watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Trà âm

Lượt xem :
g nơi địa linh nhân kiệt nhưng tính chất không sai biệt nhiều.

Khi nước sôi thích hợp, cô dùng muỗng gỗ tre múc trà trong hoa để vào bình gọi là ngọc diệp hồi cung. Lượng trà vừa đủ hai người đối ẩm. Châm nước lần đầu gọi là cao sơn trường thủy, dội từ trên cao xuống nhầm tạo ra một lực làm tan bụi bẩn trong trà, để trà khô vừa thấm rồi đổ nước bỏ ngay. Châm nước lần hai gọi là hạ sơn nhập thủy, đậy nắp lại rồi tưới nước sôi lên toàn bình trà nhằm giữ nhiệt độ tốt nhất. Có câu rằng tửu tam trà nhị, tức là chén rượu thứ ba mới bắt đầu ngấm, trà nước thứ hai mới bắt đầu ngon, nhưng trà nước thứ hai cũng là chuẩn nhất, mùi vị hương thơm tuyệt diệu nhất.

Khi không khí thanh mát dưới hiên quyện chặt hương trà vừa dậy, Trầm xếp hai chén trà hột mít khít miệng vào nhau, chậm rãi nâng chiếc bình quả lê nóng ấm. Trà được rót thông thả phát ra tiếng róc rách rất khẽ, xoay vòng giữa hai chén đến khi ngập ba phần tư lòng chén gọi là Quan Công tuần thành. Cô không dùng cách truyền thống rót trà vào chén Tống rồi chuyển sang chén Quân để giữ hương vị và độ nóng. Chén trà được cầm bằng tay phải, ngón trỏ và ngón cái đỡ miệng chén, ngón giữa đỡ đáy chén gọi là tam long giá ngọc. Cô dùng tay trái nâng tay phải dâng chén ngang mày rồi đưa sang anh, cung kính cúi đầu mời trà.

Nguyên nhìn vào đôi mắt đen thẫm tĩnh lặng của cô thật lâu mới đưa tay ra nhận, cũng cung kính cúi đầu. Anh cầm chén bằng tay trái rồi đưa sang tay phải, ánh mắt dõi theo màu nước sóng sánh sắc vàng nhạt trong suốt, trên bề mặt vương một lớp "tuyết" mỏng phải nhìn thật kỹ mới thấy. Không vội vã uống cạn, anh đưa chén qua dưới mũi để tận hưởng hương thơm màu sắc của trà gọi là du sơn lãm thủy rồi mới từ từ thưởng thức. Nhấp một ngụm nhỏ, chất lỏng nóng ấm vừa chạm đầu lưỡi mang theo vị đắng, đượm mà không nồng, mùi hương tinh tế thoang thoảng. Hớp một ngụm lớn để trà tràn vào mọi ngõ ngách trong khoang miệng, trôi qua cổ họng đọng lại vị ngọt dịu dàng. Chén trà trên tay anh chỉ còn lại một tầng nước mỏng đủ cho người dùng kiểm chứng tiền hương, tiền vị và hậu vị của loại trà quý.

Trầm từng nói một chén trà không xóa hết ưu tư phiền não nhưng đổi được một phút thanh thản an nhiên.

Hoàn cảnh của anh thật sự cần một phút tĩnh tâm như thế. Nguyên ở chốn thương trường, kiếm tiền bạc chẳng khác săn mạng người, cho dù không thủ đoạn độc ác cũng mấy lần thiếu mất lương tâm. Tìm công ty thua lỗ phá sản rồi thu mua sát nhập theo yêu cầu của khách hàng có đôi khi làm vài người tự sát. Và vừa rồi chuyện đó lại xảy ra. Trầm và anh là hai thế giới. Nhưng Trầm với anh là một góc bình yên, là nhân tính không thể chối bỏ. Phần bản ngã không bị nhuộm mùi tiền của anh được cô tìm thấy, vịn vào đó nhắc nhở lương tri cùng thanh tẩy tâm hồn. Cô giống như một liều thuốc an thần giúp anh được bình tâm an tĩnh sau nhiều hợp đồng căng thẳng rã rời.

- Nằm nghỉ một lát đi.

Cô nhã nhặn nói, chờ anh uống hết chén trà rồi rót thêm, động tác uyển chuyển thành thục vô cùng đẹp mắt. Nguyên nghiền ngẫm hương vị đọng lại cùng sắc màu của nước, tất cả đều tuyệt hảo vô song, nếu không nhằm thì nước pha trà hôm nay là sương đêm đọng trên lá sen, còn loại trà quý được dùng là cổ thụ Shan Tuyết. Anh cười cười, giọng điệu đùa giỡn.

- Uống một chén trà đầy đủ lễ nghi, pha chế cầu kỳ như vậy làm tôi lo lắng quá. Chị đang tức giận chuyện gì sao?

- Lâu ngày cũng phải nhắc lại nếu không sẽ quên mất.

Trầm nhẹ nhàng đáp chẳng ăn nhập vấn đề, đứng lên bước vào nhà, khi trở lại cầm theo một chiếc đàn thập lục huyền thân gỗ nâu bóng khảm xà cừ tinh xảo. Cô đã được ông ngoại dạy nhạc lý từ nhỏ, mười lăm tuổi có thể thay ông tham gia ban ngũ tuyệt gảy đàn tranh, đàn nguyệt hoặc tỳ bà trong những buổi sinh hoạt đờn ca tài tử, nhiều lúc hát vọng cổ góp vui. Ba ngón tay đeo móng gảy đồi mồi dạo trên mười sáu dây đồng làm phát ra giai điệu thanh thúy, lúc réo rắt như tiếng suối chảy nhanh, lúc êm đềm như sông rộng lững lờ. Khúc dạo đầu tương tự bài Lưu thủy, một trong hai mươi bản Tổ của cổ nhạc tài tử Nam bộ mà anh đã nghe cô đàn nhiều lần.

Âm nhạc du dương êm ái vang lên hòa với tiếng gió lùa qua vườn cây xào xạc, trải trên mặt nước hồ sen lăn tăn sóng gợn rung rinh hoa lá. Làn khói mỏng manh bảng lảng trong không gian lờ mờ sáng tối dưới bóng mát mái hiên làm khung cảnh thêm phần hư ảo. Nguyên nhắm mắt lại, chìm vào những thanh âm vô hình mênh mông, suy nghĩ trong tâm trí không còn hỗn loạn, thân thể dường như nhẹ tênh bồng bềnh trôi theo giai điệu thăng trầm tha thiết. Anh nhận ra bản nhạc này rất quen, dường như đã nghe cô đàn rất lâu trước đây nhưng nhất thời không thể nhớ tên. Tuy nhiên, anh không đủ tỉnh táo để hỏi thêm vì cơn buồn ngủ đã đột ngột kéo đến.

Lúc thức dậy bóng chiều đã ngả, trà cũng nguội lạnh từ lâu, chỉ còn một mình Nguyên nằm trên trường kỷ cạnh hồ sen. Ánh tà dương tàn úa xuyên qua tán lá đọng trong lòng bàn tay có chút buồn thảm tịch mịch. Đầu óc anh vẫn còn mơ màng chưa tỉnh nhưng sự tò mò bỗng dưng không sao áp chế. Anh đứng lên đi tìm cô, muốn nhanh chóng biết tên khúc nhạc, dạo quanh một vòng không gặp, lúc trở lại trường kỷ thấy cô đang ngồi chờ. Trên bàn trà là chiếc gối nhỏ màu tím sẫm thêu hoa sen khéo léo dùng kê tay bắt mạch. Anh không cần hỏi, hiểu chuyện ngồi xuống, tự nhiên để tay trái lên gối nhưng vẫn cười nói:

- Đâu cần nghiêm trọng như vậy. Tôi sẽ còn sống rất lâu để ám ảnh chị.

Trầm nhàn nhạt cười, im lặng đặt mấy ngón tay mảnh khảnh lên mạch tượng trên cổ tay anh. Cô hơi nghiêng đầu, tập trung công việc nhưng vẻ mặt vẫn toát lên nét ung dung bình thản lạ kỳ. Làn gió nhẹ lướt qua, mấy sợi tóc mai buông xõa bị thổi tán loạn che gương mặt thanh tú, anh bất giác vươn tay vén gọn cho cô, vô tình chạm nhẹ làn da mịn màng có chút xanh xao liền rụt lại. Cô không thích những hành động thân thiết quá mức khi chưa cho phép, đặc biệt là kẻ khác chạm vào mình dù hàng ngày tiếp xúc khá nhiều người. Thái độ lạnh lùng tách biệt không phải do lễ giáo gia phong mà là bản chất bẩm sinh.

- Phước đức cả đời tôi tích được cũng không đủ cho Nguyên đền tội.

Giọng cô bình thường không phát hiện vui buồn. Cô cầm lấy gối tím đứng lên, quay lưng đi bỏ lại một câu:

- Con người không phải sắt đá, cho dù thân xác hay tâm hồn.

- Điệu nhạc vừa rồi chị đàn tên là gì?

- Vọng kim lang.

Nguyên nghe câu trả lời, thất thần nhìn dáng cô khuất sau góc vách một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt. Anh nâng chén trà lạnh đưa lên môi uống, hương thơm chưa phai vị đắng chưa nhạt, đọng một chút ngọt thanh trong cổ họng. Lần đầu tiên Trầm pha trà cho anh là năm mười bảy tuổi, cũng là lần đầu tiên anh nghe cô đàn. Vào một ngày mưa gió âm u, anh sang nhà mẹ nhưng cửa đóng vắng tanh, ngồi chịu lạnh dưới mái che cổng rào như một thằng ăn mày thì tình cờ gặp cô đi ngang. Lúc đó, quan hệ hai người vô cùng lạnh nhạt, chưa từng nói với nhau quá ba câu chào hỏi. Tuy nhiên, cô vẫn kéo anh đến nhà ngoại. Bởi vì cô là một thầy thuốc tương lai, bởi vì vết thương trên người anh đã thấm máu ra ngoài lớp áo trắng học sinh loang lổ.

Trầm thương hại anh. Nguyên hiểu điều đó. Tình cảnh thê thảm của một đứa trẻ vị thành niên luôn bị cha ruột đánh đập khi ông say xỉn như một cách giải tỏa ức chế của kẻ vô dụng nghiện rượu. Anh có thể chống lại ông, có thể kiện ông vì tội bạo hành hoặc bỏ rơi ông để đến sống cùng mẹ, nhưng anh là người thân duy nhất còn lại của ông và ngôi biệt thự xa hoa kia không có chỗ cho anh tồn tại, luôn khiến anh l
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
711/1092
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT