watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện tình cảm - Tháng Tám còn mãi

Lượt xem :
mình, không phải cậu. Anh ta sắp đi Nhật rồi. Cậu vĩnh viễn không thể gặp lại anh ta nữa đâu.

Khi Triêu Nhan rời Thượng Hải, mùa thu đã sắp tàn. Tôi ra tiễn anh.

Anh đeo ba lô đứng giữa đám đông tại sân bay, dáng vẻ rất cô quạnh. Anh đưa điện thoại di động cho tôi, bảo em giữ lấy mà dùng. Tôi mở nắp điện thoại, bên trong còn dán một tấm hình nhỏ loại chụp lấy ngay, trong hình Kiều đang cười rất ngọt ngào, Triêu Nhan đứng phía sau quàng tay ôm lấy cô, cằm anh kề sát tai Kiều. Tôi cười, nhè nhẹ đóng máy lại.

Tôi nói, giờ Kiều ở với em, anh cứ yên tâm.

Anh đáp, anh cũng chẳng thể làm gì được, em biết mà, Vị Ương.

Em biết.

Triêu Nhan lại nói, quen biết em đúng là kiếp nạn của đời anh. Vị Ương ạ, em vốn là cô gái đã vỡ nát. Làm thế nào em cũng không động nổi chân tình, nên em chìm đắm, kéo cả người khác chìm theo. Cũng vì em quá mãnh liệt.

Tôi cười nhạt. Thế mà anh lại cầu hôn em.

Phải, anh muốn cưới em.

Hai năm sau, anh vẫn giữ ý định đó à?

Anh cúi đầu. Khi ngước lên, tròng mắt đã lấp lánh lệ.

Sau 200 năm nữa, anh vẫn sẽ còn nhớ cái đêm mưa bão đó, nhớ lúc lên gác em ngoảnh lại nhìn anh. Nhớ bàn chân em để trần.

Tôi lại cười nhàn nhạt. Dù đau buồn hay vui vẻ, tôi cũng chỉ biết cười như thế. Anh lại ôm lấy tôi. A, đã lâu lắm rồi mới lại có người ôm tôi. Tôi vùi mặt vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ. Hơi thở của anh ấm áp mà thanh khiết. Người đàn ông duy nhất của tôi. Anh đi mất rồi.

Nhưng tôi đã kịp mang giọt máu của anh.

Tôi quyết định đi lên phương Bắc, đưa cả Kiều theo.

Nếu còn lưu lại Thượng Hải, tôi sợ mình mất cô vì Kiều ngày càng suy sụp.

Mỗi đêm cô lang thang khắp nơi, có lần còn vào bar uống rượu gây náo loạn, bị cảnh sát bắt. Tôi đến bảo lãnh cô về, trên đường đổi bao nhiêu tuyến xe, một mình đội mưa chạy tới đó. Kiều lặng lẽ ngồi thụp dưới chân tường, toàn thân lấm láp, tóc tai tán loạn, váy rách cả, trên mặt còn vết máu do kính vỡ cứa.

Kiều, về nhà với mình đi.

Cô từ từ ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi, sao cậu cứ nhất định muốn sống chung với mình hả?

Vì cậu giống mẹ mình.

Mình biết mẹ cậu chết rồi.

Phải, bà chết rồi, chết vì quá cô đơn. Thế nên mình muốn cậu ở cùng mình. Muốn đưa cậu đi. Cậu với mẹ mình chẳng khác gì nhau. Mình yêu bà ấy. Kiều, cậu có hiểu không? Bà ấy vừa là bạn, vừa là người thân duy nhất của mình.

Nhưng tại sao, tại sao cậu chọn mình chứ không ai khác? Kiều xô tôi ra, vừa cười vừa ứa nước mắt hỏi.
Đó là số kiếp rồi, Kiều ạ.

Là số kiếp mình có muốn cũng tránh không khỏi.

Kiều cười lạnh, cậu tưởng kiểm soát nổi mình hả?

Tôi dùng sức tát mạnh cô. Mình tất nhiên đủ sức kiểm soát cậu. Kiều, cậu phải nhớ cho rõ, mình kiểm soát được hết.

Cô đầu hàng, gục mặt vào tường khóc tấm tức.

Tôi đặt vé máy bay chuyến tối từ Thượng Hải đi Bắc Kinh.

Tôi và Kiều cùng ngồi ở sảnh chờ sân bay. Bụng tôi đã hơi nhô lên nên tôi không mặc quần jean mà mặc chiếc váy cotton màu sắc dịu nhẹ. Tôi đã tìm được cả phòng trọ lẫn việc làm, lại có thể sáng tác. Bên cạnh tôi còn có Kiều, người tôi yêu.

Hôm ấy, cô ăn mặc như hôm gặp tôi lần đầu tiên, áo cotton màu rêu thẫm. Cô còn đánh son môi. Đã lâu lắm rồi cô không buồn điểm trang. Tôi thích nhìn dáng vẻ tự nhiên khỏe mạnh của cô, có vẻ như cô đã chấp nhận một khởi đầu mới.

Sau khi cô biết Triêu Nhan ra đi, tôi trở thành người duy nhất cô có thể trông cậy.

Vị Ương, cậu xem, bao nhiêu là người kìa.

Ừ, đông như vậy mà mình chẳng quen biết một ai.

Quen biết để làm gì, sau này lại phải ly biệt.

Nhưng cũng có người đi xa rồi vĩnh viễn vẫn lưu dấu trong đời mình, không sao quên nổi.

Cô không nói thêm, chỉ bảo muốn đi vệ sinh.

Cô nhét tai nghe đang phát dở bài nhạc vào tai tôi. Đoạn cô nhìn tôi chăm chú, hỏi, Vị Ương, hôm đó trong lớp, tại sao cậu chọn ngồi cạnh mình thế? Vì hôm ấy cậu mặc áo màu rêu thẫm, mình thích màu ấy. Tôi đáp, khẽ vỗ vỗ má cô.

Vị Ương, cậu có yêu mình không?

Có, mình yêu cậu.

Khi trước Triêu Nhan cũng nói hệt như thế với mình, nhưng sau anh ấy không yêu mình nữa.

Vì thời gian yêu nhau quá dài thì tình cảm cũng biến đổi. Muốn không thay đổi chỉ có cách giữ thời gian ngừng trôi.

Cô gật đầu, mỉm cười rạng rỡ, được rồi, mình đi một lát rồi quay lại ngay, nói đoạn cô đi thẳng. Cô là người con gái tôi yêu, cô giống như loài rêu xanh, ẩm ướt, lạnh lẽo, tự do tự tại. Tôi ấp tay lên bụng, dạo này tôi đã quen với cử chỉ này, còn chưa kịp báo với cô ấy tôi đã có thai. Tôi nghĩ cô cũng sẽ yêu nó, đứa con của hai chúng tôi.

Máy nghe nhạc đang phát bài hát của Thái Kiện Nhã mà Kiều thích, tiếng hát từ tai nghe nhè nhẹ vẳng ra. Vẻ ngoài anh đã khác, mang mùi hương của người tình mới, chỉ trong tích tắc ấy, em cuối cùng cũng nhận ra, người em từng yêu sâu đậm đã tới lúc cáo biệt em để biến mất trên cõi đời này. Tình yêu và nỗi nhớ trong tim, nay chỉ còn là kỷ niệm mình em lưu giữ.

Bài hát được cài chế độ repeat, cứ trở đi trở lại rất lâu. Tôi cơ hồ quên cả thời gian, mãi tới khi thấy sảnh chờ đột nhiên náo loạn, rất nhiều người chạy tới phía trước mặt, có cả bảo an. Tôi tháo tai nghe xuống, vất vả kéo vali to đi về hướng đó. Tôi nghĩ đúng ra Kiều nên quay lại giúp tôi một tay mới phải, không chừng chuyến bay bị hoãn hay phải đổi vé.

Đám đông bu đặc lối vào phòng vệ sinh. Có gã nào đó thúc cả tay vào bụng tôi đau nhói. Tôi cuống cuồng gào lạc cả giọng, tránh ra, tránh ra, cho tôi qua!

Tôi ném hành lý, chen vào trong, trước mắt tôi là thân thể một cô gái sõng xoài trên nền gạch trắng.

Cô mặc chiếc áo cotton màu rêu thẫm, giờ đã đẫm máu tươi. Cổ tay cô rách nát, trong như mớ sợi bông xé. Chân cô để trần, không mang giày. Mắt cô còn chưa khép hẳn. Cô đã chết.

Tôi thôi không lên phương Bắc nữa. Tôi quyết định nán lại phương Nam chờ qua mùa đông để con mình được an ổn chào đời, dù sao giờ tôi chỉ còn lại một thân một mình. Kiều đã dùng cách riêng của cô để rời xa tôi.

Tôi nhớ lại khi mới quen, hai đứa chụm đầu sau cuốn sách dựng đứng xem tướng tay. Tóc cô đen mượt thơm mát, đôi mắt xanh thẳm, thuở ấy cô còn tin tưởng vào tình yêu. Tôi yêu quá nhiều điều nơi cô. Người tôi yêu.

Triêu Nhan viết thư cho tôi. Anh kể anh sống ở Tokyo rất ổn, có điều những đêm mất ngủ lại nghe thấy tiếng gió thét mây gào. Còn thấy ánh mắt của Kiều. Vị Ương này, nếu em không xuất hiện, có lẽ anh và Kiều đã kết hôn, cùng nhau sống bình đạm ở Thượng Hải. Anh từng tự hỏi mình rất nhiều lần, tại sao mọi việc lại thành ra thế này, nhưng nếu được chọn lần nữa, anh vẫn chọn kết cục này. Em có khỏe không Vị Ương? Kiều thế nào rồi?

Tôi không bao giờ hồi âm thư anh. Bụng tôi ngày một lớn dần. Từ trước đến nay, tôi vốn không biết sợ là gì, vì tôi không biết mình sợ mất thứ gì, cũng không biết mình khao khát đạt được cái gì. Nếu nói tôi từng có được thứ gì, có lẽ đó là tình yêu. Nhưng giờ đây, tôi cảm thấy an toàn.

Tôi không khi nào muốn quên tất cả bọn họ. Tôi nhớ mẹ tôi, nhớ cảnh bà mang giày cao gót đi qua đi lại trong nhà, nhớ bà từng coi tôi như bạn, không giấu giếm nỗi tuyệt vọng và cô đơn của bà. Tôi nhớ Kiều, nhớ niềm vui không bợn chút dự cảm hay toan tính nào của cô, thứ niềm vui từng khiến tôi tràn trề hy vọng rằng chỉ cần tôi ở cạnh cô là lòng tôi sẽ được an tĩnh. Tôi nhớ cả Triêu Nhan, người đàn ông duy nhất
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1063/1444
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT