watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Sẽ có ngày... cậu nhìn tớ chứ?

Lượt xem :
Truyện ngắn hay
Hãy tự tin với tình yêu của mình nhé các bạn. Chắc chắn nó sẽ đơm hoa, kết thành trái ngọt, ngay trong trái tim chúng ta!

***

- Chào mừng đến với bàn cuối! hehe

- Ừ. Hì. Với tớ thì từ lớp 10 đến giờ chỉ có bàn ba với bàn cuối thôi ấy mà.

- Trời. Còn đây là lần đầu tiên từ năm lớp 10 đến giờ, tớ ngồi với con gái...

- ...

Đoạn nói chuyện ngắn nhất có thể có của hai đứa cùng bàn khi mới gặp nhau. Tôi và hắn, học cùng nhau cả một năm lớp 10 nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau.


Lớp 10

Tôi – một đứa con gái vốn nhanh nhạy, nói nhiều của cấp hai, đã bị xem là "im thin thít" chỉ vì tôi bị cô chủ nhiệm xếp cho ngồi ở cái bàn mà toàn những người tôi cho rằng " nói chuyện không hợp". Mọi người biết đến tôi chỉ vì tôi nằm trong top 10 trong bảng điểm thi khối của lớp.

Hắn – một tên con trai mờ nhạt, chẳng có gì nổi bật đối với tôi. Sự thật là đến ngay cả cái tên tôi còn không biết. Chỉ biết trong bảng điểm thi khối lúc nào cũng có cái tên nằm trong top 10 của lớp – Duy. Nhưng tôi chẳng thèm quan tâm cái tên ấy gắn mác người nào. Hắn ngồi cách xa so với tôi.

Ấy thế mà sự tình thay đổi khi lên lớp 11.

Lớp 11

Tôi được xếp cùng bàn với một cô bạn nói nhiều. Có lẽ vì thế mà tôi cũng thay đổi ít nhiều. Tôi nói nhiều hơn một chút so với trước. Và vì thế mà tôi cũng dần thân thiện, hòa đồng hơn với các bạn.

Lúc này, tôi ngồi bên trên hắn một bàn, tôi bàn ba còn hắn bàn tư. Tôi bắt đầu chú ý đến hắn khi hắn trao đổi bài với Long - bí thư - cùng bàn tôi. Ban đầu tôi chưa nhập cuộc mà chỉ ngồi và... nhìn hai tên đó trao đổi với nhau. Ờ thì nghe nhiều cũng phát hiện ra, hắn học cũng giỏi, không hổ danh top 10 của lớp.

Hai tháng sau đó, chúng tôi bị sắp xếp lại chỗ ngồi. Lần này tôi bị đưa xuống bàn của hắn ngồi, còn hắn lại nhảy cóc xuống cuối. Tôi cũng chẳng quan tâm. Bàn mới đối với tôi cũng thú vị, có thằng bạn thân để suốt ngày chạnh chọe nhau, đánh nhau đến chảy máu...tay ☺. Ngồi vị trí này được một tháng thì...

Giờ sinh hoạt...

- Thưa cô, cái bàn tư (bàn tôi đang ngồi) có nhiều bạn học giỏi quá cô ạ. Cô đổi chỗ đi cô – giọng Long bí thư cất lên.

- Hải, Tiến, Phương...ừ nhỉ... tôi quên mất ba đứa top 10 ngồi cạnh nhau thế thì giúp đỡ các bạn khác sao được. Để tôi xếp lại.

Cô phán xong ba đứa nghẻo cả mặt. Không biết số phận đưa đẩy đi đâu. Nghỉ ngợi thế nào cô xách mỗi tôi đi khỏi bàn.

- Phương! Xuống bàn cuối nhé. Bàn cuối mới có hai bạn nam thôi.

Ngóng xuống dưới bàn cuối... Một tên lấc láo đến khó ưa, tôi đã bị "dị ứng" ngay từ đầu lớp 10; tên còn lại – là hắn – cười toe toét.

Xách cặp xuống dưới mà lòng nặng trĩu. Tôi không muốn xa cái bàn tư quỷ sứ nhưng học hành ngon nghẻ ấy đâu :'(

Vừa xuống bàn cuối ngồi, hắn bắt chuyện:

- Chào mừng đến với bàn cuối! hehe

- Ừ. Hì. Với tớ thì từ lớp 10 đến giờ chỉ có bàn ba với bàn cuối thôi ấy mà. Tôi cười trừ và đáp lại.

- Trời. Còn đây là lần đầu tiên từ năm lớp 10 đến giờ, tớ ngồi với con gái.

- ...

Sau khi nghe được câu ấy, có cái gì đó trong tôi nhìn hắn khác lạ hơn...

Thời gian ngồi với hắn không thể chỉ nói là thú vị mà là vô cùng thú vị. Hắn học giỏi – tôi đã khẳng định được từ trước. Nhưng còn những cái tài lẻ mà chỉ cùng bàn tôi mới khám phá ra được. Hắn hát hay, hay hát nữa. Thi thoảng cất lên vài câu, tôi nghe mà không chán. Còn nữa, hắn vẽ đẹp lắm, nguệch ngoặc vài nét trên giấy, hắn đã cho ra một tác phẩm mà tôi chỉ biết nhìn rồi trầm trồ khen. Tôi nhìn hắn, rồi nhìn lại mình mà chạnh lòng. Hắn hát hay, vẽ đẹp, học lại giỏi nữa; còn mình thì...một đứa con gái kém cỏi, chả có cái gì hết á.

Bài kiểm tra đầu tiên từ khi tôi chuyển xuống bàn hắn là kiểm tra lý - cái môn mà tôi " dốt đặc cán mai". Tôi ghét lắm lắm. Ngồi cả tiết mà tôi chưa xong, trong khi đó, hắn chỉ vèo vèo 30 phút là xong tất rồi ngồi chơi. Nhìn hắn, rồi nhìn lại bài mình, tôi xấu hổ. Gần hết giờ, cô sắp sửa thu bài, hắn liếc qua bài của tôi...

- Kết quả sai rồi này

- Sao lại thế, tớ tính kỹ rồi mà. Giọng tôi run run.

- Tớ thề đấy. Cậu sửa mau đi. Tớ đọc cho.

- Hic.

Tay tôi vừa sửa bài vừa run bần bật. Cuối cùng cũng xong kịp lúc cô thu. Tôi thở phào. Hắn ra chơi ngoài hành lang cùng lũ con trai. Tôi ngồi thừ trong lớp, suy nghĩ lại...xấu hổ. Từ đó, tôi quyết tâm học Lý, có chết cũng phải học Lý...

Từ sau hôm đó, tôi bắt đầu học hành tử tế. Chỉ có điều, ngồi bàn cuối mà mắt lại kém, tôi toàn nhìn vở hắn để chép bài. Khổ một nỗi, chữ hắn nhìn như chữ in, khó nhìn quá.

- Nè, sao chữ cậu như chữ in trong sách thể hả. Khó nhìn chết đi được >.<

- Ô, kệ tớ. Tớ bắt cậu nhìn à. Hắn lè lưỡi trêu chọc.

- >.<

Rồi tôi cũng phải quen với cái nét chữ đặc biệt ấy.

Sự quyết tâm học hành của tôi, hình như hắn cũng biết. Hắn giúp tôi học, chỉ cho tôi cách làm bài. Không phải mình Lý mà cả Toán nữa. Hắn học giỏi hơn tôi nhiều mà. Chỉ riêng Hóa, tôi với hắn ngang ngửa nhau. Hai đứa toàn làm xong trước rồi so bài. Thi thoảng hắn hỏi tôi:

- Dạo này học Lý tốt lên phết. Có còn thấy khó khăn gì nữa không?

- Ừ thì nhờ cậu, tớ cũng hiểu hơn nhiều rồi.

- Thế có trả công không?

- Hả?

- Đùa thôi. Nhưng cố gắng tiếp nhé!

Ngồi với hắn nhiều, tôi dần thay đổi. Tôi nói nhiều hơn vì hắn nói cực nhiều, tôi cười nhiều hơn vì hắn là người hay pha trò; tôi học chắc chắn hơn vì đã có hắn giúp đỡ. Rồi từ sự quan tâm, cái tính hay hát, hay vẽ của hắn hình như đã chinh phục tôi. Tôi thấy mình...hình như...thinh thích!

Cái cảm giác lần đầu tiên tôi có với một đứa bạn khác giới, nhưng tôi không dám khẳng định. Cứ để nó thoáng qua như vậy, không suy nghĩ.

Gần cuối lớp 11, cô đổi chỗ ngồi của cả lớp. Hắn hiện tại đang là lớp trưởng, và Long bí thư được cô tập hợp vào cuối buổi thứ 6. Danh sách theo vị trí ngồi mới được cô và hai đứa thiết lập. Tôi vốn mắt kém mà không đeo kính, suốt ngày ngồi nhìn vở hắn để chép bài, nên sốt ruột lo lắng. Lúc về, tôi cố ráng nán lại đợi xem kết quả thế nào.

- Sao rồi? Tớ ngồi ở đâu? Bàn mấy? Cạnh ai? – Tôi hỏi vồ vập khi hắn ra.

- Yên tâm đi nhá. Lại ngồi gần nhau rồi.

- Là như nào?

- Bàn 1, ngồi giữa tớ với Long. Nhất cậu rồi nhé.

- Ngồi giữa hai hót boy, Phương sướng phải biết rồi – Long tiếp lời

- Phù!!!!!!

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn mặt tôi mà hai con người kia không khỏi phì cười.

- Hóa ra chỉ muốn nghe ngóng tình hình nên chờ muộn thế này mà vẫn chưa chịu về hả? – Hắn hỏi

- Ừ...thì... cũng hơi lo. Sợ xuống dưới không nhìn thấy bảng.

- Có tớ làm đôi mắt cho cậu rồi. An tâm rồi nhé.

- Hì hì

Câu nói của hắn làm tôi rung rinh...

Nhưng mọi sự thay đổi ngay tiết sinh hoạt hôm sau. Hắn vẫn ngự bàn đầu nhưng tôi...bị cho xuống bàn cuối. Tôi sững người nhưng không dám nhìn hắn, chỉ lẳng lặng mang đồ xuống bàn cuối và...im lặng. Từ phía sau, tôi giờ mới dám nhìn hắn, hắn cứ quay ngang quay ngửa, nhìn xuống chỗ tôi. Ánh mắt khó hiểu.

Sau khi cả lớp yên vị ở chỗ ngồi mới, hắn mới đứng dậy thưa cô:

- Cô ơi, bạn Phương mắt kém, cô c
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
90/2666
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT