Truyện teen - Yêu ư, để sau!
Lượt xem : |
cẩn thận vào...
Độ lái xe cẩn thận quá thì phải, nên khi hai đứa gửi xe xong thì cái cổng trường xanh lơ quen thuộc đã khép lại. Hạ chớp chớp mắt tinh nghịch:
- Này ông, hôm nay là phiên trình bày hoàn cảnh của ông thì phải?
Cổng trường mở ra, ông bảo vệ nhăn thêm một nếp trên cái trán đã đầy vết thời gian:
- Lại hai cô cậu? Hôm nay thì vì gì đây?
Độ gãi gãi mái tóc lộn xộn có chủ ý của nó, bằng một giọng khó thể lễ phép hơn:
- Tối hôm qua cháu phải xuống Bắc Ninh thăm bà ngoại ốm, nên sáng nay không lên kịp ạ...
Hai đứa thong thả đi trong khoảng sân ngập nắng, Hạ nhìn lên trời:
- Bà ông chắc giờ này đang ăn bánh chuối và xem báo Phụ Nữ phải không?
Độ trả lời không nhìn cô bạn:
- Chắc... như mọi khi!?
Hai đứa bước vào cửa lớp, thấy ở bục giảng một... gã đẹp trai trẻ măng chứ không phải là một cô giáo hàng ngày thì đã dợm chân định quay đi vì tưởng... nhầm lớp. Lớp nó thì làm gì có cái vẻ... yên bình như thế này! Nhưng rồi nó giật nẩy mình khi thấy cô bé bàn đầu tay trái cầm gói ô mai, tay phải cầm chiếc bút chì (cho phải phép!). Linh Anh! Vậy thì đây là lớp nó rồi! Nếu thế, sinh vật... đẹp trai một cách bất thường đang di di phấn trên bảng kia là ai, là ai, là ai??? Hai đứa cùng reo lên khe khẽ: "Là... thầy giáo mới!". Hạ cúi gập người:
- Thưa thầy, cho chúng em vào lớp ạ...
Độ đứng sau lưng, lơ đãng nhưng đầy tự tin, đúng kiểu của nó. "Gã đẹp trai trẻ măng" hơi nhăn trán (cái suy nghĩ: "Sao lúc này thầy giống ông bảo vệ thế" xuất hiện, như thường lệ, cùng một lúc trong đầu hai đứa), e hèm lên một tiếng cho ra dáng người cầm cân nảy mực, rồi hỏi bằng cái giọng nhỏ nhẹ mà chắc chắn:
- Sao hai em đến muộn thế?
Cái chất giọng êm ái ấy làm Hạ chút nữa thì tan ra, nhưng đó là chút nữa, con giờ đây nó lại đang đứng như trời trồng ở đây, lúng búng chẳng biết làm gì ngoài việc đan những ngón tay nhỏ nhắn vào nhau. Độ hơi ngạc nhiên, nhưng sau nửa giây suy nghĩ, nó cũng phun ra được một lý do dễ nghe:
- Thưa thầy, lúc nãy bọn em đến trường rồi, nhưng cô Nga báo họp chi đoàn nên em phải đèo bạn ấy về nhà lấy sổ công tác ạ!
Lác đác cuối lớp có vài tiếng vỗ tay nho nhỏ. Vị nuôi dạy trẻ đáng kính khoát tay ra dấu im lặng, nói rành rọt:
- Đồng ý. Nhưng, nếu có lần sau, mong các em để lại giấy. Thôi, về chỗ đi.
Độ nhún vai như thể muốn nói: "Thưa ngài, lớp này chưa hề tồn tại cái kiểu để giấy lại như thế". Nó xách ba lô xuống nhập với lũ gà trống choai đang rúc rích cười ở cuối lớp. Hạ ngồi xuống, chậm chạp một vẻ không giống với nó. Linh Anh quay sang giơ gói ô mai lên:
- Ăn không mày?
Hạ tưởng mình nghe nhầm:
- Trời, đã sáu tháng kể từ lúc biết mày, tao chỉ thấy mày đưa hột cho người khác chứ chia sẻ thức ăn thì chưa bao giờ. Có lầm lẫn không vậy?
Và, nó nhận được một câu trả lời còn kinh hoàng gấp bội so với lời mời mọc trước đó:
- Tao không ăn, tao còn phải nghe giảng và chép bài mà(!)
Linh Anh nói câu ấy với một vẻ mặt tự nhiên đến nỗi... thiếu tí nữa là Hạ sùi bọt mép mà ngất bất tử.
Nhưng, nó không ngất được. Sau 15 phút học, chưa từng tồn tại một sự yên lặng đến thế, nó đã hiểu vì sao cô bé ô mai lại thỏ thẻ những lời đầy mãn nguyện đến thế. Cái môn bị coi là khô khan và gian nan sao giờ đây Hạ thấy ngọt ngào như một đĩa mì xào vào tiết 5 vậy!
- Ở đây, chúng ta có một vấn đề lý thú. Thường thì từ một định luật đặc biệt của vật lý, như định luật vạn vật hấp dẫn chẳng hạn, ta có thể rút ra một nguyên lý tổng quát hơn hệ quả của nó nhiều. Trong toán học, điều đó không hề xảy ra, các định luật không xuất hiện ở những nơi mà người ta không chờ đợi nó. Ta hãy làm sáng tỏ bằng một ví dụ...
Chất giọng ấm áp của thầy vang lên, cũng đều đều như bao người nhưng chắc chắn Hạ không thấy... buồn ngủ. Nó, cùng những kẻ ngoài nó, đều chăm chú một cách khó hiểu. Ngắm những giọt mồ hôi rịn ra trên vầng trán sáng bừng của thầy, nó còn thấy xúc động hơn cả lần thấy xe tăng huých đổ cổng sắt tiến vào dinh Độc Lập trên TV! Chắc nó lại phải chuyển gói ô mai còn-nguyên-vẹn cho đứa bên cạnh mất thôi! Trên bục giảng, thầy vẫn hăng say truyền đạt kiến thức cho lũ gà con đang hau háu mắt, vểnh hết tai và há hốc mồm phía dưới...
Hạ ngồi ở ghế đá, nghĩ vẩn vơ đi đâu đâu. Lòng nó không buồn, không vui, chỉ toàn bỡ ngỡ. Độ đi từ xa lại, dúi túi nước vào tay cô bạn có đôi mắt bồ câu giờ đang dành cho... mây!
- Sao, ngẩn ngơ vì thầy à?
- Như bao nữ sinh "quyển vở dắt quần, cóc xoài đầy túi" khác thôi. Còn ông, công bằng xem nào?
- Bản lĩnh đấy chứ? - Độ lại nhún vai - Nếu muốn chắc, ông ấy có thể vạch mặt bọn mình trước lớp bằng cách hỏi sổ đoàn đâu, nhưng ông ấy không làm. Nhân từ đấy!
- Chuyện! Phải đạo rồi. "Trông mặt mà bắt hình dong" thôi.
- Ý bà là ông ấy đẹp trai... ngang tôi - Độ thở dài.
- Và tài năng hơn ông nữa. Giọng thì hay khỏi nói rồi.
- Hãy cẩn thận, biết đâu đấy! - Độ lè lưỡi.
- Không cần ông phải phán xét hộ - Hạ đứng lên đi vào lớp.
Câu chuyện hai đứa dừng ở đấy. Nhưng suy nghĩ của Hạ thì không dừng ở đấy. Nó đã bắt đầu thấy thích thầy, bằng một tình cảm nhẹ nhàng mà trong sáng nhất, dù biết không ít nữ sinh như nó cũng vậy. Độ nhanh chóng nhận ra điều đó, bởi Hạ ít nói hơn, suy tư một mình nhiều hơn và hay ngắm mình trong gương hơn. Nó không nhờ Độ đèo đi học nữa với lý do "hay đi muộn" - cái điều mà trước đây nó chưa bao giờ thèm quan tâm. Độ tự hỏi: "Sao ấy nhỉ?", để rồi trái tim tự trả lời: "À, cô ấy yêu, một cô gái đang yêu đấy!". Câu ấy tựa hồ như lúc nó bắt được cái phiếu có ghi: "Chúc bạn may mắn lần sau!". Có cái cảm giác hụt hẫng như vừa đá trái bóng ra ngoài trước cái gôn trống...
Hạ thấy có cái gì khang khác trong lòng, cái gì mơi mới trong những ngày không còn bình lặng của nó. Khuôn mặt đẹp trai của thầy, giọng nói âm ấm của thầy... cứ tua đi tua lại trong nó, và cứ như, chỉ dành riêng cho nó! Hạ cứ sống mãi trong những ngày như thế, tô vẽ mãi cho hình tượng của mình, đôi lúc thấy nhơ nhớ Độ thì lại bị lóa đi trước nụ cười của thầy...
Một buổi tối, nó quyết định gọi thử đến nhà thầy để nói chuyện. Giọng "alô" của một cô gái. Hạ hơi ngỡ ngàng nhưng tự an ủi ngay: "Chắc là em thầy". Để rồi chỉ một thoáng, tiếng trẻ con khóc chợt vang lên trong máy, giọng cô gái trong trẻo: "Anh, bế con để em nghe máy". Lần thứ hai trong chưa đầy nửa phút, lồng ngực Hạ tưởng như nổ tung ra khi cái giọng ấm áp mà nó vẫn thường mơ lại cất lên, chẳng đúng lúc gì cả:
- À, à... Ra bố bế để mẹ nghe điện nào.
Hạ dùng hai tay giữ chặt để máy khỏi rơi, thì thầm giọng nhỏ xíu: "Xin lỗi, em nhầm máy", rồi gác ngay xuống.
Hạ nằm áp má vào gối, muốn tìm một cảm giác bùi ngùi để thấu hiểu cơn gió đông lạnh lẽo, để yêu thương mình hơn trong bóng tối cô đơn. Chợt Hạ gạt nước mắt, nó nhìn mình trong gương, rồi tự bật cười, nói một mình:
- Hãy cứ hưởng thụ những giấc mơ đẹp và tung tăng với tuổi thơ đi đã, con bé xấu tính kia!
Hạ lấy 7 cái đồng hồ đặt cách nhau hai phút, rồi chạy ra quay số, áp má vào ống nghe: "Này ông, sáng mai đến đón tôi nhé, ừ, như bình thường...".
Những chiếc đồng hồ sẽ lại báo thức dọc suốt quãng đời học sinh không trở lại của những đứa trẻ chưa muốn làm người lớn.
Yêu ư? Để sau!
Minh Nhật
Độ lái xe cẩn thận quá thì phải, nên khi hai đứa gửi xe xong thì cái cổng trường xanh lơ quen thuộc đã khép lại. Hạ chớp chớp mắt tinh nghịch:
- Này ông, hôm nay là phiên trình bày hoàn cảnh của ông thì phải?
Cổng trường mở ra, ông bảo vệ nhăn thêm một nếp trên cái trán đã đầy vết thời gian:
- Lại hai cô cậu? Hôm nay thì vì gì đây?
Độ gãi gãi mái tóc lộn xộn có chủ ý của nó, bằng một giọng khó thể lễ phép hơn:
- Tối hôm qua cháu phải xuống Bắc Ninh thăm bà ngoại ốm, nên sáng nay không lên kịp ạ...
Hai đứa thong thả đi trong khoảng sân ngập nắng, Hạ nhìn lên trời:
- Bà ông chắc giờ này đang ăn bánh chuối và xem báo Phụ Nữ phải không?
Độ trả lời không nhìn cô bạn:
- Chắc... như mọi khi!?
Hai đứa bước vào cửa lớp, thấy ở bục giảng một... gã đẹp trai trẻ măng chứ không phải là một cô giáo hàng ngày thì đã dợm chân định quay đi vì tưởng... nhầm lớp. Lớp nó thì làm gì có cái vẻ... yên bình như thế này! Nhưng rồi nó giật nẩy mình khi thấy cô bé bàn đầu tay trái cầm gói ô mai, tay phải cầm chiếc bút chì (cho phải phép!). Linh Anh! Vậy thì đây là lớp nó rồi! Nếu thế, sinh vật... đẹp trai một cách bất thường đang di di phấn trên bảng kia là ai, là ai, là ai??? Hai đứa cùng reo lên khe khẽ: "Là... thầy giáo mới!". Hạ cúi gập người:
- Thưa thầy, cho chúng em vào lớp ạ...
Độ đứng sau lưng, lơ đãng nhưng đầy tự tin, đúng kiểu của nó. "Gã đẹp trai trẻ măng" hơi nhăn trán (cái suy nghĩ: "Sao lúc này thầy giống ông bảo vệ thế" xuất hiện, như thường lệ, cùng một lúc trong đầu hai đứa), e hèm lên một tiếng cho ra dáng người cầm cân nảy mực, rồi hỏi bằng cái giọng nhỏ nhẹ mà chắc chắn:
- Sao hai em đến muộn thế?
Cái chất giọng êm ái ấy làm Hạ chút nữa thì tan ra, nhưng đó là chút nữa, con giờ đây nó lại đang đứng như trời trồng ở đây, lúng búng chẳng biết làm gì ngoài việc đan những ngón tay nhỏ nhắn vào nhau. Độ hơi ngạc nhiên, nhưng sau nửa giây suy nghĩ, nó cũng phun ra được một lý do dễ nghe:
- Thưa thầy, lúc nãy bọn em đến trường rồi, nhưng cô Nga báo họp chi đoàn nên em phải đèo bạn ấy về nhà lấy sổ công tác ạ!
Lác đác cuối lớp có vài tiếng vỗ tay nho nhỏ. Vị nuôi dạy trẻ đáng kính khoát tay ra dấu im lặng, nói rành rọt:
- Đồng ý. Nhưng, nếu có lần sau, mong các em để lại giấy. Thôi, về chỗ đi.
Độ nhún vai như thể muốn nói: "Thưa ngài, lớp này chưa hề tồn tại cái kiểu để giấy lại như thế". Nó xách ba lô xuống nhập với lũ gà trống choai đang rúc rích cười ở cuối lớp. Hạ ngồi xuống, chậm chạp một vẻ không giống với nó. Linh Anh quay sang giơ gói ô mai lên:
- Ăn không mày?
Hạ tưởng mình nghe nhầm:
- Trời, đã sáu tháng kể từ lúc biết mày, tao chỉ thấy mày đưa hột cho người khác chứ chia sẻ thức ăn thì chưa bao giờ. Có lầm lẫn không vậy?
Và, nó nhận được một câu trả lời còn kinh hoàng gấp bội so với lời mời mọc trước đó:
- Tao không ăn, tao còn phải nghe giảng và chép bài mà(!)
Linh Anh nói câu ấy với một vẻ mặt tự nhiên đến nỗi... thiếu tí nữa là Hạ sùi bọt mép mà ngất bất tử.
Nhưng, nó không ngất được. Sau 15 phút học, chưa từng tồn tại một sự yên lặng đến thế, nó đã hiểu vì sao cô bé ô mai lại thỏ thẻ những lời đầy mãn nguyện đến thế. Cái môn bị coi là khô khan và gian nan sao giờ đây Hạ thấy ngọt ngào như một đĩa mì xào vào tiết 5 vậy!
- Ở đây, chúng ta có một vấn đề lý thú. Thường thì từ một định luật đặc biệt của vật lý, như định luật vạn vật hấp dẫn chẳng hạn, ta có thể rút ra một nguyên lý tổng quát hơn hệ quả của nó nhiều. Trong toán học, điều đó không hề xảy ra, các định luật không xuất hiện ở những nơi mà người ta không chờ đợi nó. Ta hãy làm sáng tỏ bằng một ví dụ...
Chất giọng ấm áp của thầy vang lên, cũng đều đều như bao người nhưng chắc chắn Hạ không thấy... buồn ngủ. Nó, cùng những kẻ ngoài nó, đều chăm chú một cách khó hiểu. Ngắm những giọt mồ hôi rịn ra trên vầng trán sáng bừng của thầy, nó còn thấy xúc động hơn cả lần thấy xe tăng huých đổ cổng sắt tiến vào dinh Độc Lập trên TV! Chắc nó lại phải chuyển gói ô mai còn-nguyên-vẹn cho đứa bên cạnh mất thôi! Trên bục giảng, thầy vẫn hăng say truyền đạt kiến thức cho lũ gà con đang hau háu mắt, vểnh hết tai và há hốc mồm phía dưới...
Hạ ngồi ở ghế đá, nghĩ vẩn vơ đi đâu đâu. Lòng nó không buồn, không vui, chỉ toàn bỡ ngỡ. Độ đi từ xa lại, dúi túi nước vào tay cô bạn có đôi mắt bồ câu giờ đang dành cho... mây!
- Sao, ngẩn ngơ vì thầy à?
- Như bao nữ sinh "quyển vở dắt quần, cóc xoài đầy túi" khác thôi. Còn ông, công bằng xem nào?
- Bản lĩnh đấy chứ? - Độ lại nhún vai - Nếu muốn chắc, ông ấy có thể vạch mặt bọn mình trước lớp bằng cách hỏi sổ đoàn đâu, nhưng ông ấy không làm. Nhân từ đấy!
- Chuyện! Phải đạo rồi. "Trông mặt mà bắt hình dong" thôi.
- Ý bà là ông ấy đẹp trai... ngang tôi - Độ thở dài.
- Và tài năng hơn ông nữa. Giọng thì hay khỏi nói rồi.
- Hãy cẩn thận, biết đâu đấy! - Độ lè lưỡi.
- Không cần ông phải phán xét hộ - Hạ đứng lên đi vào lớp.
Câu chuyện hai đứa dừng ở đấy. Nhưng suy nghĩ của Hạ thì không dừng ở đấy. Nó đã bắt đầu thấy thích thầy, bằng một tình cảm nhẹ nhàng mà trong sáng nhất, dù biết không ít nữ sinh như nó cũng vậy. Độ nhanh chóng nhận ra điều đó, bởi Hạ ít nói hơn, suy tư một mình nhiều hơn và hay ngắm mình trong gương hơn. Nó không nhờ Độ đèo đi học nữa với lý do "hay đi muộn" - cái điều mà trước đây nó chưa bao giờ thèm quan tâm. Độ tự hỏi: "Sao ấy nhỉ?", để rồi trái tim tự trả lời: "À, cô ấy yêu, một cô gái đang yêu đấy!". Câu ấy tựa hồ như lúc nó bắt được cái phiếu có ghi: "Chúc bạn may mắn lần sau!". Có cái cảm giác hụt hẫng như vừa đá trái bóng ra ngoài trước cái gôn trống...
Hạ thấy có cái gì khang khác trong lòng, cái gì mơi mới trong những ngày không còn bình lặng của nó. Khuôn mặt đẹp trai của thầy, giọng nói âm ấm của thầy... cứ tua đi tua lại trong nó, và cứ như, chỉ dành riêng cho nó! Hạ cứ sống mãi trong những ngày như thế, tô vẽ mãi cho hình tượng của mình, đôi lúc thấy nhơ nhớ Độ thì lại bị lóa đi trước nụ cười của thầy...
Một buổi tối, nó quyết định gọi thử đến nhà thầy để nói chuyện. Giọng "alô" của một cô gái. Hạ hơi ngỡ ngàng nhưng tự an ủi ngay: "Chắc là em thầy". Để rồi chỉ một thoáng, tiếng trẻ con khóc chợt vang lên trong máy, giọng cô gái trong trẻo: "Anh, bế con để em nghe máy". Lần thứ hai trong chưa đầy nửa phút, lồng ngực Hạ tưởng như nổ tung ra khi cái giọng ấm áp mà nó vẫn thường mơ lại cất lên, chẳng đúng lúc gì cả:
- À, à... Ra bố bế để mẹ nghe điện nào.
Hạ dùng hai tay giữ chặt để máy khỏi rơi, thì thầm giọng nhỏ xíu: "Xin lỗi, em nhầm máy", rồi gác ngay xuống.
Hạ nằm áp má vào gối, muốn tìm một cảm giác bùi ngùi để thấu hiểu cơn gió đông lạnh lẽo, để yêu thương mình hơn trong bóng tối cô đơn. Chợt Hạ gạt nước mắt, nó nhìn mình trong gương, rồi tự bật cười, nói một mình:
- Hãy cứ hưởng thụ những giấc mơ đẹp và tung tăng với tuổi thơ đi đã, con bé xấu tính kia!
Hạ lấy 7 cái đồng hồ đặt cách nhau hai phút, rồi chạy ra quay số, áp má vào ống nghe: "Này ông, sáng mai đến đón tôi nhé, ừ, như bình thường...".
Những chiếc đồng hồ sẽ lại báo thức dọc suốt quãng đời học sinh không trở lại của những đứa trẻ chưa muốn làm người lớn.
Yêu ư? Để sau!
Minh Nhật
Bài viết liên quan!