watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Chuyện tình cảm Yêu một người thật nhiều

Nếu em yêu Giấc Mơ thì anh còn yêu em nữa không? Màn hình im lặng một lúc. Rồi hiện lên một dòng ngắn ngủi. – Anh vẫn sẽ yêu em.

***

Phía sau một giấc mơ

“Tình ngỡ đã quên đi, như lòng cố lạnh lùng.

Người ngỡ đã xa xăm, bỗng về quá thênh thang.”

Lời bài hát “Tình nhớ” – “Trịnh Công Sơn”

“Rùa con, em đang làm gì vậy. Chúng ta gặp nhau một chút nhé”.

Tin nhắn của Hoàn đến lúc 6h30phút làm tôi bừng tỉnh. Chính xác là tôi vừa mơ, một giấc mơ kỳ lạ không thấy rõ hình hài, luôn xuất hiện mỗi đêm. Nhưng không hiểu sao tôi lại có một cảm giác rất thân thiết với Giấc mơ. Tôi tạm gọi anh như vậy, giấc mơ hằng đêm của tôi.

Hoàn lại đến, anh chào tôi bằng một nụ cười tươi, thật tươi. Chẳng biết từ bao giờ nụ cười ấy lại ám ảnh tôi đến thế, có lẽ nụ cười ấy trông thật gần gũi và thân thiện hoặc có lẽ nụ cười ấy đã giúp tôi nhận ra mình không phải là người vô hình. Tôi cũng nở một nụ cười tươi như vậy, hy vọng là nó đủ tự nhiên trước Hoàn. Anh vẫn thường gọi tôi là Rùa con đơn giản bởi tôi rất giống một con rùa, chiếc cổ nhỏ nhắn lúc nào cũng rút gọn vào sâu trong áo. Khi nghe anh bảo sẽ gọi mình như thế, tôi chỉ cười, còn tỏ vẻ thích thú vì được làm con rùa con dễ thương của anh, dù tôi có cái tên khá đẹp “Vũ Thanh Nguyên”.

Tôi và Hoàn yêu nhau đã gần ba năm. Anh là người Hà Nội, dù giọng nói có hơi khó nghe một chút nhưng với tôi đó vẫn là một giọng rất trầm và ấm. Tôi gặp anh trong mùa thu, mùa của khí trời mát mẻ và rất đỗi dịu dàng.Thời tiết và con người như đáng yêu hơn. Khoảnh khắc đặc biệt mà tôi thích nhất của mùa là lúc lá của cây bằng lăng chuyển màu vàng tươi và rơi rụng. Sắc màu ấy tươi tắn, ấm áp và đẹp hơn bất kỳ màu sắc nào mà tôi từng biết. Hồi đó, hồi còn học cấp ba, tôi rất thích mỗi chiều tan học đạp xe trên con đường rụng đầy lá và hoa bằng lăng. Có khi tôi nhặt luôn cho mình vài chùm mây bằng lăng đem về nhà rồi ngắm cho đến khi chúng héo khô. Nhưng từ khi vào Sài Gòn, tôi không nhìn thấy sắc tím của loài hoa đó nữa. Có thể ở Sài Gòn không có bằng lăng hoặc có nhưng tôi không biết. Tôi chỉ thấy ở đây những hàng me trút lá, những cơn mưa chợt đến chợt đi và những ngày nắng tan rất nhanh. Vào mùa thu, Sài Gòn cũng ấm áp, dịu dàng nhưng không tươi tắn mát mẻ như ở phố biển quê tôi. Nhưng tôi vẫn thích. Và trong một buổi sáng nhận được tin nhắn của Hoàn, tôi và anh lại lang thang đâu đó, bất kể là nơi nào. Có vẻ hơi kỳ lạ một chút nhưng hành động ấy đôi khi lại rất thú vị và đầy cảm hứng. Đặc biệt là vào mùa thu. Mùa này luôn tạo cho ái đó một cảm giác buồn buồn nhưng cũng mát dịu và thoải mái. Gió, lá bay, lũ chim sẻ cứ ríu rít trong mấy khóm lá khuấy động sự yên tĩnh vốn có thường ngày. Lại mưa rồi. Cơn mưa mùa thu đến không báo trước. Mưa lớn thế này mất hết lãng mạn. Phải chi mang theo áo khoác thì bây giờ đâu có lạnh thế này. Đột nhiên Hoàn kéo tôi sát vào người anh, cảm giác ấm áp len nhẹ vào lòng, bình yên, tin cậy. Với tôi cơn mưa mùa thu vào buổi sớm thế này còn lãng mạn hơn nhiều so với những con đường đầy lá vàng rơi. Mỗi lần đi với anh trong mùa thu lòng tôi lại rộn lên những rung cảm, đôi lúc thật giản dị, đôi lúc dễ thương đến lạ và đôi lúc lại lãng mạn đến bất ngờ. Tất cả tạo thành một cảm giác nôn nao khó tả. Tôi yêu mùa thu và yêu anh nữa. Nhưng có lẽ chẳng bao giờ Hoàn đọc được những điều tồn tại trong ý nghĩ của tôi. Giấc mơ đêm, tin nhắn ấy lại được gửi đến vào lúc tôi đang chập chờn bước vào cõi mơ. Như mọi lần, mọi đêm.

- Tôi đã chờ đợi em. Từ rất lâu. Chúng ta đang tìm kiếm nhau. Giờ thì đã tìm thấy.

Tôi giật mình nhìn về phía Giấc Mơ nhưng tôi hoàn toàn không thấy gì cả. Giấc Mơ là ai, sao lại biết số điện thoại của tôi, điều gì tôi đang tìm kiếm. Tất cả trở thành mơ hồ trong tôi. Nhưng không hiểu sao Giấc Mơ luôn khiến tôi không ngừng nhớ tới anh. Tôi reply cho Giấc Mơ. Từ đó tôi có thói quen nhắn tin đêm với Giấc Mơ, có khi nói những điều không ai hiểu, câu văn vụng về, nỗi lòng không thể gọi tên. Giấc Mơ reply bằng những tin nhắn tôi mong chờ. Tôi có cảm giác lòng tôi đang trải ra trên trang giấy trắng trước mặt anh, không tên tuổi, không biết gì về nhau. Chỉ là một giấc mơ. Nhiều lần tôi nghĩ, mình đã yêu Giấc Mơ mất rồi. Yêu cái cách nói chuyện dí dỏm của anh, tôi nhớ da diết những tin nhắn đêm, nhớ Giấc Mơ. Lẽ nào tôi yêu người vô hình ư. Giấc Mơ có tồn tại không? Tôi không biết. Mọi thứ cứ trôi qua và lặp lại như thế mỗi đêm.

Sáng nay. Tôi vô tình gặp Hoàn ở nhà sách, anh tặng tôi một cuốn sách của một tác giả tôi chưa từng biết nhưng anh chắc rằng tôi sẽ thích. Và đúng thật, nội dung cuốn sách ấy đã hấp dẫn tôi ngay lần đọc đầu tiên. Hoàn nhìn tôi cười đùa.

- Rùa con yêu sách còn hơn cả anh nữa đấy!

Tôi lắc hai bím tóc.

- Không phải, em yêu cả hai.

Ngồi sau xe Hoàn, nghe anh khe khẽ hát .Tôi nhận ra mùa thu Sài Gòn cũng đẹp đấy chứ. Lẩn khuất sâu trong nó là một điều gì đó gần như là một cảm giác tinh khôi trong trẻo như sương rơi ướt đẫm khi mặt trời còn chưa thức dậy.

Mấy đêm sau cái đêm tôi gặp và nói chuyện với Giấc Mơ, chính xác là mười sáu đêm. Nick Hoàn sáng. Mười hai giờ khuya. Tôi ngạc nhiên, có bao giờ Hoàn online khuya vậy đâu. Chần chừ một lúc, tôi cũng cho nick mình sáng. Tôi lướt đọc mấy tin tức nhưng chẳng có gì quan trọng. Kỳ lạ là Hoàn lại biết được giấc mơ đêm của tôi, tôi sững sờ khi thấy dòng chữ hiện trên màn hình.

- Em có yêu Giấc Mơ không ?

Tôi bối rối, im lặng một hồi lâu rồi lại lắp bắp.

- e……. m. Sao anh……. biết……em…..

Một icon nụ cười xuất hiện.

- Không sao đâu, em cứ nói ra những suy nghĩ của em, anh không giận đâu. Chia sẻ một điều gì đó khó nói với một ai đó sẽ khiến mình thấy dễ chịu hẳn.

Lâu rồi chúng tôi không chia sẻ cuộc sống của nhau như thế. Có lẽ Hoàn nói đúng, tôi yêu anh và tôi không muốn giấu anh bất cứ chuyện gì .Tôi gõ từng phím.

- Giấc Mơ yêu em.

- Còn em thì sao.

- Em không biết, em vẫn chưa trả lời Giấc Mơ.

- Có thể Giấc Mơ đã hiểu. Nhưng đôi khi không nghe được câu trả lời rõ ràng, người ta vẫn cố gắng tự cho mình một hy vọng.

Chẳng hiểu sao tôi có cảm giác Hoàn nói về Giấc Mơ mà cứ như đang nói cho chình mình .Tôi chợt thấy nhói lòng.

- Nếu em yêu Giấc Mơ thì anh còn yêu em nữa không?

Màn hình im lặng một lúc. Rồi hiện lên một dòng ngắn ngủi.

- Anh vẫn sẽ yêu em.

- Uhm, anh không giận em sao.

- Không có lý do gì để anh giận em cả, đơn giản vì anh yêu em. Nếu một ngày nào đó em phát hiện ra Giấc Mơ là ai thì em sẽ hiểu được những lời anh nói hôm nay.

Tôi đọc đi đọc lại những dòng đó trên màn hình sáng đến chói cả mắt. Nhưng vẫn không hiểu, một ẩn ý gần như là rất mơ hồ.

Tôi tắt máy tính và chìm vào giấc ngủ ngon lành. Giấc Mơ lại đến, anh nắm tay tôi dạo quanh trên những con đường mùa thu Hà Nội đầy lá vàng rơi. Cái nắm tay siết nhẹ ấm áp .Tôi và Giấc Mơ. Chỉ là những SMS đêm. Chỉ là giấc mơ và tôi chưa thấy rõ mặt Giấc Mơ bao giờ. Ngay cả lúc này đây, tôi dựa vào vai Giấc Mơ, cảm nhận được sự yên bình từ bờ vai vững chãi ấy. Xung quanh tôi con đường mùa thu Hà Nội vàng mênh mông màu của lá và trắng tinh khiết, dịu ngọt của hương hoa sữa nồng nàn quyến rũ như đang mời gọi. Tôi và Giấc Mơ. Tôi không biết vì sao mình đang ở giữa chốn xa lạ này nhưng tôi không muốn rời xa Giấc Mơ. Có lẽ tôi đã yêu anh, yêu Giấc Mơ đêm ấy. Cảm giác quay quắt khi có lỗi với Hoàn ùa về lòng. Bất chợt Giấc Mơ nhắm mắt vòng tay qua ôm tôi. Khuôn mặt Giấc Mơ hiện lên rõ dần, đây là giây phút tôi chờ đợi đã lâu .Trong bóng đêm, Giấc Mơ nhìn tôi, khuôn mặt đó, đôi mắt đó làm sao tôi quên được.

Yêu một người thật nhiều  

Thì ra Giấc Mơ là anh, là người tôi yêu.

Có những điều bất ngờ lại ngọt ngào và hạnh phúc như thế . Tôi gọi to tên Giấc Mơ. Giấc Mơ của tôi, điều tôi đã đi tìm bấy lâu. Tôi giật mình tỉnh giấc. Sáng hôm ấy tôi thức dậy sớm hơn bình thường và thấy buổi sáng thật đẹp. Nắng dịu dàng ấm áp len nhẹ từng hạt nhỏ qua tấm rèm cửa, bầu trời xanh biên biếc và cảnh vật cũng đáng yêu hơn.

Tôi mở ipod và đeo headphone vào, nghe đi nghe lại bài hát ” Tình nhớ ” của Trịnh Công Sơn. Buổi sáng cũ kỹ và yên tĩnh.

Tôi suy nghĩ thật lâu, thật rõ ràng về giấc mơ kỳ diệu ấy. Và quyết định gửi mail cho Hoàn, về những gì tôi đã ngẫm ra khi giai điệu đẹp đẽ mà buồn bã của Tình nhớ thấm đẫm trái tim tôi.

Hoàn lại đến. Hôm nay không có tiết học, anh cũng không đến công ty, tôi và anh được phép lang thang đâu đó. Tôi nhìn thấy một cây bằng lăng trên đường chạy vụt qua cửa kính xe. Sắc lá bằng lăng mùa thu vàng ươm, tươi tắn và ấm áp. Sài Gòn cũng có bằng lăng, vậy mà đến bây giờ tôi mới biết. Hoàn thì thầm vào tai tôi, vẫn là giọng Hà Nội trầm và rất ấm ” anh yêu Rùa con nhiều lắm “. Tôi mỉm cười. Có nên nói cho Hoàn biết anh chính là Giấc Mơ đêm của tôi không nhỉ. Nhưng điều đó giờ không quan trọng nữa vì tôi vừa phát hiện ra, yêu một người thật là nhiều vậy mà đến bây giờ tôi mới biết!

Phong Lin


QUAY LẠI

Đọc truyện teen tình yêu hay

VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1/1
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT