watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết - Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Lượt xem :
đình, Hải Nguyệt vừa mở miệng chưa kịp chào đã thấy hắn đi vội đến bên cạnh Hồ Thủy Linh, áo choàng bằng lông hồ ly trắng rất nhanh đã phủ lên cơ thể nàng, giọng Phụng Phi Vũ hơi chút trách cứ.

“Trời lạnh sao lại ra đây ngồi. Thân thể nàng còn chưa khỏe đâu.”

“Phượng huynh…”

Nàng theo thói quen cất tiếng gọi đã liền bị một ngón tay của hắn chặn ngang miệng, âm điệu bất bình.

“Gọi ta Vũ, như nàng đã gọi lúc trước.”

“Vũ.”

Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, lòng liền thấy ấm áp vô cùng. Nàng và hắn còn rất nhiều chuyện cần phải nói cho rõ ràng, nhưng lúc này đây, hai ánh mắt giao nhau dường như đã nói lên rất nhiều điều mà ngôn từ không thể nào diễn tả hết.



Hải Nguyệt tự thấy bản thân kỳ đà cản mũi, ho húng hắng vài tiếng rồi đứng lên.

“Ta có việc, đi trước.”

Thấy hai người kia cũng chẳng thèm để ý đến cục thịt dư này, nàng liền có chút ủy khuất, bĩu môi quay đi. Lúc ngang qua Phi Hổ đang đứng sừng sững canh gác bên ngoài thì dừng lại đôi chút, nàng nhìn hắn một lượt rồi trừng mắt trút giận.

“Nhìn cái mặt không ưa nổi, hừ.”

Phi Hổ vẫn đứng im như tượng đá nhìn vị công chúa giả chết đi xa, trong lòng dở khóc dở cười, cũng tại hôm đó hắn vội quá, quên luôn vị này dù sao cũng là công chúa, còn chưa nói lời nào đã xách cổ áo nàng lôi đi mặc cho nàng la hét ầm ĩ. Từ đó đến giờ, cứ thấy mặt hắn là nàng liền hầm hè, chẳng khác nào thấy đối thủ truyền kiếp của mình.

Trong lương đình, Phụng Phi Vũ trên người vẫn mặc quan phục đang ôm lấy Hồ Thủy Linh, để nàng thoải mái dựa vào lòng hắn. Nàng nhắm mắt cảm thụ sự ôn nhu khó thấy của hắn, miệng hơi cong lên cười hạnh phúc, hồi lâu mới từ tốn nói.

“Vũ, chàng không phải ghét nữ nhân sao?”

Phụng Phi Vũ cúi đầu nhìn nàng mềm yếu nằm trong vòng tay mình, cảm giác xúc động dạt dào không gì tả nổi, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn có một thứ mà hắn chắc chắn thuộc về riêng hắn, một nữ nhân vì an nguy của hắn mà hy sinh tất cả, một nữ nhân sẵn sàng bỏ mạng vì hắn. Ngón tay có chút chai sạn của hắn lướt nhẹ trên từng đường nét khuôn mặt nàng, sau đó dừng trên đôi môi hồng hồng mềm mại của nàng.

“Nếu là nàng thì không sao cả.”

Hồ Thủy Linh ý cười càng sâu, mở mắt nhìn hắn, thần thái nghiêm túc, chậm rãi hỏi.

“Có phải vì chàng trả ơn cứu mạng hay không?”

“Dù là trả ơn ta cũng không nguyện ôm một nữ tử mình không thích trong lòng.”

“Vậy chàng… có thích vị chính phi kia không?”

Ngón tay đang chạm khẽ trên môi nàng thoáng chốc cứng đờ, thần sắc ngưng trọng, không phải vì hắn không trả lời được, mà chính là tự thấy mình lấy đá đập vào chân của chính mình, nghĩ lại lúc trước vì muốn lấy lòng mẫu thân mà lấy nàng làm thê tử, dù không thích vẫn ôm ấp, sủng ái nàng, quả thực là nói mà không chịu suy nghĩ. Cuối cùng, hắn thở dài một hơi, nặng nề nói.

“Ta… xin lỗi nàng.”

Thân thể mềm mại trong lòng hắn khẽ động, hắn thoáng xanh mặt, nghĩ nàng sẽ thoát khỏi vòng tay hắn, lại không ngờ nhận được một cái ôm thật chặt từ nàng. Hồ Thủy Linh vùi mặt vào hõm vai hắn, hai tay ôm vòng lấy lưng hắn, nhè nhẹ vỗ vỗ chẳng khác gì dỗ dành một tiểu hài tử.

“Vũ, chàng yêu nàng như vậy, lúc bị nàng hạ độc, chắc chàng thương tâm lắm. Ta xin lỗi, giá như lúc đó có ta bên cạnh, ta sẽ tận lực bảo vệ chàng, không cho bất cứ ai gây thương tổn đến chàng. Nhưng giờ không sao nữa rồi, Vũ, ta sẽ ở bên cạnh chàng, sẽ yêu thương chàng thật nhiều. Có được không?”

Phụng Phi Vũ bị lời nói của nàng làm cho cảm động đến ngây ngẩn cả người. Ở cạnh hoàng huynh một thời gian, hắn đã chứng kiến cảnh những nữ tử vì tranh giành sủng ái mà không tiếc hại nhau sống dở chết dở, chỉ cần biết hoàng thượng sủng ái ai hoặc đã từng sủng ái ai, người đó chắc chắn sẽ sống dở chết dở vì những đòn ghen tuông, ganh ghét của các nàng. Hắn vốn nghĩ Hồ Thủy Linh hiểu lầm lời xin lỗi kia của hắn mà nổi giận, thật không ngờ, nàng lại vì hắn mà đau lòng. Hắn nhắm mắt, cảm thấy trái tim lạnh giá cô độc cuối cùng cũng được sưởi ấm, vòng tay ôm nàng càng thêm khép chặt.

“Linh Nhi, ta không yêu nàng ấy. Ta nghĩ nhờ nàng ấy mà mẫu thân mới quan tâm đến ta, nên ta mới sủng ái nàng ấy.”

“Vậy thì khi nàng ấy hãm hại chàng, chàng lại càng thương tâm hơn.”

Hồ Thủy Linh ngẩng mặt lên nhìn hắn, nàng dùng biểu tình chân thành nhất, nghiêm túc nhất đối mặt với hắn, hai tay ôm lấy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cẩn thận nói từng chữ.

“Vũ, lúc trước rời xa chàng là vì ta sợ phải thấy chàng hận ta, căm ghét ta. Chỉ cần nghĩ đến cảnh chàng ghét bỏ ta, ta thật sự không thể chịu đựng nổi. Bây giờ, dù biết ta là nữ tử, chàng vẫn để cho ta ở cạnh chàng, ta, Hồ Thủy Linh, xin thề sẽ dùng toàn bộ tâm hồn ta để yêu chàng, bảo vệ cho chàng. Dù chàng không yêu ta cũng được, chỉ cần không căm ghét ta, ta sẽ bám lấy chàng thật chặt không buông. Ta chỉ muốn chàng nhớ lấy lời này, một ngày nào đó, nếu chàng yêu thương một ai đó, hãy nói với ta một tiếng, ta sẽ tự nguyện rời xa chàng, không hề oán thán.”

Nàng vừa nói vừa trịnh trọng đưa tay lên trời thề, ánh mắt quyết tuyệt thể hiện rõ tâm ý của mình. Phụng Phi Vũ đã bị nàng làm xúc động đến ngây ngẩn, đáy mắt lạnh lùng bất giác tràn ngập ý cười, khóe môi cũng không tự chủ mà nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ hiếm hoi. Hắn cầm lấy bàn tay đang đưa lên thề thốt của nàng, trịnh trọng đặt lên môi hôn, mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt đầy nghiêm túc của nàng.

“Linh Nhi, hai tháng ở cạnh nàng tại Tùng thành là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của ta. Lúc nàng còn là Hồ Hiểu Minh, ta đã từng nghĩ sẽ giữ nàng bên cạnh mình trọn đời trọn kiếp, mặc kệ thế gian nói gì, ta cũng muốn cùng nàng bạc đầu giai lão. Là nam nhân thì đã sao, ta chỉ cần một người cho ta cảm giác an toàn và tin tưởng. Có biết ta đã đắn đo thế nào mới quyết định được hay không? Có lúc ta đã muốn buông xuôi tất cả vì sợ điều tiếng của thế gian. Ta là vương gia, nhưng uy quyền không dập tắt được miệng đời, ta sợ nàng bị tổn thương. Nhưng giờ, ta có thể quang minh chính đại ôm nàng, yêu thương nàng, nàng nghĩ ta có thể để nàng rời khỏi ta sao? Không phải ta đã nói sao, nếu nàng dám rời khỏi ta một lần nữa, dù là chân trời góc bể ta cũng truy đến cùng. Linh Nhi, đợi sau khi ta xử lý xong xuôi mọi chuyện, gả cho ta, có được không?”

Lần này đến lượt Hồ Thủy Linh bị dọa thành ngốc nghếch, chỉ có điều, rất nhanh nàng đã khôi phục, sóng mắt lưu chuyển tràn ngập hạnh phúc, cười đến rạng rỡ rồi mạnh mẽ gật đầu đồng ý. Phụng Phi Vũ ý cười càng sâu, cúi đầu định hôn lên môi nàng, không ngờ đã bị nàng chặn lại, giọng nói nồng đượm ghen tuông.

“Vương gia, nữ nhân kia có từng hôn chàng?”

Phụng Phi Vũ hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu.

“Vậy chàng chắc đã hôn nàng ấy?”

Hơi ngập ngừng, gật đầu, lại hơi bối rối, lắc đầu. . Hồ Thủy Linh từ trong lòng hắn quỳ lên, đè hắn dựa vào thành ghế, cường bạo giữ lấy mặt hắn, mắt lóe tinh quang, nở một nụ cười kiều diễm vạn phần.

“Được, vậy ta cho chàng nếm chút tư vị được nữ nhân yêu thương.”

Song Hổ đang ẩn mình cách đó không xa nhìn cảnh nữ nhân vừa nãy còn yếu ớt, nhu nhược giờ lại chẳng khác gì hỗn nữ cường ngạnh chủ tử thì mồ hôi đổ xuống ròng ròng. Lại thấy vương gia hoàn toàn hưởng thụ cảm giác bị cường ngạnh thì s
<<1 ... 3132333435 ... 54>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
316/2554
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT