Tôi đã phải trả giá vì một lần sống thử
Lượt xem : |
“Tình dục” là bản năng của muôn loài. Ở độ tuổi dậy thì, không ít thì nhiều, mọi người đều có ham muốn về tình dục. Hai người yêu nhau, không chỉ có nhu cầu chia sẻ vui buồn, khó khăn hay hoạn nạn, mà còn có nhu cầu được tiếp xúc thể xác. Sự tiếp xúc giữa hai cơ thể khiến tình yêu thăng hoa, cảm xúc dâng tràn. Đó cũng là lẽ tự nhiên của tạo hóa.
Tình yêu dâng tràn, họ tình nguyện dâng hiến cho nhau những gì quý giá nhất. Đây không phải là điều gì xấu hay bậy bạ, mà đó chính là căn bản, là ngọn nguồn của tình yêu đôi lứa. Tình yêu thể hiện đúng lúc, đúng chỗ mới đúng bản chất tình yêu. Xã hội phát triển, không đồng nghĩa với sự băng hoại về lối sống cũng như đạo đức, vấn đề quan hệ tình dục trước hôn nhân cũng không đáng phê phán hay coi khinh như thời xưa. Tuy vậy, những người trong cuộc cần tự chịu trách nhiệm về những chuyện mình đã làm, trách nhiệm với tình yêu, với nhau, với tương lai của mình và xã hội... Tiếc rằng, nhiều bạn trẻ đã yêu mù quáng, nhầm lẫn tình yêu với tình dục đã tự đưa mình đến đau khổ bất hạnh.
Chuyện của người trong cuộc
Chúng tôi quen nhau qua mạng. Gặp nhau vài lần rồi yêu. Ngày ấy H. đang trọ ở gần trường Thương Mại. Anh nói học năm thứ 4, sắp ra trường.
Yêu nhau được vài tháng thì anh nói: Anh không thể xa tôi. Mỗi lần đi chơi với nhau, lại phải chia tay, anh buồn lắm... Anh lại bảo: Năm tới anh ra trường, đằng nào chúng mình cũng cưới nhau. Cứ coi như chúng mình sống thử trước hôn nhân, đi em...
Tiếng đi em ngọt lịm làm tôi xao xuyến. Anh nhìn tôi đăm đắm, soi vào mắt anh tôi thấy cũng khao khát nỗi mong muốn như anh. Thế là tôi đồng ý để anh dọn đến ở chung với tôi.
Thời gian đầu sống thử chúng tôi khá hạnh phúc. Tôi là người vợ ngoan hiền, còn anh là người chồng mẫu mực trong cái gia đình hờ của chúng tôi. Tôi chẳng thiếu tiền tiêu, nhưng từ ngày có anh, để cuộc sống vật chất thoải mái hơn, tôi đăng ký làm gia sư. Tôi có duyên kiếm việc nên cuộc sống của hai đứa khá thoải mái.
Sống chung, cả tôi và anh làm chuyện ấy mà không dùng bất kì biện pháp tránh thai nào. Vì tôi bị dị ứng với thuốc tránh thai, còn anh lại không chịu dùng bao cao su, anh bảo: Làm thế mất hứng… mặc dù chuyện ấy diễn ra hàng ngày.
Rồi chuyện gì đến phải đến. Tôi mang thai. Trong phập phồng lo sợ, tôi vẫn có chút sung sướng của người sắp được làm mẹ. Nhưng anh lại lạnh lùng khuyên tôi đi giải quyết vì chưa đúng lúc.
Lần đầu tiên có mang mà cũng là lần đầu phải bỏ đứa con của mình, tôi đau khổ và bị dằn vặt ghê gớm. Vậy mà anh coi chuyện đó rất bình thường, anh còn tỏ ra khó chịu khi thấy tôi khóc, anh nói: Có gì mà em phải buồn mãi thế. Khi nào đủ điều kiện thì đẻ, khó gì...
Trong lòng tôi cay đắng và thoáng thấy sợ sự lạnh lùng đến nhẫn tâm của anh, nhưng tôi vẫn yêu anh như con thiêu thân. Bạn bè trách tôi dại, chúng bảo anh lợi dụng tôi cả về tình lẫn về tiền và khuyên tôi phải suy nghĩ kỹ. Tình yêu đâu biết thế nào là khôn là dại. Tôi tự ái, thầm trách bạn bè coi thường mình. Lẽ nào tôi không đáng được anh yêu? Thế là từ đấy tôi ít gặp bạn bè.
Tôi mang thai lần thứ ba đúng lúc tình yêu anh dành cho tôi cạn kiệt. Anh bỏ tôi với một mầm sống đang lớn lên từng ngày, ra đi không một lời nhắn gửi. Tôi đã đi tìm anh một tuần liền ròng rã, đến tất cả mọi nơi tôi biết và hỏi người quen mà anh từng đến, đến các khu trọ hỏi thăm,... tất cả đều không có anh. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng: Tôi biết về anh ít quá.
Tôi tả tơi trong đau khổ, đành âm thầm đi giải quyết hậu quả mối tình mù quáng một mình tại một cơ sở y tế tư nhân trong một chiều mưa buồn. (Mà sao tôi lại chọn cái ngày buồn ấy để làm một việc buồn. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu).
Tôi đã ra trường, có công việc làm ổn định, có vài chàng trai đến với tôi nhưng tôi luôn bị ám ảnh rằng mình không còn trong trắng. Tôi không dám đón nhận tình yêu vì mặc cảm, vì lo sợ quá khứ của mình không được người kia chấp nhận. Và trong tâm trí, tôi vẫn không quên được nỗi đau những ngày tôi lang thang tìm anh, tôi cũng không quên những giọt nước mắt mặn đắng hòa trong nước mưa, của buổi chiều mưa buồn ấy.
Ngày xưa, bọn con gái chúng tôi thường nói với nhau rằng: Hãy ráng giữ để người ấy coi trọng mình. Nhưng giờ đây tôi hiểu thêm một điều rằng: Giữ không phải là để “chảnh” với người, mà là để tự tin với chính bản thân mình! Bây giờ thì tôi đã thực sự thấm thía, cái giá phải trả của một tình yêu mù quáng dại khờ.
Theo Hạnh phúc gia đình
Bài viết liên quan!