Đời có nhân có quả, người tôi quen sau này bỏ tôi tàn nhẫn không kém gì lúc tôi bỏ em.
Tôi lúc ấy ở độ tuổi đôi mươi, cái độ tuổi mà nghĩ mình có thể làm tất cả mọi thứ. Em thua tôi 2 tuổi, tôi và em gặp nhau lần đầu trong lớp học võ. Em có chiều cao nổi trội hơn hẳn so với nhiều người còn gái, nhưng thời gian đầu tôi không hề để ý đến em.
Thời gian sau, vô tình một lần đang vào mạng xã hội, tôi thấy hình em. Tôi chủ động làm quen, nhắn tin qua lại. Rồi chúng tôi hẹn hò, nhưng tính tôi vốn thích chinh phục, tôi quen em chỉ vì muốn chứng tỏ rằng tôi có khả năng sát gái, và cũng từ mục đích ban đầu sai lầm mà dẫn tới mọi chuyện.
Sau thời gian quen nhau, tôi bắt đầu thấy chán và muốn tìm niềm vui mới. Tôi quen người khác trong khi vẫn là bạn trai em. Em từng nói với tôi: “Nếu anh có người khác hãy nói với em, em sẽ chấp nhận đợi anh”. Nhưng tôi không hề nghĩ ngợi về điều ấy.
Vào dịp Tết cách đây 2 năm, em nói với tôi muốn đi chợ hoa một cách trọn vẹn, vì chưa năm nào em đi hết được cả. Nhưng tôi phớt lờ thậm chí la mắng em… Vài tháng sau tôi chủ động chia tay. Em khóc rất nhiều vậy mà tôi hầu như không quan tâm.
Nhưng đời có nhân có quả, người tôi quen sau này bỏ tôi tàn nhẫn không kém gì lúc tôi bỏ em. Tôi lúc ấy cô đơn lắm, bỗng nhiên tôi vô tình thấy lại hình bóng em, cũng là dịp cận Tết, cũng vẫn là những chậu bông. Tôi tìm, tìm em rất nhiều, tôi thấy có lỗi, và tôi biết khi mất đi một điều quý giá con người mới biết quý trọng. Tôi tìm em, cả ngày lẫn đêm nhưng dường như đều vô vọng.
Rồi một hôm tôi biết được số điện thoại của em, tôi chủ động nhắn tin gọi điện, song lúc đó em hận tôi nhiều lắm. Em đưa cho tôi một cuốn sổ nhật ký viết về lúc chúng tôi quen nhau. Em có chép lại một bài thơ. Tôi đọc mà tim thắt lại. Tôi có lỗi với em nhiều quá…
“Em là cô gái mang hài đỏ
Bỏ thế giới nhỏ để yêu anh
Bỏ cả tuổi xanh người con gái
Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh.
Anh là chàng trai mang giày xanh
Gương mặt lạnh tanh, chẳng ân cần
Đôi lúc tưởng gần lại xa lắm
Thỉnh thoảng nắm tay mà như buông.
Cô ấy là người mặc váy suôn
Là người anh thương, khiến em buồn
Là người đến trước ngày em đến
Là người có hết được cả anh.
Còn em thì chỉ có giày xanh
Và những mong manh chữ nhân tình
Chờ đôi lần vui ngày anh ghé
Để cởi hài đỏ để bên anh…”
Khi đó, tôi bắt đầu nhận ra em là người quan trọng trong cuộc đời tôi như thế nào, nhưng giờ mọi thứ đã quá muộn, đau khổ bắt đầu từ đây.
Tôi cố gắng giữ em, tôi làm mọi thứ có thể, từ những chuyện tưởng chừng như sẽ không bao giờ làm đến những thứ nhỏ nhặt nhất. Mọi thứ chỉ một mục đích duy nhất, vì tôi yêu em và tôi nghĩ mình sẽ cưới em. Em cũng dần chấp nhận một cách chầm chậm nhưng dường như mọi thứ quá mong manh.
Nhưng tôi đã không thể giữ nổi em. Một lần em nói dối là em không gặp được tôi vì bận, nhưng thật ra em đi với người khác, đúng như lúc trước tôi cũng từng đối xử với em. Tim tôi thắt lại, trời đất quay cuồng, tôi phóng xe bạt mạng mọi thứ trước mắt tôi như nhòe đi, nhưng hình bóng em vẫn cứ xuất hiện.
Hôm đó, tôi đã cố gắng hỏi, em chỉ nói: “Em yêu anh nhiều nhưng quá khứ anh gây ra cho em, em không thể quên và vượt qua được”. Tôi nói: “Anh chỉ có đôi bàn tay này, anh đã cố gắng hết sức rồi em ơi, anh không muốn mất em”. Em cười trong nước mắt và hỏi: “Vậy anh có nghĩ em từng giữ anh không chỉ bằng đôi tay mà còn bằng cả thể xác chưa?”. Tôi như chết lặng, em òa khóc. Tôi chỉ muốn ôm em, tôi hận chính bản thân mình. Tôi hại em quá nhiều để bây giờ cả hai không còn lối thoát. Em đi với người khác vì người đó mang cho em nụ cười khi xưa. Sau đó, em chạy đi và tôi không thể giữ lại được.
Em ơi, anh biết là anh không thể sửa được, không thể mang cho em mọi thứ như lúc xưa. Anh đã cố gắng xây dựng hiện tại, nhưng sụp đổ cả rồi. Cái nền móng là quá khứ đã không đúng, anh không xây gì được ở hiện tại cả. Nhưng anh vẫn yêu em dù biết em sẽ không quay về, hay chính xác sẽ có lúc em đi, và điều đó đã xảy ra. Anh không hối hận đâu, anh không hối hận vì đã yêu em hơn cả bản thân dù biết là muộn màng. Nếu có quay lại anh sẽ vẫn như thế, vẫn yêu em dù biết trước kết quả như bây giờ: “Ngốc con của anh, anh xin lỗi em nhiều lắm”.
Tôi hứa sẽ đợi em, dù thế nào tôi cũng sẽ đợi, đợi đến khi em quên đi quá khứ. Tôi sẽ gánh chịu và cảm nhận nỗi đau mà chính tôi gây ra cho em lúc trước, chỉ mong em luôn hạnh phúc, tôi sẽ luôn ở đâu đó một góc khóc khuất dõi theo em. Luôn bình an em nhé, người tôi yêu.
Duy Quang