watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Khúc nhạc trong tôi

Lượt xem :
bé, nụ cười hồn hậu khi bắt gặp ánh mắt tôi nhìn bạn, hình ảnh đó, với tôi như một con chim non bỗng lạc vào một vùng trời tươi sáng, quá giản dị và trong sáng để tôi có thể nắm bắt, nhưng tôi biết nó đã bén rễ rất sâu và sẽ theo tôi mãi trong cuộc đời.

Có thể, Nhung không biết, bạn ấy đã cho tôi nhiều như thế nào qua cách sống giản dị và chân thành ấy. Nhung làm cho tôi một cái chuông gió có treo hình mặt trời và bảo:

- Cậu có biết trái đất có được sự sống là nhờ có mặt trời không? Mặt trời có một nguồn sức mạnh khổng lồ để cung cấp sự sống cho vạn vật. Tớ tặng nó cho cậu hy vọng cậu sẽ luôn sống mạnh mẽ, theo đuổi những ước mơ của mình. Và nhân dịp được nhận nó cậu hãy ước điều gì đó đi nhé.

Lúc đó, tôi còn trẻ dại, tôi đã ước ngay sau đó, và mỉm cười hạnh phúc. Tôi cùng với Nhung xem qua một số cuốn sách, tôi chẳng biết gì, chỉ ngồi nghe cô bé giảng giải, trong tôi, một thế giới kì diệu mở ra. Từ đó, cuộc sống với tôi không là những trò chơi xa xỉ nữa, tôi biết nhìn sâu hơn và đồng cảm cho cuộc sống của người khác. Từ ngày đó trở đi, gặp một người lạ, hay người quen tôi đều tự hỏi, họ mang trong mình ước mong gì. Tôi cảm thấy con người gần gũi với nhau hơn nhiều, so với khoảng cách họ tự tạo, nếu họ cởi bỏ đi cái vỏ bề ngoài.

Một lần, chúng tôi cùng nhau nhìn ngắm bầu trời đầy sao, mặt trăng hiền dịu nhẹ soi sáng cả một khoảng ban công rộng, nơi những khóm hoa hồng vẫn nhẹ nhàng ướp hương đêm. Nhung là một cô bé trong sáng, đã 14 tuổi, vẫn còn tin vào chuyện cổ tích, về nàng tiên, và ông bụt, về bạch mã hoàng tử đẹp trai. Cô bé nói với tôi rằng:

- Thực ra ngoài học giỏi, tớ còn mong sẽ gặp một hoàng tử thật đẹp trai, giỏi giang và tốt bụng nữa. Bạn gái nào cũng vậy cả đấy. Cậu là con trai, thế có ước cưới một nàng công chúa xinh như mơ không.

Thực ra lúc đó, Nhung đã là nàng công chúa đẹp nhất trong lòng tôi rồi. Dù chúng tôi còn nhỏ dại, nhưng tôi biết dành vị trí xứng đáng nhất cho những gì đẹp nhất. Và cô bé nhất định sẽ thành công, tôi nghĩ vậy.

Một tháng ngắn ngủi trôi đi, tôi rời xa làng quê yên bình, rời xa người bạn nhỏ, với những tháng ngày học hành và vui chơi đầy kỉ niệm. Nhung chào tạm biệt tôi mà không biết rằng tôi đã yêu quý cô bé đến nhường nào. Lúc còn ở bên cô bé, tôi không biết được khoảng cách của không gian và thời gian của sự xa cách sau này lại là đáy biển thẳm sâu, và tôi như bị chìm đắm. Nhiều đêm tỉnh giấc trong đêm khuya, tôi ước mình có thể bay, bay giữa bầu trời đầy sao, để về thăm người bạn nhỏ, thăm biết bao kỉ niệm thời thơ ấu tốt đẹp đã trôi đi và chẳng bao giờ quay về nữa. Dường như thứ gì đẹp đẽ chỉ đến có một lần, và tôi giật mình nuối tiếc khi biết chúng đã qua đi mãi mãi. Không biết Nhung có còn để mái tóc dài đen óng, có còn trồng những khóm hoa hồng xinh, có còn mang những câu chuyện cổ đọc dưới ánh trăng lung linh, huyền ảo. Và có biết rằng tôi, sau khi rời xa bạn ấy, đã cố gắng học hành hơn, nhưng lại cảm thấy nhớ bạn ấy nhường nào. Tôi nhớ cô bé cả những ngày nắng, lẫn ngày mưa, trong tiếng giảng bài của cô giáo, tiếng trống trường, cùng với mùa hoa phượng nở. Những đêm đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, nơi Hằng Nga vẫn tỏa sáng dịu dàng, tôi nhớ cô bạn của tôi nhiều vô kể. Mỗi kỉ niệm, mỗi hơi thở và mỗi khoảnh khắc tôi trải qua đều ghi dấu chân bạn, có lúc da diết, mạnh mẽ, có lúc chơi vơi, khắc khoải. Tôi thốt lên rằng: Tôi đã yêu cô bạn của tôi nhiều lắm. Tôi khóc, trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Tôi không muốn làm phiền cô bé, càng không muốn hành trình đến với những ngôi sao trên bầu trời của em bị ảnh hưởng, tôi giữ chặt nó cho riêng mình. Tôi tự nhủ sẽ chứng tỏ tình yêu đó bằng cách sống trọn với niềm đam mê của riêng mình, với ước mơ mà em đã dạy cho tôi thưở bé. Tôi học cách sống sao cho tốt nhất để khi gặp lại, tôi có thể nhìn em mà mỉm cười, mãn nguyện ôn lại những kỉ niệm lúc bên nhau. Điều đó trong tôi khó vô kể, làm sao tôi có thể xa rời những gì mình yêu quý nhất, để sống một cuộc sống khác. Vì cô bé chính là ước mơ của đời tôi, khi tôi đã ước "2 đứa sẽ được bên nhau mãi mãi. Rằng tôi sẽ ở bên, sẽ che chở và nâng đỡ em thực hiện nhưng mơ ước của đời mình."

Có những người đã quen với sống với sự hào nhoáng, nhung lụa nhưng khi trông thấy một thứ gì đó lấp lánh, họ sẽ yêu thứ đó mãi mãi. Tôi cũng không ngoại lệ, tôi yêu em nên cố gắng hết sức mình để xứng đáng với em. Hằng đêm, tôi vẫn nhìn vào chiếc chuông gió hình mặt trời, cố gắng vượt qua nhưng gian nan, để có thể đến gần em hơn nữa. Tôi đã lớn lên như vậy, nhưng khoảnh khắc ngọt ngào ngắn ngủi dường như trong tôi là suối nguồn cho khao khát và khổ đau, nhớ nhung. Chúng đưa tôi trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, và một trái tim đầy những khoảng trống cần được lấp đầy. Có những lúc tôi bị dằn vặt bởi lỗi lầm và đau khổ, hình ảnh trong sáng ngày xưa hiện về như kéo tôi đứng lên, cho tôi nhìn thấy ánh sáng sau những đám mây, lung linh giữa bầu trời đêm đen như chị Hằng Nga sáng tỏ. Tôi mong có một ngày gặp lại cô bé, tôi sẽ ôm cô bạn nhỏ vào lòng, chắc Nhung sẽ thật xinh đẹp, tôi sẽ nói ra với Nhung rằng: "tôi yêu cô bé rất nhiều. cảm ơn vì những gì tốt đẹp em đã dành cho tôi".

*-*-*-*

Ngày đó đến, sau một quãng thời gian dài, đầy những nhớ thương và thiếu thốn. Tôi đến thăm cô bé trong căn nhà nhỏ ở vùng quê, Nhung lúc này đã học xong đại học, và có công việc ổn định. Thật khó nói hết được cảm xúc vì sau một quãng thời gian dài thật là dài, tôi như được trở về với chính mình ngày trước, vẹn nguyên, tinh khôi, và những cảm xúc hôm qua bỗng hiện về chân thực nhất khi tôi nhìn thấy em vẫn xinh đẹp, vẫn mái tóc dài, giọng nói khẽ và nụ cười duyên dáng. Tôi như chết lặng trong phút chốc, tôi không biết mình đang sung sướng, hay đang khổ đau. Tôi không biết mình thuộc về đâu, và những gì thuộc về mình, tưởng như tôi đã có thể vượt qua được những xao xuyến và khát khao, nhưng tôi ngây ngô không biết rằng khi đối diện với thứ mà mình yêu quý nhất, tôi lại tìm thấy con người nhỏ bé và yếu đuối đến đáng thương của chính mình. Khóm hoa hồng vẫn tỏa hương dịu nhẹ, những quyển sách đã ngả màu tháng năm, trên bức tường, có treo một bức tranh vẽ một cô bé và cậu bé đang cùng nhau trò chuyện giữa đêm trăng. Tôi thấy rõ chính mình trong bức tranh, mặc chiếc áo xanh kẻ, và nụ cười đôi bạn dường như tỏa sáng. Tôi chợt muốn khóc, định cất ra điều gì đấy nhưng không thành tiếng. Tôi không nghĩ mình có thể tồn tại qua giây phút đó mà không khỏi ngã nhoài, nhưng kì lạ thay, tôi nhìn lại tất cả với sự biết ơn, trân trọng xen lẫn nuối tiếc. Thật khó có thể nói trước được rằng, nhưng trải nghiệm êm đẹp nhất lại là những rào cản tàn khốc nhất mà chúng ta phải đối mặt. Tôi không nghĩ một ngày, những gì đã từng là đẹp đẽ nhất với tôi trở thành một vật cản ngăn không cho tôi nhìn rõ ràng mọi thứ, khiến tôi run rẩy và khổ sở thế này.

Tôi được biết em đã có người thương yêu, và em bảo rằng người đó rất tốt. Nhung kể cho tôi nghe về những chuyện thời đi học, sau khi 2 đứa xa nhau, cô bạn của tôi đã học giỏi như thế nào, đã làm được những gì. Tôi chỉ im lặng, nghe và không nói, sau khi từ biệt nhau ra về, Nhung tặng tôi một cuốn sổ, cô bé nói rằng:

- Sau khi gặp anh, em đã cố gắng rất nhiều. Anh đã cho em cảm nhận được cuộc sống với những nét khác biệt, cho em nhận thấy em có những nét đáng yêu và biết sống như chính bản thân mình. Cảm ơn anh nhiều lắm.

Tối hôm đó, tôi đọc những dòng em viết trong hàng nước mắt, những tâm sự của em rất chân thật, trong sáng khiến tôi ứa lệ tr
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
2/713
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT