Truyện tình cảm - Vết rạn
Lượt xem : |
u ích. Gã chỉ là một gã đàn ông, một người cha chưa làm tròn trách nhiệm nên gã cứ cảm thấy tội lỗi, cảm thấy bị rằn vặt bởi những lời tâm sự của con gái. Vợ gã khi bỏ gã đi cũng bỏ mặc cô con gái bé nhỏ cho người mẹ già yếu của gã, sau đó bà nội nó mất các chị gái gã thay nhau nuôi con bé. Lớn lên cô gái chẳng thân thiết với bà bác nào cả nhưng lại luôn cố gắng gần gũi với người cha mà cứ vài năm cô mới được gặp một lần. Chắc cô cũng chẳng gọi điện xin các bác gái của mình lời khuyên mà chỉ than thở với người cha nhàn rỗi của mình... Gã muốn viết cái gì đó về người mẹ theo những cảm nhận của riêng gã để gửi cho cô con gái của mình, người phụ nữ đang sắp trở thành một người mẹ, gã muốn tiếp thêm lòng dũng cảm cho người phụ nữ trẻ ấy.
Sau khi không khóc được nữa gã tìm đến cái giường quen thuộc, gã ngủ. Gã chợt phát hiện ra là gã không có thói quen dậy sớm nên khi đã phải dậy sớm cơn buồn ngủ cũng sẽ đến rất sớm. Đêm qua gã mất ngủ vì quá giấc, vì mải suy nghĩ về tập hồi ký và vì những ký ức quá đau thương sống lại trong gã, làm gã không tài nào ngủ được. Trưa và đầu chiều nay gã quyết định ngủ một giấc bù, chiều tối gã sẽ dậy và viết tiếp cuốn hồi ký cho con gái gã. Mới nằm xuống giường một vật gì cứng đâm phải gáy gã, gã đau điếng thò tay sờ dưới gáy và phát hiện thấy một chiếc bông tai. Gã giật mình nhớ lại, chiếc bông tai ấy đã nằm trên giường gã bao ngày nay, gã thắc mắc sao mấy ngày qua nó không đâm mà hôm nay nó mới đâm vào gáy gã? Trong phút chốc gã nhớ đến hình ảnh một người đàn bà trẻ, và cũng là người gợi lên cho gã ý nghĩ viết về mẹ của gã thật nhiều trong cuốn hồi ký gửi cho con gái.
Từ ngày chuyển đến làng chài này gã quyết định sẽ xa rời mọi thứ tệ nạn, kể cả đàn bà để tập trung vào viết lách và đọc sách. Cả cái làng chài ấy biết gã kiêng đàn bà như người bị bệnh viêm gan B kiêng rượu và thuốc lá nên những người đàn ông ở đó tin gã lắm. Mùa cá họ yên tâm ra khơi và giao phó những người đàn bà của họ cho gã, ngoài những ông lão già lụ khụ và những thằng bé mới bi bô tập nói thì chỉ có gã là người đàn ông duy nhất luôn ở lại làng chài. Gã là người duy nhất để những người đàn ông ngư dân có thể tin tưởng, nhờ cậy bảo vệ vợ và con gái lớn của họ. Nhưng cách đây một tháng gã đã phá lệ, có một cô gái từ thành phố đến tìm gã, đó là bạn của con gái gã, một nữ nhiếp ảnh gia. Chỉ hơn con gái mình vài tuổi đời nhưng cô gái này đã có một đời chồng và một đứa con nhỏ. Nàng tên là Diễm Ngọc, một cái tên mà theo gã là rất đẹp, Diễm Ngọc hay đến làng chài này chụp ảnh và tiện chuyển đến cho gã những món đồ mà con gái gã gửi từ thành phố. Hôm ấy Diễm Ngọc tạt qua gửi gã thùng đồ ăn mà con gái gã mua cho tận dưới thành phố xa xôi.
Gã và Diễm Ngọc gặp nhau không ít lần nhưng chẳng lần nào trò chuyện, chỉ nói vài câu chào hỏi rồi cảm ơn qua loa, nhưng một hôm lúc Diễm Ngọc chuẩn bị ra về thì trời đổ mưa, gã mời cô ở lại và pha cho cô một tách cà phê. Lần đầu tiên gã cho một người đàn bà xinh đẹp như thế ngồi trong căn nhà nhỏ này của mình, lại còn pha cà phê cho cô ta uống nữa. Gã thấy tay mình run lên và làm đổ tách cà phê nóng vào người phụ nữ ấy. Gã luống cuống xin lỗi, chạy đi tìm nước lạnh, Diễm Ngọc thì vội cởi nhanh chiếc áo ra. Khi gã từ phòng tắm bê thau nước đi vào thì một tấm lưng trắng ngọc ngà đập vào mắt gã, gã đứng trân trân nhìn. Lòng thèm khát mùi đàn bà bỗng nổi lên trong gã, đã hơn sáu năm nay gã nhịn đàn bà. Vì tội đánh người gây thương tích nặng cũng chỉ liên quan đến đàn bà gã phải ở tù hơn mười năm, sau khi ra tù gã lao vào đàn bà để thỏa mãn cơn khát tình dục bị giam hãm suốt hơn mười năm tù tội. Khi đã gần như thỏa mãn gã lại từ bỏ, gã kiêng vì gã sợ dính phải đàn bà đời gã lại tiêu tan. Gã cố gắng kìm nén, bưng thau nước lạnh đến gần Diễm Ngọc, nàng giật mình quay lại, lúc này bộ ngực căng phồng của nữ nhiếp ảnh gia một con lại đập vào mắt gã. Gần năm mươi tuổi đầu nhưng gã vẫn còn cường tráng và trẻ trung lắm, sự si mê đàn bà trong gã không gì có thể dập tắt được, giờ đứng trước gã lại là một người đàn bà đẹp đến thế.
Gã đánh rơi thau nước, liền lao tới vồ vập, hôn hít khắp người Diễm Ngọc, hai tay bấu chặt bầu ngực nở nang của người đàn bà ấy. Đó cũng lại là một người đàn bà đang khát tình, một người đàn bà đã lâu không có tình ái, từ khi ly hôn chồng nàng chẳng gần gũi gã đàn ông nào. Diễm Ngọc vẫn ý thức được những cái hôn ướt át kia là của một người đàn ông mà lẽ ra mình phải gọi bằng chú, đó là cha đẻ của bạn nàng. Nàng biết mình đang vi phạm vào cái người ta gọi là đạo đức nhưng nàng cũng không bao giờ có thể phủ nhận sự cuồng si của mình với gã đàn ông này. Nàng cuồng si những trang văn của gã, cuồng si bộ râu quai nón và đôi mắt sâu hun hút của gã, cuồng si cái nụ cười lạnh lùng đẹp chết người của gã đã từ lâu, từ lần đầu tiên nàng gặp gã, từ lúc nàng còn chưa ly hôn chồng cũ. Thế là nàng cũng bỏ mặc tất cả những cái gì thuộc về phần Người, nàng cũng ôm gã thật chặt trong vòng tay mình. Gã nhấc bổng nàng lên giường, cởi hết những phần đồ còn lại và nàng cũng thế, hai kẻ khát tình như điên đảo khám phá cơ thể của nhau. Gã dừng lại, lưỡng lự hồi lâu trên bụng và đùi Diễm Ngọc, ở đó cũng có những vết rạn mờ đầy ám ảnh, gã bỗng nhớ đến mẹ gã. Gã biết rõ người đàn bà đang nằm trần truồng dưới gã cũng là một người mẹ, dù người đàn bà này có là một người đàn bà hư hỏng và lẳng lơ đến đâu chăng nữa thì cô ta cũng đáng được trân trọng vì đã dám mang nặng đẻ đau. Đã dám chịu mang những vết rạn ấy suốt cuộc đời để cho con mình được sinh ra... Gã thấy xúc động lạ lùng, gã lại úp cả khuôn mặt điển trai không phai mờ vì tuổi tác và tù tội của mình lên những chỗ da rạn ấy, gã hôn và hít hà thật sâu. Gã có cảm giác chưa bao giờ gã làm tình thật đến thế...
Hai ngày sau đó Diễm Ngọc lại tìm đến với gã, gã giữ lại nàng ở lại vài ngày trong căn nhà bé nhỏ, họ chỉ nấu nướng và làm tình nhưng rồi không hiểu sao Diễm Ngọc bỏ gã ra đi. Nàng bảo nàng phải đi chụp ảnh ở đâu đó, gã chẳng giữ nàng ở lại và thế là mấy tuần nay gã và nàng biệt tăm tin tức của nhau. Gã ngồi dậy cầm cái bông tai ngắm nghía rồi ném nó ra ngoài phía cửa sổ, gã nghĩ chắc Diễm Ngọc sẽ chẳng còn trở lại nữa. Gã không hiểu vì sao lại thế nhưng gã luôn có cảm giác mất mát như thế, những người tình cũng thường đến và đi trong cuộc đời gã như vậy. Gã vẫn thấy thèm khát người đàn bà đó, gã rất muốn có nàng. Gã chưa từng có cuộc hôn nhân nào ra hồn cả. Vợ gã bỏ gã khi gã đang ở trong tù, gã vào tù vì tội đi ngủ với vợ người khác và đánh chồng của nhân tình, khi xưa gã hay ngoại tình. Mẹ gã vốn mong gã có một mái ấm đàng hoàng, trước khi mất bà còn nhắn ngã lại cho gã như vậy. Diễm Ngọc ít hơn gã khoảng hơn hai mươi tuổi, gã không vợ, nàng giờ cũng không chồng và cả hai người còn khỏe mạnh, còn có thể đáp ứng được cho nhau... gã nghĩ mìnhvà nàng hoàn toàn có thể đến được và nên đến với nhau. Con gái gã vốn rộng lượng chắc cô sẽ chấp nhận chuyện này, còn gã cũng sẽ rộng lòng chấp nhận đứa con trước của Diễm Ngọc, coi nó như con mình. Lúc này gã cần có một gia đình, một người vợ thật sự. Nếu Diễm Ngọc không đến nơi này nữa gã sẽ đi tìm nàng, gã quyết định như thế. Rồi như chợt nhớ ra điều gì gã lao ra ngoài cửa, chạy xuống con đường phía trước nhà, may sao chiếc bông tai vẫn còn đó. Gã nhặt nó lên bỏ vào túi quần rồi đi về phòng làm việc của mình. Gã bắt đầu viết tiếp, gã viết trong khi những hình ảnh về da thịt của người đàn bà gã mới ngủ cùng những đêm hôm trước còn lởn vởn t
Sau khi không khóc được nữa gã tìm đến cái giường quen thuộc, gã ngủ. Gã chợt phát hiện ra là gã không có thói quen dậy sớm nên khi đã phải dậy sớm cơn buồn ngủ cũng sẽ đến rất sớm. Đêm qua gã mất ngủ vì quá giấc, vì mải suy nghĩ về tập hồi ký và vì những ký ức quá đau thương sống lại trong gã, làm gã không tài nào ngủ được. Trưa và đầu chiều nay gã quyết định ngủ một giấc bù, chiều tối gã sẽ dậy và viết tiếp cuốn hồi ký cho con gái gã. Mới nằm xuống giường một vật gì cứng đâm phải gáy gã, gã đau điếng thò tay sờ dưới gáy và phát hiện thấy một chiếc bông tai. Gã giật mình nhớ lại, chiếc bông tai ấy đã nằm trên giường gã bao ngày nay, gã thắc mắc sao mấy ngày qua nó không đâm mà hôm nay nó mới đâm vào gáy gã? Trong phút chốc gã nhớ đến hình ảnh một người đàn bà trẻ, và cũng là người gợi lên cho gã ý nghĩ viết về mẹ của gã thật nhiều trong cuốn hồi ký gửi cho con gái.
Từ ngày chuyển đến làng chài này gã quyết định sẽ xa rời mọi thứ tệ nạn, kể cả đàn bà để tập trung vào viết lách và đọc sách. Cả cái làng chài ấy biết gã kiêng đàn bà như người bị bệnh viêm gan B kiêng rượu và thuốc lá nên những người đàn ông ở đó tin gã lắm. Mùa cá họ yên tâm ra khơi và giao phó những người đàn bà của họ cho gã, ngoài những ông lão già lụ khụ và những thằng bé mới bi bô tập nói thì chỉ có gã là người đàn ông duy nhất luôn ở lại làng chài. Gã là người duy nhất để những người đàn ông ngư dân có thể tin tưởng, nhờ cậy bảo vệ vợ và con gái lớn của họ. Nhưng cách đây một tháng gã đã phá lệ, có một cô gái từ thành phố đến tìm gã, đó là bạn của con gái gã, một nữ nhiếp ảnh gia. Chỉ hơn con gái mình vài tuổi đời nhưng cô gái này đã có một đời chồng và một đứa con nhỏ. Nàng tên là Diễm Ngọc, một cái tên mà theo gã là rất đẹp, Diễm Ngọc hay đến làng chài này chụp ảnh và tiện chuyển đến cho gã những món đồ mà con gái gã gửi từ thành phố. Hôm ấy Diễm Ngọc tạt qua gửi gã thùng đồ ăn mà con gái gã mua cho tận dưới thành phố xa xôi.
Gã và Diễm Ngọc gặp nhau không ít lần nhưng chẳng lần nào trò chuyện, chỉ nói vài câu chào hỏi rồi cảm ơn qua loa, nhưng một hôm lúc Diễm Ngọc chuẩn bị ra về thì trời đổ mưa, gã mời cô ở lại và pha cho cô một tách cà phê. Lần đầu tiên gã cho một người đàn bà xinh đẹp như thế ngồi trong căn nhà nhỏ này của mình, lại còn pha cà phê cho cô ta uống nữa. Gã thấy tay mình run lên và làm đổ tách cà phê nóng vào người phụ nữ ấy. Gã luống cuống xin lỗi, chạy đi tìm nước lạnh, Diễm Ngọc thì vội cởi nhanh chiếc áo ra. Khi gã từ phòng tắm bê thau nước đi vào thì một tấm lưng trắng ngọc ngà đập vào mắt gã, gã đứng trân trân nhìn. Lòng thèm khát mùi đàn bà bỗng nổi lên trong gã, đã hơn sáu năm nay gã nhịn đàn bà. Vì tội đánh người gây thương tích nặng cũng chỉ liên quan đến đàn bà gã phải ở tù hơn mười năm, sau khi ra tù gã lao vào đàn bà để thỏa mãn cơn khát tình dục bị giam hãm suốt hơn mười năm tù tội. Khi đã gần như thỏa mãn gã lại từ bỏ, gã kiêng vì gã sợ dính phải đàn bà đời gã lại tiêu tan. Gã cố gắng kìm nén, bưng thau nước lạnh đến gần Diễm Ngọc, nàng giật mình quay lại, lúc này bộ ngực căng phồng của nữ nhiếp ảnh gia một con lại đập vào mắt gã. Gần năm mươi tuổi đầu nhưng gã vẫn còn cường tráng và trẻ trung lắm, sự si mê đàn bà trong gã không gì có thể dập tắt được, giờ đứng trước gã lại là một người đàn bà đẹp đến thế.
Gã đánh rơi thau nước, liền lao tới vồ vập, hôn hít khắp người Diễm Ngọc, hai tay bấu chặt bầu ngực nở nang của người đàn bà ấy. Đó cũng lại là một người đàn bà đang khát tình, một người đàn bà đã lâu không có tình ái, từ khi ly hôn chồng nàng chẳng gần gũi gã đàn ông nào. Diễm Ngọc vẫn ý thức được những cái hôn ướt át kia là của một người đàn ông mà lẽ ra mình phải gọi bằng chú, đó là cha đẻ của bạn nàng. Nàng biết mình đang vi phạm vào cái người ta gọi là đạo đức nhưng nàng cũng không bao giờ có thể phủ nhận sự cuồng si của mình với gã đàn ông này. Nàng cuồng si những trang văn của gã, cuồng si bộ râu quai nón và đôi mắt sâu hun hút của gã, cuồng si cái nụ cười lạnh lùng đẹp chết người của gã đã từ lâu, từ lần đầu tiên nàng gặp gã, từ lúc nàng còn chưa ly hôn chồng cũ. Thế là nàng cũng bỏ mặc tất cả những cái gì thuộc về phần Người, nàng cũng ôm gã thật chặt trong vòng tay mình. Gã nhấc bổng nàng lên giường, cởi hết những phần đồ còn lại và nàng cũng thế, hai kẻ khát tình như điên đảo khám phá cơ thể của nhau. Gã dừng lại, lưỡng lự hồi lâu trên bụng và đùi Diễm Ngọc, ở đó cũng có những vết rạn mờ đầy ám ảnh, gã bỗng nhớ đến mẹ gã. Gã biết rõ người đàn bà đang nằm trần truồng dưới gã cũng là một người mẹ, dù người đàn bà này có là một người đàn bà hư hỏng và lẳng lơ đến đâu chăng nữa thì cô ta cũng đáng được trân trọng vì đã dám mang nặng đẻ đau. Đã dám chịu mang những vết rạn ấy suốt cuộc đời để cho con mình được sinh ra... Gã thấy xúc động lạ lùng, gã lại úp cả khuôn mặt điển trai không phai mờ vì tuổi tác và tù tội của mình lên những chỗ da rạn ấy, gã hôn và hít hà thật sâu. Gã có cảm giác chưa bao giờ gã làm tình thật đến thế...
Hai ngày sau đó Diễm Ngọc lại tìm đến với gã, gã giữ lại nàng ở lại vài ngày trong căn nhà bé nhỏ, họ chỉ nấu nướng và làm tình nhưng rồi không hiểu sao Diễm Ngọc bỏ gã ra đi. Nàng bảo nàng phải đi chụp ảnh ở đâu đó, gã chẳng giữ nàng ở lại và thế là mấy tuần nay gã và nàng biệt tăm tin tức của nhau. Gã ngồi dậy cầm cái bông tai ngắm nghía rồi ném nó ra ngoài phía cửa sổ, gã nghĩ chắc Diễm Ngọc sẽ chẳng còn trở lại nữa. Gã không hiểu vì sao lại thế nhưng gã luôn có cảm giác mất mát như thế, những người tình cũng thường đến và đi trong cuộc đời gã như vậy. Gã vẫn thấy thèm khát người đàn bà đó, gã rất muốn có nàng. Gã chưa từng có cuộc hôn nhân nào ra hồn cả. Vợ gã bỏ gã khi gã đang ở trong tù, gã vào tù vì tội đi ngủ với vợ người khác và đánh chồng của nhân tình, khi xưa gã hay ngoại tình. Mẹ gã vốn mong gã có một mái ấm đàng hoàng, trước khi mất bà còn nhắn ngã lại cho gã như vậy. Diễm Ngọc ít hơn gã khoảng hơn hai mươi tuổi, gã không vợ, nàng giờ cũng không chồng và cả hai người còn khỏe mạnh, còn có thể đáp ứng được cho nhau... gã nghĩ mìnhvà nàng hoàn toàn có thể đến được và nên đến với nhau. Con gái gã vốn rộng lượng chắc cô sẽ chấp nhận chuyện này, còn gã cũng sẽ rộng lòng chấp nhận đứa con trước của Diễm Ngọc, coi nó như con mình. Lúc này gã cần có một gia đình, một người vợ thật sự. Nếu Diễm Ngọc không đến nơi này nữa gã sẽ đi tìm nàng, gã quyết định như thế. Rồi như chợt nhớ ra điều gì gã lao ra ngoài cửa, chạy xuống con đường phía trước nhà, may sao chiếc bông tai vẫn còn đó. Gã nhặt nó lên bỏ vào túi quần rồi đi về phòng làm việc của mình. Gã bắt đầu viết tiếp, gã viết trong khi những hình ảnh về da thịt của người đàn bà gã mới ngủ cùng những đêm hôm trước còn lởn vởn t
Bài viết liên quan!