watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện tình yêu - Không chỉ là kỉ niệm

Lượt xem :
c thế, nhỡ bị thương nặng thì tôi biết làm thế nào. Dù giờ đây tôi đã cao ráo rắn rỏi hơn trước nhiều và Linh thì vẫn gầy nhom như xưa , việc cõng cô ấy suốt một quãng đường dài không còn là vấn đề với tôi nữa. Nhưng giờ đây tôi vẫn thấy sợ, một cảm giác khác hẳn với nỗi sợ hãi ngày nhỏ. Nó không chỉ làm chân tôi run lên, mà nó còn làm trái tim tôi đập loạn, như muốn nghẹn lên trong lồng ngực. Sau khi "sạc" cho Linh một trận, tôi im lặng suốt cả chặng đoạn đường còn lại. Biết tôi đang giận lắm, về đến nhà Linh nhẹ nhàng nói với tôi:

- Khải này! Đừng giận Linh nữa nhé! Lúc đó tớ chẳng kịp nghĩ gì cả, chỉ sợ cô bé đó bị thương thôi. Em ấy học múa mà, nếu để chân bị thương, dù bị thương nhẹ thôi cũng nguy hiểm lắm. Em ấy có thể sẽ phải nghỉ tập rất lâu, nhỡ mà không múa được nữa thì sao?

Hoá ra, để một cô bé không hề quen biết có thể tiếp tục niềm đam mê nhảy múa mà mình ước ao lâu nay, Linh đã không màng đến cả an toàn của bản thân. Lúc ấy, tôi mới biết rằng Linh yêu múa đến mức nào, không phải là sự thích thú mà là niềm đam mê;khi đã có đam mê người ta sẽ không bao giờ từ bỏ, dù điều đó mãi chỉ là một giấc mơ. Tôi lấy tiền tiết kiệm mua tặng Linh một đôi giày múa. Cô ấy thích mê, đứng giữa phố ôm chầm lấy tôi, làm tôi ngượng chín cả người, nhưng Linh đâu có biết điều đó vì cô ấy còn mải mê cúi xuống ngắm đôi giày. Từ tối hôm ấy, từ cửa sổ phòng mình tôi thấy cô ấy mải mê tập múa bằng đôi giày tôi tặng. Những động tác còn vụng về nhưng đầy say mê, sự say mê từ sâu thẳm trái tim, lan tỏa tới những đầu ngón tay gầy giuộc đang vươn dài. Tôi không cười Linh khi nhìn thấy cô ấy nhảy múa nữa , thay vào đó tôi sẽ động viên, khích lệ, để Linh không cô đơn với giấc mơ của mình. Dù giấc mơ ấy có trở thành hiện thực hay không ?Bởi vì tôi mhận ra rằng: khi thấy Linh cười tôi không chỉ thấy vui;mà trái tim còn ấm lên lạ kì.

Giông tố bỗng từ đâu ập xuống. Bệnh tình của Linh xấu đi một cách nhanh chóng. Trong máu cô ấy xuất hiện các tế bào ác tính, tình trạng thiếu máu kéo dài lâu nay có thể là một triệu chứng, mà các bác sĩ đã vô tình không để ý. Giờ đây các tế bào này đang sinh sôi một cách nhanh đến không ngờ. Tôi chỉ nghe đến đó rồi chạy vụt ra ngoài, chẳng nghe thêm gì nữa để tự dối mình rằng Linh sẽ ổn. Trước ngày nhập viện để tiến hành hoá trị, Linh đề nghị tôi đèo một vòng quanh thành phố, đến những nơi quen thuộc của hai đứa lâu nay. Linh đứa cho tôi bức ảnh hai đứa chụp khi đi cắm trại năm lớp 8. Trong ảnh cả hai toét miệng cười, cô ấy muốn tôi hứa rằng phải luôn vui vẻ như trong ảnh dù Linh có còn ở bên tôi hay không. Tôi ôm cô ấy mà trong lòng chỉ thấy sợ. Hai tuần sau Linh ra đi.

Mỗi lần nghĩ tới Linh tôi lại tự trách mình sao không ngỏ lời với cô ấy. Để Linh ra đi rồi một mình nuối tiếc như thế! Nhưng như thế có lẽ là tốt hơn cho cô ấy chăng?Nếu tôi nói ra có thể Linh sẽ chẳng thanh thản ra đi. Sau đó, tôi lại nhìn tấm ảnh của cả hai, cố gượng cười.

* * *

Hôm nay có show diễn của nghệ sĩ múa Linh Nga, tôi đã mua vé để đi xem. Tới nơi, trong khi chen lấn, tôi vô tình vấp phải một cô gái. Thật tình cờ, đó chính là cô gái lần trước tôi gặp ở hiệu sách. Tôi và cô ấy chỉ kịp mỉm cười chào nhau, bởi phía sau chúng tôi là một đám đông đang chen lấn. Khi tôi đã tìm thấy chỗ ngồi của mình, một bất ngờ nữa lại đến. Người ngồi cạnh tôi chính là cô gái ấy. Cô ấy không giấu nổi ngạc nhiên, quay lại nói đùa:

Người ta nói gặp nhau một lần là ngẫu nhiên, gặp nhau hai lần là tình cờ, gặp nhau ba lần là có duyên đấy!

Tôi bật cười trươc"lý luận" hóm hỉnh về duyên phận mà lần đầu tôi được nghe. Cô gái cúi đầu ngượng nghịu quay đi. Đúng lúc ấy buổi biểu diễn bắt đầu. Chẳng hiểu sao thỉng thoảng tôi lại liếc nhìn sang người ngồi cạnh. Tôi bắt gặp một ánh mắt đầy say mê, đắm đuối theo từng điệu múa-ánh mắt tôi đã nhìn thấy cả ngàn lần từ Linh. Dù cố gắng nhưng sao suốt buổi biểu diễn tôi không thể tập trung được, thỉng thoảng lại quay sang nhìn người ngồi cạnh. Buổi biểu diễn kết thúc đang định ra về, chợt cô gái quay lại nói:

- Gặp anh mấy lần mà em vẫn chưa biết tên anh?Còn em là Hương - Vũ Thanh Hương.

- Rất vui được gặp Hương . Tôi là Nguyễn Minh Khải.

Chắc cô ấy buồn cuời trước lời giới thiệu quá trang trọng của tôi nên đùa:

- Anh cứ làm như đi gặp đối tác không bằng! Cứ thoải mái đi.

Tôi thấy hơi bất ngờ, Hương rất tụ tin, không nhút nhát, e dè như vẻ ngoài mỏng manh của cô ấy. Tôi và Hương đi quyết định đi loanh quanh một lúc rồi mới ra về. Chẳng nói gì nhiều câu chuyện chỉ xoay quanh buổi biểu diễn mà thôi. Hương hoa sữa, quyện vào làn gió mát của buổi tối mùa thu thật dễ chịu. Gần 10h, tôi và Hương quyết định ra về, quay lại nhặt chùm chìa khoá vừa đánh rơi chợt nhìn thất một cuốn sổ tay. Chắc là của Hương đánh rơi, đang định chạy theo trả cho cô ấy thì Hương đã lên chíec xe bus vừa tới. Tôi đành cầm cuốn sổ về, cũng may là trong sổ có số điện thoại của Hương. Hôm sau tôi gọi điện cho Hương để trả lại cuốn sổ. Cô ấy hẹn tôi ở một quán caffe gần trường múa. Bạch Dương – quán caffe tràn ngập màu trắng. Tinh khôi vô ngần. Ra về, Hương sơ ý chút nữa thì vấp ngã ở bậc thềm tôi giơ tay vội đỡ cô ấy, hốt hoảng nói:

- Em cẩn thận một chút chứ! Để chân bị thương là phải nghỉ tập múa đấy!

Nhìn vẻ mặt của tôi , Hương hơi ngạc nhiên:

- Xem ra anh còn hốt hoảng hơn cả người bị ngã đấy! Yên tâm đi vấp thế này không ảnh hưởng gì đâu.

Bối rối tôi chào cô ấy rồi rảo bước thật nhanh ra về. Trong lòng tôi có một cảm giác rất lạ, tôi và Hương chỉ mới quen sao tôi lại lo lắng cho cô ấy vậy. Phải chăng tôi đang tự huyễn hoặc mình rằng đó là Linh? Linh đã xa tôi rất lâu rồi, sao tôi vẫn không quên được cô ấy? Để mỗi lần nghĩ về Linh trái tim tôi lại nhức nhối. Từ khi Linh đi tôi không dám dừng lại ở trước các lớp học múa. Vì tôi biết rằng mỗi khi nhìn thấy ai đó mặc váy xòe trắng thì Linh và giấc mơ của cô ấy lại ùa về trong tôi.

Hôm nay, có một đồng nghiệp bảo muốn tìm một lớp học múa cho con gái , nhưng không biết nên chọn trung tâm nào. Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại nói có quen một người bạn học múa và có thể nhờ cô ấy tư vấn giúp. Tôi gọi cho Hương và tư trấn an mình: "Mày không làm việc đó vì nhớ Linh mày chỉ làm vì muốn giúp một đồng nghiệp thôi mà! " Cứ thế tôi tìm nhiều lý do để gặp Hương, rủ cô ấy đi chơi. Càng thân, tôi thấy Hương là một cô gái rất thú vị. Bề ngoài, có vẻ rất mong manh, yêu ớt, nhưng kì thực cô ấy là một cô gái mạnh mẽ chính hiệu . Hương kể rằng từ năm 12 tuổi cô ấy đã xa gia đình, một mình từ Hải Phòng lên Hà Nội để theo đuổi giấc mơ ballet. Sống xa nhà từ nhỏ nên Hương rất tự lập, biết cách thu xếp cuộc sống của mình một cách ổn thoả. Một lần tôi đi đón Hương sau giờ tập múa, thấy cô ấy không mang khăn quàng, tôi đang định cởi khăn ra cho Hương mượn, chợt cô ấy lôi chiếc khăn chuẩn bị sẵn từ trong túi ra. Trong túi của Hương có 1001 thứ tưởng chừng rất vớ vẩn, nhưng đôi lúc chúng lại hữu dụng vô cùng. Mấy chiếc kim băng phòng khi một chiếc áo bị mất khuy, kẹo bạc hà để ứng phó với những bữa trưa vội vã chẳng kịp đánh răng, cao dán giảm đau để dùng khi gặp cấn thương lúc tập múa... . vv. Một lần đi cùng Hương , chiếc áo sơ-mi của tôi bị buột khuy. Như bao anh chàng khác tôi luống cuống với chiếc khuy đó một chút rồi định vứt nó đi. Nhưng Hương bảo tôi đừng có làm thế... tội nghiệp cái khuy, cứ để cho cô ấy sử lý. Hương lôi trong túi ra một bộ kim chỉ nhỏ, do lúc đó không có áo để thay nên tôi đành m
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1056/1437
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT