Hối hận vì trót làm chuyện ấy với bạn thân
Lượt xem : |
Chuyện đã xảy ra được hai năm, Vỹ và Oanh đã cưới được hai tháng. Còn tôi, sau những gì đã trải qua, vẫn một mình với công việc và nỗi cô đơn. Nhưng cho đến ngày hôm nay, khi kể lại câu chuyện này, tôi vẫn thấy lòng mình thanh thản, vì tôi đã làm đúng, quyết định mà tôi hài lòng nhất trong cuộc đời mình cho đến nay.
Vỹ là người bạn trai thân nhất của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ hồi cấp II, lên cấp III, hai đứa học cùng trường nhưng khác lớp, nhưng chúng tôi vẫn thân thiết. Ngày nào, Vỹ cũng qua nhà và rủ tôi đi học, và đương nhiên khi nào tôi cũng vắt vẻo ngồi sau xe và bắt cậu ấy đèo mình.
Chúng tôi chia sẻ với nhau đủ chuyện, từ sở thích cùng nghe nhạc, về những ước mơ, về mẫu người yêu trong tương lai. Vỹ thật thà và hóm hỉnh, cậu hay nói với tôi: “Sau này, người con gái Vỹ yêu sẽ thật dịu dàng, hiền lành, chứ không ngổ ngáo như Dương đâu”. Tôi không hề kém cạnh, trả đũa ngay: “Còn tôi sẽ có một đại gia đi xe đẹp đến đón tôi với một bó hồng thật to, chứ không phải là cậu, lọc cọc đi xe đạp đến mà mặt lại còn cau có”. Nói xong, cả hai chúng tôi đều cười lớn, vì khi ấy chúng tôi đâu có khái niệm gì về tình yêu. Trong suy nghĩ của hai đứa, tình bạn của chúng tôi là đẹp nhất, là đủ để hai đứa chia sẻ, quan tâm lẫn nhau.
Thấy chúng tôi chơi thân, mọi người đều nghĩ là chúng tôi yêu nhau. Mãi cho đến khi lên đại học, “nỗi oan ức” ấy mới được sáng tỏ, vì cả hai đều có người yêu và sự thân thiết thì không hề giảm
.
Tôi có người yêu trước. Người yêu tôi hơn tôi 7 tuổi. Anh từng trải, lịch lãm và giàu có, đúng như những gì tôi mong ước về “đại gia” ngày xưa mà tôi vẫn đùa với Vỹ. Tôi đã rất hạnh phúc và tự hào về tình yêu của mình. Từ khi tôi có người yêu, tôi và Vỹ ít gặp nhau hơn. Vỹ nói, để tránh hiểu lầm cho tôi. Nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên nấu cháo điện thoại để buôn chuyện với nhau.
Rồi Vỹ cũng có người yêu. Một cô bé xinh xắn tên Oanh kém chúng tôi ba tuổi, học sư phạm. Oanh thùy mị, dịu dàng, đặc biệt có đôi mắt đen láy rất đẹp. Vỹ yêu Oanh lắm, cậu vẫn thường gọi điện hàng giờ với tôi để kể về người yêu mình. Tôi vẫn thường gọi Vỹ là ông ngốc si tình.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ là người hạnh phúc nhất, vì có người yêu, bạn tốt luôn ở bên chăm sóc, quan tâm.
Nhưng khi tôi vừa tốt nghiệp xong, thì Tuấn người yêu tôi đi lấy vợ. Đó là cú sốc quá lớn với tôi. Anh nói không vượt qua được rào cản của gia đình. Nhưng khi nhìn thấy cô dâu với cái bụng đã đội lên sau lớp váy cưới, tôi thừa biết mình đã bị phản bội.
Sau cú sốc này, tôi bỗng trở thành một con người khác. Từ trước đến giờ, tôi vốn là một cô gái cá tính. Và sau đổ vỡ của mối tình đầu, bắt đầu đi làm với những lo lắng, bon chen, tôi trở nên gai góc hơn bao giờ hết. Những ngày tháng đau buồn này, may mà tôi có Vỹ ở bên. Mặc dù đi làm bận bịu với công việc và tình yêu, Vỹ vẫn dành thời gian buôn chuyện và đưa tôi đi cà phê, ăn uống linh tinh để tôi khuây khỏa. Khi ấy, đối với tôi, trên đời này, chỉ có Vỹ là người đàn ông thật lòng yêu thương mình mà thôi. Và mỗi khi nghĩ đến phải san sẻ tình yêu thương ấy với một người con gái khác, tôi lại thấy khó chịu, hờn ghen.
Tôi bắt đầu xen vào chuyện của Vỹ và Oanh. Nhiều khi gọi điện, biết là Vỹ đang đi chơi với người yêu, tôi cố gắng bị ra chuyện gì ấy, để cậu ấy phải phi ngay đến chỗ tôi. Nhưng sự quan tâm Vỹ dành cho tôi không đủ để lấp đi những hờn ghen trong tôi. Không hiểu vì sao, tôi lại trở thành con người xấu xa ích kỷ như thế. Tôi muốn Vỹ là của riêng mình, chỉ quan tâm đến tôi, chứ không san sẻ với bất cứ ai khác.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày khủng khiếp ấy. Khi tôi vào viện để khám về chứng rối loạn kinh nguyệt của mình thì đã gặp lại Tuấn và vợ anh. Chị vợ tay ôm con, Tuấn một tay xách đồ, một tay quàng qua vai ôm vợ đầy trìu mến tình cảm. Ánh mắt anh không ngừng nhìn đứa con với vẻ âu yếm, hạnh phúc. Tôi đứng sững người, chẳng còn biết mình đang ở đâu nữa, tôi mặc cho mình khóc, những giọt nước mắt đớn đau.
Tôi gọi điện cho Vỹ, nghe giọng nức nở của tôi, cậu ấy lại đến bên tôi ngay. Vỹ đưa tôi về phòng, tôi đòi uống rượu, khuyên can mãi không được, Vỹ đành chiều theo tôi. Vỹ luôn giành uống nhiều hơn, nhưng cũng không sao ngăn được tôi uống. Tôi cảm giác cổ họng mình đang bị đốt cháy, tâm can mình đang bị đốt cháy, bởi rượu, bởi nỗi đắng cay trong lòng.
Vỹ ôm tôi vào lòng an ủi, vỗ về. Tại sao khi ấy nỗi chán chường và hờn ghen lại xuất hiện trong tôi, tại sao khi ấy tôi lại muốn Vỹ sẽ thuộc về mình. Tôi đã lôi kéo Vỹ vào cái vòng xoáy ghen tuông, ích kỷ của mình. Bản năng và hơi men đã khiến cả tôi và Vỹ không làm chủ được bản thân mình nữa. Chúng tôi đã làm chuyện không nên làm.
Tôi nhận thấy sự hoảng sợ của Vỹ khi tỉnh táo trở lại, cậu tự xỉ vả mình là một thằng đàn ông xấu xa. Vỹ nói sẽ có trách nhiệm với tôi, nhưng cầu xin tôi đừng nói chuyện này với Oanh. Nhìn khuôn mặt khổ sở của Vỹ, tôi mới nhận ra cậu ấy yêu Oanh đến nhường nào. Có thể vì trách nhiệm, có thể vì thương tôi, Vỹ sẽ ở lại bên tôi. Nhưng đó chỉ là tình thương của một người bạn, là thể xác của một người đàn ông. Tôi cần điều đó ư? Tôi đã tự hỏi lòng mình bao nhiêu lần, đã đấu tranh, đã gạt bỏ đi sự ích kỷ và hờn ghen để suy nghĩ một cách tỉnh táo.
Tôi đã trả Vỹ về với Oanh, tôi đã nói chuyện đó chỉ là một sai lầm và sẽ là bí mật giữa hai đứa.
Chuyện đã xảy ra được hai năm, Vỹ và Oanh đã cưới được hai tháng. Còn tôi, sau những gì đã trải qua, vẫn một mình với công việc và nỗi cô đơn. Nhưng cho đến ngày hôm nay, khi kể lại câu chuyện này, tôi vẫn thấy lòng mình thanh thản, vì tôi đã làm đúng, quyết định mà tôi hài lòng nhất trong cuộc đời mình cho đến nay.
Theo Phununet
Bài viết liên quan!