watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Hết hạn rồi, tạm biệt!

Lượt xem :
ì mỗi khi cô đơn lại tìm anh? Là vì yêu ư hay chỉ vì khát khao một vòng tay, một bờ vai nương tựa? T vén một sợi tóc mai rủ xuống má tôi, bảo: "Anh rất vui?". Tôi hoang mang: "Vui ư?". T gật đầu: "Vì em đã gọi cho anh mà không phải một người nào khác". Nước mắt vội vã băng qua bạt ngàn thinh lặng rồi trẫm mình vào hư không. Tôi biết mình có thể đã cả tin, nhưng khi nhìn vào mắt T, sự ấm áp tĩnh lặng đó quá đỗi xinh đẹp, nó khiến những điều giả dối cũng trở nên chân thật. Lần đầu tiên tôi không đủ can đảm đối mặt với T, muốn chạy trốn khỏi anh để bảo vệ một thứ gì đó tưởng như không cách nào xóa nhòa phai nhạt trong tim. Ba ngày sau, tôi nhắn tin cho T: "Đừng ở bên nhau nữa, được không?". T không trả lời, tôi xem như anh đã đồng ý.

Một ngày bất ngờ, tôi gặp lại Khang. Tôi nhận ra anh ngay, và anh, có lẽ cũng thế. Khang hẹn tôi tại quán cà phê quen thuộc, gọi một latte cho tôi, và một cappuccino cho anh. Hóa ra anh vẫn nhớ ư? Tôi nhìn chằm chằm vào bông cẩm chướng xanh đặt trên mặt bàn và hỏi. Tôi nghe tiếng anh run rẩy như gió bấc đáp lại: "Nhớ chứ, mọi thứ về em, vẫn còn nguyên vẹn ở đây". Khang chỉ vào tim. Góc xưa, người cũ, tôi giật mình, như chiếc lá non co ro trong gió. "Tại sao anh lại trở về? Thành phố này đâu thuộc về anh nữa". Tôi thấy mắt mình rơm rớm nước. Khang nắm lấy bàn tay trái chưa đeo nhẫn của tôi, thầm thì: "Anh chưa đi đâu cả, anh ở ngay phía bên kia thành phố, rất gần nơi em sống". Sau đó, chúng tôi đi ăn, Khang gọi rất nhiều cua, anh tỉ mẩn lột vỏ cho tôi. Trong khi tôi cắm cúi ăn thì anh ngồi uống rượu vang đỏ. Tôi không hỏi anh về cuộc sống phía bên kia thành phố, Khang cũng không hỏi tôi đã kết hôn chưa, có hạnh phúc không? Khi màn đêm rải lối, đen như màu tóc Khang, tôi nói: "Em phải về. Muộn quá rồi". Khang ôm lấy tôi từ phía sau. Bất chấp tôi vùng vẫy thoát ra. Tôi cắn mạnh vào tay Khang. Những vết răng sâu hoắm và rớm máu. Tôi nức nở. Tôi vỡ òa. Khang vuốt ve khuôn mặt tôi. Khang hôn tôi. Liếm láp nước mắt đậu trên hàng lông mi của tôi, vừa đắm say vừa dịu dàng. Khang vẫy một chiếc Goodmorning đi phượt qua. Tôi hỏi: "Đi đâu?", Khang siết lấy tôi trong lồng ngực rộng lớn phập phồng: "Đến nơi chỉ có anh và em". Chiếc taxi dừng lại tại một nhà nghỉ ven đường. K đi trước và không đợi tôi, bước chân nhanh thoăn thoắt và quen thuộc quá đỗi. Bỗng dưng tôi lại nhớ đến bóng lưng vững chãi của T. Anh không bao giờ bỏ mặc tôi một mình, luôn nắm lấy tay tôi rất chặt, kể cả khi băng qua con đường ồn ã lẫn những ngõ nhỏ quạnh hiu, lúc ngủ anh thường cầm lấy ngón tay cái của tôi mân mê giữa những vệt chai sạn.

Tôi không nhớ mình đã chậm rãi ra về hay quay lưng bỏ chạy khỏi Khang. Hình ảnh cuối cùng đọng lại trong kí ức của tôi, khi cánh cửa tháng máy dần dần khép lại, là khuôn mặt thảng thốt pha lẫn tức giận của Khang, nhưng rồi rất nhanh nó đã tan biến như một giấc mơ màu khói. Đôi khi thứ mà ta tưởng niệm thường đẹp đẽ hơn so với khuôn mặt đời thực vốn có của nó. Chúng ta còn yêu nhau bởi những điều đã từng có, hay nhờ những điều đã từng có mà còn nhớ đến nhau? Có ai đó đã từng nói rằng, cả cuộc đời ta gặp được bao nhiêu người thì sẽ mất đi bấy nhiêu người. Tôi gặp được T vì vậy sẽ phải học cách quên Khang, tiếc rằng tôi không nhận ra điều đó sớm hơn.

***

Tôi đã đứng rất lâu trước cửa nhà T, nhưng không đủ can đảm để gọi anh. Tôi cứ mong sao sẽ giống như trong phim, T bỗng nhiên mở toang cánh cửa phòng và trông thấy tôi. Anh sẽ hỏi: "Vì sao em ở đây?" và tôi sẽ vứt bỏ hết ngại ngần cùng áy náy, ùa vào lòng anh khóc nức nở. Nhưng không có. Tôi đã đứng suốt một đêm, cho đến khi những tia nắng đầu tiên ló rạng mang tiếng nói nhẹ nhàng cất lên sau lưng:

- Em đang khóc đấy ư?

Nhìn T khi ấy buồn bã như một hạt mưa đọng trên ô cửa sổ. Khoảng khắc đó tôi bỗng nhận ra rằng, hóa ra nỗi buồn của tôi chưa bao giờ đơn độc.

***

T bắt đầu thay đổi từ khi anh rời xa Hà Nội, rời xa tôi. Sài Gòn phồn hoa và náo nhiệt dường như hoàn toàn chiếm lĩnh tâm trí anh, còn tôi thì lại ở quá xa đến mức không cách nào chạm vào nỗi cô đơn của anh, không cách nào cùng anh tay nắm tay đi qua những đêm dài hoang vắng miên man. Còn nhớ không lâu trước đây, vào một buổi sáng, khi tỉnh dậy, thấy T đang nằm cạnh mình, bàn tay vẫn còn nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Phía sau lưng anh là ô cửa sổ mở rộng, những tia nắng hiếm hoi đầu tiên của mùa đông đang nhảy nhót trên những bông dã yên thảo tím thẫm, treo lơ lửng ngoài ban công. Khung cảnh ấy bình yên quá đỗi, không kìm lòng được khiến tôi bật thốt lên: "Anh này, em cho anh ba cơ hội làm em tổn thương. Nếu dùng hết chúng thì dù sau này anh có nói gì, làm gì em cũng không bao giờ tha thứ nữa đâu, nhé!". Bấy giờ, anh dịu dàng kéo tôi vào lòng, hôn nhẹ lên trán tôi, trịnh trọng nói: "Một cơ hội anh cũng không cần!". Khi ấy, tôi chợt hiểu ra, trong đời, đôi khi phụ nữ cần đàn ông chỉ để được nghe một lời hứa hẹn, dẫu biết rằng chẳng có gì dễ nhạt phai và khó tin hơn những điều lứa đôi thề thốt.

Mùa xuân gặp lại kể từ khi xa nhau, tôi kể cho T nghe về nhớ nhung, về nỗi trống vắng, cô đơn như một âm hồn lảng vảng khắp nơi sau khi anh ra đi. T im lặng như một hạt mầm gieo xuống đất. Năm đó lễ tình nhân trùng khít với mồng ba tết âm lịch, anh đưa tôi về thăm gia đình. Lúc ăn cơm anh uống rất nhiều rượu rồi liêu xiêu dẫn tôi lên căn phòng nhỏ của anh nằm kề gác mái, bảo: "Đây là phòng tân hôn của chúng mình". Khi T ngã xuống giường, điện thoại tuột khỏi túi áo, trong một thóang ấy tôi đã kịp nhận ra những tin nhắn yêu thương được anh gửi trao cho một số thuê bao rất đỗi lạ lẫm.

Phụ nữ là vậy, luôn muốn biết đến tận cùng mọi bí mật, sau đó lại ao ước giá như chiếc hộp Pandora vĩnh viễn đừng bao giờ mở ra. Tôi lao ra khỏi nhà, ngồi khóc rất lâu bên vệ đường ẩm ướt sương đêm. Tôi như một tấm cửa kính bị người ta vô tình ném vỡ toang, những mảnh vụn sắc nhọn rơi rụng vương vãi, có mảnh cắm lên da thịt, có mảnh ghim vào máu. Chúng tôi quen nhau chưa đầy hai năm, vậy mà anh đã lãng quên lời hứa. T tìm kiếm tôi khắp nơi, van xin tôi tha thứ, thề thốt giữa anh và "cô gái lạ" chỉ là phút nông nổi thoáng qua trong đời. Anh còn nói: "Chẳng phải em đã cho anh ba cơ hội ư?". Tôi theo anh về nhà, tha thứ cho anh, không phải vì lời hứa cho anh ba cơ hội mà bởi vì tôi vẫn còn yêu anh, nhiều đến nỗi có thể bao dung mọi sai lầm của anh. Trên thế giới này, tôi chẳng phải là ngoại lệ, tôi nghĩ thế, nhiều người đàn bà vẫn cho phép người đàn ông họ yêu thương có quyền làm mình tổn thương và luôn được tha thứ. Ngày tiễn T vào Sài Gòn, tôi đặt vào tay anh một bông Forget me not đã ép khô. Anh ôm chầm lấy tôi và bảo: "Hãy tin anh, anh sẽ không gặp lại cô ấy!". Tôi nghe tiếng giày của T xa dần xa dần, cho đến khi bóng lưng anh cũng trở nên nhòe nhoẹt, tôi đưa tay lên quyệt mắt, lạ thay tôi lại không hề khóc.

Tôi tự nhủ, T chưa hề yêu người con gái đó, nếu yêu một người chân thành sẽ chẳng thể dễ dàng nói ra câu không gặp lại, hoặc giả đó là lí do tôi nghĩ ra để bao biện thay anh, để ép mình tin rằng, những điều anh nói là sự thực. Tôi không ngừng hồi tưởng lại những năm tháng tươi đẹp chúng tôi ở bên nhau, để tìm kiếm thật nhiều điểm tựa tin tưởng anh, để tiếp tục yêu anh như chưa từng có sự chia cắt. Hồi đầu, T gọi điện cho tôi mỗi đêm, nhắn tin cho tôi bất cứ khi nào anh rảnh rỗi: lúc ngồi trên xe bus, khi đọc sách trong thư viện, trên đường xuống căng tin ăn cơm, lúc đứng đợi phát lương hàng tháng,... Tôi đã bật khóc khi nghe T nói: "Anh lao xe về hướng sân bay, buổi chiều của tất cả các ngày. Anh mang theo tên em, hơi thở em, bờ môi em- tất cả hành lí của anh khao khát trở về". Nhưng rồi những cuộc điện thoại vãng dần đến t
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
747/1128
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT