Truyện tình yêu - Người đầu tiên nói không với anh
Lượt xem : |
em.
- Trả đây cho em.
***
- Xe của anh đây à – Em ngạc nhiên tròn xoe mắt hỏi.
Tôi nhìn em. Cũng ngạc nhiên không kém. Ừ nhỉ. Em bán bỏng ngô còn tôi có đi xe mui trần. Cũng là lạ.
- Không, xe anh mượn đấy – Tôi cười lấy 1 bì bỏng rồi vứt bao bỏng ngô vào hàng ghế sau.
- Thế còn bạn gái anh?
- Hả?
- Có sao không? – Em ngập ngừng, vẫn chưa lên xe trong khi tôi đang đợi.
- Kệ đi. – Tôi mở cửa xe đưa tay mời.
- Anh đối xử với bạn gái anh thế à?
- Không sao đâu, anh có cả đống bạn gái kiểu đấy. – Tôi cười nhìn vẻ mặt lo âu của em nhưng bất chợt ngừng lại vì hiểu ra mình vừa nói sai điều gì đấy.
Em vẫn đứng đấy, nhìn tôi khó hiểu. Không rõ là sợ hãi hay ngại ngùng.
- Kệ đi em, sẽ có người rước con bé chảnh chọe kia về thôi. Thiếu cha gì thằng xếp hàng. Quan trọng là con bé ấy có chịu hay không thôi. Thôi lên xe lẹ đi bà già. Đi chơi.
Tôi đưa em đi. Đi khắp thế gian.
Ước có thể như vậy.
Nhưng đôi khi trong cuộc sống cũng như trong tình yêu, không có sai hoặc đúng. Chỉ có phù hợp hay không.
Sau lần đấy chúng tôi chính thức trở thành “bạn bè” của nhau. Tôi và em biết nhiều hơn về đối phương. Khi lớp sương mù dần tan đi, cái vẻ đẹp mờ ảo cũng biến mất. Trần trụi và phũ phàng.
Tôi và em yêu thương và chăm sóc nhau như một đôi. Cùng đi nhiều nơi lắm, mua sắm, ăn uống…Nhưng càng đến gần, tôi càng nhận ra khoảng cách của em và tôi càng ngày càng xa, không gì có thể bù đắp được. Em dường cũng hiểu điều ấy. Thỉnh thoảng tôi thấy em chợt khóc, có lúc lại gọi tên tôi trong giấc mơ khi gục đầu lên vai tôi ngủ. Tôi chỉ biết lặng nhìn, không thể làm gì để vơi bớt vết thương lòng cho em.
Con người ai cũng bị cầm tù bởi số phận. Tôi không thuộc về em, nhưng em lại sợ lạc mất tôi. Tôi không muốn nhuộm màu buồn lên đôi mắt thơ ngây kia nhưng tôi không biết làm gì cả. Chúng ta ai cũng là nô lệ cả.
Mặc dù tôi rất tiết kiệm lời hứa, nhất là những lời hứa với một cô gái bé bỏng như em nhưng rút cuộc cũng không tránh cho em những lần chờ tôi đến. Tôi cũng chẳng mấy khi có thể đến khi em cần cả. Chỉ có em vẫn luôn ở đó chờ tôi đến. Có lần tôi chạy xe băng qua màn đêm để tìm em vì tôi sợ, sợ bóng đêm lạnh lẽo cô đơn ấy nuốt chửng lấy tôi. Gối đầu lên đùi em tôi đã vô tâm ngủ quên mất, nhưng khi trở mình dậy tôi vẫn thấy em ngồi đấy trông giấc ngủ cho tôi. Một người con gái chỉ vì sợ tôi thức giấc mà sẵn sang ngồi yên như vậy, tôi biết cả cuộc đời khó mà tìm kiếm được. Nhưng tôi không biết phải làm gì cho em cả.
Tôi vẫn sống cuộc sống phù phiếm như thế. Mãi mãi không dứt ra được. Rượu mạnh rửa sạch tâm trí của tôi. Cũng không nhớ rằng tôi đã lên giường với bao nhiêu cô em xinh đẹp, người mẫu chân dài hay mấy em gái mới lớn thích đú đởn trong quãng thời gian ấy. Khi vui tôi có hang tá cô gái xinh đẹp vây quanh, nhưng khi buồn tôi lại tìm đến em. Em chẳng bao giờ hỏi, tôi biết em sợ. Tôi cũng sợ. Nhưng dù có cố gắng lấp liếm đến đâu, sự thật vẫn là sự thật. Mỗi khi bình minh chiếu qua khung cửa sổ làm tôi choàng tỉnh, tôi lại thấy ghê tởm kẻ nhem nhuốc đang làm vấy bẩn một tâm hồn trong trắng.
Tôi là tên lãng du yêu sự vô định. Còn em là người đã yêu tên lãng du ấy.
***
Lần cuối cùng tôi gặp em là khi tôi đưa em đi du lịch, em bảo muốn đi tắm biển. Sau nhiều lần trì hoãn hứa hẹn cuối cùng tôi cũng có thời gian đưa em đi.
Biển mặn và nồng nhưng khác hẳn với rượu. Rượu rửa sạch lý trí của tôi còn biển làm tôi quên đi những buồn bằng những niềm vui.
Chúng tôi cùng nhau nắm tay đi dọc bãi biển ngắm mặt trời lặng, chỉ trở về cho đến khi mệt nhoài.
Đêm hôm đấy ở khách sạn, tôi đã ngồi suy nghĩ rất lâu.
Tôi sợ bình minh kia sẽ đến.
Còn em vẫn ngồi tĩnh lặng bên cạnh tôi, luôn như thế.
- Anh là gì của em? – Tôi lên tiếng.
- Sao anh lại hỏi thế?
- Anh không biết. Em trả lời anh đi.
- Em cũng không biết. Thế em là gì của anh?
Em là gì của anh à? Làm sao anh trả lời được. Bạn ư? Không phải? Người yêu ư? Không phải? Làm sao anh trả lời em đây?
- Chúng ta quen nhau bao lâu rồi em?
- 2 năm rưỡi, gần 3 năm anh ạ. Hôm nay anh làm sao thế?
- Anh yêu em. Chỉ thế thôi.
Tôi đặt lên môi em một nụ hôn cháy bỏng. Tôi không thường hôn em lắm. Tôi sợ có những cảm xúc sẽ không dừng lại được. Khi đi chơi xa với nhau, chúng tôi vẫn đặt một phòng, ngủ chung giường với nhau nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi ôm chặt em vào lòng, để bình yên một chút thôi. Em giống như thiên thần ngủ ngoan trong lòng tôi vậy, tôi không dám làm gì vượt quá giới hạn.
Nhưng lần đấy thì khác. Khi môi chúng tôi rời nhau ra, tôi nhìn em đắm đuối. Hôm đấy tôi tỉnh táo, khác hẳn so với mọi ngày. Tôi đưa tay gỡ nút áo sơ mi trên người em. Nhưng em gạt tay tôi ra. Hơi bất ngờ, nhưng tôi tiếp tục tiến đến ôm lấy em.
“Anh!” – Em lại đẩy tôi ra một lần nữa.
Tôi nhìn em sững sờ không biết nói gì. Vẻ mặt em nghiêm nghị một cách đáng sợ. Rồi tôi bật cười, tôi ngả ngửa ra ghế, với tay lấy chai rượu, rót ra ly uống một ít.
Em vẫn nhìn tôi tĩnh lặng không nói gì. Dường như giữa chúng tôi lời nói luôn là thứ thừa thãi.
- Em có bạn trai chưa? – Tôi đã uống được vài ly rồi, không thể im lặng lâu hơn nữa. Nhưng không hiểu sao tôi lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như thế này.
- Có một vài người theo đuổi. Nhưng em chưa quyết định.
- Có ai tốt và đẹp trai như không?
- Anh mà tốt cái gì?
- Nói vậy tức là anh đẹp trai lắm nhỉ?
Hai chúng tôi cùng cười. Em cũng đến uống với tôi một ly và hỏi:
- Anh không giờ nghiêm túc được à?
- Có đấy, anh đang nghiêm túc đây.
- Còn anh thì sao? Anh định như thế nào?
- Chẳng biết nữa? Bố anh ở Mỹ gọi, bảo anh sang đấy tiếp phụ giúp cho anh trai.
- Như thế cũng tốt. Chừng nào anh đi?
- Xong việc thì đi thôi. Mai đi cũng được. Một năm nữa đi cũng được.
- Anh còn việc gì?
- Còn em.
- Em là gì của anh?
- Là của nợ của đời anh.
- Đừng đùa nữa. Anh nghiêm túc một chút đi.
- Anh xin lỗi.
- Về cái gì?
- Về chuyện lúc nãy.
- Em hiểu mà. Không sao đâu.
Bốn mắt nhìn nhau. Tay em đã nắm chặt lấy tôi tự bao giờ. Tôi không còn cười nữa. Tôi chợt nhận ra em quan trọng như thế nào với tôi. Cái này tay thật chặt trả lời tất cả câu hỏi. Tôi nhìn em và nói:
- Ừ, sau này em sẽ có chuyện để kể với con gái em trong những bữa ăn. Rằng mẹ đã lắc đầu với một người đàn ông như thế.
Khuya trời lạnh dần, tôi và em đều đã lên giường nằm. Em vẫn nép sát vào lòng tôi như sợ tôi chạy mất. Tôi khẽ mân mê mái tóc của em.
- Anh, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa à.
- Ừ, nên thế em ạ. Đã đến lúc cả 2 ta tỉnh dậy khỏi giấc mơ này rồi.
Em ôm lấy tôi chặt thêm nữa.
- Anh có muốn biết một bí mật không? Anh là người đầu tiên nắm tay em, ôm em và là nụ hôn đầu của em đấy. Còn em?
Tôi cười :
- Em là người đầu tiên nói không với anh.
Pleiku, 12/6/2014
Quách Tiên Sinh
- Trả đây cho em.
***
- Xe của anh đây à – Em ngạc nhiên tròn xoe mắt hỏi.
Tôi nhìn em. Cũng ngạc nhiên không kém. Ừ nhỉ. Em bán bỏng ngô còn tôi có đi xe mui trần. Cũng là lạ.
- Không, xe anh mượn đấy – Tôi cười lấy 1 bì bỏng rồi vứt bao bỏng ngô vào hàng ghế sau.
- Thế còn bạn gái anh?
- Hả?
- Có sao không? – Em ngập ngừng, vẫn chưa lên xe trong khi tôi đang đợi.
- Kệ đi. – Tôi mở cửa xe đưa tay mời.
- Anh đối xử với bạn gái anh thế à?
- Không sao đâu, anh có cả đống bạn gái kiểu đấy. – Tôi cười nhìn vẻ mặt lo âu của em nhưng bất chợt ngừng lại vì hiểu ra mình vừa nói sai điều gì đấy.
Em vẫn đứng đấy, nhìn tôi khó hiểu. Không rõ là sợ hãi hay ngại ngùng.
- Kệ đi em, sẽ có người rước con bé chảnh chọe kia về thôi. Thiếu cha gì thằng xếp hàng. Quan trọng là con bé ấy có chịu hay không thôi. Thôi lên xe lẹ đi bà già. Đi chơi.
Tôi đưa em đi. Đi khắp thế gian.
Ước có thể như vậy.
Nhưng đôi khi trong cuộc sống cũng như trong tình yêu, không có sai hoặc đúng. Chỉ có phù hợp hay không.
Sau lần đấy chúng tôi chính thức trở thành “bạn bè” của nhau. Tôi và em biết nhiều hơn về đối phương. Khi lớp sương mù dần tan đi, cái vẻ đẹp mờ ảo cũng biến mất. Trần trụi và phũ phàng.
Tôi và em yêu thương và chăm sóc nhau như một đôi. Cùng đi nhiều nơi lắm, mua sắm, ăn uống…Nhưng càng đến gần, tôi càng nhận ra khoảng cách của em và tôi càng ngày càng xa, không gì có thể bù đắp được. Em dường cũng hiểu điều ấy. Thỉnh thoảng tôi thấy em chợt khóc, có lúc lại gọi tên tôi trong giấc mơ khi gục đầu lên vai tôi ngủ. Tôi chỉ biết lặng nhìn, không thể làm gì để vơi bớt vết thương lòng cho em.
Con người ai cũng bị cầm tù bởi số phận. Tôi không thuộc về em, nhưng em lại sợ lạc mất tôi. Tôi không muốn nhuộm màu buồn lên đôi mắt thơ ngây kia nhưng tôi không biết làm gì cả. Chúng ta ai cũng là nô lệ cả.
Mặc dù tôi rất tiết kiệm lời hứa, nhất là những lời hứa với một cô gái bé bỏng như em nhưng rút cuộc cũng không tránh cho em những lần chờ tôi đến. Tôi cũng chẳng mấy khi có thể đến khi em cần cả. Chỉ có em vẫn luôn ở đó chờ tôi đến. Có lần tôi chạy xe băng qua màn đêm để tìm em vì tôi sợ, sợ bóng đêm lạnh lẽo cô đơn ấy nuốt chửng lấy tôi. Gối đầu lên đùi em tôi đã vô tâm ngủ quên mất, nhưng khi trở mình dậy tôi vẫn thấy em ngồi đấy trông giấc ngủ cho tôi. Một người con gái chỉ vì sợ tôi thức giấc mà sẵn sang ngồi yên như vậy, tôi biết cả cuộc đời khó mà tìm kiếm được. Nhưng tôi không biết phải làm gì cho em cả.
Tôi vẫn sống cuộc sống phù phiếm như thế. Mãi mãi không dứt ra được. Rượu mạnh rửa sạch tâm trí của tôi. Cũng không nhớ rằng tôi đã lên giường với bao nhiêu cô em xinh đẹp, người mẫu chân dài hay mấy em gái mới lớn thích đú đởn trong quãng thời gian ấy. Khi vui tôi có hang tá cô gái xinh đẹp vây quanh, nhưng khi buồn tôi lại tìm đến em. Em chẳng bao giờ hỏi, tôi biết em sợ. Tôi cũng sợ. Nhưng dù có cố gắng lấp liếm đến đâu, sự thật vẫn là sự thật. Mỗi khi bình minh chiếu qua khung cửa sổ làm tôi choàng tỉnh, tôi lại thấy ghê tởm kẻ nhem nhuốc đang làm vấy bẩn một tâm hồn trong trắng.
Tôi là tên lãng du yêu sự vô định. Còn em là người đã yêu tên lãng du ấy.
***
Lần cuối cùng tôi gặp em là khi tôi đưa em đi du lịch, em bảo muốn đi tắm biển. Sau nhiều lần trì hoãn hứa hẹn cuối cùng tôi cũng có thời gian đưa em đi.
Biển mặn và nồng nhưng khác hẳn với rượu. Rượu rửa sạch lý trí của tôi còn biển làm tôi quên đi những buồn bằng những niềm vui.
Chúng tôi cùng nhau nắm tay đi dọc bãi biển ngắm mặt trời lặng, chỉ trở về cho đến khi mệt nhoài.
Đêm hôm đấy ở khách sạn, tôi đã ngồi suy nghĩ rất lâu.
Tôi sợ bình minh kia sẽ đến.
Còn em vẫn ngồi tĩnh lặng bên cạnh tôi, luôn như thế.
- Anh là gì của em? – Tôi lên tiếng.
- Sao anh lại hỏi thế?
- Anh không biết. Em trả lời anh đi.
- Em cũng không biết. Thế em là gì của anh?
Em là gì của anh à? Làm sao anh trả lời được. Bạn ư? Không phải? Người yêu ư? Không phải? Làm sao anh trả lời em đây?
- Chúng ta quen nhau bao lâu rồi em?
- 2 năm rưỡi, gần 3 năm anh ạ. Hôm nay anh làm sao thế?
- Anh yêu em. Chỉ thế thôi.
Tôi đặt lên môi em một nụ hôn cháy bỏng. Tôi không thường hôn em lắm. Tôi sợ có những cảm xúc sẽ không dừng lại được. Khi đi chơi xa với nhau, chúng tôi vẫn đặt một phòng, ngủ chung giường với nhau nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi ôm chặt em vào lòng, để bình yên một chút thôi. Em giống như thiên thần ngủ ngoan trong lòng tôi vậy, tôi không dám làm gì vượt quá giới hạn.
Nhưng lần đấy thì khác. Khi môi chúng tôi rời nhau ra, tôi nhìn em đắm đuối. Hôm đấy tôi tỉnh táo, khác hẳn so với mọi ngày. Tôi đưa tay gỡ nút áo sơ mi trên người em. Nhưng em gạt tay tôi ra. Hơi bất ngờ, nhưng tôi tiếp tục tiến đến ôm lấy em.
“Anh!” – Em lại đẩy tôi ra một lần nữa.
Tôi nhìn em sững sờ không biết nói gì. Vẻ mặt em nghiêm nghị một cách đáng sợ. Rồi tôi bật cười, tôi ngả ngửa ra ghế, với tay lấy chai rượu, rót ra ly uống một ít.
Em vẫn nhìn tôi tĩnh lặng không nói gì. Dường như giữa chúng tôi lời nói luôn là thứ thừa thãi.
- Em có bạn trai chưa? – Tôi đã uống được vài ly rồi, không thể im lặng lâu hơn nữa. Nhưng không hiểu sao tôi lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như thế này.
- Có một vài người theo đuổi. Nhưng em chưa quyết định.
- Có ai tốt và đẹp trai như không?
- Anh mà tốt cái gì?
- Nói vậy tức là anh đẹp trai lắm nhỉ?
Hai chúng tôi cùng cười. Em cũng đến uống với tôi một ly và hỏi:
- Anh không giờ nghiêm túc được à?
- Có đấy, anh đang nghiêm túc đây.
- Còn anh thì sao? Anh định như thế nào?
- Chẳng biết nữa? Bố anh ở Mỹ gọi, bảo anh sang đấy tiếp phụ giúp cho anh trai.
- Như thế cũng tốt. Chừng nào anh đi?
- Xong việc thì đi thôi. Mai đi cũng được. Một năm nữa đi cũng được.
- Anh còn việc gì?
- Còn em.
- Em là gì của anh?
- Là của nợ của đời anh.
- Đừng đùa nữa. Anh nghiêm túc một chút đi.
- Anh xin lỗi.
- Về cái gì?
- Về chuyện lúc nãy.
- Em hiểu mà. Không sao đâu.
Bốn mắt nhìn nhau. Tay em đã nắm chặt lấy tôi tự bao giờ. Tôi không còn cười nữa. Tôi chợt nhận ra em quan trọng như thế nào với tôi. Cái này tay thật chặt trả lời tất cả câu hỏi. Tôi nhìn em và nói:
- Ừ, sau này em sẽ có chuyện để kể với con gái em trong những bữa ăn. Rằng mẹ đã lắc đầu với một người đàn ông như thế.
Khuya trời lạnh dần, tôi và em đều đã lên giường nằm. Em vẫn nép sát vào lòng tôi như sợ tôi chạy mất. Tôi khẽ mân mê mái tóc của em.
- Anh, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa à.
- Ừ, nên thế em ạ. Đã đến lúc cả 2 ta tỉnh dậy khỏi giấc mơ này rồi.
Em ôm lấy tôi chặt thêm nữa.
- Anh có muốn biết một bí mật không? Anh là người đầu tiên nắm tay em, ôm em và là nụ hôn đầu của em đấy. Còn em?
Tôi cười :
- Em là người đầu tiên nói không với anh.
Pleiku, 12/6/2014
Quách Tiên Sinh
Bài viết liên quan!