Truyện tình yêu - Khắc tinh của tôi
Lượt xem : |
i?".
"Tháng giêng ngon như một cặp môi gần". Nó thì thầm.
"Sao? Có biết tôi đang phân tích câu nào không?".
"Tháng giêng ngon như một cặp môi gần ạ!". Tôi đáp.
"Lại được bạn nhắc đúng không? Giải thích cho tôi tại sao tháng giêng đối với Xuân Diệu lại có vị ngon như một cặp môi gần?".
"Dạ...Tại vì...". Tôi lúng túng gãi đầu. Xuân Diệu ơi Xuân Diệu. Nếu có kiếp sau bác làm ơn sáng tác mấy bài thơ dễ hiểu một chút được không?
"Dạ cái gì mà dạ, tóm lại anh có biết không?". Cô giáo tiếp tục chất vấn trong khi tôi càng lúc càng bối rối.
"Câu đó có nghĩa là tháng giêng giống như..., giống như...". Tôi ấp úng.
"Giống như cái gì?".
"Giống như khi hai đôi môi chạm nhau, tức là người ta hôn nhau ấy ạ, vị...vị...rất là ngon!".
Cả lớp ồ lên, kẻ há hốc mồm, người ôm bụng cười nắc nẻ. Những tiếng ha ha, ha hả phát ra không ngớt. Chúng nó cười to đến mức các lớp xung quanh đều nghe thấy. Mội vài đứa rảnh việc hóng hớt còn từ tấng hai chạy xuống xem hôm nay lớp tôi có chuyện gì đặc sắc diễn ra. Tôi cúi gằm mặt, lén đưa mắt nhìn về phía Liên Hương. Con bé đang lấy tay che miệng, gục mặt vào vai cô bạn cùng bàn cười nghiêng ngả. Khóe mắt bỗng cay cay, tôi chỉ ước lúc đó mặt đất nứt ra để mình chui xuống.
Cuối cùng cô giáo lên tiếng sau một hồi khoanh tay trước ngực lắc đầu lia lịa: "Không điểm!".
Cả lớp im bặt, hướng ánh mặt về phía chỗ ngồi cạnh cửa sổ nhìn tôi thương hại. Tôi lặng lẽ ngồi xuống, nở một nụ cười gượng gạo như muốn chứng minh cho mọi người thấy: "Thằng này vẫn ổn", nhưng sự thật là tôi không ổn chút nào. Chẳng gì tệ hơn bị người mình yêu cười nhạo và thương hại. Nụ cười ấy của con bé khiến trái tim tôi vỡ vụn thành từng mảnh, trái tim tôi vốn lẩm tường được đúc bằng thứ kim loại cứng nhất, hóa ra lại yếu đuối và giòn tan như pha lê vậy.
***
Lớp mười hai, năm học cuối cấp...
Nụ cười tàn khốc ngày ấy của Liên Hương đã vĩnh viễn thay đổi tôi. Tôi mang theo niềm kiêu hãnh bị tổn thương mà lao đầu vào học. Tôi học bất kể ngày đêm, ngủ rất ít và luôn đến trường trong tình trạng toàn thân rã rời, đôi mắt thâm quầng vì thức muộn. Mỗi khi nản lòng tôi lại nhớ đến nụ cười ấy và tự hỏi lòng:"Nỗ lực và tiếc nuối, cái nào đau đớn hơn?". Tôi không muốn hiện lên trong mắt cô ấy như một kẻ hèn kém, không một lần nào nữa...
Chúng bạn không còn nhận ra tôi, tôi dường như cũng không nhận ra chính mình. Điểm số của tôi từ chỗ đứng thứ nhất từ dưới lên, đã đổi thành thứ nhất từ trên xuống. Mặc dù tôi vẫn không hiểu nhồi nhét vào đầu mấy cái công thức định lý ấy thì có tác dụng gì, tôi không thể không thừa nhận mọi chuyện đã dần tốt lên kể từ khi kết quả quả học tập của tôi khởi sắc. Bố mẹ rất tự hào về tôi, đi đâu cũng đem con ra khoe, thầy cô khen tôi hết lời, bạn bè ngày nào cũng đem bài vở nhờ tôi giải hộ, thậm chí tôi còn có mặt tại buổi họp tổng kết năm để chia sẻ về "bí quyết học tập" của mình. Các vị phụ huynh từ cuộc họp trở về nhà đều nói với con cái họ những câu kiểu như: "Đấy, mày xem bạn Hùng học giỏi không", "Nhìn bạn Hùng mà làm gương nhé con! ", "Thằng đấy nó biết lo nghĩ cho tương lai thế chứ, ai như mày!". Ồ không đâu! Bác nhầm rồi, cháu chẳng quan tâm tương lai sẽ ra sao, cháu làm tất cả chỉ vì cô ấy thôi. Thoạt nghe có vẻ rất buồn cười nhỉ, nhưng để đến gần hơn với người mình thích, đôi khi bạn phải học cách chấp nhận những việc bản thân không thích, thậm chí ghét cay ghét đắng. Tôi đối với chuyện học hành cũng giống như đối với Liên Hương, mới đầu là kẻ thù "không đội trời chung", đến cuối cùng lại coi như "tri kỷ". Cuộc sống đúng là vô thường, chẳng có gì bất biến!
Nhưng mặc cho tôi có thay đổi như thế nào, Liên Hương cũng chẳng để tâm. Cô ấy vẫn xem tôi như người vô hình, không nhìn, không gặp, không nói chuyện. Tình trạng ấy tiếp diễn cho đến tận buổi học cuối cùng. Chúng tôi tổ chức liên hoan tổng kết, sau đó cùng nhau hát vang ca khúc "mong ước kỉ niệm xưa". Tôi để ý mắt đứa nào cũng rơm rớm nước. Ba năm trung học tựa như một giấc mộng đẹp thời tuổi trẻ, là niềm vui hay nỗi buồn thì tất cả cũng đã qua hết rồi!
Tôi lặng lẽ ngồi xuống trước mặt Liên Hương, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
"Bạn là ai? Tôi quen bạn không?". Cô ấy cất giọng mỉa mai.
"Liên Hương, đã lâu như vậy cậu vẫn không chịu tha thứ cho mình?". Tôi buồn bã.
"Buồn cười! Tôi đã tránh xa cậu như cậu muốn. Hôm nay chia tay chắc sau này không gặp lại nhau nữa. Tôi nghĩ cậu phải vui mừng đến mức nhảy cẫng lên mới đúng chứ".
"Kìa, Liên Hương...". Tôi thở dài bất lực, nhất thời không biết nên nói gì.
Một khoảng lặng rợn người xuất hiện giữa chúng tôi. Những cánh phượng đỏ rực gieo mình vào gió, đốt cháy mùa hạ cuối cùng trong đời học sinh. Nỗi sợ không tên nhen lên trong trái tim, xâm chiếm từng tế bào trên cơ thể. Tôi sợ Liên Hương coi tôi như người dưng, sợ sau ngày hôm nay sẽ không còn cơ hội thấy lại khuôn mặt thanh tú diễm lệ của cô ấy. Tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng cuộc sống thiếu vắng cô ấy sẽ ra sao? Tôi là ai khi không có cô ấy?
"Cậu biết không, mình đã cố gắng rất nhiều: cố gắng đi học đúng giờ, cố gắng làm bài tập, thậm chí bản thân mình là ai cũng quên luôn...Tất cả là...vì cậu đấy!".
"Liên...liên...quan gì đến tôi?". Cô ấy bối rối lảng tránh ánh mắt tôi.
"Mình..thích cậu!". Tôi thu hết can đảm nói ra những lời từ đáy lòng, cảm giác như lưỡi như bị nuốt vào trong.
Liên Hương căng thẳng đến mức như sắp khóc đến nơi, lấy tay che đi hai gò má ửng hồng, đôi mắt ngại ngùng cụp xuống nhìn mặt bàn.
"Cậu có thể không thích mình, nhưng đừng đối xử với mình như người xa lạ, được không?". Tôi cúi xuống nhìn sâu vào mắt cô ấy, trái tim thổn thức rung lên từng hồi.
Liên Hương cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng tôi, nụ cười nhẹ bẫng như áng mây trên trời, những lời nói mấp máy đầu môi theo gió cuốn đi: "Cậu muốn biết câu trả lời của mình không?".
***
Tiếng loa thông báo chuyến bay sắp khởi hành kéo tôi ra khỏi dòng ký ức miên man. Liên Hương đang ngồi cạnh tôi, mồ hôi nhễ nhại, miệng vẫn phù phù thổi ly trà.
"Nhỏ mọn! Có mấy chuyện cỏn con mà cũng để bụng". Cô ấy bắt đầu càu nhàu.
Tôi mỉm cười kéo Liên Hương vào lòng, cúi xuống đặt lên môi cô ấy một nụ hôn thật sâu. Mặt hai đứa nóng ran.
"Cám ơn em đã mang hành lý đến cho anh!". Tôi quàng tay ôm chặt Liên Hương.
"Có ai như anh không, đi công tác mà quên mang hành lý?". Cô ấy nhỏ nhẹ.
"Em biết là anh cố tình mà!". Tôi dụi trán mình vào trán Liên Hương, cảm giác thế giới lúc ấy chỉ tồn tại hai chúng tôi.
"Thôi, anh đi đây, lúc về anh sẽ mua quà cho em". Tôi toan kéo chiếc vali đi nhưng bị cô ấy níu tay lại.
"Anh chưa đi được!".
"Lại gì nữa đây?". Tôi nghiêng đầu trìu mến nhìn Liên Hương.
Cô ấy phụng phịu chỉ tay vào ly trà đặt trên bàn: "Trà nóng thế này em làm sao uống được?".
Tôi cười hắt ra, vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ: "Bạn gì ơi! Mang cho bà xã mình một cốc trà đá, càng nhiều đá càng tốt!".
Raxu
"Tháng giêng ngon như một cặp môi gần". Nó thì thầm.
"Sao? Có biết tôi đang phân tích câu nào không?".
"Tháng giêng ngon như một cặp môi gần ạ!". Tôi đáp.
"Lại được bạn nhắc đúng không? Giải thích cho tôi tại sao tháng giêng đối với Xuân Diệu lại có vị ngon như một cặp môi gần?".
"Dạ...Tại vì...". Tôi lúng túng gãi đầu. Xuân Diệu ơi Xuân Diệu. Nếu có kiếp sau bác làm ơn sáng tác mấy bài thơ dễ hiểu một chút được không?
"Dạ cái gì mà dạ, tóm lại anh có biết không?". Cô giáo tiếp tục chất vấn trong khi tôi càng lúc càng bối rối.
"Câu đó có nghĩa là tháng giêng giống như..., giống như...". Tôi ấp úng.
"Giống như cái gì?".
"Giống như khi hai đôi môi chạm nhau, tức là người ta hôn nhau ấy ạ, vị...vị...rất là ngon!".
Cả lớp ồ lên, kẻ há hốc mồm, người ôm bụng cười nắc nẻ. Những tiếng ha ha, ha hả phát ra không ngớt. Chúng nó cười to đến mức các lớp xung quanh đều nghe thấy. Mội vài đứa rảnh việc hóng hớt còn từ tấng hai chạy xuống xem hôm nay lớp tôi có chuyện gì đặc sắc diễn ra. Tôi cúi gằm mặt, lén đưa mắt nhìn về phía Liên Hương. Con bé đang lấy tay che miệng, gục mặt vào vai cô bạn cùng bàn cười nghiêng ngả. Khóe mắt bỗng cay cay, tôi chỉ ước lúc đó mặt đất nứt ra để mình chui xuống.
Cuối cùng cô giáo lên tiếng sau một hồi khoanh tay trước ngực lắc đầu lia lịa: "Không điểm!".
Cả lớp im bặt, hướng ánh mặt về phía chỗ ngồi cạnh cửa sổ nhìn tôi thương hại. Tôi lặng lẽ ngồi xuống, nở một nụ cười gượng gạo như muốn chứng minh cho mọi người thấy: "Thằng này vẫn ổn", nhưng sự thật là tôi không ổn chút nào. Chẳng gì tệ hơn bị người mình yêu cười nhạo và thương hại. Nụ cười ấy của con bé khiến trái tim tôi vỡ vụn thành từng mảnh, trái tim tôi vốn lẩm tường được đúc bằng thứ kim loại cứng nhất, hóa ra lại yếu đuối và giòn tan như pha lê vậy.
***
Lớp mười hai, năm học cuối cấp...
Nụ cười tàn khốc ngày ấy của Liên Hương đã vĩnh viễn thay đổi tôi. Tôi mang theo niềm kiêu hãnh bị tổn thương mà lao đầu vào học. Tôi học bất kể ngày đêm, ngủ rất ít và luôn đến trường trong tình trạng toàn thân rã rời, đôi mắt thâm quầng vì thức muộn. Mỗi khi nản lòng tôi lại nhớ đến nụ cười ấy và tự hỏi lòng:"Nỗ lực và tiếc nuối, cái nào đau đớn hơn?". Tôi không muốn hiện lên trong mắt cô ấy như một kẻ hèn kém, không một lần nào nữa...
Chúng bạn không còn nhận ra tôi, tôi dường như cũng không nhận ra chính mình. Điểm số của tôi từ chỗ đứng thứ nhất từ dưới lên, đã đổi thành thứ nhất từ trên xuống. Mặc dù tôi vẫn không hiểu nhồi nhét vào đầu mấy cái công thức định lý ấy thì có tác dụng gì, tôi không thể không thừa nhận mọi chuyện đã dần tốt lên kể từ khi kết quả quả học tập của tôi khởi sắc. Bố mẹ rất tự hào về tôi, đi đâu cũng đem con ra khoe, thầy cô khen tôi hết lời, bạn bè ngày nào cũng đem bài vở nhờ tôi giải hộ, thậm chí tôi còn có mặt tại buổi họp tổng kết năm để chia sẻ về "bí quyết học tập" của mình. Các vị phụ huynh từ cuộc họp trở về nhà đều nói với con cái họ những câu kiểu như: "Đấy, mày xem bạn Hùng học giỏi không", "Nhìn bạn Hùng mà làm gương nhé con! ", "Thằng đấy nó biết lo nghĩ cho tương lai thế chứ, ai như mày!". Ồ không đâu! Bác nhầm rồi, cháu chẳng quan tâm tương lai sẽ ra sao, cháu làm tất cả chỉ vì cô ấy thôi. Thoạt nghe có vẻ rất buồn cười nhỉ, nhưng để đến gần hơn với người mình thích, đôi khi bạn phải học cách chấp nhận những việc bản thân không thích, thậm chí ghét cay ghét đắng. Tôi đối với chuyện học hành cũng giống như đối với Liên Hương, mới đầu là kẻ thù "không đội trời chung", đến cuối cùng lại coi như "tri kỷ". Cuộc sống đúng là vô thường, chẳng có gì bất biến!
Nhưng mặc cho tôi có thay đổi như thế nào, Liên Hương cũng chẳng để tâm. Cô ấy vẫn xem tôi như người vô hình, không nhìn, không gặp, không nói chuyện. Tình trạng ấy tiếp diễn cho đến tận buổi học cuối cùng. Chúng tôi tổ chức liên hoan tổng kết, sau đó cùng nhau hát vang ca khúc "mong ước kỉ niệm xưa". Tôi để ý mắt đứa nào cũng rơm rớm nước. Ba năm trung học tựa như một giấc mộng đẹp thời tuổi trẻ, là niềm vui hay nỗi buồn thì tất cả cũng đã qua hết rồi!
Tôi lặng lẽ ngồi xuống trước mặt Liên Hương, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
"Bạn là ai? Tôi quen bạn không?". Cô ấy cất giọng mỉa mai.
"Liên Hương, đã lâu như vậy cậu vẫn không chịu tha thứ cho mình?". Tôi buồn bã.
"Buồn cười! Tôi đã tránh xa cậu như cậu muốn. Hôm nay chia tay chắc sau này không gặp lại nhau nữa. Tôi nghĩ cậu phải vui mừng đến mức nhảy cẫng lên mới đúng chứ".
"Kìa, Liên Hương...". Tôi thở dài bất lực, nhất thời không biết nên nói gì.
Một khoảng lặng rợn người xuất hiện giữa chúng tôi. Những cánh phượng đỏ rực gieo mình vào gió, đốt cháy mùa hạ cuối cùng trong đời học sinh. Nỗi sợ không tên nhen lên trong trái tim, xâm chiếm từng tế bào trên cơ thể. Tôi sợ Liên Hương coi tôi như người dưng, sợ sau ngày hôm nay sẽ không còn cơ hội thấy lại khuôn mặt thanh tú diễm lệ của cô ấy. Tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng cuộc sống thiếu vắng cô ấy sẽ ra sao? Tôi là ai khi không có cô ấy?
"Cậu biết không, mình đã cố gắng rất nhiều: cố gắng đi học đúng giờ, cố gắng làm bài tập, thậm chí bản thân mình là ai cũng quên luôn...Tất cả là...vì cậu đấy!".
"Liên...liên...quan gì đến tôi?". Cô ấy bối rối lảng tránh ánh mắt tôi.
"Mình..thích cậu!". Tôi thu hết can đảm nói ra những lời từ đáy lòng, cảm giác như lưỡi như bị nuốt vào trong.
Liên Hương căng thẳng đến mức như sắp khóc đến nơi, lấy tay che đi hai gò má ửng hồng, đôi mắt ngại ngùng cụp xuống nhìn mặt bàn.
"Cậu có thể không thích mình, nhưng đừng đối xử với mình như người xa lạ, được không?". Tôi cúi xuống nhìn sâu vào mắt cô ấy, trái tim thổn thức rung lên từng hồi.
Liên Hương cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng tôi, nụ cười nhẹ bẫng như áng mây trên trời, những lời nói mấp máy đầu môi theo gió cuốn đi: "Cậu muốn biết câu trả lời của mình không?".
***
Tiếng loa thông báo chuyến bay sắp khởi hành kéo tôi ra khỏi dòng ký ức miên man. Liên Hương đang ngồi cạnh tôi, mồ hôi nhễ nhại, miệng vẫn phù phù thổi ly trà.
"Nhỏ mọn! Có mấy chuyện cỏn con mà cũng để bụng". Cô ấy bắt đầu càu nhàu.
Tôi mỉm cười kéo Liên Hương vào lòng, cúi xuống đặt lên môi cô ấy một nụ hôn thật sâu. Mặt hai đứa nóng ran.
"Cám ơn em đã mang hành lý đến cho anh!". Tôi quàng tay ôm chặt Liên Hương.
"Có ai như anh không, đi công tác mà quên mang hành lý?". Cô ấy nhỏ nhẹ.
"Em biết là anh cố tình mà!". Tôi dụi trán mình vào trán Liên Hương, cảm giác thế giới lúc ấy chỉ tồn tại hai chúng tôi.
"Thôi, anh đi đây, lúc về anh sẽ mua quà cho em". Tôi toan kéo chiếc vali đi nhưng bị cô ấy níu tay lại.
"Anh chưa đi được!".
"Lại gì nữa đây?". Tôi nghiêng đầu trìu mến nhìn Liên Hương.
Cô ấy phụng phịu chỉ tay vào ly trà đặt trên bàn: "Trà nóng thế này em làm sao uống được?".
Tôi cười hắt ra, vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ: "Bạn gì ơi! Mang cho bà xã mình một cốc trà đá, càng nhiều đá càng tốt!".
Raxu
Bài viết liên quan!