê, uống chút cà phê tốt lắm, ta liền cùng hắnsong song ngồi.

“Vài ngày không thấy, tôi nghĩ em mất tích đâu rồi!” Kang Shin Woo ngữ khí mang theo chút vui đùa nói.

‘Nga, em mới từ Mĩ trở về.’ Ta ở trên giấy ghi. Lơ đễnh cười cười.

“Nga!” Kang Shin Woo tùy ý đáp lời.

‘Anh có biết, chuyện của Mi Nam đi.’ Ta viết , cẩn thận quan sát thần sắc Kang Shin Woo.

Kang Shin Woo nhìn ngoài cửa sổ, hồi lâu thấp giọng khẽ cười nói:“Đúng vậy, tôi biết.”

‘Có một số việc lo lắng nhiều lắm, sẽ mất đi rất nhiều cơ hội.’ Ta có chút thương hại nhìn Kang Shin Woo.

“Phải không?” Kang Shin Woo ngữ khí thực lạnh nhạt, trên mặt vẫn như cũ lộ vẻ tươi cười.

‘Loại sự tình này có thể không cần sao?’ Ta bỉu môi, vẻ mặt không tin nhìn hắn.

“Không cần sao?” Kang Shin Woo nhìn ta liếc mắt một cái, tự hỏi một chút, nghi hoặc lặp lại.

Ta nhìn Kang Shin Woo đang lâm vào mớ trầm tư, không nói gì uống cà phê, không cần phải nhiều lời nữa.

“Ta hôm nay ăn bánh bột chiên,kem ly, đi dạo phố, quả thật không tệ!” Kang Shin Woo lạnh nhạt cười,rất nhanh từ trong dòng suy tư phục hồi tinh thần lại, đột nhiên nhìnta, chần chờ hỏi:“Vì cái gì mời anh uống cà phê?”

‘Thời điểm trong lòng tôi cảm thấy không tốt, sẽ uống cà phê.’ Ta khẽ vuốt khóe môi, xấu hổ cười cười.

“Vì cái gì?” Hắn mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt tò mò.

‘Chua sót vì cuộc đời’ Ta viết xong, trầm mặc, không dám nhìn hắn.

Hồi lâu, Kang Shin Woo uống một ngụm cà phê, thản nhiên mở miệng nói:“Tôi thích Mi Nam.”

Ta còn thật sự gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Kang Shin Woo thân mình nghiêng về bên cạnh ta, ta không có thói quen tránh né, Shin Woo trên mặt lộ vẻ ý cười trêu đùa, ở bên tai tanói:“Anh cũng thích em.”

Ta sửng sốt, quay đầu, tỏ ý không hiểu rõ lắm nhìn Kang Shin Woo.

Shin Woo cười lui thân mình, ngón trỏ nhẹ lay động, vẻ mặt hiện lênbiểu tình ‘Em thực sự không thông minh’,“Hiện tại anh, còn không biếtcái gì là tình yêu!”

Ta nghe xong trong lòng ngẩn ra, nhớ tới ở nước Mĩ khi chính mình đối với Go Mi Nam nói ra lời kia, đột nhiên hiểu được tâm tình Shin Woo.

‘Xem ra, phương pháp pha cà phê của tôi xuống tay rồi!’ Ta nhẹ nhàng thở ra, nhún vai.

“Sẽ không!” Shin Woo cười, đẩy kính mắt trên cánh mũi,“Bất quá, về sau vẫn là mời tôi uống trà đi! Em pha!”

——– cảnh tượng chuyển hoán ————

Thời điểm trở lại Seoul, trời đã tối lắm rồi, ta ngồi ở trên ghế phó, vào mạng lại nhìn đến tin tức anh trai vì Uhey ra mặt giải vây.

Thời điểm cùng Kang Shin Woo đi vào công ty A.N.Jell, dưới lầu đã có rất nhiều phóng viên vây quanh.

“Tôi trước đi lên nhìn xem!” Shin Woo nhìn tình hình, quay đầu lại nói với ta một câu, liền vội vàng chạy lên lầu.

Ta nhìn theo bóng dáng Kang Shin Woo, đứng ở thang lầu.

Anh trai vội vã giữ chặt Uhey đang chạy tới góc lầu hai, chần chờ một chút, bỗng chốc ‘Hôn’ cô nàng.

Nhìn các phóng viên ở một bên liều mạng chụp ảnh, ta cúi đầu, vụngtrộm nghẹn cười, ‘Anh có chứng khiết phích, nếu thật sự cùng người tahôn môi, không hôn đến bất tỉnh mới là lạ đâu!’

Ta lắc đầu nhìn trò khôi hài này, nhìn đến Mi Nam vẻ mặt thương tâmtựa vào lan can lầu ba,‘Mi Nam đã thích thượng anh trai đi!’ Ta âm thầmđoán, thương hại nhìn Mi Nam đang thương tâm muốn chết.

Đột nhiên, bên người Mi Nam xuất hiện một người, Kang Shin Woo! Hắnnắm lấy tay Mi Nam, cúi đầu nhìn qua hai người đang ở đó ‘Hôn nồngnhiệt’, mạnh mẽ đem Mi Nam lôi đi.

Ta đột nhiên cảm thấy thực không có ý nghĩa, tâm tình không biết vì sao, thế nhưng lại tự nhiên chua xót.

Ta cúi đầu, mất mát rời công ty, lang thang ở ven đường tối đen, nhìn khung quảng cáo thật lớn trên đường của A.N.Jell ngẩn người.

[ Khúc nhạc dạo đường trở về] vang lên, ta bỗng dưng phục hồi lại tinh thần, mở ra nhắn tin cho ‘Tuệ Tĩnh’.

Chương 10: ngày sinh nhật bị lãng quên

Tae Kyung một mình ngồi ở trong xe người làm, tức giận quyệt miệng, trong miệng không ngừng quở trách Go Mi Nam không phải.

“Thật sự là cái tên giống như con thỏ, vong ân phụ nghĩa! Vì em, phải cùng Uhey giả làm người yêu, em lại còn giúp tôi mở party! Vì em, đưangười về quê cúng tế, hại tôi bị heo rừng rượt đuổi; Vì em, tôi ngay cảcông tác cũng chưa có làm xong, em cư nhiên đối với người khác bùng nổcảm tình! Như vậy thích Shin Woo, thích đến nước mắt rơi không ngừng, có phải hay không! Vì em, mang theo em chụp MV, em thế nhưng còn cùngngười ái mộ trước kia khanh khanh ta ta!” Tae Kyung oành một quyền đánhvào chỗ ngồi,“Còn có cái Kim Đông Tuấn kia, chẳng lẽ em thật sự phải làm bà chủ tiệm dược!”

Di động vang lên tiếng chuông, Tae Kyung không kiên nhẫn cau mày, nhìn dãy số xa lạ kia, do dự tiếp .

“Xin chào, xin hỏi ai vậy?” Tae Kyung lễ phép hỏi.

“Tae Kyung a, hôm nay là sinh nhật của con, sinh nhật vui vẻ!” Điện thoại thông, một giọng nam nhân truyền đến.

“…… Ba ba!” Tae Kyung chần chờ hô, tự giễu cười, chẳng hề để ýnói:“Con cũng không biết là sinh nhật, dù sao hiện tại sinh nhật của con cũng là một ngày khác, với con mà nói, hôm nay cũng không có ý nghĩagì.”

“Tuy rằng như vậy, ta cũng đã muốn đem buổi ký tặng làm thật nhanh,ta tính ra ngày, hẳn là hôm nay đi.” Người ở đầu điện thoại bên kia,đánh gãy Tae Kyung tự giễu.

Cắt đứt điện thoại, Tae Kyung nhìn ngoài cửa sổ, nỉ non nói:“Cái nàycòn không bằng quên đi, làm gì hiện tại lại suy nghĩ cho tôi như thếđâu!” Tae Kyung nhấp môi dưới,“Là Jin Hee đi! Chỉ có em nhớ rõ của sinhnhật mình. Bất quá, như thế nào lâu như vậy còn chưa có trở về, thật sựlà làm cho người ta lo lắng!”

Tae Kyung mở cửa xe, điều chỉnh cảm xúc, đi xuống xe nhàn nhàn bước tới.

Đi đến phía sau núi, liền nhìn thấy Kim Đông Tuấn cầm giày cùng Go Mi Nam nói chuyện.

“Go Mi Nam!” Tae Kyung đối với Mi Nam ngoắc ngón tay, ý bảo Mi Namlại đây. Nhìn Go Mi Nam chạy tới, Tae Kyung khuôn mặt lạnh lùng xoayngười bước đi.

“Muốn làm bà chủ tiệm dược, có bảo đảm sao?” Tae Kyung hai tay cắm ở trong túi tiền, ra vẻ lơ đãng hỏi.

“Đừng chọc tôi, hắn là anh trai của một người bạn thân, muốn tôi xinchữ ký giùm. Nhưng là sau đó vẻ mặt của hắn là lạ.” Go Mi Nam phía sauđi theo Tae Kyung, phản bác nói.

“Như thế nào đổi giày, làm tín vật a!” Tae Kyung nhẹ nhàng mỉm cười nói.

Mi Nam đột nhiên dừng lại, đứng bất động, lo lắng nói:“Không tốt,Kim Đông Tuấn không giống với, Kim Đông Tuấn của tôi so với anh kém mộtkhoảng lớn đâu!” Nói xong, cuống quít chạy trở về.

Tae Kyung lập tức chạy theo Mi Nam trở về, trong lòng không khỏi một trận khẩn trương.

“Là phóng viên!” Tae Kyung nhìn thấy Kim Đông Tuấn đứng chung một chỗ với phóng viên Kim, lòng buộc chặt vội vã đi trước Mi Nam.

“Go Mi Nam!” Phóng viên Kim nhìn hai người đi đến, kinh hỉ lớn tiếng kêu lên.

“Mi Nam là bằng hữu tốt nhất của tôi,” Kim Đông Tuấn thâm tình vô hạn nhìn Mi Nam, ức chế trong lòng mãnh liệt mênh mông, bình tĩnh nói:“Làthiện lương, lại soái khí, hảo nam nhân.”

Tae Kyung nghe xong, trong lòng buông lỏng, nhưng nhìn đến Kim ĐôngTuấn vui vẻ mặt mày đưa tình, vẫn là không hờn giận trố miệng.

“Hwang Tae Kyung.”Uhey hướng Tae Kyung đi tới, hỏi:“Có lái xe sao?”

“Ta ngồi xe người làm đến.” Tae Kyung xa cách nói.

“Vậy lấy xe của em đưa người ta trở về đi!”Uhey cười ra lệnh.

“Dựa vào cái gì?” Tae Kyung không vui.

“Vừa rồi phóng viên Kim thế nhưng là muốn phỏng vấn Go Mi Nam mà tới, bị em đuổi đi nga!”

“Gạt người đi!” Tae Kyung không cho mặt mũi phản bác nói.

“Mặc kệ như thế nào, ở thời điểm có người, nên mở cửa xe cho tôi, làm lái xe!” Uhey nói ra yêu cầu, nhìn Go Mi Nam đang đi tới, cầm túi xách trong tay đưa cho Tae Kyung,“Giúp em cầm túi đi!”

Tae Kyung cũng không thèm nhìn tới Uhey, nghiêng đầu nhìn Go Mi Namđắm chìm ở trong niềm vui sướng liếc mắt một cái, thẳng xoay người rờiđi.

Bị bắt trở thành lái xe, Tae Kyung không kiên nhẫn nghe Uhey nói đâu đâu.

“Chuyện gì?” Tae Kyung lạnh lùng nghe điện thoại.

“Hôm nay gặp mặt đi! Lần trước ở khách sạn là lỗi của ta, hôm nay tasẽ hảo hảo chuẩn bị, vừa ăn vừa nói chuyện, đến nơi đó đi!” Điện thoạiđầu kia, Hoa Mộ Lan như người hiểu lễ mời.

Tae Kyung không hờn giận ngắt điện thoại, bất mãn nói:“Vẫn như cũ là tùy thời có thể quyết định gọi mình, sau đó lại thông báo.”

Đem Uhey đưa đến trước khách sạn Italy, Tae Kyung đón xe đi gặp Hoa Mộ Lan.

Cõi lòng đầy hy vọng Tae Kyung đi vào nhà ăn, đã thấy Hoa Mộ Lan mời phóng viên đến, nguyên lai là vì chuyện công.

Tae Kyung trong lòng đau khổ cười, nhìn trước mắt sinh hạ chính mình nữ nhân, lại một lần nữa thất vọng xuyên thấu.

“Ngượng ngùng, tình huống của tôi có đặc biệt, không thể ở tại chỗnày.” Tae Kyung lạnh lùng nói xong, xoay người, dứt khoát kiên quyết rời đi.

———- nhân vật chuyển hoán ——————–

Một tuần, ta cởi bộ quần áo người bệnh, thay bằng quần áo chính mình.

Hôm nay, là sinh nhật của anh.

Ngày đó nhận được tin nhắn của Tuệ Tĩnh, xác định thời gian trị liệu, hiện tại ta đã có thể mở miệng nói chuyện được, chính là còn phải dưỡng vài ngày.

Ta hôm nay thật muốn tận miệng hướng ca ca nói ra,‘Sinh nhật vui vẻ’, tự mình vì hắn chúc. Hắn nhất định thực thích phần lễ vật này .

Ở trước ngôi nhà của A.N.Jell nhà xuống xe, liền thấy Go Mi Nam vội vàng rời đi, ta tò mò theo đuôi cô nàng, đi tới nhà họ Hoa.

Đã thấy anh trai cùng Hoa Mộ Lan hai người đứng đối diện. Lòng ta bắt đầu thấy bất an.

“Ngươi như thế nào có thể khiến cho ta mất mặt lớn như vậy.” Hoa Mộ Lan phẫn nộ chỉ trích Tae Kyung.

“Khi nào có chuyện tức giận đều muốn tìm đến nơi đây sao?” Tae Kyunglạnh nhạt nhìn Hoa Mộ Lan, hít vào một hơi, cười nhạo nói:“Hiện tạikhông sợ bị người ta phát hiện sao?”

“Đúng vậy, ta hiện tại không sợ!” Hoa Mộ Lan cao ngạo nói:“Ta còn cócái gì để mà mất đi ? Nói thật, đang còn lo lắng có nên nói chuyện ngươi là con ta hay không, như vậy có thể càng được mọi người quan tâm.”

Go Mi Nam thân mình run lên, ta ôm lấy cô nàng, che miệng lại, trốn ở sau cây.

Tae Kyung nhíu mi nhìn về phía Hoa Mộ Lan, thật lâu không nói gì.

“Như thế nào, hiện tại sợ?” Hoa Mộ Lan cười lạnh uy hiếp nói,“Lầnnày cần ra bài hát, người trẻ tuổi trí nhớ tốt, lại bởi vì ngươi nổitiếng, không nghĩ lại bị rớt lại phía sau, muốn vạn chúng nhìn vào, chonên cần ngươi.”

“Như vậy thương hắn sao? Vì người kia vứt bỏ tôi, tôi thực chán ghét!” Tae Kyung oán hận nói xong, đi lên phía trước.

Hoa Mộ Lan xoay người, đối với bóng dáng Tae Kyung nói:“Ít nhất tasinh ra ngươi, bởi vì ngươi mà mất đi hắn, ta cũng thực chán ghét!”

Anh quay đầu, tầm mắt dừng ở Hoa Mộ Lan, thê lương nở nụ cười, nướcmắt đã muốn tràn đầy hốc mắt hắn, hắn ra vẻ bình tĩnh nói:“Là người sinh ra tôi cho dù có chuyện gì đi nữa, ít nhất, ít nhất nên nhớ rõ một ngày đi?”

“…… Là, là hôm nay sao?” Hoa Mộ Lan thử hỏi.

Anh quay đầu, tự giễu tránh ra.

Mi Nam ta trong lòng quay đầu, che miệng chịu đựng tiếng khóc.

Ta nhìn nhìn Mi Nam, buông cô nàng ra, oán hận nhìn Hoa Mộ Lan,‘Bởivì bà là mẹ của anh, tôi mới không thể không để ý đến cảm giác của anhtrả thù bà, thế nhưng tôi sẽ không lại để cho bà lại một lần lại một lần thương tổn anh! Sẽ không!’ Ta nắm quyền, âm thầm thề.

Mi Nam đi theo anh đi từ đầu đến cuối, si ngốc đau lòng nhìn, vô lựcdựa vào tường, một mình khóc thương cho anh. Ta đi theo phía sau bọn họ, nhìn một màn trước mắt khiến lòng ta đau đớn khôn cùng, lệ sớm tràn đầy hai gò má.

‘Không, ta không cần làm một cái người ngoài cuộc, mắt lạnh nhìn hếtthảy mọi chuyện phát sinh!’ Ta đi đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống.

Anh im lặng khóc ở trong bóng đêm, nhìn thấy ta, nước mắt càng chảy ra, ta ôm lấy anh, ý đồ muốn cho hắn ấm áp cùng an ủi.

“Jin Hee!” Hồi lâu, cảm xúc của anh ổn định xuống, ôm ta nói:“Chỉ có em, chỉ có em……”

Ta ở trên lưng anh nhẹ nhàng vỗ, đẩy anh ra, kêu một tiếng:“Anh!”

“Jin Hee! Em! Em!” Anh nghe thấy ta nói chuyện, kinh ngạc trừng mắt, gắt gao ôm chặt ta.

“Em tốt lắm, em hoàn toàn tốt lắm, anh!” Ta ôm ca ca cổ,“Anh vĩnh viễn là người quan trọng nhất của em!”

Ta ở trên gương mặt của anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, nắm lấy bàn tay anh, nói:“Sinh nhật vui vẻ!”

“Jin Hee! Thật tốt, ha ha ha!” Anh nhìn ta, rơi lệ cười.

“Hiện tại, có thể đi ăn cơm đi!” Ta cười nói.

Dùng qua cơm chiều, ta cùng anh chia tay ở khách sạn.

“Anh không quay về sao?” Ta tò mò hỏi.

“Không, anh muốn quay về công ty!” Anh thản nhiên cười nói.

“Tốt lắm, anh sớm đi nghỉ ngơi nga! Ngày mai phải chụp sau đó quay MV, anh phải cố lên nga!” Ta cổ vũ nói.

Nhìn bóng dáng anh đi xa, ta nhắn tin cho Mi Nam, còn lại liền giao cho Mi Nam đi!

Nhẹ nhàng vuốt ve di động, nhìn đến hình quảng cáo của Uhey ven đường, ta nhíu nhíu mày, gọi điện thoại.

“Giám đốc Ann sao? Tôi là Hwang Jin Hee……”

Đọc tiếp Đứa Ngốc, Em Yêu Anh phần 3  


VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1/1
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT