Truyện hay - Trái tim hoa phượng đỏ
Lượt xem : |
Minh hứa với Hạ, chúng ta còn rất rất rất nhiều mùa hè ở phía trước.
***
Nó cố gắng bước thật nhanh hết sức có thể vào lớp học, ngồi đúng vị trí nó ngồi, và làm đúng công việc vẫn thường làm. Nó lầm bầm trong trí óc những con số quen thuộc:
5...4...3...2...1...
Xuất hiện.
Hôm nào cũng vậy, trước khi hai chữ "Xuất hiện" kịp phát ra khỏi suy nghĩ thì Minh đã ngồi trước mặt nó từ lúc nào. Gương mặt nó sáng bừng tinh khôi khi nhìn vào khuôn hình vững vàng của chiếc lưng quen thuộc. Đôi lúc nó muốn đem chiếc lưng này bỏ vào hộp và cất giữ chỉ cho riêng nó mà thôi.
Nó không biết cái cảm giác mong ngóng ấy đến với nó từ lúc nào nữa. Mặc dù nó đã học chung với Minh đến nay đã sắp tròn ba năm. Ba năm cuối cấp đời học sinh thật dài, nhưng với nó dường như vẫn chưa đủ. Chưa đủ để nó biết chính xác sẽ làm gì sau kỳ thi tốt nghiệp, chưa đủ để suy nghĩ và hành động của nó nhanh hơn, và chưa đủ để trái tim nó tràn trề dũng khí mà nói với Minh rằng nó yêu Minh.
Chỉ còn ba tháng nữa thôi, ba tháng nữa lớp học này, ngôi trường này sẽ chỉ còn trong giấc mơ của nó. Những gương mặt thân quen rồi sẽ tản về khắp bốn phương trời. Và nó lo sợ từng giây phút trôi qua, hình bóng thân quen ấy cũng sẽ dần xa. Bất giác nó nhắm mắt lại và cố gắng khắc sâu đường nét từ góc nhìn âm thầm phía sau. Tấm lưng tràn đầy sức sống và yên bình của Minh sẽ ở mãi trong tâm trí của nó, cho dù nó có mất ký ức đi chăng nữa.
Lớp 10
Minh được bầu làm lớp trưởng. Nó không biết vì cớ gì mà trong mớ phiếu bầu gần như đa số ấy lại có nó. Không gì cả. Nó không quan tâm đến việc ai là lớp trưởng của lớp học mới và lạ hoắc này. Nó không thích cái cảm giác bị lạc lõng trước những con người sôi nổi và dư năng lượng mọi lúc mọi nơi. Bởi lẽ nó luôn cô đơn, cho dù đang ở giữa đám đông đi chăng nữa.
Nó không mấy ấn tượng gì với Minh. Cho dù Minh là chàng trai nổi bật ngay giữa lớp học mấy chục con người và giữa hàng trăm con người của ngôi trường này. Minh đẹp trai và học giỏi. Cậu ấy lay động trái tim của nhiều người từ nữ tới nam, từ người già đến em bé nhờ tính cách cởi mở, hòa đồng của mình. Ai gặp Minh một lần đều không thể không yêu quý cậu ấy. Nhưng nó dường như chẳng nhận thấy những điều đó. Nó bỏ phiếu bầu cho Minh không phải vì những đức tính tốt đẹp của cậu ấy mà là vì nó muốn kết thúc cuộc bầu cử này cho nhanh, hơn nữa cho dù nó có phản đối thì ai thèm quan tâm đến ý kiến của kẻ thiểu số lạc loài này cơ chứ.
Nó là một cô gái nhút nhát và yếu đuối. Từ nhỏ nó chỉ co ro trong thế giới bé tẹo của mình, lầm lũi trong mấy trò chơi, phim hoạt hình và trong mấy quyển truyện tranh lật qua lật lại là hết. Bọn con gái cùng tuổi đã bắt đầu bước vào mùa chớm yêu, bắt đầu điệu đà quần áo lược gương. Còn nó vẫn chỉ là cô gái đậm chất quê mùa, quần áo sáng giặt phơi chiều mặc lại. Cảm xúc của nó cũng chỉ gói trọn trong chính con người nó, dù là khóc hay cười cũng chỉ có nó và nó mà thôi. Bạn bè cùng trang lứa nhìn vào cuộc sống của nó đều cho là tẻ nhạt. Nhưng ai mà biết được cơ chứ. Vì mọi người không phải là nó thì làm sao biết được nó đang nghĩ gì và niềm vui của nó hình hài như thế nào.
Minh bước vào khung ảnh của riêng nó vào một ngày mưa như trút nước. Nó đạp xe trong màn mưa mờ ảo. Hai tà áo dài gập đôi nhét vào trong lưng, hai ống quần buộc dây thun kéo lên tận gối để tránh bùn văng. Chiếc áo mưa cánh dơi mặc ngoài phần phật bay trong gió. Nó vật vã vừa đạp xe vừa chỉnh áo mưa cho đúng vị trí. Mặc dù lo sẽ đến lớp trễ nhưng nó vẫn kiên nhẫn đạp xe thật chậm, thật cẩn thận tránh trơn trượt mà ngã té. Phía trước nó khoảng độ một quãng, cậu bé con cô Sáu hàng xóm lộc cộc chở bao rau muống. Từ phía sau nó chỉ thấy đôi chân cậu bé xoay những vòng xoay nhịp nhàng theo tiếng mưa lộp bộp bên tai. Yên xe cao, thân hình cậu bé thì quá gầy thấp nên bàn đạp bên phải vừa chạm tới chân thì chân bên trái vừa rời ra khỏi bàn đạp. Cậu bé hết lắc người về phía bên phải lại lắc người về bên trái mới điều khiển được chiếc xe cũ kỹ.
Mưa vẫn tiếp tục rơi không ngớt. Con đường đất đỏ trở nên quạu quọ, sền sệt bùn đất lún ở khắp mọi nơi. Bỗng sợi dây ràng đứt phựt làm đôi. Toàn bộ bao rau to tướng lăn lông lốc xuống mặt đường. Cậu bé phanh gấp, nhanh chóng nhảy xuống khỏi xe, đôi chân lạnh run chạy trên lớp đất bùn hướng về phía bao rau vẫn còn đang trên đà lăn.
Vụt qua nó là một người con trai tăng tốc về phía cậu bé giờ đang loay hoay với bao rau nằm trên mặt đường sũng nước. Người con trai nhanh chóng giúp cậu bé bê bao rau lên xe. Bằng động tác nhanh và thành thục, cậu ấy nối hai nửa sợi dây ràng lại, buộc bao rau vào xe một cách chắc chắn. Xe của nó dừng lại phía sau xe Minh một quãng vừa đủ. Vừa đủ để hình dáng và cử động của Minh nhìn từ phía sau đi vào tâm trí của nó một cách nhẹ nhàng như giọt nước mưa mát rượi len lỏi qua từng thớ da thịt trên gương mặt nó. Nó nhận ra ngay cả cơn mưa xám xịt này cũng không thể che lấp đi nét nổi bật tỏa ra từ bóng dáng ấy. Mắt nó vạch bức màn mưa. Từ giây phút này nó đã hiểu vì sao Minh luôn có khiếu khiến người khác yêu quý cậu ấy vô điều kiện như vậy.
Minh đã nói gì mà cậu bé kia cười tươi như chưa từng được cười. Và nó không hiểu tại sao nó đứng nơi đây bất giác cũng mỉm cười theo. Minh đẹp trai, điều đó nó biết nhưng chưa bao giờ quan tâm. Từng hạt mưa trôi trên ánh mắt lấp lánh, nụ cười tươi toát lên vẻ thông minh, chân thành. Theo nó đó chính xác là tín hiệu phát ngôn rõ ràng của một con người tốt bụng. Minh cao hơn một mét bảy, vững chãi ngay giữa trời mưa gió. Bờ vai khỏe khoắn và tạo cảm giác yên bình, tấm lưng vừa đủ rộng vừa đủ dịu êm. Nó có thói quen hay ngồi một mình nhìn mọi người qua lại. Một người bước ngang qua, nó chỉ thường ngắm người đó từ phía sau và cố gắng đoán xem người đó nghĩ gì, tính cách như thế nào. Nó cho rằng thần thái của một người tỏa ra từ phía sau lưng họ. Người nóng tính, người dịu dàng, kẻ hung dữ, người tốt bụng, người kia đang muộn phiền, người này đang mệt mỏi, ngôn ngữ toát ra từ phía sau lưng người đó theo nó quả thật rất thần kỳ. Nó nhìn ảo ảnh của Minh cử động trong chiếc áo mưa nilon phập phồng lên xuống theo từng đợt gió thốc. Nó thích sự tử tế, chân thành và Minh chính xác là một chàng trai sở hữu những đức tính đó. Có lẽ dáng hình nhìn từ phía sau của cậu ấy khiến nó cảm nhận như thế.
Và...tấm ảnh đầu tiên mà nó ghi lại là hình bóng phía sau của một thiên thần có thực.
Lớp 11
Từ hôm ấy, nó giống như chiếc máy ảnh sống động dõi theo thiên thần ấy. Dù là trong lớp học, ngoài sân trường, trên sân bóng, bất cứ nơi đâu có sự hiện diện của Minh là ở đó có nó, lặng lẽ riêng một góc, vui với niềm vui của Minh, buồn với nỗi buồn của Minh. Việc ngắm nhìn Minh từ xa và đoán cậu ấy đang nghĩ gì đã trở thành một thói quen mà nó không dễ gì dứt bỏ được. Bởi vì bờ vai ấy, tấm lưng ấy đã đi vào tâm hồn của nó, nó tự cho phép mình có quyền được giữ những điều rất thực nhưng cũng rất ảo về Minh. Đôi lúc nó ước gì Minh xoay lại nhìn nó một lần, nhìn thấy sự tồn tại của cảm xúc mà nó dành cho Minh.
Trong lớp học, nó đối với mọi người là một con bé mờ nhạt và sống lạc lõng. Ở giữa đám đông chỉ có hai cách để một người có thể gây sự chú ý. Cách thứ nhất là đẹp đẽ trong mắt mọi người: học giỏi,
***
Nó cố gắng bước thật nhanh hết sức có thể vào lớp học, ngồi đúng vị trí nó ngồi, và làm đúng công việc vẫn thường làm. Nó lầm bầm trong trí óc những con số quen thuộc:
5...4...3...2...1...
Xuất hiện.
Hôm nào cũng vậy, trước khi hai chữ "Xuất hiện" kịp phát ra khỏi suy nghĩ thì Minh đã ngồi trước mặt nó từ lúc nào. Gương mặt nó sáng bừng tinh khôi khi nhìn vào khuôn hình vững vàng của chiếc lưng quen thuộc. Đôi lúc nó muốn đem chiếc lưng này bỏ vào hộp và cất giữ chỉ cho riêng nó mà thôi.
Wap đọc truyện ngắn hay trên di động
Nó không biết cái cảm giác mong ngóng ấy đến với nó từ lúc nào nữa. Mặc dù nó đã học chung với Minh đến nay đã sắp tròn ba năm. Ba năm cuối cấp đời học sinh thật dài, nhưng với nó dường như vẫn chưa đủ. Chưa đủ để nó biết chính xác sẽ làm gì sau kỳ thi tốt nghiệp, chưa đủ để suy nghĩ và hành động của nó nhanh hơn, và chưa đủ để trái tim nó tràn trề dũng khí mà nói với Minh rằng nó yêu Minh.
Chỉ còn ba tháng nữa thôi, ba tháng nữa lớp học này, ngôi trường này sẽ chỉ còn trong giấc mơ của nó. Những gương mặt thân quen rồi sẽ tản về khắp bốn phương trời. Và nó lo sợ từng giây phút trôi qua, hình bóng thân quen ấy cũng sẽ dần xa. Bất giác nó nhắm mắt lại và cố gắng khắc sâu đường nét từ góc nhìn âm thầm phía sau. Tấm lưng tràn đầy sức sống và yên bình của Minh sẽ ở mãi trong tâm trí của nó, cho dù nó có mất ký ức đi chăng nữa.
Lớp 10
Minh được bầu làm lớp trưởng. Nó không biết vì cớ gì mà trong mớ phiếu bầu gần như đa số ấy lại có nó. Không gì cả. Nó không quan tâm đến việc ai là lớp trưởng của lớp học mới và lạ hoắc này. Nó không thích cái cảm giác bị lạc lõng trước những con người sôi nổi và dư năng lượng mọi lúc mọi nơi. Bởi lẽ nó luôn cô đơn, cho dù đang ở giữa đám đông đi chăng nữa.
Nó không mấy ấn tượng gì với Minh. Cho dù Minh là chàng trai nổi bật ngay giữa lớp học mấy chục con người và giữa hàng trăm con người của ngôi trường này. Minh đẹp trai và học giỏi. Cậu ấy lay động trái tim của nhiều người từ nữ tới nam, từ người già đến em bé nhờ tính cách cởi mở, hòa đồng của mình. Ai gặp Minh một lần đều không thể không yêu quý cậu ấy. Nhưng nó dường như chẳng nhận thấy những điều đó. Nó bỏ phiếu bầu cho Minh không phải vì những đức tính tốt đẹp của cậu ấy mà là vì nó muốn kết thúc cuộc bầu cử này cho nhanh, hơn nữa cho dù nó có phản đối thì ai thèm quan tâm đến ý kiến của kẻ thiểu số lạc loài này cơ chứ.
Nó là một cô gái nhút nhát và yếu đuối. Từ nhỏ nó chỉ co ro trong thế giới bé tẹo của mình, lầm lũi trong mấy trò chơi, phim hoạt hình và trong mấy quyển truyện tranh lật qua lật lại là hết. Bọn con gái cùng tuổi đã bắt đầu bước vào mùa chớm yêu, bắt đầu điệu đà quần áo lược gương. Còn nó vẫn chỉ là cô gái đậm chất quê mùa, quần áo sáng giặt phơi chiều mặc lại. Cảm xúc của nó cũng chỉ gói trọn trong chính con người nó, dù là khóc hay cười cũng chỉ có nó và nó mà thôi. Bạn bè cùng trang lứa nhìn vào cuộc sống của nó đều cho là tẻ nhạt. Nhưng ai mà biết được cơ chứ. Vì mọi người không phải là nó thì làm sao biết được nó đang nghĩ gì và niềm vui của nó hình hài như thế nào.
Minh bước vào khung ảnh của riêng nó vào một ngày mưa như trút nước. Nó đạp xe trong màn mưa mờ ảo. Hai tà áo dài gập đôi nhét vào trong lưng, hai ống quần buộc dây thun kéo lên tận gối để tránh bùn văng. Chiếc áo mưa cánh dơi mặc ngoài phần phật bay trong gió. Nó vật vã vừa đạp xe vừa chỉnh áo mưa cho đúng vị trí. Mặc dù lo sẽ đến lớp trễ nhưng nó vẫn kiên nhẫn đạp xe thật chậm, thật cẩn thận tránh trơn trượt mà ngã té. Phía trước nó khoảng độ một quãng, cậu bé con cô Sáu hàng xóm lộc cộc chở bao rau muống. Từ phía sau nó chỉ thấy đôi chân cậu bé xoay những vòng xoay nhịp nhàng theo tiếng mưa lộp bộp bên tai. Yên xe cao, thân hình cậu bé thì quá gầy thấp nên bàn đạp bên phải vừa chạm tới chân thì chân bên trái vừa rời ra khỏi bàn đạp. Cậu bé hết lắc người về phía bên phải lại lắc người về bên trái mới điều khiển được chiếc xe cũ kỹ.
Mưa vẫn tiếp tục rơi không ngớt. Con đường đất đỏ trở nên quạu quọ, sền sệt bùn đất lún ở khắp mọi nơi. Bỗng sợi dây ràng đứt phựt làm đôi. Toàn bộ bao rau to tướng lăn lông lốc xuống mặt đường. Cậu bé phanh gấp, nhanh chóng nhảy xuống khỏi xe, đôi chân lạnh run chạy trên lớp đất bùn hướng về phía bao rau vẫn còn đang trên đà lăn.
Vụt qua nó là một người con trai tăng tốc về phía cậu bé giờ đang loay hoay với bao rau nằm trên mặt đường sũng nước. Người con trai nhanh chóng giúp cậu bé bê bao rau lên xe. Bằng động tác nhanh và thành thục, cậu ấy nối hai nửa sợi dây ràng lại, buộc bao rau vào xe một cách chắc chắn. Xe của nó dừng lại phía sau xe Minh một quãng vừa đủ. Vừa đủ để hình dáng và cử động của Minh nhìn từ phía sau đi vào tâm trí của nó một cách nhẹ nhàng như giọt nước mưa mát rượi len lỏi qua từng thớ da thịt trên gương mặt nó. Nó nhận ra ngay cả cơn mưa xám xịt này cũng không thể che lấp đi nét nổi bật tỏa ra từ bóng dáng ấy. Mắt nó vạch bức màn mưa. Từ giây phút này nó đã hiểu vì sao Minh luôn có khiếu khiến người khác yêu quý cậu ấy vô điều kiện như vậy.
Minh đã nói gì mà cậu bé kia cười tươi như chưa từng được cười. Và nó không hiểu tại sao nó đứng nơi đây bất giác cũng mỉm cười theo. Minh đẹp trai, điều đó nó biết nhưng chưa bao giờ quan tâm. Từng hạt mưa trôi trên ánh mắt lấp lánh, nụ cười tươi toát lên vẻ thông minh, chân thành. Theo nó đó chính xác là tín hiệu phát ngôn rõ ràng của một con người tốt bụng. Minh cao hơn một mét bảy, vững chãi ngay giữa trời mưa gió. Bờ vai khỏe khoắn và tạo cảm giác yên bình, tấm lưng vừa đủ rộng vừa đủ dịu êm. Nó có thói quen hay ngồi một mình nhìn mọi người qua lại. Một người bước ngang qua, nó chỉ thường ngắm người đó từ phía sau và cố gắng đoán xem người đó nghĩ gì, tính cách như thế nào. Nó cho rằng thần thái của một người tỏa ra từ phía sau lưng họ. Người nóng tính, người dịu dàng, kẻ hung dữ, người tốt bụng, người kia đang muộn phiền, người này đang mệt mỏi, ngôn ngữ toát ra từ phía sau lưng người đó theo nó quả thật rất thần kỳ. Nó nhìn ảo ảnh của Minh cử động trong chiếc áo mưa nilon phập phồng lên xuống theo từng đợt gió thốc. Nó thích sự tử tế, chân thành và Minh chính xác là một chàng trai sở hữu những đức tính đó. Có lẽ dáng hình nhìn từ phía sau của cậu ấy khiến nó cảm nhận như thế.
Và...tấm ảnh đầu tiên mà nó ghi lại là hình bóng phía sau của một thiên thần có thực.
Lớp 11
Từ hôm ấy, nó giống như chiếc máy ảnh sống động dõi theo thiên thần ấy. Dù là trong lớp học, ngoài sân trường, trên sân bóng, bất cứ nơi đâu có sự hiện diện của Minh là ở đó có nó, lặng lẽ riêng một góc, vui với niềm vui của Minh, buồn với nỗi buồn của Minh. Việc ngắm nhìn Minh từ xa và đoán cậu ấy đang nghĩ gì đã trở thành một thói quen mà nó không dễ gì dứt bỏ được. Bởi vì bờ vai ấy, tấm lưng ấy đã đi vào tâm hồn của nó, nó tự cho phép mình có quyền được giữ những điều rất thực nhưng cũng rất ảo về Minh. Đôi lúc nó ước gì Minh xoay lại nhìn nó một lần, nhìn thấy sự tồn tại của cảm xúc mà nó dành cho Minh.
Trong lớp học, nó đối với mọi người là một con bé mờ nhạt và sống lạc lõng. Ở giữa đám đông chỉ có hai cách để một người có thể gây sự chú ý. Cách thứ nhất là đẹp đẽ trong mắt mọi người: học giỏi,
Bài viết liên quan!