Tiểu thuyết - Kế Cứu Chồng
Lượt xem : |
. “Nhược Ân, đừng nói bừa, ông nội qua đời rồi!”
“Không phải, ông vẫn đang ở cạnh con đây này!” Chử Nhược Ân chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình nói.
Trần Thu Cầm cùng Trần Huyên tái xanh mặt, đưa mắt nhìn nhau.
“Đứa nhỏ này, đừng nói những điều hoang đường thế, ông con mất rồi…” Trần Thu Cầm nhăn mặt trách móc.
“Ông chưa mất, rõ ràng ông vẫn ở ngay đây …” Chử Nhược Ân nhất quyết lặp lại,nhìn thấy mẹ mình tức giận nên không dám nói tiếp.
“Chử Nhược Ân còn nhỏ, cháu nó còn chưa hiểu chuyện…” Trần Huyên nhỏ giọng khuyên nhủ chị gái mình.
Thu Cầm lúc này mới gật đầu, thở một hơi. “Quên đi, cắt bánh ngọt thôi!”
“Bánh nào bánh nào, của Nhược Ân này,của Nhược Lâm này, của mẹ này..” Trần Huyên đem bánh ngọt cắt thành bốn phần, chia cho bốn người.
“Của con phần cho ông nội.” Đây là thói quen của gia đình, có đồ gì ăn vẫn mời ông trước tiên. Vừa nói, Chử Nhược Ân vừa chuyển phần bánh trước mặt sang chỗ ngồi không người bên cạnh.
“Đúng vậy, ông nội thích nhất là bánh sô cô la!” Nhược Lâm cũng vỗ tay đồng ý.
Sắc mặt Thu Cầm trở nên cứng ngắc, nhìn động tác và biểu tình của hai đứa nhỏ trước mặt mà nhất thời sửng sốt. Cô điên lên mất, làm sao để hai đứa con gái nói mấy chuyện ma quỷ trong nhà thế này!
Tuy rằng trước kia từng nghe cha và ông nội của Nhược Ân có khả năng ngoại cảm, có thể nhìn được những thứ mà người khác không nhìn thấy được, thậm chí có thể giúp linh hồn và con người nói chuyện, khiến bọn họ có thể thoải mái yên tâm mà sống. Còn có thể thông qua đụng chạm thân thể con người để đọc tâm, đoán trước tương lai….
Nhưng chồng cô mất sớm, ông nội cũng vừa mới qua đời,chưa bao giờ truyền lại loại năng lực cao siêu này cho đứa nào cả, cho nên đối với những vấn đề tâm linh hay kì lạ cô vẫn bán tính bán nghi. Bây giờ nghe con gái nói, tựa như ông nội đã qua đời vẫn thật sự đang ở quanh đây, dù biết ông sẽ không hại cháu mình ,nhưng trong lòng cô vẫn rất kinh sợ.
“Ăn đi, đừng nhắc tới ông nữa!”
“Xem ra các con nhớ ông quá, nên lúc nào cũng nghĩ ông đang ở bên mình rồi.” Dì Trần Huyên giải thích, thực chất là che giấu đi cảm giác sợ hãi trong lòng. “Chắc là lúc sinh thời, ông hay mang hai đứa đi chơi!”
Sau khi ăn xong phần bánh ngọt, Nhược Ân háo hức mở hộp quà ra xem, thấy trong hộp là một con búp bê vải, bé vui vẻ ôm vào trong ngực. “Ông ơi, ông xem này, em búp bê này rất đáng yêu đúng không?”
Trần Huyên nhìn hành động nói chuyện với không khí của đứa cháu mình, nét cười trên mặt cứng đờ, da gà thi nhau nổi lên, vội vàng nuốt xuống miếng bánh ngọt trong miệng, ngay lập tức lấy túi sách vội vàng đứng dậy. “Chị à, em còn có việc, em đi trước đây!”
“Ừm,chị tiễn em.” Trần Thu Cầm xấu hổ nói, rõ ràng đứa con gái của cô đã dọa người dì này sợ chết khiếp. Cô đành đứng dậy, khoác tay em gái mình đi ra cửa.
Chờ mẹ cùng dì đi khuất, Chử Nhược Ân đột ngột nói với khoảng không bên cạnh. “Ông nội, sao cái gì con nói mẹ và dì đều không tin hết vậy? Sao ông không nói chuyện cùng mẹ và dì đi!”
“Ha ha….” Một ông lão đầu tóc bạc trắng, cả chòm râu cũng bạc phơ ngồi bên cạnh bé, vẻ mặt hiền lành cười với cháu gái mình. “Vì mẹ con cùng dì con không thể cảm nhận được sự tồn tại của ông, cũng không nghe được lời nói của ông.”
“A, tại sao vậy ạ? Vậy thật sự là ông đã qua đời ư?” Bé giương đôi mắt to tròn, ngây thơ hỏi.
“Ừ, nhưng con lại được di truyền khả năng ngoại cảm của ông, chỉ cần con giữ bên người thứ đồ gì từng thuộc về ông, chúng ta sẽ lại gặp nhau.” Con trai ông không được thừa hưởng hoàn toàn năng lực của ông, nhưng hai đứa cháu gái này lại có thiên phú bẩm sinh, cuối cùng ông cũng có người kế nghiệp khả năng ngoại cảm rồi.
Chử Nhược Ân nhìn con gấu bông ông nội tặng ở trên tay mình, không hiểu ông đang nói gì. “Ông ơi, con chỉ biết siêu nhân bay trên trời thôi, khả năng ngoại cảm là gì ạ?”
“À…” Bé còn quá nhỏ để hiểu được những lời giải thích của ông, thật khó để diễn đạt. “Đây là quà sinh nhật ông nội tặng con.”
“Nhưng quà này không nhìn thấy được, có cảm giác được không ông?”
“Bây giờ con thấy được ông , cũng cảm giác được ông ở bên đó, không phải sao?”
Bé con gật đầu cười.
“Vậy đúng rồi, con có vận may được di truyền khả năng đặc biệt này,nhưng không được mang đi hại người, nếu không năng lực sẽ biến mất, sau này sẽ không bao giờ thấy ông nội nữa.”
“Vâng!”
Hai ông cháu vừa nói xong, chợt nghe vang một tiếng cửa đóng. Vậy là dì đi rồi, mẹ sắp quay lại.
“Thôi, ông phải đi đây, lần sau ông sẽ cùng đến nói chuyện với con nha, chúc con sinh nhật vui vẻ!” Ông cười ha ha, yêu thương xoa xoa đầu bé.
“Ông ơi, con có thể đi cùng ông không?”
“Không được, con phải ở lại cùng mẹ và em, nếu con cũng đi theo ông thì Nhược Lâm và mẹ con sẽ rất buồn, rất cô đơn đó!”
Bé gật đầu, dường như hiểu rõ tâm ý ông nội.
Chử Nhược Ân giơ tay vẫy tạm biệt ông, thấy trên người ông xuất hiện một vầng hào quang, sau bóng người cũng dần hóa hư ảo, biến mất cùng vầng ánh sáng đó bên cửa sổ.
Nhược Ân há hốc mồm kinh ngạc. Khung cảnh này nhìn như mấy bộ phim
thần tiên trên ti vi vẫn chiếu, bây giờ được tận mắt nhìn thấy, cảm giác thần kỳ, bay bổng lạ thường.
Ngoại cảmlà một khả năng đặc biệt củacon người. Người có khả năng ngoại cảm không sử dụng những giác quan bình thường, là khả năng cảm nhận bằng giác quan thứ sáu rõ ràng và liên tục hơn những người thường như khả năng nói chuyện vớingười chết, khả năng theo dõi con người, tiên đoán tương lai, biết được quá khứ của một thực thể nào đó v.v.
Phân loại theo nguyên nhân, nguồn cơn của ngoại cảm:
Ngoại cảm bẩm sinh: Tức là sinh ra đã có khả năng ngoại cảm.
Ngoại cảm hình thành sau khi phải trải qua một biến cố ngoại cảnh : chấn thương, bệnh tật…
Ngoại cảm có do rèn luyện theo những phương pháp đặc biệt.
Ánh mặt trời chiếu qua tấm rèm cửa, rong chơi trên khuôn mặt ngũ quan thanh tú vẫn còn đang say ngủ.
Chử Nhược Ân vẫn đang mơ mộng, cảm giác mình đang gối đầu lên một cánh tay cường tráng, mùi thơm của cỏ vetiver cùng hơi thở quen thuộc vây xung quanh khiến cô cảm nhận sâu sắc niềm hạnh phúc đang tồn tại.
Đây chính là mùi nước hoa cô đã tặng cho anh, nước hoa nam nhãn hiệu Paco Rabanne mới nhất của Pháp. Cô thích mùi hương của cỏ xanh kết hợp với hương thơm hoàn mỹ của lá dương xỉ, tạo nên một mùi tượng trưng cho vẻ nam tính đích thực của những người đàn ông trưởng thành, mà vẫn thể hiện được sự nhiệt tình cùng hương vị Địa Trung Hải ấm áp.
Hương thơm này được lấy cảm hứng từ dòng thời trang kim loại của Paco Rabanne với sự pha trộn của các mùi hương: bưởi chùm, cam đỏ, bạc hà, hoa hồng, quế, da, gỗ, hoắc hương và hổ phách. Khi dùng có thể cảm nhận được lần lượt từng mùi, đến cuối cùng chỉ còn lại mùi hoắc hương vô cùng dễ chịu, sảng khoái và ấn tượng không thể quên.
“Chào buổi sáng, Nhược Ân của anh!” Bành Vũ Hiên cúi xuống hôn lên một bên má mềm mại của cô.
Miệng cô khẽ cong lên, tràn ngập ý cười ấm áp.
Nhớ đến đêm hôm qua hai người vô cùng cuồng nhiệt trên giường, không giây phút nào muốn tách rời nhau, tựa như đôi vợ chồng trẻ mới cưới, khuôn mặt Nhược Ân lại đỏ bừng.
“Anh đói bụng chưa? Em đi làm bữa sáng.” Cô toan đứng dậy, lại bị một sức mạnh kéo nằm xuống giường.
“Không vội!” Anh giữ cánh tay cô, xoay người đem cô đặt dưới thân, thưởng thức khuôn mặt đỏ bừng diễm lệ của cô, cúi đầu hôn lên những dấu vết anh để l
“Không phải, ông vẫn đang ở cạnh con đây này!” Chử Nhược Ân chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình nói.
Trần Thu Cầm cùng Trần Huyên tái xanh mặt, đưa mắt nhìn nhau.
“Đứa nhỏ này, đừng nói những điều hoang đường thế, ông con mất rồi…” Trần Thu Cầm nhăn mặt trách móc.
“Ông chưa mất, rõ ràng ông vẫn ở ngay đây …” Chử Nhược Ân nhất quyết lặp lại,nhìn thấy mẹ mình tức giận nên không dám nói tiếp.
“Chử Nhược Ân còn nhỏ, cháu nó còn chưa hiểu chuyện…” Trần Huyên nhỏ giọng khuyên nhủ chị gái mình.
Thu Cầm lúc này mới gật đầu, thở một hơi. “Quên đi, cắt bánh ngọt thôi!”
“Bánh nào bánh nào, của Nhược Ân này,của Nhược Lâm này, của mẹ này..” Trần Huyên đem bánh ngọt cắt thành bốn phần, chia cho bốn người.
“Của con phần cho ông nội.” Đây là thói quen của gia đình, có đồ gì ăn vẫn mời ông trước tiên. Vừa nói, Chử Nhược Ân vừa chuyển phần bánh trước mặt sang chỗ ngồi không người bên cạnh.
“Đúng vậy, ông nội thích nhất là bánh sô cô la!” Nhược Lâm cũng vỗ tay đồng ý.
Sắc mặt Thu Cầm trở nên cứng ngắc, nhìn động tác và biểu tình của hai đứa nhỏ trước mặt mà nhất thời sửng sốt. Cô điên lên mất, làm sao để hai đứa con gái nói mấy chuyện ma quỷ trong nhà thế này!
Tuy rằng trước kia từng nghe cha và ông nội của Nhược Ân có khả năng ngoại cảm, có thể nhìn được những thứ mà người khác không nhìn thấy được, thậm chí có thể giúp linh hồn và con người nói chuyện, khiến bọn họ có thể thoải mái yên tâm mà sống. Còn có thể thông qua đụng chạm thân thể con người để đọc tâm, đoán trước tương lai….
Nhưng chồng cô mất sớm, ông nội cũng vừa mới qua đời,chưa bao giờ truyền lại loại năng lực cao siêu này cho đứa nào cả, cho nên đối với những vấn đề tâm linh hay kì lạ cô vẫn bán tính bán nghi. Bây giờ nghe con gái nói, tựa như ông nội đã qua đời vẫn thật sự đang ở quanh đây, dù biết ông sẽ không hại cháu mình ,nhưng trong lòng cô vẫn rất kinh sợ.
“Ăn đi, đừng nhắc tới ông nữa!”
“Xem ra các con nhớ ông quá, nên lúc nào cũng nghĩ ông đang ở bên mình rồi.” Dì Trần Huyên giải thích, thực chất là che giấu đi cảm giác sợ hãi trong lòng. “Chắc là lúc sinh thời, ông hay mang hai đứa đi chơi!”
Sau khi ăn xong phần bánh ngọt, Nhược Ân háo hức mở hộp quà ra xem, thấy trong hộp là một con búp bê vải, bé vui vẻ ôm vào trong ngực. “Ông ơi, ông xem này, em búp bê này rất đáng yêu đúng không?”
Trần Huyên nhìn hành động nói chuyện với không khí của đứa cháu mình, nét cười trên mặt cứng đờ, da gà thi nhau nổi lên, vội vàng nuốt xuống miếng bánh ngọt trong miệng, ngay lập tức lấy túi sách vội vàng đứng dậy. “Chị à, em còn có việc, em đi trước đây!”
“Ừm,chị tiễn em.” Trần Thu Cầm xấu hổ nói, rõ ràng đứa con gái của cô đã dọa người dì này sợ chết khiếp. Cô đành đứng dậy, khoác tay em gái mình đi ra cửa.
Chờ mẹ cùng dì đi khuất, Chử Nhược Ân đột ngột nói với khoảng không bên cạnh. “Ông nội, sao cái gì con nói mẹ và dì đều không tin hết vậy? Sao ông không nói chuyện cùng mẹ và dì đi!”
“Ha ha….” Một ông lão đầu tóc bạc trắng, cả chòm râu cũng bạc phơ ngồi bên cạnh bé, vẻ mặt hiền lành cười với cháu gái mình. “Vì mẹ con cùng dì con không thể cảm nhận được sự tồn tại của ông, cũng không nghe được lời nói của ông.”
“A, tại sao vậy ạ? Vậy thật sự là ông đã qua đời ư?” Bé giương đôi mắt to tròn, ngây thơ hỏi.
“Ừ, nhưng con lại được di truyền khả năng ngoại cảm của ông, chỉ cần con giữ bên người thứ đồ gì từng thuộc về ông, chúng ta sẽ lại gặp nhau.” Con trai ông không được thừa hưởng hoàn toàn năng lực của ông, nhưng hai đứa cháu gái này lại có thiên phú bẩm sinh, cuối cùng ông cũng có người kế nghiệp khả năng ngoại cảm rồi.
Chử Nhược Ân nhìn con gấu bông ông nội tặng ở trên tay mình, không hiểu ông đang nói gì. “Ông ơi, con chỉ biết siêu nhân bay trên trời thôi, khả năng ngoại cảm là gì ạ?”
“À…” Bé còn quá nhỏ để hiểu được những lời giải thích của ông, thật khó để diễn đạt. “Đây là quà sinh nhật ông nội tặng con.”
“Nhưng quà này không nhìn thấy được, có cảm giác được không ông?”
“Bây giờ con thấy được ông , cũng cảm giác được ông ở bên đó, không phải sao?”
Bé con gật đầu cười.
“Vậy đúng rồi, con có vận may được di truyền khả năng đặc biệt này,nhưng không được mang đi hại người, nếu không năng lực sẽ biến mất, sau này sẽ không bao giờ thấy ông nội nữa.”
“Vâng!”
Hai ông cháu vừa nói xong, chợt nghe vang một tiếng cửa đóng. Vậy là dì đi rồi, mẹ sắp quay lại.
“Thôi, ông phải đi đây, lần sau ông sẽ cùng đến nói chuyện với con nha, chúc con sinh nhật vui vẻ!” Ông cười ha ha, yêu thương xoa xoa đầu bé.
“Ông ơi, con có thể đi cùng ông không?”
“Không được, con phải ở lại cùng mẹ và em, nếu con cũng đi theo ông thì Nhược Lâm và mẹ con sẽ rất buồn, rất cô đơn đó!”
Bé gật đầu, dường như hiểu rõ tâm ý ông nội.
Chử Nhược Ân giơ tay vẫy tạm biệt ông, thấy trên người ông xuất hiện một vầng hào quang, sau bóng người cũng dần hóa hư ảo, biến mất cùng vầng ánh sáng đó bên cửa sổ.
Nhược Ân há hốc mồm kinh ngạc. Khung cảnh này nhìn như mấy bộ phim
thần tiên trên ti vi vẫn chiếu, bây giờ được tận mắt nhìn thấy, cảm giác thần kỳ, bay bổng lạ thường.
Ngoại cảmlà một khả năng đặc biệt củacon người. Người có khả năng ngoại cảm không sử dụng những giác quan bình thường, là khả năng cảm nhận bằng giác quan thứ sáu rõ ràng và liên tục hơn những người thường như khả năng nói chuyện vớingười chết, khả năng theo dõi con người, tiên đoán tương lai, biết được quá khứ của một thực thể nào đó v.v.
Phân loại theo nguyên nhân, nguồn cơn của ngoại cảm:
Ngoại cảm bẩm sinh: Tức là sinh ra đã có khả năng ngoại cảm.
Ngoại cảm hình thành sau khi phải trải qua một biến cố ngoại cảnh : chấn thương, bệnh tật…
Ngoại cảm có do rèn luyện theo những phương pháp đặc biệt.
Ánh mặt trời chiếu qua tấm rèm cửa, rong chơi trên khuôn mặt ngũ quan thanh tú vẫn còn đang say ngủ.
Chử Nhược Ân vẫn đang mơ mộng, cảm giác mình đang gối đầu lên một cánh tay cường tráng, mùi thơm của cỏ vetiver cùng hơi thở quen thuộc vây xung quanh khiến cô cảm nhận sâu sắc niềm hạnh phúc đang tồn tại.
Đây chính là mùi nước hoa cô đã tặng cho anh, nước hoa nam nhãn hiệu Paco Rabanne mới nhất của Pháp. Cô thích mùi hương của cỏ xanh kết hợp với hương thơm hoàn mỹ của lá dương xỉ, tạo nên một mùi tượng trưng cho vẻ nam tính đích thực của những người đàn ông trưởng thành, mà vẫn thể hiện được sự nhiệt tình cùng hương vị Địa Trung Hải ấm áp.
Hương thơm này được lấy cảm hứng từ dòng thời trang kim loại của Paco Rabanne với sự pha trộn của các mùi hương: bưởi chùm, cam đỏ, bạc hà, hoa hồng, quế, da, gỗ, hoắc hương và hổ phách. Khi dùng có thể cảm nhận được lần lượt từng mùi, đến cuối cùng chỉ còn lại mùi hoắc hương vô cùng dễ chịu, sảng khoái và ấn tượng không thể quên.
“Chào buổi sáng, Nhược Ân của anh!” Bành Vũ Hiên cúi xuống hôn lên một bên má mềm mại của cô.
Miệng cô khẽ cong lên, tràn ngập ý cười ấm áp.
Nhớ đến đêm hôm qua hai người vô cùng cuồng nhiệt trên giường, không giây phút nào muốn tách rời nhau, tựa như đôi vợ chồng trẻ mới cưới, khuôn mặt Nhược Ân lại đỏ bừng.
“Anh đói bụng chưa? Em đi làm bữa sáng.” Cô toan đứng dậy, lại bị một sức mạnh kéo nằm xuống giường.
“Không vội!” Anh giữ cánh tay cô, xoay người đem cô đặt dưới thân, thưởng thức khuôn mặt đỏ bừng diễm lệ của cô, cúi đầu hôn lên những dấu vết anh để l
Bài viết liên quan!