watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Nàng không yêu hoa tím

Lượt xem :
Truyện ngắn hay
Nỗi buồn con gái không có ai dạy nàng gọi tên, niềm vui con gái không có ai bên nàng san sẻ, và một chút xuyến xao không ai dạy nàng cách để quên...

Con gái thường nói họ thích màu tím, nhưng nàng người con gái ấy, nàng không còn yêu màu tím nữa!

***
Nơi nàng ở đẹp như một thiên đường nhỏ! Nhà nàng xây bằng gạch đỏ không trát và lợp bừng ngói đỏ của quê nàng. Nhà nàng ở ven sông, nàng vẫn đi về dọc con đường đầy cỏ và hoa đồng nội. Nhà nàng nhỏ nhưng không gian phía trước mênh mông không bao giờ khuất hết tầm mắt, nàng thường ngồi trước cửa nhà, cảm thán nhìn trời đất.

Nàng ở cùng mẹ, mẹ nàng không nhìn thấy từ khi sinh nàng ra. Bao nhiêu ánh sáng của mẹ nàng mang đi theo mình. Nàng vẫn nghĩ như thế.

Từ khi có nàng, thế giới của mẹ nàng không còn ánh sáng, nhan sắc của mẹ trao sang cho nàng, cả nỗi buồn của mẹ cũng theo nàng lớn lên. Người đàn ông giàu có là cha nàng, đã đi qua đời mẹ nàng, để lại nàng cho bà, để lại cho nàng ngôi nhà ấy, con đường ấy và con sông ấy. Con đường ấy nàng vẫn thường đi, con sông ấy nước vẫn chảy và bờ sông đầy hoa tím nàng trồng, và hoa vẫn nở như ngày nào... Chỉ có mẹ nàng là yên lặng, mẹ lặng lẽ tới mức nhiều khi nàng tự hỏi mình: Mẹ có biết nàng đang sống bên cạnh mẹ hay không? Trong đôi mắt đẹp buồn và thăm thăm bóng tối ấy, nàng không thấy bóng mình bao giờ.

Nàng yêu hoa màu tím, nàng nói chuyện với chúng mỗi buổi chiều tan học trở về nhà. Mỗi buổi tối trước khi nàng đi ngủ và những lúc buồn vui... Nàng thích nhất là trêu đùa những cây trinh nữ, mỗi khi nàng chạm tới, chúng đều khép mình lại. Nàng cũng giống thế chăng? Nàng không có bạn bè, hay nói đúng hơn là nàng sợ họ, nàng sợ những ánh mắt nhìn thương hại, sợ những tiếng xì xào nho nhỏ khi vắng mặt nàng hay là khi nàng vô tình ngang qua, nàng sợ những ánh nhìn soẹt qua của người lớn và âm thanh mỉa mai nàng đã nghe từ khi nàng hiểu: nàng là đứa con hoang, là đứa con không có cha! Khi xưa, nàng thường trốn mình ở một góc nào đó và lặng lẽ khóc một mình. Nhưng bây giờ, nàng tự tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lùng, lạnh lùng tới mức không ai có thể khiến nàng tổn thương thêm nữa.

Đôi mắt nàng đẹp như mắt mẹ, nhưng mắt nàng đầy màu tím, màu buồn, một nỗi buồn mà nàng không bao giờ biết gọi tên nó là gì. Chỉ biết trong trái tim nàng có một nỗi hoang hoải mênh mông mà không thể nói cùng ai.

Nàng chỉ biết cặm cụi trồng tất cả những loại hoa màu tím ở từng ô nhỏ mà nàng ngăn ra trên bờ sông, cũng là chiếc vườn dài thật dài của nhà nàng. Đó là niềm vui thích duy nhất nàng có từ bao nhiêu năm nay. Còn khi buồn, nàng nghe nhạc: "Nàng yêu hoa tím tôi chuộng hồng, nàng thì ưu tư tôi thì rất yêu đời..." đó là những lời trong bài hát nàng thích nhất!

Nàng thích cả những chú gà con lông mịn màng và êm dịu. Nàng thích nhìn chúng chạy lích tích kiếm ăn trong những bụi hoa màu tím. Nó cho nàng chút cảm giác bình yên hơn, ấm áp và dịu dàng hơn...

Mỗi buổi chiều mẹ nàng thường ngồi yên lặng dưới giàn hoa tigôn nàng trồng, bà không biết đó là hoa gì, chỉ là bà lặng yên như thế mà thôi. Bao nhiêu năm rồi, kể từ ngày nàng hỏi: Tại sao mẹ lại ngồi đó? Và mẹ không bao giờ trả lời nàng, thì nàng đã từ bỏ ý định hỏi mẹ nàng rồi. Nàng coi đó như là một thói quen khó bỏ của mẹ.

Có những khi trời mưa, nàng vẫn thấy mẹ ngồi yên ở đó. Nước chảy dài trên mặt bà. Nàng không biết đó là nước mắt hay là nước mưa. Chỉ là im lặng quá nên nàng không tin là mẹ nàng khóc.

Nàng sắp học hết cấp ba. Nàng có thể đi khỏi nơi này không khi mẹ nàng như thế, mẹ nàng cần nàng ở bên cạnh suốt cả đời này. Nàng có thể ích kỉ sống cho mình không?

***

Những buổi chiều nàng thường lặng nhìn dòng sông, lâu rồi, trên con sông này đã vắng tiếng khua mái chèo đuổi cá, mà sao chiều nay lại rộn ràng đến thế. Nàng tò mò đứng lên nhìn xem người nào đã chèo thuyền chiều nay?

Bóng chiều đã xuống, trên sông ngập tràn ánh hoàng hôn, những con sóng xô nhau thêm hối hả... Nàng tò mò lấp sau những vồng hoa tím nhìn trộm người đánh cá. Rồi nàng đã không biết mình đứng đó tự bao giờ và đến bao lâu, thời gian như ngưng đọng trong trí óc của nàng. Người ấy không phải là một người đánh cá già nua như nàng nghĩ mà là một chàng trai, một chàng trai tuấn tú như vừa bước ra từ trong câu truyện cổ tích nào đó khiến trái tim thiếu nữ trong nàng thổn thức, cái cảm giác thật kỳ lạ, thật khó quên.

Người ấy không đánh cá mà có lẽ là đi du ngoạn trên sông. Khi nhìn thấy nàng sau vồng hoa tím, chàng trai đó không rời ánh mắt khỏi nàng. Bộ dạng hai kẻ xa lạ ngây ngô nhìn nhau không nói chợt khiến nàng hoảng hốt. Nàng bỏ chạy vào trong nhà ngồi cạnh mẹ, nàng cố nén lại không thì mẹ nàng sẽ phát hiện ra nàng đang thở rất mạnh và gấp gáp, và đôi môi nàng đang khẽ run.

Trong cuộc đời này, nàng chưa hiểu thế nào là yêu và chưa hiểu thế nào là định mệnh, nhưng nàng hiểu thế nào là nỗi cô đơn, nỗi trống trải trong trái tim người thiếu nữ. Nó cũng như những con sóng trên sông, suốt đời trôi nổi, muốn tìm một điểm dừng nhưng dường như là nỗi bất lực triền miên, nỗi câm lặng bào mòn cảm giác bình yên, chỉ còn nỗi trông trải hoang hoải không viết thành lời hàng ngày ngặm nhấm trái tim bé bỏng của nàng.

Nhiều khi, mà không rất nhiều lần nàng tự hỏi mình rằng tại sao mẹ nàng lại không yêu nàng như những người mẹ yêu người con gái của mình với sự bao dung và đồng cảm? Nhưng khi hỏi mãi vẫn không bao giờ có câu trả lời thì người ta cũng dần nghĩ đó là một điều hiển nhiên không cần chất vấn. Nàng tự nghĩ, có lẽ đó là cách riêng mà mẹ nàng yêu nàng. Có thể, tất cả những bà mẹ sẽ có một ai đó yêu con gái của mình một cách đặc biệt không giống ai lắm chứ! Như mẹ nàng vậy!

Nàng ngồi, lặng nghe tiếng khua mái chèo ngày càng xa hơn, nhỏ dần rồi vắng lặng. Nàng bỗng nghĩ về mẹ nàng, người đàn bà không nhìn được, bà chỉ có thể lắng nghe và chắc chắn bà nghe rất tinh tế, liệu bà có nghe thấy tiếng mái chèo khua trong trái tim bé bỏng của nàng và đang dần xa vắng trong một cảm xúc nàng không thể gọi tên.

Để rồi mỗi buổi chiều nàng cùng mẹ ngồi dưới giàn hoa tím, hai người phụ nữ ngồi, trông ngóng những điều bí mật của riêng mình. Và bây giờ nàng lại hiểu tại sao mẹ nàng không thích nói gì khi ngồi ở đây. Bà sợ hãi, sợ hãi hơn nàng vì chỉ cần một chút ồn ào nhỏ bà sẽ không thể nghe được thứ mà bà trông mong.

Còn nàng, nàng muốn được nghe thấy âm thanh nào đó từ xa nhất, từ khi đôi mắt nàng còn chưa nhận ra. Nhưng con sông những ngày sau đó vẫn yên ắng đến lạnh lùng, đôi khi có những tiếng ngõ mạn thuyền nhưng không phải là tiếng ngõ nàng đợi, tiếng khua nước nàng mong, không phải người nàng trông ngóng, một nỗi ngóng trông vời vợi mà con tim nàng không thể nào từ chối! Nụ cười của một người đàn ông dành cho nàng ám ảnh tới mức đó sao?

***

Nàng trốn mẹ đi thi Đại học, nàng cũng có những ước mơ của riêng mình, nàng muốn được như cánh chim trời bay thật xa, thật xa nỗi cô đơn của nàng và đưa mẹ nàng tới một nơi khác trốn thật xa nỗi khắc khoải rã rời như hiện tại và những ngày đã qua! Nàng đã lặng lẽ sống bên mẹ như một sự hiện hữu đơn độc không gắn kết. Nỗi buồn con gái không có ai dạy nàng gọi tên, niềm vui con gái không có ai bên nàng san sẻ, và một chút xuyến xao không ai dạy nàng cách để quên...

Nàng ngập ngừng rất lâu, nàng đã tưới bao nhiêu lần những luống hoa, nàng sợ có một ngày nào đó sẽ không còn ai tưới nước cho chúng nữa, nàng đã bước vào cửa rồi lại bước
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
247/628
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT