Truyện tình cảm - Sẽ không quên tình yêu
Lượt xem : |
ao đến cuối cùng tôi vẫn không thể có được cô ấy?
Anh nói xong, bật cười, giọng cười mỉa mai xen chút chua xót. Hai tay lại đút túi quần, thong thả rời đi. Cô nhìn mặt biển xanh biếc, sóng bạc đầu gối mình lên bờ cát, câu hỏi của anh ta, cô đâu biết phải trả lời thế nào.
***
Theo sắp xếp của chương trình, cô theo người hướng dẫn lên ca nô ra Hòn Tằm. Khu resort này cô đã từng đến, rất lý tưởng. Ca nô chạy nhanh khiến hơi nước từ sóng tràn vào khoang ngồi có chút mờ mịt. Ca nô dừng tại đầu cầu thang dẫn lên chiếc cầu gỗ có những cô gái tiếp đón xinh đẹp. Họ cài lên ve áo cô 1 bông lan tím, rồi mời cô vào đại sảnh hội nghị. Mọi thứ đều rất chuẩn xác, rất chuyên nghiệp.
Anh đang cùng mấy người khách chuyện trò chợt nghe dãy ghế đối diện xôn xao, quay sang thấy cô đang cười rạng rỡ, uyển chuyển bắt tay trò chuyện với mấy vị khách. Cô cũng thấy anh, niềm nở cười. Hay thật, sáng thì cô ngồi im như pho tượng, giờ lại như bông hoa trước gió không ngừng đung đưa.
Sau khi diễn thuyết, vị chủ tịch nêu lại những quan điểm cần thảo luận rồi đưa mắt chờ đợi. Cả khu hội nghị xì xào trao đổi. Anh đưa mắt sang cô, thấy cô bình thản, tay cầm bút không ngừng viết viết lên tờ giấy. Cơ hội đến, không nên để người khác cướp mất. Anh giơ thẻ, đứng lên, dõng dạc trình bày bài tham luận của mình, rất phong độ. Sau khi anh nói xong, cả hội trường khu bên anh vỗ tay rào rào, anh đứng giữa rừng tay, nhìn thẳng cô thách thức. Quan điểm gần giống, lại trình bày sau sẽ bất lợi, cô trao đổi thêm với mọi người rồi giơ thẻ, nhẹ nhàng đứng lên, mềm mại đưa ra quan điểm, nhân tiện đánh giá phần trình bày của anh, rất sâu sắc. Sau đó, mọi người hai bên kịch liệt bảo vệ chính kiến, anh cũng thế. Cô chỉ ngồi im, không hề lên tiếng nữa.
Đợi đến khi cuộc trạnh luận đưa ra kết luận cuối cùng, bụng ai cũng đã đánh lô tô vội vàng kéo nhau đến nhà ăn. Những bàn ăn theo tiêu chuẩn 4 sao đã đề tên khách từ trước, cô tìm tên mình, kéo ghế ngồi xuống. Một bàn tay cũng vừa lúc kéo ghế bên cạnh cô. Anh nheo mắt:
- Ngồi cùng rồi.
Cô chớp mắt, cười lịch sự, gật đầu.
- Tôi đã mong chờ cô tiếp tục phản bác phần tham luận của tôi. Sao cô lại nhường?
- Tôi đã phản bác.
- Cô nên đi đến cùng, bây giờ lợi thế đã thuộc về bên tôi.
- Anh biết không, đây là hội thảo phi lợi nhuận.
Nụ cười đắc thắng của anh biến mất, đúng vậy, là phi lợi nhuận nên không cần phải nỗ lực giành phần thắng. Anh đã muốn chứng tỏ mình, lại cho rằng cô ấy muốn nhường anh. Vì sao chứ? Cô ấy và anh còn là những người xa lạ. Anh tự cười bản thân mình.
****
Khinh khí cầu lượn theo chiều gió, cô khoanh tay dựa trên thanh chắn, quan sát toàn vịnh Nha Trang. Đây là lần đầu tiên cô lựa chọn hình thức tham quan này, rất tuyệt. Nắng vàng vây xung quanh, gió nhẹ nhàng thổi, khung cảnh ở dưới tràn đầy trong mắt, từng làn sóng lấp lánh. Tham gia bay lần này có không ít công ty đã gặp trong hội nghị, cô không muốn trò chuyện nhiều, tách sang góc kia của sân đứng, một mình ngắm cảnh. Cô quên là sân đứng hình tròn, chẳng che giấu nổi ai.
- Giám đốc NBA đây mà, sáng ngồi bên khu B nên chưa kịp chào cô. Tổng giám Phan khỏe chứ ạ? Lần này phu quân để cô đi một mình sao?
- Đúng vậy. Chào giám đốc Trung! Cô khách sáo cười, con cáo già luôn cản trở dự án công ty cô mà lên tiếng thì chẳng có gì hay ho.
- Ha ha, chủ tịch Hà, chắc anh không biết, cô giám đốc này từng trốn cha đến học ở đây đấy.
- Ồ, vậy sao? Sao tôi không nghe cha cô nói gì nhỉ?
Chủ tịch Hà là người chủ trì quan trọng nhất miền Trung. Cũng là người không nên đắc tội. Cô nhún nhường
- Cháu lúc đấy chỉ là sinh viên, cha cháu đâu dám kinh động đến ngài.
- Vậy chắc chủ tịch Hà cũng không biết, cô ấy còn có tình yêu kinh thiên động địa ở đây nữa cơ đấy, còn vì người ta tự tử , tiếc rằng người ấy lại không phải phu quân cô ấy bây giờ.
Chủ tịch Hà tròn mắt, cô cũng sững người. Chuyện này không nhiều người biết, vả lại kể chuyện ấy ra đây là muốn cái gì? Hạ bệ cô? Cô hít một hơi, bình tĩnh nói:
- Không ngờ giám đốc Trung lại quan tâm đến đời tư của tôi như vậy, tôi thật cảm động, nhưng mà ai không có một thời nông nổi chứ? Yêu đương là chuyện của tuổi trẻ, tôi bây giờ đã có chồng tôi, người quan trọng nhất rồi.
- Ha ha, giám đốc Trung à! Ông đi hơi xa rồi.
Chủ tịch Hà lên tiếng, ông lại quay sang cô: - Cô không cần để ý, hi vọng lần tới công ty cô vẫn làm đối tác của chúng tôi. Gửi lời tôi hỏi thăm tổng giám đốc Phan.
- Cảm ơn chủ tịch.
Họ đi sang phía kia, khinh khí cầu vẫn lơ lửng trên không. Tình yêu giấu kín bị phơi bày làm cô luống cuống. Không phải cô lảng tránh chuyện ấy, chỉ là cô đã cố giấu để quên đi. Cô quên mất, một vết đau khi ta không để ý đến nó thì sẽ cảm thấy bình thường nhưng khi nhớ đến thì nó sẽ không chỉ là nhức nhối. Vết thương vỡ bung ra làm lồng ngực cô căng lên, rất khó hít thở. Cô run rẩy bám chặt vào thanh chắn, mím chặt môi.
-Cô...từng tự tử ?
Cô không ngước lên, giọng nói ấy cô đâu thể quên được, mắt chợt phủ màn sương. Anh nhìn cô đầy đau đớn, giọng hơi rung.
- Vì sao?
- Có thể là vì sao chứ? Đừng lo, cũng chẳng phải vì anh.
Gió thổi làm mắt cô cay xè, cô không dám chớp, sợ sẽ không kìm nén được. Ngày đó cô chia tay anh, anh đau khổ thế nào cô biết rõ nhưng cô còn đau hơn, cô còn tìm đến sự giải thoát tồi tệ nhất...Nhưng tất cả đã qua rồi, cô cũng lấy chồng rồi. Cô vĩnh viễn không muốn anh biết. Cô không muốn anh vì cô mà phải suy nghĩ bất kì điều gì nữa. Chuyện xưa rồi, hãy để gió cuốn đi.
- Người họ vừa nói đến là...em là vì tôi?
Anh cố chấp hỏi, tay siết chặt lại, dường như không còn kiên nhẫn. Trước lễ tốt nghiệp cô về nhà hai tuần, quay lại thì nói trái tim cô đã có người khác quan trọng hơn, cô nói không yêu anh nữa, cô nói mình chia tay đi, cô nói quên cô đi... rồi cô biến mất, không để lại một dấu vết. Anh đã nuôi hi vọng nhưng cô lại xuất hiện trong chiếc váy cưới lộng lẫy, cười rạng rỡ khoác tay chú rể, nực cười thay, anh chỉ có thể thấy họ trên bìa tạp chí. Cô là con nhà giàu, vĩnh viễn anh không với tới được nhưng sao cô lại chạy đến mảnh đất này, sao phải giả khổ cùng anh húp mì gói, giả khổ cùng anh mơ ước được vào những khách sạn cao sang, được đi thuyền, được ra đảo và cả được bay trên không thế này...? Tất cả sự thật làm vỡ vụn trái tim anh, anh đã rất vất vả để chắp vá nó lại, vất vả để đứng vững...Gặp lại cô từ hôm qua đến giờ, anh còn không ngừng nhắc chuyện cũ, không ngừng mỉa mai cô, không ngừng muốn hạ bệ cô. Giờ đây lại nghe người ta nói cô vì tình yêu ở mảnh đất này mà tự tử. Tim anh thắt lại, cuối cùng thế nào mới là sự thật?
- Em nói đi.
Anh gào lên, những người khác đều quay lại nhìn hai người, anh không quan tâm. Cô càng yên lặng càng khiến anh khó chịu. Anh hận mình không thể đem cô quăng xuống biển dưới kia.
- Có những thứ không thể thay đổi được, anh đừng tự mình đa tình nữa, truy đuổi sự thật anh được cái gì?
Cô bình thản ngước mắt hỏi anh. Anh sững người. Phải, anh được cái gì? Không có cô ở bên, sự thật kia sẽ mang cô lại bên anh hay sẽ thay cô an ủi anh sao? Anh cười cay đắng. Tình yêu của anh cũng như khinh khí cầu này, bay cao trên bầu trời nhưng không tìm được bến đỗ mà vỡ tan.
***
- Thế nào, trở lại nơi ấy thú vị chứ?
- Bố đã cố tình để con đi?
- Chỉ là xem con đã trưởng thành đến mức nào thôi.
- V
Anh nói xong, bật cười, giọng cười mỉa mai xen chút chua xót. Hai tay lại đút túi quần, thong thả rời đi. Cô nhìn mặt biển xanh biếc, sóng bạc đầu gối mình lên bờ cát, câu hỏi của anh ta, cô đâu biết phải trả lời thế nào.
***
Theo sắp xếp của chương trình, cô theo người hướng dẫn lên ca nô ra Hòn Tằm. Khu resort này cô đã từng đến, rất lý tưởng. Ca nô chạy nhanh khiến hơi nước từ sóng tràn vào khoang ngồi có chút mờ mịt. Ca nô dừng tại đầu cầu thang dẫn lên chiếc cầu gỗ có những cô gái tiếp đón xinh đẹp. Họ cài lên ve áo cô 1 bông lan tím, rồi mời cô vào đại sảnh hội nghị. Mọi thứ đều rất chuẩn xác, rất chuyên nghiệp.
Anh đang cùng mấy người khách chuyện trò chợt nghe dãy ghế đối diện xôn xao, quay sang thấy cô đang cười rạng rỡ, uyển chuyển bắt tay trò chuyện với mấy vị khách. Cô cũng thấy anh, niềm nở cười. Hay thật, sáng thì cô ngồi im như pho tượng, giờ lại như bông hoa trước gió không ngừng đung đưa.
Sau khi diễn thuyết, vị chủ tịch nêu lại những quan điểm cần thảo luận rồi đưa mắt chờ đợi. Cả khu hội nghị xì xào trao đổi. Anh đưa mắt sang cô, thấy cô bình thản, tay cầm bút không ngừng viết viết lên tờ giấy. Cơ hội đến, không nên để người khác cướp mất. Anh giơ thẻ, đứng lên, dõng dạc trình bày bài tham luận của mình, rất phong độ. Sau khi anh nói xong, cả hội trường khu bên anh vỗ tay rào rào, anh đứng giữa rừng tay, nhìn thẳng cô thách thức. Quan điểm gần giống, lại trình bày sau sẽ bất lợi, cô trao đổi thêm với mọi người rồi giơ thẻ, nhẹ nhàng đứng lên, mềm mại đưa ra quan điểm, nhân tiện đánh giá phần trình bày của anh, rất sâu sắc. Sau đó, mọi người hai bên kịch liệt bảo vệ chính kiến, anh cũng thế. Cô chỉ ngồi im, không hề lên tiếng nữa.
Đợi đến khi cuộc trạnh luận đưa ra kết luận cuối cùng, bụng ai cũng đã đánh lô tô vội vàng kéo nhau đến nhà ăn. Những bàn ăn theo tiêu chuẩn 4 sao đã đề tên khách từ trước, cô tìm tên mình, kéo ghế ngồi xuống. Một bàn tay cũng vừa lúc kéo ghế bên cạnh cô. Anh nheo mắt:
- Ngồi cùng rồi.
Cô chớp mắt, cười lịch sự, gật đầu.
- Tôi đã mong chờ cô tiếp tục phản bác phần tham luận của tôi. Sao cô lại nhường?
- Tôi đã phản bác.
- Cô nên đi đến cùng, bây giờ lợi thế đã thuộc về bên tôi.
- Anh biết không, đây là hội thảo phi lợi nhuận.
Nụ cười đắc thắng của anh biến mất, đúng vậy, là phi lợi nhuận nên không cần phải nỗ lực giành phần thắng. Anh đã muốn chứng tỏ mình, lại cho rằng cô ấy muốn nhường anh. Vì sao chứ? Cô ấy và anh còn là những người xa lạ. Anh tự cười bản thân mình.
****
Khinh khí cầu lượn theo chiều gió, cô khoanh tay dựa trên thanh chắn, quan sát toàn vịnh Nha Trang. Đây là lần đầu tiên cô lựa chọn hình thức tham quan này, rất tuyệt. Nắng vàng vây xung quanh, gió nhẹ nhàng thổi, khung cảnh ở dưới tràn đầy trong mắt, từng làn sóng lấp lánh. Tham gia bay lần này có không ít công ty đã gặp trong hội nghị, cô không muốn trò chuyện nhiều, tách sang góc kia của sân đứng, một mình ngắm cảnh. Cô quên là sân đứng hình tròn, chẳng che giấu nổi ai.
- Giám đốc NBA đây mà, sáng ngồi bên khu B nên chưa kịp chào cô. Tổng giám Phan khỏe chứ ạ? Lần này phu quân để cô đi một mình sao?
- Đúng vậy. Chào giám đốc Trung! Cô khách sáo cười, con cáo già luôn cản trở dự án công ty cô mà lên tiếng thì chẳng có gì hay ho.
- Ha ha, chủ tịch Hà, chắc anh không biết, cô giám đốc này từng trốn cha đến học ở đây đấy.
- Ồ, vậy sao? Sao tôi không nghe cha cô nói gì nhỉ?
Chủ tịch Hà là người chủ trì quan trọng nhất miền Trung. Cũng là người không nên đắc tội. Cô nhún nhường
- Cháu lúc đấy chỉ là sinh viên, cha cháu đâu dám kinh động đến ngài.
- Vậy chắc chủ tịch Hà cũng không biết, cô ấy còn có tình yêu kinh thiên động địa ở đây nữa cơ đấy, còn vì người ta tự tử , tiếc rằng người ấy lại không phải phu quân cô ấy bây giờ.
Chủ tịch Hà tròn mắt, cô cũng sững người. Chuyện này không nhiều người biết, vả lại kể chuyện ấy ra đây là muốn cái gì? Hạ bệ cô? Cô hít một hơi, bình tĩnh nói:
- Không ngờ giám đốc Trung lại quan tâm đến đời tư của tôi như vậy, tôi thật cảm động, nhưng mà ai không có một thời nông nổi chứ? Yêu đương là chuyện của tuổi trẻ, tôi bây giờ đã có chồng tôi, người quan trọng nhất rồi.
- Ha ha, giám đốc Trung à! Ông đi hơi xa rồi.
Chủ tịch Hà lên tiếng, ông lại quay sang cô: - Cô không cần để ý, hi vọng lần tới công ty cô vẫn làm đối tác của chúng tôi. Gửi lời tôi hỏi thăm tổng giám đốc Phan.
- Cảm ơn chủ tịch.
Họ đi sang phía kia, khinh khí cầu vẫn lơ lửng trên không. Tình yêu giấu kín bị phơi bày làm cô luống cuống. Không phải cô lảng tránh chuyện ấy, chỉ là cô đã cố giấu để quên đi. Cô quên mất, một vết đau khi ta không để ý đến nó thì sẽ cảm thấy bình thường nhưng khi nhớ đến thì nó sẽ không chỉ là nhức nhối. Vết thương vỡ bung ra làm lồng ngực cô căng lên, rất khó hít thở. Cô run rẩy bám chặt vào thanh chắn, mím chặt môi.
-Cô...từng tự tử ?
Cô không ngước lên, giọng nói ấy cô đâu thể quên được, mắt chợt phủ màn sương. Anh nhìn cô đầy đau đớn, giọng hơi rung.
- Vì sao?
- Có thể là vì sao chứ? Đừng lo, cũng chẳng phải vì anh.
Gió thổi làm mắt cô cay xè, cô không dám chớp, sợ sẽ không kìm nén được. Ngày đó cô chia tay anh, anh đau khổ thế nào cô biết rõ nhưng cô còn đau hơn, cô còn tìm đến sự giải thoát tồi tệ nhất...Nhưng tất cả đã qua rồi, cô cũng lấy chồng rồi. Cô vĩnh viễn không muốn anh biết. Cô không muốn anh vì cô mà phải suy nghĩ bất kì điều gì nữa. Chuyện xưa rồi, hãy để gió cuốn đi.
- Người họ vừa nói đến là...em là vì tôi?
Anh cố chấp hỏi, tay siết chặt lại, dường như không còn kiên nhẫn. Trước lễ tốt nghiệp cô về nhà hai tuần, quay lại thì nói trái tim cô đã có người khác quan trọng hơn, cô nói không yêu anh nữa, cô nói mình chia tay đi, cô nói quên cô đi... rồi cô biến mất, không để lại một dấu vết. Anh đã nuôi hi vọng nhưng cô lại xuất hiện trong chiếc váy cưới lộng lẫy, cười rạng rỡ khoác tay chú rể, nực cười thay, anh chỉ có thể thấy họ trên bìa tạp chí. Cô là con nhà giàu, vĩnh viễn anh không với tới được nhưng sao cô lại chạy đến mảnh đất này, sao phải giả khổ cùng anh húp mì gói, giả khổ cùng anh mơ ước được vào những khách sạn cao sang, được đi thuyền, được ra đảo và cả được bay trên không thế này...? Tất cả sự thật làm vỡ vụn trái tim anh, anh đã rất vất vả để chắp vá nó lại, vất vả để đứng vững...Gặp lại cô từ hôm qua đến giờ, anh còn không ngừng nhắc chuyện cũ, không ngừng mỉa mai cô, không ngừng muốn hạ bệ cô. Giờ đây lại nghe người ta nói cô vì tình yêu ở mảnh đất này mà tự tử. Tim anh thắt lại, cuối cùng thế nào mới là sự thật?
- Em nói đi.
Anh gào lên, những người khác đều quay lại nhìn hai người, anh không quan tâm. Cô càng yên lặng càng khiến anh khó chịu. Anh hận mình không thể đem cô quăng xuống biển dưới kia.
- Có những thứ không thể thay đổi được, anh đừng tự mình đa tình nữa, truy đuổi sự thật anh được cái gì?
Cô bình thản ngước mắt hỏi anh. Anh sững người. Phải, anh được cái gì? Không có cô ở bên, sự thật kia sẽ mang cô lại bên anh hay sẽ thay cô an ủi anh sao? Anh cười cay đắng. Tình yêu của anh cũng như khinh khí cầu này, bay cao trên bầu trời nhưng không tìm được bến đỗ mà vỡ tan.
***
- Thế nào, trở lại nơi ấy thú vị chứ?
- Bố đã cố tình để con đi?
- Chỉ là xem con đã trưởng thành đến mức nào thôi.
- V
Bài viết liên quan!