watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Giữa lưng chừng thời gian

Lượt xem :
n nhạc buồn lên blog. Với tôi Facebook là những cảm xúc của những điều thú vị, nơi có thể lưu giữ những khoảnh khắc đẹp. Tôi tin rằng khi đọc được một Status ngẫu hứng, bắt gặp một điểm tương đồng hay cảm thấy thú vị về một tình bạn dù là ảo nhưng cũng rất có duyên với nhau. Với tôi mọi mối quan hệ trên Facebook đều đặc biệt theo cách của nó, chỉ cần mình cảm thấy thoải mái và tìm được niềm vui riêng từ một ai đó. Tình bạn cũng có thể là tình yêu.
Tôi gặp Quân ở lớp học thêm tiếng Anh. Tan học, hai đứa lang thang về nhà. Xe đi qua góc phố quen, mùi cafe thơm nồng thật ấm áp. Tôi thường uống cafe không đường lần nào cũng cảm giác đắng ngắt nhưng mà yêu mùi cafe lắm. Cách một trạm xe bus kia là quán Chuông gió. Thật ra đó là tên tôi tự đặt vì quán treo rất nhiều chuông gió trên mỗi bệ cửa sổ. Trước đây tôi và Thy rất hay vào quán này, lần đầu tiên là ghé vào trú mưa rồi thích luôn và thỉnh thoảng lại đến. Cảnh cũ vẫn còn nhưng người cũ đã xa. Những cái mail lúc nào cũng vội vàng gấp gáp rồi dần dần biến mất, nhưng tôi không thể nào quên được em. Thậm chí tôi và Thy còn gặp nhau thường xuyên hơn, đi ăn cùng nhau, xem phim vào mỗi cuối tuần hay cùng vào thư viện tìm một vài cuốn sách hay. Tôi vẫn nói cười vui vẻ với Thy, không ai nghĩ rằng trong lòng tôi có một khoảng trống mênh mông.
Những khi đêm thật vắng, thật sâu nằm một mình trên chiếc giường nhỏ tôi mới cảm thấy sự cô đơn của chính mình. Tôi vẫn còn yêu em thật nhiều mỗi khi nghe bài “Rolling in the deep” của “Adele”. Những giọt nước mắt ấy không những mặn mà còn rất đắng. Dường như tôi đã rơi vào một trạng thái nào đó chẳng bao giờ tìm thấy được niềm vui, Thy đã không còn có thể chia sẻ cùng tôi nữa. Những ngày buồn bã đó tôi chỉ biết nói chuyện thật nhiều với Quân.
Quân không thực sự hiểu nhưng cậu ấy luôn lắng nghe tôi nói. Hai đứa hay ngồi nói chuyện điện thoại đêm kể cho nhau đủ thứ và lời sau cuối Quân thường khuyên tôi là chuyện gì qua rồi hãy để nó trôi qua một cách tự nhiên nhất. Trong những lúc như vậy tôi mới cảm nhận được cậu ấy là một người bạn tốt. Tôi và Quân không có nhiều điểm giống nhau nhưng hai đứa lại tin trong đời chỉ cần yêu một người. “Tình yêu là hành động hy sinh. Tình yêu luôn lấy của bạn điều gì đó nhưng khi bạn yêu thương thì bạn sẽ nhận lại được tình yêu và lòng tin của người khác. Tình yêu là để cho đi”. Dẫu những thứ đã qua sẽ không bao giờ trở lại, nhưng đó là một phần tươi đẹp nhất trong cuộc sống.
Tôi nhận ra màu tình yêu của tôi và Thy là màu của những chuỗi ngày mưa dầm dề tẻ ngắt. Màu nỗi nhớ trong tôi không da diết, không cồn cào, nó cứ đều đều như thế, một nỗi buồn không thể gọi thành tên. Tôi giống như cố giữ lấy hình ảnh Thy như giữ lấy một kỷ niệm vậy, khi xem những dòng mail cũ kỹ tôi lại nhớ em, lúc đọc tiểu thuyết online đâu đó tôi lại bắt gặp chính hình ảnh tôi và em. Những lúc ngồi cùng nhau, nghe tiếng thở dài của nhau Quân cứ khuyên tôi.
- Cậu đừng gặp Thy nữa. Đừng đi chơi, đừng cố tỏ ra là bạn nữa, điều đó chỉ khiến cậu đau khổ hơn thôi.
- Có thật là sẽ không có tình bạn sau tình yêu không?
- Thật, đã từng yêu thì không bao giờ làm bạn theo nghĩa đơn thuần của nó được đâu. Nghe lời tớ đi. Cậu đừng nhớ đến Thy nữa.
Tôi lặng lẽ nghe Quân nói. Nhưng làm sao có thể quên một người khi tôi vẫn còn rất yêu người đó. Tôi thấy buồn về những cái chông chênh trong mình.
Những điều mà tôi vẫn còn nhớ Thy nhiều như vậy.
Có một lần để tránh kẹt xe trên đường Nguyễn Du, tôi và Thy rẽ đại vào một con hẻm rồi hai đứa cứ thế vòng vèo mãi mà không thoát ra khỏi mấy con phố nhỏ ngoằn nghoèo chằng chịt. Tôi dừng lại hỏi đường nhưng Thy cứ kéo tôi đi, bảo là đi thế này cũng vui mà, biết đâu lại phát hiện ra điều gì đó thú vị. Thế mà đúng thật, chúng tôi phát hiện ra một cây phượng nở muộn, hoa đỏ rực. Thy mỉm cười nhìn tôi, “anh thấy không, Sài Gòn nhiều bất ngờ lắm và đáng yêu nữa. Cái này người ta gọi là duyên đấy phải ở lâu ngắm kỹ mới biết, giống như anh và em vậy nè”.Tôi cũng cười nhưng nhớ ánh mắt Thy cười nhiều hơn, nhớ đôi má lúm đồng tiền, tôi nhớ… nhớ thật nhiều.
Một ngày của mùa thu năm ngoái ngang qua hồ Con Rùa, tôi dừng xe tấp vào quán cũ và gặp Thy. Mỗi chiều em đều đợi tôi trên con đường đó, có lần tôi thắc mắc.
- Sao em lại thích đợi anh ở đây.
Thy nhìn tôi cười lém lỉnh.
- Vì em thích những chiều thu ở đây, từng chiếc lá rơi rơi, em thích nhìn khoảnh khắc khi nó lìa cành.
Tôi thấy trong lòng mình trào dâng một niềm vui khó tả, chẳng biết vì nụ cười của em hay do con đường mùa thu này đẹp quá nên…
Em hay nhặt những chiếc lá vàng rồi rải đi khắp nơi, tôi thích nhìn hình ảnh đó nhẹ nhàng như áng mây mùa thu đang trôi nhẹ trên không. Có những chiều, chúng tôi đi với nhau một đoạn đường nói với nhau những lời nói bình thường nhưng điều đó làm tôi thấy hạnh phúc. Với tôi chỉ cần như thế.
Sinh nhật tôi bình thường vẫn có Quân, nhưng hôm đó Quân có việc phải về quê. Ban đầu tôi cũng hơi buồn nhưng rồi nỗi buồn nhanh chóng biến mất khi thấy Thy đến. Em tặng tôi một chiếc bánh sinh nhật do chính em làm. Khoảnh khắc ấy tôi cũng không nhớ mình đã làm gì nói gì với Thy nữa, chỉ biết rằng ở cạnh em trái tim tôi rất êm ái. Mùa đông vừa khẽ khàng đến bên cửa sổ.
Tôi nhớ cảm giác bình yên của tôi nằm lại mãi trong những chiều mưa ngồi bên Thy, đong đưa bàn chân trên ban công nghe em kể những câu chuyện thú vị và hít đầy lồng ngực không gian mênh mông trộn lẫn mùi thơm nồng mát dịu của chậu Hoàng Lan đẫm mưa trước ngõ. Những kỷ niệm ngày ấy cứ ùa về, tôi đứng im để dòng thác ký ức ấy cuốn đi mà không một lần ngoảnh lại. Những lúc nhớ Thy quá tôi sẽ viết gì đó rồi gửi lại cho chính mình, cảm giác ấy không có gì đặc biệt nhưng với tôi là một niềm vui nho nhỏ.
Những mùa cứ liên tục trôi qua. Việc học, công việc làm thêm khiến tôi bận rộn, tôi lại càng không có thời gian để nghĩ để thông suốt chuyện tình cảm của mình. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp Thy, vẫn nhớ Thy nhưng chỉ đơn giản là nhớ thôi cũng không biết còn gì khác nữa. Tôi cảm thấy mình đã có thể chấp nhận tất cả dù tôi biết em mãi là người tôi yêu thương nhất. Quân đã có bạn gái đó là Hân – cô bạn học chung trường. Buổi học cuối cùng, tôi và Quân ngồi uống nước ở một quán cóc. Trời đã gần chiều rồi, Sài Gòn vẫn nắng. Quân kể về Hân cho tôi nghe đột nhiên cậu ấy hỏi tôi.
- Nói tớ biết đi, cậu còn nhớ Thy nữa không ?
- Không biết nữa, mơ hồ lắm. Có lúc nghĩ là hết nhưng có lúc lại thấy nhớ da diết.
- Có thật là cậu không thể yêu một ai khác sao.
- Ừ!
Quân nhấp một ngụm nước rồi tiếp tục với bài thuyết trình bất tận về ý nghĩa tình yêu.
- Cậu đang tự lừa dối mình đó, biết không. Cứ như vậy thì đến bao giờ cậu mới quên được Thy chứ?
- Ừ, đến bao giờ!
Chính tôi còn không trả lời được câu hỏi này huống chi là Quân. Tôi đã sống lơ lửng quá, lang thang giữa những chênh vênh chứ đâu có rõ ràng như Quân. Nhưng cũng như cậu ấy, cũng như nhiều người khác tôi không bao giờ quên hẳn người mình đã từng yêu, không bao giờ hết yêu hẳn người mình đã từng yêu. Bởi vì tôi biết rằng những thứ đã qua không có cách nào ra đi mãi mãi nhưng cũng không có cách nào trở về nguyên vẹn như ban đầu. Có lẽ rất lâu sau này trong cuộc đời dài và xa, ở một ngã rẽ nào đó tôi lại bắt gặp hình bóng em trên con đường mùa thu, em nhìn tôi với nụ cười bướng bỉnh với giọng nói ấm áp nhẹ nhàng như gợi cho ai đó một cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Có một khoảng trời riêng trong một góc phố nhỏ như thế, như tôi vô tình đứng lại giữa lưng chừng thời gian…
Phong Lin
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
172/1711
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT