Tiểu thuyết - Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi
Lượt xem : |
n đâu.”
“Hoàng thượng, mọi chuyện cẩn thận vẫn hơn. Tuy Thái hậu ngoài mặt không nhận quan hệ cùng Triệu gia, nhưng ngài vẫn là người họ Triệu, dò sông dò bể dễ dò, mấy ai lấy thước mà đo lòng người. Câu đó không sai chút nào đâu.”
“Ta biết. Đệ cứ yên tâm.”
Thư phòng thoáng chốc chìm vào im lặng, không khí có chút nặng nề, bỗng Phụng Phi Vũ quỳ xuống, kính cẩn chắp tay hướng Vân Thuận Đế.
“Hoàng thượng, thần có việc muốn nhờ hoàng thượng.”
Vân Thuận Đế lần đầu tiên thấy hoàng đệ quỳ xuống nhờ mình thì vui vẻ vô cùng, mỉm cười đầy kinh hỉ.
“Được, Vũ Nhi cứ nói.”
“Thần đệ kính xin hoàng thượng tứ hôn Linh Nhi cho thần đệ.”
“Được, nàng cũng không thể vô danh vô phận mà ở cạnh ngươi mãi. Ngày mai ta sẽ lập tức viết thánh chỉ. Nhưng thân phận của nàng có hơi kém, ta sẽ tìm một gia đình danh giá, cho họ nhận nàng làm con nuôi rồi…”
“Hoàng thượng, về việc thân phận của nàng…” Phụng Phi Vũ ngay lập tức cắt ngang, từ tốn kể lại thân thế thực sự của nàng. Vân Thuận Đế càng nghe hai mắt càng sáng rỡ, chỉ hận không có râu mà vuốt vài cái tỏ rõ sự hào hứng, cuối cùng đập tay lên bàn một cái, thốt lên.
“Đúng là việc tốt. Dựa vào việc nàng là cháu gái của tộc trưởng tộc Thanh Miêu, chỉ cần ngươi lấy nàng, quan hệ hai bên càng thêm khắng khít. Được, rất được. Ngày mai ta lập tức hạ chỉ tứ hôn.”
Lạc Thiên quốc trong một ngày liền xôn xao đủ thứ chuyện hay ho hấp dẫn. Đầu tiên là Triệu gia thông cáo tội trạng thông dâm cùng độc hại phu quân của Triệu đại tiểu thư, hoàng thượng nghĩ tình Triệu gia là họ ngoại lại thêm công trạng của Triệu tướng quân, chỉ thu lại ấn tướng, lột mũ quan, cho cáo lão hồi hương, gia tộc đời đời không được làm quan. Phương Tử Nam đầu độc hoàng tộc, cửu tộc bị trảm ngang lưng, riêng Phương Tử Nam bị đem ra tùng xẻo đúng 999 nhát mới được ban cho cái chết.
Tin hay ho tiếp theo chính là hoàng bảng do chính hoàng thượng ngự bút, trong đó ca ngợi Hồ Thủy Linh, cháu gái của tộc trưởng Thanh Miêu, có công cứu mạng Định Vương, lan tâm huệ chất, ban chỉ tứ hôn, hai tháng sau lập tức tổ chức hôn lễ.
Hai tin tức gây chấn động ấy lấn áp cả không khí hừng hực của đại hội võ lâm năm năm một lần được tổ chức tại Thủy Viên trấn cách kinh thành không xa. Khắp các tửu lâu, trà quán, dân chúng hào hứng bàn tán không ngớt, mấy kẻ có mặt ở Mỹ Nhân lâu xem kịch vui của Triệu đại tiểu thư lúc trước lại được dịp khoa môi múa mép. Nếu trước đây còn vì uy của Triệu tướng quân mà chỉ dám thầm thì, giờ thì đàng hoàng đem ra bàn luận chỉ trích Triệu Lệ Chi, nhà nhà còn mang nàng ra làm bài học răn đe cho tiểu nữ nhà mình, cả đời Triệu Lệ Chi chỉ e không còn ai dám lấy nàng, đến chết vẫn còn mang nhơ danh mà không nhắm nổi mắt.
Dân chúng bàn chuyện Triệu gia chán, lại bàn sang vị cô nương người Thanh Miêu chưa ai biết mặt kia. Bá tính bình thường chẳng mấy ai có dịp gặp qua tộc người Thanh Miêu vốn ít giao du bên ngoài, trong mắt họ, người Thanh Miêu sống trên sa mạc nắng nóng, da chắc chắn đen nhẻm, tóc tai cháy nắng vàng rực, ăn to nói lớn, vân vân và mây mây. Cho nên hình tượng Hồ Thủy Linh sau một hồi được mang ra bàn tán thì biến thành đủ thứ dị dạng. Ai cũng tự cho mình là đúng, nói hươu nói vượn một hồi, chỉ tiếc không cắm thêm vài cái sừng, vài cái vảy cho ra hình thú quý hiếm.
Hội hóng chuyện càng bàn càng hăng say, nước miếng bay tứ tung, câu chuyện vẫn chưa đến hồi kết thúc thì bỗng từ đâu một thiếu niên dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú sáng lạng sà tới. Hai mắt hắn mở to đầy háo hức, còn không để đám người kia kịp hiểu chuyện, vung môi múa mép.
“Các vị, các vị, tại hạ nãy giờ ngồi nghe mọi người bàn luận, thấy hào hứng quá nên chạy đến góp vui.”
“Tiểu tử nhà ngươi thì biết gì mà nói?”
Một kẻ thấy người đến tuổi chỉ khoảng 16, 17 thì có chút xem thường, khinh mặt nói. Tiểu thiếu niên nhe răng cười đến ranh mãnh, lắc lắc ngón tay thon dài hồng hồng, ra điều kẻ cả.
“Ta biết gì, dĩ nhiên là biết nhiều hơn các vị rồi. Đại ca của ta là thuộc hạ của Định Vương đấy, ta từng may mắn được gặp nữ nhân đó rồi nhé.”
Một lời vang lên, cả đám đông ngay lập tức tụ quanh thiếu niên kia, hàng trăm con mắt vừa tò mò vừa mong đợi, chẳng mấy ai để ý ở một góc của tửu lâu, có hai nam nhân đang ngồi, một người há hốc mồm đủ nhét một củ khoai vào, một người chỉ đạm mạc lắc đầu cười khổ.
Tiểu thiếu niên thấy cả đám người nhào đến thì ra vẻ khoái chí, nhấc ghế ngồi xuống, uống một tách trà nóng rồi mới chậm rãi nói.
“Nữ nhân này… đúng như mọi người nói. Da nàng ta đen nhẻm như than.”
Bốn phía vang lên những tiếng kêu đắc thắng, tiểu thiếu niên ngừng giây lát rồi lại tiếp.
“Tóc nàng ta vô cùng quái dị, ngắn ngủn chưa đến vai, lại còn xơ xác như chổi xể. Mắt con to con nhỏ, mũi thì bè bè, miệng thì ôi trời ơi, môi vừa dày vừa thâm. Nói chung là người xấu nhất gặp nàng cũng có thể tự vỗ ngực nói mình đẹp nhất thiên hạ.”
“Vậy thì sao hoàng thượng lại tứ hôn nàng ta cho Định Vương?”
“À, vị huynh đài hỏi quá hay. Nhưng mọi người nghe ta kể về nàng ta đã. Nàng ta hành xử vô cùng thô lỗ, mỗi bữa ăn phải hơn bốn bát to, giọng nói thì ồm ồm như nam nhân. Cái giọng nói ấy đem đi dọa ma thì may ra…”
“Ngươi nói cứ như thật. Ngươi chỉ gặp qua nàng ta, đã tiếp xúc đâu mà biết giọng nàng như thế nào.”
“Ta nói vị huynh đài này, ta nói gặp qua, cũng không nói chưa nói chuyện qua, nàng chỉ ra lệnh cho đại ca ta vài câu là ta đủ hiểu rồi. Bộ dạng vô cùng hách dịch, rất rất đáng ghét a~”
Hồ Thủy Linh tự bôi đen mặt mình một cách khoái chí, thấy mọi người còn đang suy ngẫm lời nói khoa trương của nàng thì liền tiếp tục vẽ rồng vẽ rắn.
“Mọi người có biết Định Vương bị trúng độc gì không? Chính là Bách Độc, là kỳ độc không thuốc giải trong thiên hạ a~ Cho nên nữ nhân như thế dù xấu xí đến ma chê quỷ hờn thì vẫn được xem là vô cùng quý hiếm. Điều kiện để nàng giải độc cho Vương gia chính là ngài phải lấy nàng làm vợ. Hoàng thượng thương Định Vương, cuối cùng đành lắc đầu chấp thuận a~”
Mọi người nghe nàng khoa môi múa mép một hồi, bán tín bán nghi định hỏi thêm vài câu thì đã thấy hai nam nhân cao lớn xuất hiện. Hai nam nhân này thân hình cao lớn lực lưỡng nhưng dáng vẻ vô cùng bình thường, trông có vẻ giống nhân sĩ giang hồ, một người trừng mắt nhìn tiểu thiếu niên, giọng nói đè nén.
“Tiểu đệ, ngươi ở đây lảm nhảm cái gì, mau về.”
Hắn nói xong thì lôi tiểu thiếu niên đi không thương tiếc, để lại sau lưng một trận tranh luận khác về một nữ nhân xấu xí lại đòi làm phượng hoàng cao quý.
Tiểu thiếu niên nhiều chuyện bị nắm áo lôi ra ngoài, khuôn mặt thanh tú khẽ nhăn lại bất bình nhưng cũng chẳng dám phản kháng. Hồ Thủy Linh chu môi kêu lên khe khẽ.
“Phượng huynh, đang vui mà.”
Vân Thuận Đế đi bên cạnh cũng góp tiếng.
“Đúng, đúng, đang vui mà.”
Phụng Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, một vẻ đạo mạo nghiêm khắc đứng lại, quay sang trách mắng hai “tiểu hài tử” ham vui kia.
“Hoàng… không, đại ca, Linh Nhi còn nhỏ ham vui, huynh sao lại hùa theo nàng như tiểu hài tử như thế? Nàng đó, muốn người khác nghĩ này nghĩ nọ về nàng như thế mới vui sao? Nàng tại sao phải để người khác nghĩ mình xấu xí, đáng sợ như thế mới được? Ta thực sự rất khó chịu khi có người dám nói loạn thất bát tao về nàng. Dù là
“Hoàng thượng, mọi chuyện cẩn thận vẫn hơn. Tuy Thái hậu ngoài mặt không nhận quan hệ cùng Triệu gia, nhưng ngài vẫn là người họ Triệu, dò sông dò bể dễ dò, mấy ai lấy thước mà đo lòng người. Câu đó không sai chút nào đâu.”
“Ta biết. Đệ cứ yên tâm.”
Thư phòng thoáng chốc chìm vào im lặng, không khí có chút nặng nề, bỗng Phụng Phi Vũ quỳ xuống, kính cẩn chắp tay hướng Vân Thuận Đế.
“Hoàng thượng, thần có việc muốn nhờ hoàng thượng.”
Vân Thuận Đế lần đầu tiên thấy hoàng đệ quỳ xuống nhờ mình thì vui vẻ vô cùng, mỉm cười đầy kinh hỉ.
“Được, Vũ Nhi cứ nói.”
“Thần đệ kính xin hoàng thượng tứ hôn Linh Nhi cho thần đệ.”
“Được, nàng cũng không thể vô danh vô phận mà ở cạnh ngươi mãi. Ngày mai ta sẽ lập tức viết thánh chỉ. Nhưng thân phận của nàng có hơi kém, ta sẽ tìm một gia đình danh giá, cho họ nhận nàng làm con nuôi rồi…”
“Hoàng thượng, về việc thân phận của nàng…” Phụng Phi Vũ ngay lập tức cắt ngang, từ tốn kể lại thân thế thực sự của nàng. Vân Thuận Đế càng nghe hai mắt càng sáng rỡ, chỉ hận không có râu mà vuốt vài cái tỏ rõ sự hào hứng, cuối cùng đập tay lên bàn một cái, thốt lên.
“Đúng là việc tốt. Dựa vào việc nàng là cháu gái của tộc trưởng tộc Thanh Miêu, chỉ cần ngươi lấy nàng, quan hệ hai bên càng thêm khắng khít. Được, rất được. Ngày mai ta lập tức hạ chỉ tứ hôn.”
Lạc Thiên quốc trong một ngày liền xôn xao đủ thứ chuyện hay ho hấp dẫn. Đầu tiên là Triệu gia thông cáo tội trạng thông dâm cùng độc hại phu quân của Triệu đại tiểu thư, hoàng thượng nghĩ tình Triệu gia là họ ngoại lại thêm công trạng của Triệu tướng quân, chỉ thu lại ấn tướng, lột mũ quan, cho cáo lão hồi hương, gia tộc đời đời không được làm quan. Phương Tử Nam đầu độc hoàng tộc, cửu tộc bị trảm ngang lưng, riêng Phương Tử Nam bị đem ra tùng xẻo đúng 999 nhát mới được ban cho cái chết.
Tin hay ho tiếp theo chính là hoàng bảng do chính hoàng thượng ngự bút, trong đó ca ngợi Hồ Thủy Linh, cháu gái của tộc trưởng Thanh Miêu, có công cứu mạng Định Vương, lan tâm huệ chất, ban chỉ tứ hôn, hai tháng sau lập tức tổ chức hôn lễ.
Hai tin tức gây chấn động ấy lấn áp cả không khí hừng hực của đại hội võ lâm năm năm một lần được tổ chức tại Thủy Viên trấn cách kinh thành không xa. Khắp các tửu lâu, trà quán, dân chúng hào hứng bàn tán không ngớt, mấy kẻ có mặt ở Mỹ Nhân lâu xem kịch vui của Triệu đại tiểu thư lúc trước lại được dịp khoa môi múa mép. Nếu trước đây còn vì uy của Triệu tướng quân mà chỉ dám thầm thì, giờ thì đàng hoàng đem ra bàn luận chỉ trích Triệu Lệ Chi, nhà nhà còn mang nàng ra làm bài học răn đe cho tiểu nữ nhà mình, cả đời Triệu Lệ Chi chỉ e không còn ai dám lấy nàng, đến chết vẫn còn mang nhơ danh mà không nhắm nổi mắt.
Dân chúng bàn chuyện Triệu gia chán, lại bàn sang vị cô nương người Thanh Miêu chưa ai biết mặt kia. Bá tính bình thường chẳng mấy ai có dịp gặp qua tộc người Thanh Miêu vốn ít giao du bên ngoài, trong mắt họ, người Thanh Miêu sống trên sa mạc nắng nóng, da chắc chắn đen nhẻm, tóc tai cháy nắng vàng rực, ăn to nói lớn, vân vân và mây mây. Cho nên hình tượng Hồ Thủy Linh sau một hồi được mang ra bàn tán thì biến thành đủ thứ dị dạng. Ai cũng tự cho mình là đúng, nói hươu nói vượn một hồi, chỉ tiếc không cắm thêm vài cái sừng, vài cái vảy cho ra hình thú quý hiếm.
Hội hóng chuyện càng bàn càng hăng say, nước miếng bay tứ tung, câu chuyện vẫn chưa đến hồi kết thúc thì bỗng từ đâu một thiếu niên dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú sáng lạng sà tới. Hai mắt hắn mở to đầy háo hức, còn không để đám người kia kịp hiểu chuyện, vung môi múa mép.
“Các vị, các vị, tại hạ nãy giờ ngồi nghe mọi người bàn luận, thấy hào hứng quá nên chạy đến góp vui.”
“Tiểu tử nhà ngươi thì biết gì mà nói?”
Một kẻ thấy người đến tuổi chỉ khoảng 16, 17 thì có chút xem thường, khinh mặt nói. Tiểu thiếu niên nhe răng cười đến ranh mãnh, lắc lắc ngón tay thon dài hồng hồng, ra điều kẻ cả.
“Ta biết gì, dĩ nhiên là biết nhiều hơn các vị rồi. Đại ca của ta là thuộc hạ của Định Vương đấy, ta từng may mắn được gặp nữ nhân đó rồi nhé.”
Một lời vang lên, cả đám đông ngay lập tức tụ quanh thiếu niên kia, hàng trăm con mắt vừa tò mò vừa mong đợi, chẳng mấy ai để ý ở một góc của tửu lâu, có hai nam nhân đang ngồi, một người há hốc mồm đủ nhét một củ khoai vào, một người chỉ đạm mạc lắc đầu cười khổ.
Tiểu thiếu niên thấy cả đám người nhào đến thì ra vẻ khoái chí, nhấc ghế ngồi xuống, uống một tách trà nóng rồi mới chậm rãi nói.
“Nữ nhân này… đúng như mọi người nói. Da nàng ta đen nhẻm như than.”
Bốn phía vang lên những tiếng kêu đắc thắng, tiểu thiếu niên ngừng giây lát rồi lại tiếp.
“Tóc nàng ta vô cùng quái dị, ngắn ngủn chưa đến vai, lại còn xơ xác như chổi xể. Mắt con to con nhỏ, mũi thì bè bè, miệng thì ôi trời ơi, môi vừa dày vừa thâm. Nói chung là người xấu nhất gặp nàng cũng có thể tự vỗ ngực nói mình đẹp nhất thiên hạ.”
“Vậy thì sao hoàng thượng lại tứ hôn nàng ta cho Định Vương?”
“À, vị huynh đài hỏi quá hay. Nhưng mọi người nghe ta kể về nàng ta đã. Nàng ta hành xử vô cùng thô lỗ, mỗi bữa ăn phải hơn bốn bát to, giọng nói thì ồm ồm như nam nhân. Cái giọng nói ấy đem đi dọa ma thì may ra…”
“Ngươi nói cứ như thật. Ngươi chỉ gặp qua nàng ta, đã tiếp xúc đâu mà biết giọng nàng như thế nào.”
“Ta nói vị huynh đài này, ta nói gặp qua, cũng không nói chưa nói chuyện qua, nàng chỉ ra lệnh cho đại ca ta vài câu là ta đủ hiểu rồi. Bộ dạng vô cùng hách dịch, rất rất đáng ghét a~”
Hồ Thủy Linh tự bôi đen mặt mình một cách khoái chí, thấy mọi người còn đang suy ngẫm lời nói khoa trương của nàng thì liền tiếp tục vẽ rồng vẽ rắn.
“Mọi người có biết Định Vương bị trúng độc gì không? Chính là Bách Độc, là kỳ độc không thuốc giải trong thiên hạ a~ Cho nên nữ nhân như thế dù xấu xí đến ma chê quỷ hờn thì vẫn được xem là vô cùng quý hiếm. Điều kiện để nàng giải độc cho Vương gia chính là ngài phải lấy nàng làm vợ. Hoàng thượng thương Định Vương, cuối cùng đành lắc đầu chấp thuận a~”
Mọi người nghe nàng khoa môi múa mép một hồi, bán tín bán nghi định hỏi thêm vài câu thì đã thấy hai nam nhân cao lớn xuất hiện. Hai nam nhân này thân hình cao lớn lực lưỡng nhưng dáng vẻ vô cùng bình thường, trông có vẻ giống nhân sĩ giang hồ, một người trừng mắt nhìn tiểu thiếu niên, giọng nói đè nén.
“Tiểu đệ, ngươi ở đây lảm nhảm cái gì, mau về.”
Hắn nói xong thì lôi tiểu thiếu niên đi không thương tiếc, để lại sau lưng một trận tranh luận khác về một nữ nhân xấu xí lại đòi làm phượng hoàng cao quý.
Tiểu thiếu niên nhiều chuyện bị nắm áo lôi ra ngoài, khuôn mặt thanh tú khẽ nhăn lại bất bình nhưng cũng chẳng dám phản kháng. Hồ Thủy Linh chu môi kêu lên khe khẽ.
“Phượng huynh, đang vui mà.”
Vân Thuận Đế đi bên cạnh cũng góp tiếng.
“Đúng, đúng, đang vui mà.”
Phụng Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, một vẻ đạo mạo nghiêm khắc đứng lại, quay sang trách mắng hai “tiểu hài tử” ham vui kia.
“Hoàng… không, đại ca, Linh Nhi còn nhỏ ham vui, huynh sao lại hùa theo nàng như tiểu hài tử như thế? Nàng đó, muốn người khác nghĩ này nghĩ nọ về nàng như thế mới vui sao? Nàng tại sao phải để người khác nghĩ mình xấu xí, đáng sợ như thế mới được? Ta thực sự rất khó chịu khi có người dám nói loạn thất bát tao về nàng. Dù là
Bài viết liên quan!