Một đêm với tình cũ
Lượt xem : |
Tôi đau đớn để Tuấn đè lên người mình, chà đạp lên thân thể mình mà không dám phản ứnghay kêu ca. Những cái ôm hôn vồ vập và bàn tay mạnh bạo của anh làm tôi ghê sợ, đau đớn và nhục nhã…
Lần đầu tiên biết yêu, tôi những tưởng đó là mối tình đẹp nhất. Tôi đã cố gắng, vun vén cho tình yêu ấy rất nhiều. Nhưng khi phát hiện ra anh có những điểm không tương đồng, đó là thói ích kỷ và toan tính thì tôi đã chia tay. Tôi biết mình làm vậy có hơi quá đáng và chóng vánh nhưng tôi làm sao có thể lấy một người không đáng tin như vậy làm chồng được?
Sau đó, tôi gặp và yêu Minh (giờ đã là chồng tôi). Qua thời gian tìm hiểu, tôi biết đây mới là bến đỗ của đời mình và chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân. Trong đám cưới hôm ấy, tôi còn nhớ Tuấn (tức là người yêu cũ của tôi) đến trước mặt tôi và nói duy chỉ có một câu: "Vân, rồi sẽ có một ngày em phải hối hận vì đã bỏ rơi anh". Tôi không để tâm nhiều đến điều đó. 14 năm trôi qua tôi không còn gặp lại Tuấn nữa. Tôi chỉ mới sực nhớ lại khi nhận được cú điện thoại mời đi uống cà phê của anh hồi chiều. Tôi không có ý định sẽ gặp lại Tuấn nhưng vì ân tình xưa cũng đâu dễ từ chối? Nhất là khi Tuấn còn nói: "Nếu không đến, em sẽ phải ân hận đấy". Anh vẫn không hề thay đổi, vẫn là cách nói ấy. Cách nói luôn ép người khác không có quyền được suy nghĩ lâu hay từ chối.
Ngồi đối diện, thi thoảng tôi phải quay mặt đi chỗ khác vì ánh mắt anh vẫn nhìn tôi đắm đuối. Điều đó làm tôi lúng túng. Anh không giấu nỗi thèm khát muốn được ở bên tôi, muốn có được tôi. Tuấn còn nói anh ghen tỵ với chồng tôi vì đã lấy được người vợ yêu thương chồng như tôi.
Không hiểu sao Tuấn biết công việc của chồng tôi đang gặp khó khăn, có khả năng bị phá sản vì bị hủy một loạt hợp đồng vì nhiều lý do nên thiếu vốn. Tuấn tỏ ý muốn giúp chồng tôi bằng một số vốn khổng lồ. Anh bảo anh đủ khả năng. Tôi có nên tin? Tuấn không phải là người "rộng rãi" đến mức giúp không công cho ai bao giờ. Với anh, cái gì cũng có giá của nó. Bản chất của anh là như thế, lúc nào cũng phải đánh đổi. Thế nên trước đây tôi mới phải “bỏ của chạy lấy người”.
Anh đùa giỡn, mơn trớn và xem tôi như vật sở hữu vậy
"Anh cần gì ở em? Em có thể biết chứ?" Chưa để tôi hỏi hết câu, Tuấn đã khen tôi là người nhanh ý và vẫn thông mình như ngày xưa. Cái cười đắc thắng ấy của anh đã trả lời tất cả. Anh nói chỉ cần được ở bên tôi một đêm, duy chỉ cần một đêm thôi thì mọi chuyện sẽ ok hết. Anh còn nói vẫn nặng tình với tôi và chưa thể quên được những tình cảm khi xưa. Anh muốn "ôn" lại. Một "đêm” để đổi lại sự ổn định công ty cho chồng tôi? Một đêm để rồi tôi và Tuấn cũng không còn gặp nhau nữa. Nghe mà đắng chát nơi cổ họng. Tôi hơi sốc. Tôi không ngờ Tuấn lại có thể đưa ra điều kiện thô bỉ và đáng xấu hổ ấy. Tôi là một người phụ nữ đã có chồng nên không muốn có cái thói "tình cũ không rủ cũng tới".
Tôi thừa biết Tuấn vẫn còn cay cú chuyện ngày xưa chứ không phải vì anh còn tình cảm với tôi. Anh làm vậy là để trả thù tôi, dằn vặt tôi vì đã bỏ rơi anh. Điều này thật không dễ dàng với tôi. Tuấn cho tôi thời gian 2 ngày để suy nghĩ chứ không ép buộc. Anh không ép mà khác nào chỉ cho người ta một sự lựa chọn duy nhất.
Tôi rất thương chồng. Anh là người đàn ông tốt và đáng tin tưởng. Tôi không có gì phải chê trách anh cả. Nhìn anh đi về mặt mày ủ dột, tôi đau lòng lắm. Áp lực công việc vì anh là giám đốc làm anh mệt mỏi và khổ sở. Nhất là những hôm say khướt, tôi biết mình không thể vô trách nhiệm với chồng được. Nếu có thể giúp được chồng điều gì tôi sẽ không tiéc. Nhưng trong chuyện này, tôi cần phải suy nghĩ kỹ. Cuối cùng tôi "nhận lời" Tuấn. Tôi nói dối chồng đi công tác.
Đêm ấy tôi đã phải miễn cưỡng chiều chuộng Tuấn. Anh đùa giỡn, mơn trớn và xem tôi như vật sở hữu vậy. Tuấn biết rõ tôi chấp nhận cuộc "gặp gỡ" này chỉ vì đã không còn lựa chọn nào khác. Tôi vốn là người tự trọng cao nên nếu không yêu chồng nhiều như thế, tôi sẽ không bao giờ hạ thấp mình trước một ai. Hiểu điều này, Tuấn càng phát điên lên. Sau đó anh tỏ ra thích thú, đắc thắng, thõa mãn lắm. Tôi đau đớn để Tuấn đè lên người mình, chà đạp lên thân thể mình mà không dám phản ứng hay kêu ca. Tôi biết mọi sự đã an bài. Và tôi tự nguyện chấp nhận điều đó. Những cái ôm hôn vồ vập và bàn tay mạnh bạo của anh làm tôi ghê sợ, đau đớn và nhục nhã.
Lương tâm tôi cắn dứt, đau khổ và không biết đến bao giờ Tuấn mới
buông tha cho mình nữa
Tuấn cũng thú nhận làm như vậy cũng chỉ là để trả thù tôi, để hả lòng hả dạ vì những gì mà tôi đã gây ra cho anh trước đây. Những lời ấy cứ ám ảnh tôi mãi. Nhưng sau đó Tuấn đã giữ lời. Một khoản tiền lớn được gửi vào tài khoản cuả tôi ngay sau đó. Hóa ra Tuấn cũng là giám đốc một công ty lớn và có mối quan hệ rộng trong giới doanh nhân. Tôi đành phải nói dối chồng rằng đó là số tiền bạn bè giúp đỡ.Có vốn để trang trải nên công ty của chồng tôi vẫn được duy trì. Nhìn chồng tôi vui vẻ trở lại mà sao lòng tôi đau như cắt, nhất là mỗi khi chồng vòng tay ôm tôi, tôi lại nhớ đến cái cười khoái trá, đểu giả của Tuấn trong cái đêm ấy.
Tôi cảm thấy sợ hãi mà không biết sợ chính điều gì nữa. Tôi không thể để chồng tôi biết tôi đã phải nhục nhã như thế nào dưới bàn tay của người đàn ông khác chỉ vì để giúp chồng. Tôi biết chồng tôi sẽ khó chấp nhận sự thật này bởi lẽ anh cũng là người tự trọng và không bao giờ để vợ phải hạ thấp danh dự vì mình.
Mỗi ngày qua đi không hiểu sao lòng tôi cứ nhói đau với cảm giác tội lỗi, giày vò. Thi thoảng tôi lại hốt hoảng khi nghĩ đến ngày chồng biết chuyện. Trong giấc mơ hàng đêm chỉ toàn là ác mộng, những cái cười khoái trá, đểu giả của Tuấn.
Nhất là dạo này Tuấn vẫn thường xuyên nhắn tin và gọi điện nói những lời yêu thương và mong được gặp tôi thêm một vài đêm nữa xem như "khuyến mãi" thêm cho anh. Tuấn còn nói nếu tôi không đồng ý thì cái chuyện ấy rất có thể sẽ đến tai chồng tôi.
Nếu biết chuyện này chồng tôi sẽ không thể chịu nổi, sẽ bị tổn thương. Anh không bao giờ để vợ phải hạ thấp giá trị của mình vì bất cứ lý do gì. Tôi biết chồng tôi sẽ không chấp nhận sự giả dối. Thế nên tôi càng phải sống trong cảm giác đau khổ và lo sợ, giật mình mỗi khi điện thoại lại đổ chuông. Tôi sợ sẽ lại phải nghe những lời đe dọa của Tuấn. Tôi chưa có được cảm giác bình yên. Lương tâm tôi cắn dứt, đau khổ và không biết đến bao giờ Tuấn mới buông tha cho mình nữa.
Theo Eva
Bài viết liên quan!