watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Mùi của gió

Lượt xem :
g rất nhanh, lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có. Cô ấy nhìn tôi như chờ đợi rồi cầm bó hoa bước vào trong. Tôi đứng yên. Đầu óc hỗn loạn. Đêm đó tôi không nhận được điện thoại của Hoa, và tiếng kêu đau đớn giữa đêm lại xuất hiện. Cô ấy không lên ban công. Không nhận điện thoại. Ánh mắt kì lạ của cô ấy, cách nhìn và cách đi của cô ấy, câu nói an ủi của cô ấy, sự nhầm lẫn ngày hôm đó ... Tôi cố xua đuổi sự liên kết đó, nhưng không thể. Đêm thứ ba không gặp nhau, cô ấy điện thoai cho tôi, nói tôi hãy sang nhà chơi rồi cúp máy. Tôi băn khoăn, tôi không muốn xác minh, nhưng tôi nhớ cô ấy, tôi muốn gặp, tôi chắc chắn vậy.

Tôi bấm chuông . Không phải Hoa, một người phụ nữ bước ra nhìn tôi dò hỏi, rồi bà gật đầu hiền từ.

- Con là bạn cuả Ngọc ..à Hoa sao? Vào đi con.

Tiếng con ngọt ngào ấm áp vang lên làm tôi thấy mũi cay cay một chút, phải,tôi vẫn chưa hoàn toàn đối diện được. Tôi vào nhà, căn nhà trống trải,hầu như không có gì, đồ đạc trong căn nhà rộng rãi ít đến khó hiểu. Điều đó làm tôi sợ. Tôi sợ mình nghĩ đúng.

- Ngọc ở trên phòng đó con , con lên gặp nó đi,nó không đủ sức xuống nhà đâu...

- Ngọc ạ?

- Ừ, tên nó là Ngọc đó con, con lên đi, rồi con sẽ hiểu...

Những bậc thang trở nên dài vô tận, cảm giác nặng nề lo sợ bao trùm bủa vây con tim nhiều mảnh vá của tôi. Cửa phòng không mở, tôi bước vào, lặng lẽ nhất có thể... hi vọng... phải tôi đang hi vọng...

- Cậu đến rồi à? Hoa khẽ hỏi, giọng yếu ớt đến mủi lòng nhưng tôi vẫn vui mừng, chỉ là một nhầm lẫn thôi, tất cả đều là nhầm lẫn thôi, nhưng ông trời thật khéo trêu ngươi..

- Tôi nhận ra tiêng bước chân và hơi thở của cậu gió ạ...

Một khoảng lặng im kéo dài đến đáng sợ. Cô ấy đưa tay lên không trung, mệt mỏi vẫy tôi ,tôi chợt nhận ra cô ấy rất xanh xao. Khuôn mặt trắng xanh khiến tôi có cảm giác không thật, cảm giác cô ấy rất xa tôi. Tôi tới gần giường và lặng lẽ ngồi xuống. Lọ hoa făng đặt ở đầu giường vẫn rất đẹp.Tôi muốn nắm lấy bàn tay cô ấy nhưng lại không thể. Tôi sợ điều gì cơ chứ.

- Cậu biết không? Thính giác của tôi hơn người thường đấy....

Cô ấy khẽ cười, nụ cười mà những ngày này tôi nhớ nao lòng. Nhưng tôi lại sợ nhìn thấy cô ấy cười lúc này, nụ cười mơ hồ càng khiến Hoa giống như đang ở một thế giới khác, thế giới mà đến một ngày tôi sẽ không thể lại gần được nữa. Tôi sợ.

- Sao cậu không nói gì vậy? Tôi là Ngọc. Nhưng tôi đã là Hoa những lúc ở bên cậu. Ngọc là một người không nhìn thấy, Hoa lại muốn như một người bình thường. Nhưng giờ tôi mới nhận ra cả hai đều là người mù.

Hai tiêng cuối cùng đánh mạnh vào đầu óc tôi, cô ấy nói gì cơ, cô gái hàng ngày tôi gặp, cô gái ở bên cạnh tôi những ngày tháng qua là một cô gái mù sao? Cô ấy mệt mỏi ngồi dậy , ánh mắt lặng lẽ nhìn vào không gian, giờ tôi mới hiểu,ánh mắt kì lạ không khi nào nhìn thẳng vào tôi.

- Tôi xin lỗi, tôi đã nói dối cậu, gió à. Tôi thích gọi cậu là gió vì một ngày nào đó tôi cũng thành gió bên cậu mãi mãi.

Cô ấy đưa tay lên ,và trong tích tắc tôi chợt hiểu cô ấy muốn làm gì, tôi cầm tay cô ấy đặt nhẹ lên mặt mình, cô ấy chầm chậm xê dịch những ngón tay trên gương mặt tôi, và hơi dừng lại một chút ở vết sẹo dài...

- Đêm nào tớ cũng tưởng tượng gương mặt cậu, và.. vết sẹo ...nhưng tớ tin là rất đẹp...

- Cậu đoán đúng, tớ rất đẹp trai...

Cô ấy bật cười, nụ cười đẹp vô cùng nhưng lại khiến tim tôi xót xa, và, tôi, bằng tất cả yêu thương ôm lấy cô ấy và bật khóc. Tôi nói nhiều điều, về Linh - người bạn gái thanh mai trúc mã, một trong những người tôi yêu thương nhất đột ngột rời xa tôi vĩnh viễn. Cô ấy tự tử vì thất tình, không một lời trăng trối, không một cơ hội để tôi nói rằng cô ấy luôn ở trong tim tôi suốt những năm tháng qua. Về vết trượt dài của tôi sau đó để chạy trốn đau khổ. Và về mẹ của tôi. Mẹ đã đẩy tôi ra khỏi đầu chiếc xe oan nghiệt trong một đêm mưa tầm tã khi đang đón tôi bị say xỉn trở về nhà. Hình ảnh cuối cùng còn đọng lại trong mắt tôi là mẹ, bị hất tung, nằm trên lòng đường sũng nước, máu hòa cùng nước mưa, nước mưa hòa cùng nước mắt. Tôi sống sót với vết sẹo dài trên mặt. Sinh mạng của tôi được đổi bằng sinh mạng của mẹ. Tôi không thể chết, nhưng cũng không thể sống. Tôi bắt đầu cái mà người ta gọi là tồn tại. Tôi nói về những cơn ác mộng hàng đêm, về sự cô đơn, đau đớn, tội lỗi đã bóp nghẹt tôi, về sự xuất hiện của cô ấy đã giúp tôi thế nào...Cô ấy cũng nói nhiều điều về cuộc sống của cô ấy, thiếu vắng người thân ,không bạn bè và chìm trong bóng đêm cô đơn, niềm vui khi tôi bước vào cuộc đời cô ấy. Chúng tôi cứ như thế, ngồi bên cạnh nhau, cô ấy nhìn vào không trung, còn tôi nhìn vào cô ấy. Đã rất lâu rồi tôi chưa thấy lòng mình thanh thản như thế. Trên cuộc đời này, điều duy nhất làm dịu những vết thương chính là yêu thương.

- Còn một điều bí mật cuối cùng, sau này tôi sẽ nói với cậu, gió ạ. Và hãy tin tôi, bước ra ngoài hố sâu đau khổ và ác mộng đó đi, hãy thay tôi nhìn bầu trời và nhìn cuộc sống. Vì mẹ cậu,vì Linh, vì cậu và vì tôi...Rồi sẽ ổn cả, rồi sẽ qua hết, cậu làm được, phải không, gió ?

Đêm đó tôi không nghe thấy tiêng kêu đau đớn ở nhà bên nữa,cô ấy lại gọi điện hát cho tôi nghe nhưng dặn tôi hãy thu âm lại tất cả. Chưa khi nào cô ấy hát nhiều và hát hay đến thế. Tôi chìm vào giấc ngủ bình yên. Chúng tôi lại tiếp tục những ngày ở cạnh nhau như thế, giờ đây, tôi đã có thể sang nhà Hoa, ngồi cạnh cô ấy trên ban công, giúp cô ấy tưới hoa, tỉa lá, nghe cô ấy thổi kèn và thỉnh thoảng khẽ nắm lấy bàn tay trắng xanh, gầy guộc. Tôi đã có thể nói về những kỉ niệm với Linh, miêu tả về mẹ một cách nhẹ nhàng như nói về những tháng ngày hạnh phúc. Chỉ cần nhìn cách cô ấy lắng nghe tôi nói, tôi biết mình đã tìm thấy an nhiên trong tâm hồn. Mỗi khi cô ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời, những lọn tóc nhẹ tênh, thơm dịu ngọt chạm nhẹ vào mặt tôi trong gió, gương mặt bình yên của cô ấy dường như không còn gì có thể đẹp hơn.

***

Năm học bắt đầu. Tôi không muốn trốn tránh. Hoa dạy tôi cách đối diện với cuộc sống , cách mỉm cười và đứng vững. Tôi tới trường, dù chậm hơn mọi người một năm nhưng luôn cố gắng làm tốt nhất có thể. Tôi bắt đầu chấp nhận và yêu quý mẹ Hai, bà là một người tốt bụng và thật lòng yêu bố. Bạn bè, thầy cô nhìn tôi nghi hoặc, tôi vẫn mỉm cười, họ xì xào, tôi vẫn thản nhiên. Tôi sẽ sống như thế, yêu thương mọi người và làm cho họ yêu tôi. Tôi học cách yêu cuộc sống, và dần nhận ra cuộc sống này tuyệt vời hơn cả khi xưa. Mỗi ngày trôi qua, tôi đều mong tới lúc có thể trở về nhà, chạy lên ban công, lên nơi mà tôi vẫn đùa với Hoa là góc bình yên nhất thế giới để nhìn ngắm bóng hình quen thuộc. Nhưng gần đây, cô ấy có vẻ như rất mệt mỏi, mỗi khi chúng tôi ngồi cạnh nhau, Hoa thường dựa lên vai tôi ngủ, rất lâu. Tôi không biết gọi tên mối quan hệ của chúng tôi là gì. Nhưng tôi cũng không muốn xác định. Chỉ cần ở bên nhau như thế, mỗi ngày, tôi không mong mỏi gì hơn.

Tan học. Một bóng xe cứu thương vượt qua tôi ở ngã tư. Tôi thấy bất an kì lạ. Điện thoại khẽ reo, tiếng chuông điện thoại bất ngờ càng khiến tôi lo lắng, như có một linh tính chẳng lành. Là dì Tư.

- Con nghe đây, dì Tư. Tôi nghe thấy giọng mình run run.

- Đi, con, đi gặp Ngọc lần cuối đi con. Nó chờ con mãi...

Dì bật khóc, tiếng khóc chọc thủng tất cả lí trí của tôi, chọc thủng cả con tim vừa mới được phục hồi của tôi. Bệnh viện, kí ức đáng sợ lại ùa về, tôi sợ hãi, hoảng loạn, cô ấy kia rồi, cô ấy
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
88/2664
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT