watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Yêu em bằng cả trái tim

Lượt xem :
cuối cùng thì, em thắng, như mọi khi.
Chậc, sau này liệu mình có trở thành người đàn ông sợ vợ không nhỉ?
Ngày… tháng… năm 2012
Dù ở cùng nhà, nhưng em cứ như người nổi tiếng ấy =.=”. Khó khăn lắm mới gặp được.
Dạo này, công ty em đang vào đợt kiểm toán cuối năm nên vô cùng bận rộn. Ngày nào em bước chân về tới cửa nhà cũng là 9 giờ tối. Em chỉ ăn qua loa mấy miếng cơm, tắm rửa rồi leo lên giường nằm khò luôn. Mình vòng tay qua ôm em, thấy em ốm đi nhiều lắm. Xót quá nên đôi khi gợi ý em tìm một công việc nào đó nhàn hơn mà làm. Nhưng em không chịu, lại còn cáu với mình, bảo em dại gì đi bỏ một công việc lương cao như thế.
Biết bao giờ mình mới có thể làm em hạnh phúc hơn tiền nhỉ?
Nước mắt lã chã rơi xuống má cô. Lúc còn sống, anh đã lo lắng cho cô nhiều như thế, vậy mà cô lại… Không kiềm được nữa, cô che hai tay lên mặt, nấc nghẹn.
“Mày ổn chứ? Hay là thôi đừng đọc nữa…” Vy toan đóng cuốn sổ lại, nhưng Hân đã kịp đưa tay chặn.
“Không… Đừng… Tiếp tục đi… Tao ổn mà…” Cô nói, cố ngăn cơn khóc lại để Vy đừng lo lắng. Tay cô tiếp tục lật qua những trang giấy lấp đầy chữ.
Ngày… tháng… năm 2013
Bây giờ đã sang năm mới nên công việc của em cũng đỡ bận rộn hơn một chút. Cuối cùng thì hai đứa cũng đã có thời gian ở bên nhau. Thế nhưng cuối cùng thì cũng lại toàn quanh quẩn trong nhà, nấu nướng, xem phim, chơi game với nhau. Em bảo: “Hai đứa mình cứ như hai vợ chồng già ấy nhỉ?” Mình cười. Thấy đúng thế thật.
Có lẽ do thời tiết dạo này hơi bất thường, nên mình cứ ho sù sụ mãi mà chẳng khỏi. Em trêu mình chỉ được cái giỏi nói, lại còn bệnh trước cả em. Mà kể cũng lạ, lâu lắm rồi mình mới lại bệnh dai dẳng thế này…
Có lẽ cuối tuần rảnh rỗi phải đi khám bệnh thôi.
Những trang nhật ký tiếp theo trong cuốn sổ rất kì lạ, bởi nó chẳng có chữ nào, chỉ có những đường kẻ chằng chịt vô nghĩa.
Hân nhíu mày nhìn vào đó, rồi quay sang Vy. Mặt cô bạn trông cũng đang khó hiểu không kém.
Hân kiên nhẫn lật tiếp. Sau khoảng gần mười trang như thế, cuối cùng những câu chữ cũng lại hiện ra, nhưng nét chữ không còn đều đặn như trước, mà rất rối loạn. Có vẻ như tâm trạng người viết rất tệ khi viết những dòng này.
Ngày… tháng… năm 2013
Đã một tuần trôi qua, kể từ ngày đi bệnh viện. Nhưng mình vẫn không tin nổi.
Ước gì mình đã không đi… Ước gì mình không biết gì hết… Có phải sẽ tốt hơn nhiều không?
Mỗi buổi sáng thức dậy, thứ đầu tiên mình nhớ tới lại là những dòng chữ thô bạo trên tờ giấy khám bệnh đó: “Ung thư phế quản giai đoạn cuối.”
Mình không muốn tin… thật sự không muốn tin… Mình mới chỉ 26 tuổi, cả đời chưa từng đụng đến một giọt rượu, một điếu thuốc nào… Lẽ nào ông trời lại đối xử với mình như thế?
Không dám nói với ai… không nói với bố mẹ, với Vy… không nói với cả em… Bố mẹ sẽ thế nào khi biết đứa con trai duy nhất của mình sắp chết?
Nhìn em ngủ ngon bên cạnh mình, thấy lòng đau như bị ai xé…
Tôi thật sự sẽ phải chết sao?
Hân chết trân khi đọc xong trang nhật ký. Minh bị ung thư sao?
Đúng là có một khoảng thời gian nhìn anh rất buồn bã. Cô đã gặng hỏi, nhưng anh chẳng nói gì. Vài ngày sau anh đã trở lại bình thường nên cô cứ nghĩ chẳng có chuyện gì to tát. Thế mà…
Nước mắt làm nhòa tầm mắt cô, khi cô đọc những trang cuối cùng trong nhật ký của anh.
Ngày… tháng… năm 2013
Không thể tỏ ra buồn bã mãi được, nếu không em sẽ phát hiện ra mất.
Hôm nay mình đã đi khám lại. Bác sĩ bảo rằng, nếu cố gắng duy trì tinh thần ở mức cao nhất thì có thể sống được hơn 6 tháng nữa.
Haha, 6 tháng, đối với mình nghe nó cứ như “Hãy về chuẩn bị hậu sự đi” vậy.
Ngày… tháng… năm 2013
Hôm nay, khi chạy xe ngoài đường, mình nhìn thấy một chú chó nằm thoi thóp bên vệ đường khi trời đang mưa. Mình lại gần thì thấy chân nó bị gãy, và hơi thở có vẻ yếu lắm. Mình bế nó mang đến chỗ bác sĩ thú y. May là cứu kịp.
Bác sĩ hỏi mình có muốn nuôi nó không. Mình đồng ý, cảm thấy nó giống như có duyên nợ với mình. Hơn nữa, mình muốn sau khi mình đi rồi… sẽ có ai đó ở bên em.
Em đã rất giận dữ khi mình mang Lulu về nhà. Tệ thật, nhưng dù sao đi nữa, mình vẫn kiên quyết giữ nó lại. Lần đầu tiên kể từ khi hai đứa yêu nhau, mình làm trái ý em. Em giận dỗi và không thèm nói chuyện với mình nữa. Cảm giác thật tệ. Nhưng riêng chuyện này, mình sẽ không hối tiếc.
Ngày… tháng… năm 2013
Cố gắng vui vẻ với em như thường lệ, nhưng em bảo sẽ giận mình cho đến khi mình mang Lulu ra khỏi nhà.
Lulu có vẻ đã khỏe lại, nó rất hoạt bát, và đặc biệt là nó lại quấn em mà không quấn mình. Và dù em có bực tức với nó thế nào, nó cũng vẫn quấn quít lấy em.
Haha, tự dưng thấy nó thật giống mình.
Vậy chắc ổn thôi nhỉ? Sau khi mình chết… nó sẽ…
.
.
.
Ngày… tháng… năm 2013
Lulu đột ngột bị bệnh. Nó yếu ớt và chẳng ăn được gì cả. Ngày mai em bận việc rồi, có lẽ sẽ không chở nó đi khám bệnh được.
Dù em tỏ vẻ bất cần, nhưng mình biết, nửa đêm nghe tiếng nó rên, em vẫn ra ngoài cố bón sữa cho nó uống. Có vẻ như em cũng dần chấp nhận Lulu là một thành viên trong gia đình rồi.
Thật là tốt…
Ngày mai tan việc về, mình sẽ chở nó đi khám bệnh. Chắc sẽ ổn cả thôi…
Lulu à, mày phải sống… để còn thay tao nói yêu em mỗi ngày nữa chứ…
Từng giọt nước rơi xuống trang giấy, làm nhòe đi những dòng chữ. Hân vội lau chúng đi, nhưng càng lau, chúng càng xuất hiện nhiều hơn.
Vy ôm lấy Hân, để cô gục đầu lên vai mình. “Khóc đi, khóc đi Hân, mày đừng cố nén nữa.” Giọng Vy nghèn nghẹn, nước mắt đã ướt đẫm hai má cô từ lúc nào.
Con đê cảm xúc Hân tự dưng lên không chống đỡ được nữa. Cô khóc òa. “Tao xin lỗi, tao xin lỗi mày, Vy.”
“Mày có lỗi gì đâu mà xin chứ.”
“Tao đã… không biết gì cả… Tao đã quá vô tâm… Tao xin lỗi mày, Vy ơi. Tao xin lỗi.” Hân lẩm bẩm câu xin lỗi trong tiếng nấc.
“Không phải đâu, là anh ấy đã chọn lựa như thế mà. Mày không có lỗi gì cả, Hân à.”
“Tao… tao đã đối xử với anh ấy như thế… Tao đã làm anh ấy đau khổ…”
“Đau khổ ư? Không đâu.” Vy ôm chặt hơn người bạn của mình. “Tao tin rằng, trong những ngày cuối cùng, anh ấy rất hạnh phúc.”
Hân vẫn khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Vy vỗ vỗ lưng cô. “Khóc nốt hôm nay thôi nhé. Hứa với tao, từ ngày mai trở đi, mày sẽ sống thật mạnh mẽ, được chứ?”
Hân gật đầu. Dưới chân cô, Lulu đã chạy đến từ lúc nào. Nó liếm liếm chân cô, rồi chồm chồm lên như muốn dỗ dành cô chủ của mình. Hân đưa tay kéo nó lên, rồi ôm vào lòng. Cô thì thầm: “Cám ơn mày, Lulu. Cám ơn vì đã luôn ở bên tao.”
Màn đêm đã buông xuống, nhưng Hân không cảm thấy nó tăm mờ mịt, vì cô biết ngày mai là một ngày mới.
Việc đầu tiên cô làm vào ngày mai, có lẽ là bắt đầu tìm kiếm một công việc mới.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
4/649
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT