watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn Vì ta yêu nhau

Lượt xem :
ã đặt niềm tin nơi em, em cũng tự hào về anh và yêu anh nhiều lắm.

Nhưng tình yêu của ai cũng vậy, làm sao chỉ có một màu hạnh phúc. Cái gì đến cũng đã đến, anh phải đi công tác dài hạn bên công ty mẹ, ba năm, em nghe tin mà lòng thấy trống vắng đến lạnh hai bờ vai. Anh nói:

- Anh biết cả anh và em không ai muốn xa ai, nhưng đây là điền kiện để anh biết nhiều hơn về công ty mẹ, công ty chỉ có ba người được đi thôi nhưng nếu em không thích thì...

Em cố tỏ ra bình thường để trấn an anh:

- Không, sao em lại không thích được, đâu phải ai cũng có điều kiện được đi. Dù nhiều dù ít anh cũng bảo rằng em làm anh tự hào, đây là cơ hội để anh phải thể hiện chứ. ( Em cười nhẹ để không làm anh không phải đắn đo nhưng trong lòng em là một sự buồn không hề nhẹ ).

Chiều hôm đó mưa lất phất rơi.

4h chiều ngày thứ Hai năm ấy, em tiễn anh ra sân bay.

- Sang đến nơi anh sẽ gọi điện, em về cẩn thận, nhớ ăn uống đầy đủ và ngủ đúng giờ, anh không ở đây không nhắc nhở em thường xuyên nhưng anh sẽ kiểm tra đột xuất đó.

Rồi anh hôn lên trán em, hành động đó như xoá tan bao suy nghĩ vớ vẩn trong đầu em lúc này.

- Em biết rồi, anh nhớ giữ gìn sức khoẻ, em sẽ nhớ anh.

Cũng đến giờ máy bay cất cánh, anh bảo em về trước đi vì anh không muốn em nhìn thấy anh đi, nhưng em không muốn thế, anh cũng đành chào thua. Nhìn anh đi, nước mắt em không ngừng rơi, anh nhìn thấy, chạy lại ôm em lần nữa.

- Ba năm, nhanh thôi, anh sẽ về sớm thôi, đừng khóc.

Rồi máy bay cất cánh, em ra về và tiếp tục với cuộc sống bình thường như mọi ngày chỉ là thiếu anh.

Ba năm vắng anh em vùi đầu vào công việc để lấp đi khoảng trống của anh, em cho phép mình nhớ anh nhưng không cho mình quyền được yếu đuối. Anh không ở đây thường xuyên, không nhắc nhở em từng việc nhỏ mỗi ngày nhưng từ bao giờ anh tạo cho em thói quen đi ngủ đúng giờ, dậy đúng giờ và ăn uống cũng đúng giờ.

Công việc của anh dạo này quá bận rộn, thời gian gọi điện, nhắn tin, chat video với em cũng không còn nhiều như trước nữa nhưng em không trách anh, làm sao trách anh được khi tính chất công việc của anh phải là như thế. Mỗi tuần em chỉ dành hai tiếng đồng hồ ngồi ở quán cà phê mà anh và em thường hay lui tới, hai tiếng để nhớ về anh, chỉ trong thời gian ngắn như vậy em mới không suy nghĩ lung tung. Xa nhau nhưng chưa giây phút nào em không cảm nhận được tình yêu mà anh dành cho em, xa nhau nhưng chúng ta chưa bao giờ ngừng yêu nhau. Hàng vạn cuộc điện thoại là hàng vạn lần em muốn nói câu "Em nhớ anh", nhưng không muốn làm anh phân tâm em lại thôi.


Ngày này ba năm về trước em tiễn anh ra sân bay nhưng sao giờ này vẫn chưa thấy anh nói gì về việc trở về, em thấy lo, nhưng cũng không dám hỏi han gì. Sáng hôm sau, em nghe có tiếng gõ cửa, mở cửa ra em nhìn thấy anh, chưa kịp phản ứng gì anh đã ôm chầm lấy em:

- Anh về rồi, nhớ em quá đi mất.

- Anh... anh về sao em chẳng hay biết gì vậy?

- Anh muốn làm em bất ngờ. Công việc bên đó còn hai ngày nữa mới hoàn tất nhưng anh không muốn thất hẹn ngày nào với em cả.

Niềm vui hội ngộ chưa kịp dứt anh đã báo cho em một tin mà em chưa từng, thậm chí không bao giờ nghĩ tới.

- Vì tính chất công việc công ty yêu cầu anh phải định cư luôn bên ấy, anh biết em không thích nhưng em à, anh sẽ không để mình xa nhau lần nào nữa đâu. Mình cưới nhau nha em, rồi em cùng anh sang đó luôn.

- Anh à, em còn chưa kịp định hình được việc anh vừa nói là gì nữa mà, tất cả những gì anh vừa nói với em như sét đánh ngang tai vậy. Em cần thời gian suy nghĩ.

Em bình tâm lại, suy nghĩ về chuyện tình yêu của chúng ta trong thời gian qua nhưng cuộc sống của em không phải chỉ có mình anh, còn gia đình của em nữa, ba mẹ em sẽ không muốn em đi xa như vậy và thật lòng em cũng không muốn điều đó xảy ra, được yêu và cưới anh có lẽ là niềm hạnh phúc lớn lao nhất cuộc đời này, nhưng em biết phải làm sao?.

Hôm nay anh đến chở em đi dạo cũng là để nghe em trả lời.

- Em nghĩ về việc anh nói chưa?.

- Dạ rồi .... Nhưng khoan hãy nói chuyện đó, từ hôm anh về mình chưa kịp nói gì về công việc của anh mà. Tốt không anh?

- Ừ. Công việc bên đó nhiều lắm, nhiều lúc anh cũng thấy đuối nhưng không sao, xong cả rồi.

- Uhm. Em tin anh làm được. Em vẫn chưa khen người yêu em hôm nay ra dáng ông lớn rồi, bụng bự hơn, da cũng trắng hơn, thích anh nhỉ?

- Vẫn không thích bằng được bên em như thế này.

- Huhm. Anh này! ( Em nghe tiếng anh khẽ thở dài) Em hạnh phúc vì thời gian qua yêu và đuợc yêu từ một người như anh. Anh cho em nhiều hơn cái gì là hạnh phúc. Em yêu anh nhưng em không thể ích kỉ cho mình em được, gia đình em sẽ không muốn em đi xa như vậy, em cũng không muốn xa ba mẹ. Vả lại em muốn mình tự lao động bằng sức lực của mình, tự nuôi sống em bằng chính đồng lương của em, em sợ rằng sang đó rồi em sẽ chỉ là người phụ nữ của gia đình mất thôi, sáng tiễn anh đi làm, rồi đợi tới giờ anh đi làm về. Em không muốn.

- Em à, sang đó em vẫn có thể làm việc cơ mà, anh sẽ tìm cho em công việc ngay tại công ty anh.

- Anh cũng biết không phải tự nhiên em lại đưa ra lí do này, em cũng từng kể với anh chuyện chị Diệp rồi, chị ấy theo chồng sang Úc, học vấn có, khả năng cũng có nhưng giờ chị ấy cũng chỉ ngày ngày chờ chồng đi làm về, ba năm rồi chị ấy cũng chưa một lần về nước, em sợ lắm.

- Anh hứa danh dự là sẽ không để điều đó xảy ra với chúng ta.

- Có những việc không phải chỉ hứa là được. Em quyết định rồi, em sẽ ở lại đây. Xin lỗi anh. (Anh à, trong giây phút này đây em nửa muốn kéo anh lại, nửa muốn để anh đi vì tương lai anh còn ở phía trước, em không thể ích kỉ như thế, xin lỗi anh).

Suốt thời gian còn lại sự im lặng bao trùm cả anh và em, không ai nói thêm lời nào nữa, em chỉ khẽ luồng tay ôm lấy anh, tựa đầu vào vai anh, và xe tiếp tục chạy...

Điều gì đến cũng đã đến, hành lí của anh đã sẵn sàng trên xe kéo, ba mẹ anh cố ý tránh đi chỗ khác cho hai đứa chút thời gian riêng. Em gượng cười:

- Anh sang đó nhớ ăn uống đầy đủ, làm việc thật tốt và giữ gìn sức khoẻ. ( Những điều em muốn nói không phải là những cái này, em không thốt ra được, điều duy nhất em làm được là không rơi nước mắt, không biết điều gì khiến em làm được như vậy).

- Anh biết rồi, em cũng vậy. ( Em nhìn thấy trong đôi mắt anh là nỗi buồn khôn xiết).

- Uhm. ( Một tiếng UHM nghe thật mạnh mẽ nhưng em thật sự là không đứng vững được nữa).

Rồi anh kéo xe đi, lần truớc tiễn anh đi em đau một thì lần này còn hơn cả trăm lần như thế. Hôm nay anh không bảo em về trước nữa, có lẽ anh hiểu rằng em đang nghĩ gì. Anh từ từ khuất dần, em cảm giác dường như có ai đó đang xiết chặt lấy cổ mình khiến em không thở được, em không còn đứng vững được nữa, cũng không đi nổi nữa. Trong đầu em lúc này trống rỗng, không nghĩ được gì, thậm chí nước mắt em cũng không chảy ra thành dòng được, em như chết lặng.

- Vân....

Rồi bất ngờ một vòng tay ôm choàng lấy em từ phía sau, xiết chặt người em, hôn lên tóc em.

- Xin lỗi em. Thật ngu ngốc nếu ra đi để tìm kiếm một tương lai sáng lạn nhưng tươi lai đó không có em thì với anh không còn ý nghĩa nữa.

Em có đang mơ không, một giấc mơ có thật.

Từ sau việc đó anh bị công ty khiển trách, rồi anh nộp đơn xin thôi việc. Anh bắt đầu với một công việc hoàn toàn mới, anh bảo rằng anh muốn thay đổi công việc để tìm những điều mới mẻ hơn, thú vị hơn. Anh trở thành một ông giảng viên của một trường Đại học tên tuổi trong thành phố, sáng
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
996/1377
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT